Chương 10: Đệ nhất cường công và đệ nhất phòng ngự
Ba người rất nhanh đã đến khu Đấu Hồn. Đây là nơi tập trung của rất nhiều đệ tử cấp cao, có thể tiến hành tỉ thí, còn có lão sư làm trọng tài, bảo hộ và cấp cứu cho các học viên bị thương, tất nhiên đều có tính phí. Để tiến hành một trận đấu hồn, hai bên phải nộp ra mười kim hồn tệ làm phí sân đấu nhưng các đệ tử vẫn không ngừng tham gia. Bởi vì đánh nhau ở đây không phải chịu hạn chế gì, chỉ cần xuất hiện nguy hiểm trọng tài sẽ lập tức ra tay ngăn cản. Nếu chiến thắng còn được thêm một ít tiền thưởng và điểm tích lũy, trong kì thi chuyển lớp sẽ có thêm ưu thế.
Sau khi tiến vào năm tư, muốn tiếp tục lên lớp nhất định phải có điểm tích lũy Đấu Hồn. Mà sang năm thứ sáu nếu muốn tiến vào nội viện, điểm tích lũy ở khu Đấu Hồn càng vô cùng quan trọng. Đây cũng là nguyên do vì sao nơi đây nhộn nhịp như vậy. Khu Đấu Hồn mở ra cho tất cả các đệ tử tham gia hoặc cổ vũ, vào xem chỉ cần nộp một ngân hồn tệ tiền vé là được.
"Học viện biết làm giàu ghê."
Nghe Đường Nhã giới thiệu, Hoắc Vũ Hạo cảm thán.
"Học viện lớn thế này nên chi tiêu cũng rất lớn, không nghĩ ra nhiều biện pháp kiếm chút tiền thì làm sao mà duy trì nổi? Có điều phần thu nhập từ thuế của Sử Lai Khắc thành cũng không ít đâu, bởi thế học viện của chúng ta mới được mệnh danh là học viện giàu nhất đại lục."
Đường Nhã gật gù. Hai con cá nướng đã bị nàng chén sạch, trên tay lúc này là một phần bánh nướng thịt. Vì Hoắc Vũ Hạo để lại tờ giấy nói hắn muốn đi bán cá kiếm tiền, y nghĩ rằng hắn chưa kịp ăn tối nên trước khi tới đã ghé qua nhà ăn mua một ít đồ. Đương nhiên là mua mấy món tính bằng ngân tệ, y hiểu tính hắn, mua đồ quá đắt hắn sẽ không chịu ăn. Bởi vậy mà lúc này trên tay Hoắc Vũ Hạo và Đường Nhã đều là đồ ăn do Tinh Vũ mua.
Phí vào cửa do Đường Nhã trả, nàng tỏ vẻ mình là tông chủ, chút tiền này đương nhiên có thể lo liệu được. Bọn họ chọn một góc gần nhất ngồi xuống, nhìn đoàn người tấp nập kéo tới, Bối Bối và Từ Tam Thạch đều chưa xuất hiện.
"Tiểu Nhã lão sư, trận đấu của đại sư huynh và Từ học trưởng hấp dẫn đến thế sao?"
Khu khán đài tình sơ sơ có khoảng ba nghìn chỗ ngồi, lúc này đã lấp đầy gần một phần năm , hơn nữa vẫn còn có người không ngừng đi vào. Đây là bao nhiêu tiền cơ chứ!
"Những đệ tử nổi bật muốn so đấu với nhau thì học viện sẽ miễn phí phí đăng kí, thay vào đó sẽ thông báo tin này để nhiều người biết tin đến xem cuộc chiến. Vé vào cửa học viện sẽ giữ lại một nửa, ai thắng sẽ giành được phần còn lại. Hơn nữa, Từ Tam Thạch kia là học viên năm thứ năm, còn sư huynh ngươi mới năm thứ tư thôi, hơn một cấp coi như vượt cấp khiêu chiến, nếu hắn thua còn phải bỏ ra thêm mười kim hồn tệ nữa. Đại sư huynh của ngươi và Từ Tam Thạch đều là đệ tử nổi danh trong ngoại viện, cả hai được xưng tụng là thiên tài. Hôm nay ước chừng có thể có đến sáu trăm người đến xem cuộc chiến này đấy."
"Ra là thế. Biết vậy ban nãy ta trực tiếp khiêu chiến rồi, lột thêm của tên kia mười kim hồn tệ."
Tinh Vũ gật gù.
"Tiểu sư đệ, hệ phụ trợ thì ngoan ngoãn một chút đi nha!" Đường Nhã ký đầu y, "Tuy rằng có thể sử dụng hồn đạo khí, nhưng phòng ngự của Từ Tam Thạch không dễ phá đâu, cho dù là đại sư huynh của ngươi cũng phải chật vật đó."
"Thế còn cô gái tên Giang Nam Nam đó thì sao?"
Hoắc Vũ Hạo thắc mắc.
"Còn bé mà không lo học, suốt ngày lo ngắm mỹ nữ, hừ!"
Đường Nhã vô cùng công bằng, hai đứa mỗi đứa một cái ký đầu, Tinh Vũ đã có thì Vũ Hạo cũng phải có. Hắn bị đánh đau liền không hỏi nữa, dù sao hắn cũng không quan tâm đến cô gái đó lắm, tiếp tục ăn đồ ăn tiểu đệ đệ đã chuẩn bị cho mình.
"Thôi quên đi, nói cho đệ biết chút cũng không sao." Thấy hắn im ỉm, Đường Nhã không nhịn được bật cười, "Giang Nam Nam là đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện, nàng xuất thân từ gia đình bình dân, tính tình cũng có thể gọi là hiền lành, được nhiều người yêu mến. Ngươi thấy nàng thế nào, có đẹp không?"
"Không."
Hắn trả lời ngay tắp lự. Đùa à, nàng còn chẳng đẹp bằng Đông Nhi, càng đừng nói là so với Tinh Vũ. Sớm ngày được sắc đẹp của hai người bạn này tẩy lễ, ánh mắt của hắn đã sớm cao hơn nhiều.
"Ta cũng không thấy nàng xinh ở chỗ nào!" Thiếu nữ gật gù, "Cái tên Từ Tam Thạch kia cũng quá đáng ghét, hắn bản tính đào hoa lại thích cái đẹp, theo đuổi Giang Nam Nam thì thôi đi, còn động đến người của ta. Nhưng đệ yên tâm, ban nãy ta phóng ra Long Tu Châm, một loại ám khí rất cường đại của Đường Môn chúng ta, cho hắn ăn đủ khổ!"
Câu sau là nàng còn nói cho Tinh Vũ nghe, dù sao thì đứa trẻ này mới gia nhập Đường Môn, còn chưa biết chút gì về nội tình tông môn đâu. Đường Nhã lại liến thoắng sỉ vả Từ Tam Thạch một hồi, cuối cùng để lộ ra một tin chấn động, cái tên họ Từ vô sỉ đó và Bối Bối lại là người quen. Nghe nàng nói vậy, Vũ Hạo và Tinh Vũ yên lặng nhìn nhau, trong lòng mặc niệm cho những người đến xem. Bọn họ không biết hai người này quen biết nhau, chỉ biết là hai đệ tử ưu tú giao chiến mà thôi. Như vậy không biết trước đây hai người đã liên thủ bao nhiêu lần để kiếm chác nữa.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Bối Bối và Từ Tam Thạch đã bước ra sàn đấu, cả khán đài đều hô to tên bọn họ. Bối Bối tìm kiếm trên khán đài một chút, khi nhìn thấy Đường Nhã thì ra dấu vài cái. Quen biết nhau đã lâu, Đường Nhã lập tức hiểu ý hắn, quay lại hỏi Hoắc Vũ Hạo:
"Tiểu Vũ Hạo, khoảng cách thăm dò cực hạn của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng là bao nhiêu?"
"Cái này..."
Hắn cũng chưa có cơ hội thử, vốn trưa nãy sau khi rời khỏi hệ hồn đạo sẽ thử nghiệm một chút, nhưng Tinh Vũ rời đi có việc, vậy nên hắn trì hoãn tới giờ. Hoắc Vũ Hạo không cho rằng khi mình thăm dò đến cực hạn sẽ không phải trả giá, bởi vậy hắn cần có một người giúp hắn quan sát xem cực hạn là bao nhiêu.
"Trước mắt bao trùm toàn phương diện là đường kính ba mươi mét, theo như ta tính toán, nếu như tập trung dò xét một hướng thì có thể đạt tới trên năm mươi mét, nhưng tiêu hao nhất định sẽ lớn hơn. Nhưng không sao, có ta phụ trợ, khả năng duy trì sẽ lâu hơn, phạm vi cũng sẽ lớn hơn một chút."
Tinh Vũ thay hắn trả lời. Y đã trải nghiệm hồn kỹ của hắn một lần, hơn nữa ngày đêm ở chung với Hoắc Vũ Hạo, dựa trên thực lực của hắn có thể tính ra được một con số tương đối. Đường Nhã lập tức giơ tay làm dấu với Bối Bối, cười gian một tiếng:
"Tiểu Vũ Hạo, tiểu Tinh Vũ, chúng ta chuẩn bị lột một tầng da của tên Từ vô sỉ kia!"
Trên sàn đấu, trọng tài đã hô bắt đầu. Bối Bối cùng Từ Tam Thạch lần lượt thả vũ hồn. Vũ hồn của Bối Bối là Lam Điện Bá Vương Long, trong thú vũ hồn tuyệt có thể xưng là đỉnh cấp, khi xưa còn cùng với đệ nhất khí vũ hồn Hạo Thiên Chùy và đệ nhất phụ trợ Thất Bảo Lưu Ly Tháp xưng danh Thượng Tam Tông. Mà vũ hồn của Từ Tam Thạch có thể coi là một loại biến dị vũ hồn, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, có được một chút huyết mạch thần thú Huyền Vũ, phòng ngự vô cùng cứng rắn. Bởi vậy, trong lứa học sinh ngoại viện này, một người được xưng đệ nhất cường công, mà người còn lại là đệ nhất phòng ngự.
Khí chất ôn hòa của Bối Bối sau khi phóng thích vũ hồn đã trở nên bá đạo, lôi điện màu lam vườn quanh hắn, mà Từ Tam Thạch vốn ngông cuồng lại trở nên nghiêm nghị, sừng sững như núi, đây chính là ảnh hưởng của vũ hồn.
Thông thường hai bên vốn sẽ đánh tiêu hao, chờ cho đối thủ lộ ra sơ hở mới một kích tất sát. Nhưng hôm nay Bối Bối đặc biệt xúc động, trận đấu mới bắt đầu đã lập tức lao tới, lôi điện oanh kích thu nhỏ phạm vi hoạt động của Từ Tam Thạch, dồn hắn tới gần vị trí của Hoắc Vũ Hạo, long trảo trực tiếp chộp tới. Lúc này, Tinh Vũ đã nắm lấy tay Vũ Hạo, hồn lực ôn hòa chảy vào cơ thể hắn như suối tuôn, Linh Mâu mở ra, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng!
Có thần kỹ ăn gian này phụ trợ, mọi hành động của Từ Tam Thạch đều được truyền tới cho Bối Bối, hơn nữa phạm vi không ngừng mở rộng. Như vậy, mỗi một kích Bối Bối tung ra đều khắc chế thanh niên một cách hoàn hảo, ép hắn phải lộ ra sơ hở. Đệ tam hồn kỹ Lôi Đình Chi Nộ mạnh nhất ùn ùn kéo tới, buộc Từ Tam Thạch phải cố thủ. Ngay sau đó, khi Từ Tam Thạch đang chuẩn bị sử dụng đệ nhị cùng đệ tam hồn kỹ của hắn để hóa giải công kích, đại não hắn đột nhiên trống rỗng, giống như bị kim châm đâm vào, cắt đứt hồn kỹ, đồng thời cũng lộ ra sơ hở chí mạng.
Bối Bối vận dụng Đường Môn tuyệt kỹ, Quỷ Ảnh Mê Tung, bóng người ngay lập tức trở nên hư ảo. Hắn thoáng cúi người trượt sát xuống đất, một tay nắm viền Quy Giáp Thuẫn, cả người quét ngang lách ra phía sau. Bây giờ Từ Tam Thạch có muốn xuất hồn kỹ ra cũng không còn kịp nữa, cả người Bối Bối đã xuất hiện phía sau bộ giáp của hắn rồi. Thắng bại đã phân.
"Bối Bối thắng."
Giọng nói thông báo kết quả của trọng tài vang lên, cũng đánh thức mọi người. Trận chiến này kết thúc quá nhanh khiến họ không kịp phản ứng, chỉ biết rằng Bối Bối vượt qua được phòng ngự của Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, khắc chế Từ Tam Thạch và chiến thắng.
"Ngươi... người ăn gian..."
Từ Tam Thạch run rẩy. Dù không biết thực hư ra sao nhưng hắn dám chắc một giây ý thức trống rỗng kia có liên quan đến tên này, hơn nữa sao hắn lại có thể nắm chắc điểm yếu phòng ngự của mình mà tấn công chuẩn xác như vậy chứ.
"Gian cái đầu ngươi, đem Huyền Thủy Đan ra đây."
Bối Bối tâm tình rất tốt, long trảo dí thẳng vào lưng Từ Tam Thạch, điện giật cho hắn la oai oái.
Lúc này trên khán đài, Hoắc Vũ Hạo đã có chút suy yếu dựa vào người Trần Tinh Vũ, có điều hai mắt hắn sáng rực. Chín mươi mét! Dưới sự hỗ trợ của Tinh Vũ, hắn vậy mà thăm dò một hướng được cực hạn là chín mươi mét, một hơi gấp ba lần so với bình thường, chỉ còn kém mười mét nữa là đạt đến yêu cầu của Phàm Vũ. Hắn rất rõ ràng mình có thể làm được điều này là nhờ có Tinh Vũ, bằng không đừng nói là chín mươi mét, được sáu mươi đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn là tinh thần lực lẫn hồn lực hoàn toàn khô kiệt, chứ không phải như bây giờ chỉ hơi suy yếu, còn có hồn lực không ngừng được truyền vào người hắn. Đây là khả năng phụ trợ kinh khủng tới mức nào cơ chứ? Giờ phút này, hắn vô cùng tò mò về vũ hồn của thiếu niên.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Đường Nhã thì thầm. Làm chuyện xấu thì rút lui càng sớm càng tốt. Nàng vẫn chưa hết kinh ngạc với hồn kỹ kia của Hoắc Vũ Hạo đâu. Nàng vốn nghĩ để hắn trợ giúp một chút, để Bối Bối chiếm thế thượng phong, ai ngờ lại có thể tốc chiến tốc thắng hoàn mỹ đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro