Thật sự...rất đau
9/2/2019 1.46am
Hôm nay, không thể chịu nổi...
[Chuyện 2.00pm 8/2/2019]
Đứa bạn mình thân, thương nó, lo cho nó. Cuối cùng, từ chối đi vs nó vì mình ko thoải mái đc vs đám bạn nó. Câu trước câu sau "tao sẽ không rủ mày nữa" mập mờ. Cần tao thì gọi thủ thỉ, không cần rồi thì vứt bỏ. Biết giới hạn tao rồi, đừng 1 bước liền cắt đứt nó. Muốn ko? Thật sự muốn, tao, đủ nhẫn tâm.
[Chuyện 9.45pm 8/2/2019]
Bạn gái, không biết vì sao im lặng. Hỏi thì nói vài từ rồi bảo ngủ. Yêu nhau hơn 6 năm, cũng gần muốn rưỡi. Thống nhất buồn, bực, giận, hờn...cũng phải thành thật, xác định cũng xác định rồi. W khó tự bày tỏ cảm xúc bản thân, quen giấu trong lòng, vẫn đang cố gắng học cách diễm đạt đúng cảm xúc. Vậy mà thoắt cái im lặng, giận là im. Thôi thì, suy nghĩ kỹ đi, lặng đi rồi lên nói hết. Chính là, khó buông bỏ, nhịn 1 chút, hoà hoãn. Cũng bởi vì quá yêu, quá chấp niệm. Không phải lụy, mà bởi vì nếu không phải người đó thì sẽ là không ai cả.
[Chuyện 12.08am 9/2/2019]
Beta nhà mình, thương lắm. Chính thức bị nghẹn mà bùng phát, lòng có lửa âm ỉ liền bùng nổ thành mặt trời. Nóng đến đau lòng. Bây giờ, nói với em, tui tổn thương, em tin ko? Không ngừng nới rộng giới hạn bản thân cho em, không ngừng thương em. Rốt cuộc cái ngày tui phập phồng lo cũng đến. Nóng rồi, cái gì cũng ko vừa mắt, tốt xấu, lý lẽ ko phân đẩy tui xuống vực. Vậy thì em quyết định đi, xong 1 cái thì thành toàn giải thoát cho em. Dù sao, còn hơn 2 cái đáp án thực tế là 1 của em, chơi trò tâm lý, ha, em thua tui tận 6 tuổi, nhìn 1 câu là biết 1 lòng. Như vậy, em nói, trò này tui chơi từ từ rồi thắng em hay là trực tiếp ngả bài thắng em cho xong? Vẫn nhịn không được, thương em, thẳng thắn với em. Sự thật mất lòng, bé con sự đời vừa nhớm, non như vậy. Thật xót giúp em 2 chữ hối hận, nhưng mà...cũng đâu chắc em hối hận, đúng không? Chỉ là tui tự đề cao rồi, bởi vì trong lòng cũng vì thương mà vô cùng nuông chiều, rốt cuộc cũng có ngày đôi tay nhỏ kia của em, hung hăng đẩy tui xuống vực sâu...
Từng người... từng người... chạm đến giới hạn của tui, thành công khiến tui bùng phát mà lạnh giọng...
Thật sự....rất đau lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro