Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Yêu là... Không bao giờ dừng lại


"Em đang nghĩ gì vậy?" Thấy cô một lúc lâu không nói chuyện, Tỉnh Nam có chút bất mãn hỏi.

Tỉnh Đào thu hồi tầm mắt từ trên trần nhà, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô ấy.

Tỉnh Nam lập tức trở nên vui vẻ, thậm chí còn chủ động đến gần xoa xoa lòng bàn tay mềm mại của cô. Tỉnh Đào thuận thế ôm cô ấy vào lòng, làn da mịn màng, trở nên lành lạnh khi ở trong phòng điều hòa sau một thời gian dài, sờ vào rất thú vị.

Tỉnh Đào cảm thấy cô còn có thể duy trì sự mới mẻ đối với Tỉnh Nam trong một thời gian.

"Không có gì." Tỉnh Đào cười trả lời cô ấy, lại nói: "Chị quá lợi hại, tôi còn chưa khôi phục tinh thần."

Tỉnh Nam được khen đến mức rất mãn nguyện, ánh mắt rạng rỡ hỏi: "Thật không?"

Cô ấy biết rõ người Trung Quốc sống nội tâm, một số người sẽ diễn xuất, kỹ năng diễn xuất đến mức xuất thần nhập hóa.

"Đương nhiên là thật." Ý cười bên môi Tỉnh Đào càng sâu hơn. Cô phát hiện đồng tử của Tỉnh Nam có màu hổ phách rất hiếm thấy. Đồng tử hơi sáng màu nhưng sạch sẽ, nhìn giống như hai viên đá quý trong veo sáng long lanh đón lấy ánh sáng, rất đẹp.

Đuôi mắt giương lên, mày vẽ như câu, rất xinh đẹp, tuyệt đối là con lai đẹp nhất mà cô từng thấy.

Mình đã bỏ đi vận may quái gì vậy, lần đầu tiên đã có một cô bạn gái như vậy.

Tỉnh Đào lại thở dài, cô đã bắt đầu cảm thấy tiếc nuối cho cuộc chia tay không lâu sau đó.

Tỉnh Nam lại bắt đầu.

Cô ấy không tiếc công sức để làm lấy lòng cô, dùng tay, dùng miệng, từ trong ra ngoài, bằng mọi biện pháp.

Tỉnh Đào chủ động xin tha, sau khi làm một lần nữa, Tỉnh Nam buông cô ra, khóe môi dính vệt nước mập mờ, tiến đến hôn cô. Tỉnh Đào ngứa miệng, khen kỹ năng của cô ấy thêm lần nữa, khen ngợi đến mức Tỉnh Nam nhiệt huyết dâng trào, tinh thần phấn chấn, ảnh hưởng đến công việc trên tay, chiến đấu kịch liệt đến bình minh.

Cô ấy không sợ đau tay, nhưng Tỉnh Đào sợ mình không rời giường nổi, vội vàng nói mình buồn ngủ. Tỉnh Nam lập tức không làm phiền cô nữa, rất ngoan rất nghe lời. Tỉnh Đào kêu ôm, cô ấy lập tức ôm, sợ làm cô nóng nên nhanh chóng buông ra.

Trong bóng tối, Tỉnh Đào men theo xương mày của cô ấy, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve, tò mò hỏi: "Trước đây chị đều như vậy sao?" Mỗi hành động đều diễn như vậy, thật là hao tâm tổn trí.

"Như thế nào?" Tỉnh Nam không hiểu.

"... Không có gì." Tỉnh Đào ngáp một cái, "Ngủ đi."

Tỉnh Nam lại tiến đến ôm cô, thỏa mãn thở dài.

Tỉnh Đào từ từ nhắm mắt lại, đôi mắt hơi cong lên.

Đa Hân đợi đến khi ngủ cũng không đợi được Tỉnh Đào gọi điện thoại lại. Cô nhìn về phía Tử Du đang ôm cánh tay ngồi ở đầu giường, nói: "Chắc vẫn còn bận."

Tử Du cũng không thể chạy đến nhà người ta để tách hai người ra, đành phải nói: "Vậy ngày mai chị lại hỏi cô ấy đi."

Đa Hân nói được.

Hai người cũng ngủ.

Sáng hôm sau, ngay sau khi Đa Hân đến công ty, cô gửi tin nhắn WeChat cho Tỉnh Đào, hỏi cô ấy về chuyện Tỉnh Nam, Tỉnh Đào gọi điện thoại tới.

Đa Hân cười cảm thán: "Mẹ, lần này mẹ thật sự tìm cho con một người ba tốt, hiện tại con đang kém hơn Tử Du một thế hệ, mẹ có biết không?"

Tỉnh Đào: "Ha ha ha cái quái gì vậy? Ba ở đâu ra, không có chuyện này, cậu đừng nói nhảm."

Đa Hân cảm thấy không ổn, hỏi: "Vậy cậu và Tỉnh Nam có chuyện gì vậy?"

Tỉnh Đào nói: "419, bây giờ đã là 429. Tối hôm qua bọn tớ lại ngủ với nhau. Không phải cậu nói sao, cô ấy chỉ muốn ngủ với tớ, khoan hãy nói, kỹ thuật thực sự rất tốt. Trong số những người tớ đã gặp, có thể được xếp hạng trong ba vị trí dẫn đầu."

Đa Hân: "..."

Đây có phải là mình có ý tốt nhưng làm chuyện xấu không? Nếu như lúc đầu Tỉnh Đào không biết cô ấy chơi đùa, có thể cẩn thận hơn không?

Cô không biết mình có nên nói rằng Tỉnh Nam đã động tâm với cô ấy hay không, dựa trên sự hiểu biết của Đa Hân về cô ấy, dù có nói hay không thì thái độ của Tỉnh Đào có lẽ sẽ không thay đổi nhiều.

Đa Hân thử thăm dò, nói: "Cô ấy có vẻ rất thích cậu."

Tỉnh Đào cười nói: "Tớ biết, tớ cũng rất thích cô ấy, bọn tớ đã hẹn hò rồi."

Đa Hân không có gì để nói. Cô biết rõ Tỉnh Đào thích là thích cái gì.

Cô định trở về rồi thảo luận với Tử Du một chút.

Cô đang muốn cúp máy, lại nghe thấy Tỉnh Đào nói ở bên kia: "Có chuyện này, tớ không có chắc chắn 100%, cậu trở về hỏi tiến sĩ Tiếu đi."

Đa Hân cười: "Chuyện gì vậy?"

Tỉnh Đào cau mày, nói: "Năm năm, không phải, bây giờ phải nói là sáu năm trước, Tỉnh Nam và tớ từng gặp nhau tại quán bar LES ở Tứ Thành. Tớ đã nói với cậu, tớ từng đi đến đó một lần, gặp được một người cảm thấy rất hứng thú, nhưng mà đối phương rời đi, không giải quyết được gì."

Sáng nay khi vừa nhớ tới người bên cạnh Tỉnh Nam khi đó, cô ấy lập tức hỏi có phải là Tử Du hay không. Không ngờ Tỉnh Nam lại nói dối, nói thẳng không phải. Tỉnh Đào không thèm tin cô ấy mà tin tưởng vào phán đoán của mình.

Trước tiên, Đa Hân rất ngạc nhiên, sau đó trêu ghẹo: " Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ à?"

Tỉnh Đào không có cười theo cô, nghiêm túc nói: "Điều tớ muốn nói với cậu không phải là chuyện này, mà là lúc đó, tớ còn nhìn thấy Tử Du ở bên cạnh. Lúc đó tâm trạng của cô ấy rất tệ, thất hồn lạc phách giống như bóng ma, cũng không chú ý đến tớ."

Bên kia bỗng nhiên không có âm thanh nào.

Tỉnh Đào: "Alo?"

Phải một lúc lâu sau, Đa Hân mới tìm lại được thần trí của mình, khàn giọng nói: "Ý của cậu là sáu năm trước, Tử Du ở Tứ Thành?"

Tỉnh Đào: "Đúng vậy. Hơn nữa, Trung Quốc rộng lớn như vậy, cô ấy sống ở nước ngoài trong một thời gian dài. Sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn cùng một thành phố mà cậu sống. Tớ nghi ngờ khi đó cô ấy đã tìm được cậu, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà không nhận cậu. Chờ chút, mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, tớ nghĩ ra rồi, cậu chờ tớ một chút."

Tiếp theo, Đa Hân lập tức nghe Tỉnh Đào ở bên kia không ngừng nhắc mãi, dường như phát hiện ra một bí mật lớn. Ngay sau đó, Đa Hân nhận được ảnh chụp nhật ký trò chuyện trên WeChat.

Là của Tử Du và Tỉnh Đào.

[Cô vừa nói ở Tứ Thành, có một cô gái theo đuổi chị ấy, chuyện đó xảy ra vào năm nào?]

[Tôi không nhớ rõ chi tiết nhưng chuyện đó xảy ra không lâu sau khi chúng tôi đến Lâm Thành. Có lẽ cách đây bốn năm năm hoặc năm sáu năm trước]

[Bọn họ sống cùng một tòa nhà?]

[Đúng vậy]

[Cám ơn]

Tỉnh Đào giải thích với cô theo thời gian thực qua điện thoại: "Đây là có lần bọn tớ tán gẫu. Tớ nhắc tới đại tiểu thư đã theo đuổi cậu trước đây, sau đó cô ấy hỏi tớ, mấy câu hỏi này có phải rất kỳ lạ không?"

Vẻ mặt của Đa Hân hốt hoảng.

Kỳ lạ, đương nhiên kỳ lạ. Vấn đề không phải là bọn họ sống cùng một tòa nhà, mà chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể hỏi ra được như vậy? Có phải Tử Du tận mắt nhìn thấy bọn họ bước vào một tòa nhà hay không, nàng sẽ nghĩ gì?

Đa Hân đổi lại là chính mình, trải qua chuyện đó, người bạn gái đã nhiều năm không gặp — ở trong lòng của Tử Du, hai người chưa bao giờ chia tay — cùng ra cùng vào một tòa nhà với một cô gái khác, có lẽ lúc đó còn có một chút hành động nhìn có vẻ thân mật. Trong trí nhớ của Đa Hân, bởi vì đối phương đã giúp đỡ cô rất nhiều, gia cảnh và tính tình của cô ấy hơi giống Tử Du, mình luôn biểu hiện ôn hòa với cô ấy, nhường nhịn rất nhiều. Thậm chí cả Tỉnh Đào còn từng hiểu lầm cô muốn ở bên đối phương, Đa Hân giải thích với cô ấy, Tỉnh Đào mới tin.

Còn Tử Du thì sao?

Liệu nàng có hiểu lầm không?

Phải chăng nàng nghĩ mình đã có người mới nên không ra mặt, lẳng lặng rời đi.

Chẳng trách nàng không ngạc nhiên khi mình nhắc tới vị đại tiểu thư này, chẳng trách nàng che che giấu giấu khoảng thời gian mười năm qua, chẳng trách nàng trả lời mơ hồ về việc nàng đã tìm cô khi nào, chẳng trách...

Một sợi dây vô hình kết nối chúng thành chuỗi.

Đa Hân cảm thấy chua xót và khó chịu, bình tĩnh ngẩng đầu lên, đôi mắt rõ ràng đỏ bừng.

Tỉnh Đào nói gì cũng không lọt vào tai cô, nghe thấy cô muốn cúp điện thoại trước, cô ấy lập tức nói: "Tớ cũng không chắc chắn lắm. Cậu hỏi cô ấy một chút, có chuyện gì thì nói thẳng thắn một chút."

Đa Hân trả lời: "Được."

Tỉnh Đào nghe thấy giọng mũi của cô, thầm thở dài, không nói gì thêm liền cúp điện thoại.

Đa Hân yếu ớt dựa vai vào vách tường sân thượng, tay không kiểm soát được mà run rẩy, từ từ thở ra, ngẩng đầu muốn đổ nóng ướt trong hốc mắt trở lại.

Muốn nói chuyện, cô muốn nói chuyện đàng hoàng với Tử Du.

Buổi trưa, Tử Du gọi điện thoại cho cô, hỏi về Tỉnh Đào trước. Đa Hân thuật lại y nguyên những gì Tỉnh Đào đã nói với cô. Chỉ qua điện thoại cũng có thể nghe thấy Tử Du buồn rầu, Đa Hân cười nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ già em đây không cần lo lắng đâu."

Tử Du nói: "Cậu ấy ở trong nước, em mới lo lắng. Cậu ấy ra nước ngoài, em cũng mặc kệ."

Đa Hân: "Hóa ra là như vậy ha ha ha."

Tử Du nói: "Nếu không thì sao? Em giúp cậu ấy trói Tỉnh Đào ra nước ngoài sao? Bắt cóc là phạm pháp."

Đa Hân: "Ha ha cái đó để cô ấy tự trói, em nghĩ kế cho cô ấy."

Tử Du nói: "Cái này có gọi là tiếp tay cho tội phạm không?"

Đa Hân lại cười.

Bình thường cô cũng hay cười, nhưng không thường xuyên và cường điệu như hôm nay, hình như là cố ý. Tử Du cảm thấy kỳ lạ: "Chị sao vậy?"

"Không có sao." Đa Hân che microphone của điện thoại, rồi mới hít mũi một cái, khóe mắt ươn ướt.

Cô chỉ có thể dùng nụ cười để làm cho mình tê liệt tạm thời, nhưng sau khi nghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói của Tử Du, cô không thể tránh khỏi suy nghĩ về Tử Du năm đó. Trong niềm vui sướиɠ tràn trề, nhìn thấy mình ở bên người khác, làm sao kìm chế được cảm xúc, thu lại đôi chân từng bước từng bước một. Liệu nàng có vừa đi vừa ngồi xổm khóc rống trên đường về nhà không? Như một đứa trẻ không nhà.

Đa Hân bịt chặt miệng lại.

"Hôm nay công việc có bận không? Buổi tối mấy giờ chị về?"

"..."

"Đa Hân?"

"..."

"Đầu gỗ?"

Đa Hân lau đi giọt nước mắt trên mặt rồi hắng giọng: "Chị đây. Vừa rồi có người gọi chị, hình như công việc xảy ra chút chuyện, chị đi xử lý trước."

"... Được."

"Đoán chừng tối nay chị sẽ về sớm, tầm bảy tám giờ, chờ chị cùng nhau ăn cơm."

"Được." Tử Du đáp lại cô.

"Chị yêu em." Đa Hân đột nhiên nói.

"Em cũng yêu chị." Tử Du nói.

Sau khi cúp máy, Tử Du khẽ thở dài.

Nàng gọi cho Tỉnh Nam, xác nhận với Tỉnh Nam rằng Tỉnh Đào đã hỏi cô ấy về chuyện sáu năm trước. Hôm qua Tỉnh Nam đã nói với nàng, duyên phận lần đầu tiên của cô ấy và Tỉnh Đào, Tử Du cũng từng đến quán bar đó. Lúc đó, nàng đã dự tính được không ổn, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Quanh đi quẩn lại, quá khứ vẫn nổi lên mặt nước với tốc độ và cách thức mà nàng không thể tưởng tượng được.

Sau khi tan làm, Tử Du đi siêu thị mua đồ ăn, mua một ít trái cây và thịt tươi. Sau khi về nhà, nàng xử lý từ từ, rửa sạch trái cây cho vào mâm, đặt trên bàn trà, ánh mắt trôi dạt đến hoa hồng đỏ tươi cắm trong bình hoa.

Nàng nấu cơm, xử lý các nguyên liệu, khéo léo chuẩn bị một bàn bữa tối cho hai người.

Thời gian vừa đúng, Đa Hân bước vào nhà.

Tử Du treo túi lên cho cô: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Đa Hân mỉm cười, chiếm chút tiện nghi từ trên môi nàng: "Thật hiền huệ."

Tử Du nhìn bóng lưng của cô, trong mắt có một chút ý cười, bỗng nhiên biến thành thẫn thờ.

Hai người ăn cơm, bàn ăn rất yên tĩnh, Đa Hân thỉnh thoảng khen ngợi đồ ăn nấu rất ngon. Những món cô thích, Tử Du đều nhớ kỹ, nói lần sau sẽ tiếp tục nấu món đó cho cô ăn. Người sống cùng nhau không cần lúc nào cũng phải nói những lời trái lương tâm hay tâng bốc, hai người cần phải từ từ hiểu rõ, làm quen với sở thích và thói quen của nhau.

Đa Hân cắt một quả táo, cắt quanh tổng cộng bốn nhát dao, chỉ chừa lại lõi táo, phần táo đều để lại cho Tử Du. Cô gặm lõi táo, Tử Du vừa thấy: "...", mạnh mẽ đưa phần táo vào trong miệng nàng, là miếng lớn nhất.

"Ô!" Hai má của Đa Hân phồng lên, đôi mắt cong thành trăng non.

Tử Du nhéo má cô: "Có phải cố ý không?"

Đa Hân gật đầu.

Tử Du ngửa mặt lên, liếm liếm môi cô, đầu lưỡi cuốn đi chất lỏng trên cánh môi, liếm mở hàm răng, chui vào trong. Sau khi lùi lại, Đa Hân lắc đầu nguầy nguậy. Cô còn chưa ăn xong, trong miệng đều là bã táo, thật không đứng đắn.

Tử Du buồn cười, vỗ nhẹ lên mặt cô, đi vào phòng tắm để xả nước.

Đa Hân nuốt miếng cuối cùng xuống, nhìn về bóng lưng của nàng, nói: "Em đi tắm liền bây giờ hả?"

Tử Du nói: "Đúng vậy."

Đa Hân đi theo sau nàng, ở bên cạnh nhìn nàng.

"Đẹp không?" Tử Du mở năm ngón tay ra, đặt dưới vòi nước. Dòng nước dọc theo đầu ngón tay của nàng chảy vào bồn tắm, tích tụ thành một tầng nhàn nhạt.

"Ừm."

Nước trong bồn tắm từ từ đầy lên, Tử Du thu tay lại, nhỏ vài giọt tinh dầu vào đó. Đa Hân hỏi nàng tại sao không dùng những cánh hoa mà cô thả vào trước đó, cảm giác không tốt sao? Tử Du ngẩn ngơ, nói rằng mình quên, định đi đổi cánh hoa, nhưng đã nhỏ tinh dầu rồi nên Đa Hân buồn cười ngăn nàng lại.

Tử Du nằm trong bồn tắm nhắm mắt lại, làn da trắng tuyết dưới mặt nước đẹp như ngọc thạch.

Đa Hân ngồi trên ghế nhỏ, xoa bóp cho nàng.

Bầu không khí có vẻ yên bình và đẹp đẽ.

Tử Du mở mắt ra, nhìn thấy hơi nước trong con ngươi của Đa Hân, dường như hòa vào hơi nước trong phòng tắm.

"Chị biết rồi?" Tử Du lặng lẽ nhìn cô, chỉ hỏi một câu.

Đa Hân không thể che giấu, lập tức đưa tay lên che mắt mình lại.

Tử Du thở dài.

Từ khi gặp lại nhau, hai người càng hiểu rõ thì càng cảm thấy không đáng để nói ra. Đối với nàng không quan trọng, đối với Đa Hân... nàng lại không cảm thấy mình không thể chấp nhận được, chỉ là đau lòng.

Nàng dựng thẳng thân trên, kéo tay Đa Hân xuống. Đối diện với mặt mũi đầy nước mắt của cô, nàng thở dài cười nói: "Rất xấu."

Đa Hân khóc cũng không được, không khóc cũng không được.

Cô thậm chí còn không biết phải nói gì, những lời được nghĩ sẵn trong đầu như mắc kẹt trong cổ họng, mỗi lần nghĩ đến điều đó là một lần con dao cùn cứa vào trái tim cô.

Cô thà nhận được câu trả lời phủ nhận từ Tử Du, rằng nàng chưa từng đến Tứ Thành.

"Em thực sự đã đến đó." Nhưng Tử Du nói.

Đa Hân kéo khóe miệng đắng chát.

"Năm thứ tư sau khi ra nước ngoài, em biết chị ở Tứ Thành nên đi tìm chị." Giọng điệu của Tử Du đều đều bình thường, giống như đang nói chuyện của người khác, "Em đợi chị dưới nhà, hôm đó chị tan ca trễ, hay là ra ngoài chơi đùa gì đó. Em đợi chị rất lâu, nhìn thấy chị đi cạnh một cô gái. Đèn đường trong tiểu khu của chị bị hỏng mấy cái, trời rất tối, em không nhìn thấy rõ, đến đầu hành lang mới xác định là chị. Em đi ra ngoài, muốn gọi chị..."

Nàng dừng lại một chút rồi nở nụ cười, nói: "Nhưng cô gái đó kiễng chân lên hôn chị."

Đa Hân không biết Tử Du đến Tứ Thành khi nào, trí nhớ của Tỉnh Đào về thời gian cụ thể cũng bị phai nhạt từ lâu. Vì vậy, hôm nay cô lọc lại tất cả những ký ức của cô và vị đại tiểu thư kia, tự nhận không có hành động gì khác người, chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh này lại bị Tử Du nhìn thấy. Cô vừa lo lắng vừa tức giận, hai mắt đỏ bừng: "Đó là cô ấy tự ý làm, sau đó chị đã cãi nhau với cô ấy. Chị không có ở bên cô ấy, chị ——"

Cô oán hận đấm tay vào tường.

Tử Du đẩy những ngón tay đang nắm chặt của cô ra, nhẹ nhàng thổi vào đốt ngón tay đỏ bừng của cô, dịu dàng nói: "Em biết chị không có quan hệ gì với cô ấy, Tỉnh Đào đã nói với em."

Đa Hân nức nở, đau khổ khó chịu, nhưng có lợi ích gì đâu, muộn chính là muộn.

Tử Du biết điều đó sớm hơn cô rất nhiều, nỗi buồn lúc đó cũng nguôi ngoai. Nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Đa Hân, dụi cằm vào mái tóc của cô, dùng cách thức của mình để an ủi người yêu trong ngực.

Rất lâu sau.

Đa Hân hỏi: "Sau đó em mới quay lại Mỹ sao?"

Tử Du gật đầu.

"Vậy tại sao 5 năm sau, em đột nhiên trở về?" Tại sao lại cách 5 năm, nàng đã làm gì trong 5 năm đó?

Tử Du im lặng một lúc, nói: "Không phải như thế."

Đa Hân hỏi: "Cái gì?"

Tử Du nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: "Em chưa bao giờ rời xa chị."

Đa Hân đột nhiên dấy lên một loại sợ hãi, nỗi sợ hãi này không phải là vấn đề của bản thân, mà bắt nguồn từ dự cảm của cô về những gì Tử Du sắp nói. Những điều cô không biết còn hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng, đó là sợ hãi đối với những điều mình không biết.

Tử Du nhận ra tứ chi của Đa Hân đột nhiên cứng ngắc, nhất thời không đành lòng, nhưng chuyện tới trước mắt, nàng không thể lại để cho Đa Hân phát hiện từng chút từng chút một từ nơi nào không biết. Két sắt của nàng bây giờ đang ở trong nhà, một ngày nào đó Đa Hân vẫn sẽ nghi ngờ khi nhìn thấy, chấp vá lung tung ra chân tướng, chẳng thà tự mình kể cho cô nghe.

Sau khi từ Tứ Thành quay lại Mỹ, Tử Du bị trầm cảm một thời gian dài, giống như trụ cột chống đỡ tinh thần của nàng bị sụp đổ chỉ trong một đêm, giống hệt như lần đầu tiên xuất ngoại. Tỉnh Nam không vừa mắt, kéo nàng ra khỏi phòng, bắt đầu mắng mỏ, không phải đã nói chờ cô ấy chia tay, chờ cô ấy ly hôn sao, bây giờ bộ dạng này của cậu là cái quái gì, tớ thấy cậu trực tiếp chết đi còn dễ chịu hơn. Tử Du không nói lời nào đi về phía cửa sổ, Tỉnh Nam suýt nữa hồn bay phách tán, kéo nàng lại.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tử Du nói: "Tớ không sao, chỉ muốn co lại một thời gian."

Tỉnh Nam không tin: "Cậu đã co lại một tháng rồi, còn chưa đủ sao?"

Tử Du đứng lên: "Cậu nói đúng, đủ rồi."

Nàng cảm thấy sức sống của mình quá ngoan cường, lúc trước đâm đầu đến mức đại nạn không chết, từ đó về sau nàng không bao giờ muốn chết nữa, dù có thế nào cũng không muốn chết. Nàng tỉnh táo lại lần nữa, đi học như bình thường, lặng lẽ chú ý đến Đa Hân bên kia bờ đại dương.

"Thuê người chụp ảnh chị?" Đa Hân rùng mình, luôn có người theo dõi sau lưng cô nhiều năm như vậy?

"Một năm chỉ chụp một lần thôi." Tử Du nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói.

"Ảnh chụp ở đâu?" Đa Hân có chút tò mò.

"Két sắt trong phòng em."

Đa Hân định quay lại lấy, Tử Du giữ chặt cô, nói: "Két sắt quá nặng, kiểm tra sau đi, đưa điện thoại của em đây."

"Sao trước đây chị không nhìn thấy?" Đa Hân nhìn vào album ảnh của nàng.

"Không phải trong album điện thoại."

Tử Du nhận điện thoại mà Đa Hân đưa tới, tải xuống QQ từ appstore, mở một album ảnh "Chỉ mình tôi có thể xem được".

Đa Hân: "..."

Tử Du sống ở nước ngoài lâu rồi, WeChat cũng không dùng, chứ đừng nói tới QQ cổ xưa. Trước đây Đa Hân không đăng ký, bây giờ là tài khoản công việc, đương nhiên không nghĩ đến việc thêm bạn với Tử Du, càng không nghĩ tới sẽ có thứ gì đó bên trong album ảnh.

Tử Du mở bức ảnh đầu tiên, hai người nằm cạnh nhau xem, từ 24 tuổi đến 28 tuổi. Người trong đó có thể không cảm nhận được, nhưng Tử Du có thể dễ dàng nhìn thấy sự thay đổi của cô. Nụ cười của cô ngày càng nhiều, càng ngày càng thoải mái với cuộc sống, thành thục, cử chỉ đầy phong độ chững chạc, dường như không liên quan gì đến cô gái 18 tuổi ấy.

Tử Du yêu cầu người chụp ảnh không được để Đa Hân phát hiện ra, vì vậy rất cẩn thận.

Chính diện rất ít, đa số là góc nghiêng, hoặc là cảnh xa. Có một bức chụp Đa Hân đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, chụp toàn thân, hiếm khi chính diện cũng rất rõ ràng. Hơi nhìn nghiêng về một hướng, không biết nhìn thấy cái gì, khóe môi hiện lên ý cười.

Tử Du cài làm màn hình khóa điện thoại trong một thời gian dài.

Nàng hỏi Đa Hân lúc đó đang nhìn cái gì, làm thế nào mà Đa Hân có thể nhớ được, cô lắc đầu.

Tử Du tiếp tục lướt xuống.

Tử Du biết rằng Đa Hân và đại tiểu thư đã "chia tay" hai năm sau khi nàng quay về Mỹ. Nghe nàng nói tin này, Tỉnh Nam chúc mừng cho nàng, hào hứng muốn đưa Tử Du về nước, nhưng Tử Du không có trở về.

Trong suốt hai năm đó, tình cảm của nàng dành cho Đa Hân dần dần thay đổi, nàng không biết đã diễn ra như thế nào, chỉ là tự nhiên thành như vậy. Nàng không còn chấp nhất muốn chiếm lấy đối phương nữa, mà trong sự im lặng chờ đợi, nảy sinh một niềm tin mới.

Nàng đã từng thức trắng đêm, nghĩ rằng Đa Hân sẽ trao sự dịu dàng đã dành cho nàng cho một người khác, phát điên lên vì ghen tị; có lẽ, sẽ hoàn toàn quên nàng, quên đi hạnh phúc ngắn ngủi và thanh xuân đau khổ, đến cuối cùng chỉ có nàng bảo vệ ký ức này để sống qua ngày. Nàng cũng từng không cam chịu, từng phẫn nộ, từng đố kỵ, từng oán hận, nhưng cuối cùng âm thầm biến mất mà bình tĩnh lại.

Những bức ảnh được gửi đến từ trong nước, tin tức nhận được từ những người mà nàng liên lạc, thậm chí nàng còn đích thân về nước nhìn xem. Tất cả đều chứng minh rằng Đa Hân đang sống rất tốt, không có nàng cũng có thể sống rất tốt.

Sau này, nàng cảm thấy may mắn là Đa Hân vẫn có thể có được dũng khí đi yêu một người. Cô yêu ai cũng được, không cần là chính mình, chỉ cần cô sống hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, nội tâm cảm thấy bình yên vô cùng.

Trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Tử Du giống như một dòng nước nhẹ nhàng, kể lại hành trình mưu trí của nàng trong mấy năm qua một cách bình lặng.

Đa Hân nghe được đã lệ rơi đầy mặt. Cô đưa mu bàn tay lên lau, yết hầu nghèn nghẹn, hỏi: "Vậy sau đó tại sao em lại xuất hiện?"

Tử Du cười: "Chắc chắn chị không nghĩ ra được đáp án này."

Đa Hân khóc đến nỗi vô cùng chật vật, nghe thấy giọng điệu của nàng lại tò mò hơn, đỏ mắt nói: "Vì cái gì?"

Tử Du khẽ giật khóe môi: "Bởi vì Phương Dĩnh, em rất biết ơn cô ấy, cô ấy là bà mối của chúng ta."

Đa Hân không hiểu.

Tử Du mở một bức ảnh từ trong điện thoại, là ảnh chụp chung của Đa Hân và Phương Dĩnh, đang ăn ở một nhà hàng. Tử Du nói cô nhìn kỹ, Đa Hân quay đầu đi không muốn nhìn. So với tình cảm của Tử Du, mỗi suy nghĩ dao động của cô trong mấy năm qua đều là sự phản bội, cô chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Tử Du không ép buộc cô, chỉ đưa tay lên chống cằm, cười nói: "Em phát hiện cô ấy có chút giống em."

Năm ngoái, sau khi Tử Du ở nước ngoài phát hiện ra sự trùng hợp này, tim đập thình thịch, đưa ra một suy đoán táo bạo: Đa Hân không có quên mình? Có phải chị ấy vẫn còn suy nghĩ về mình?

Tử Du không dám hành động hấp tấp, nàng cho người ta chụp rất nhiều ảnh của Phương Dĩnh, 360 độ không góc chết, so sánh với mình từng chút một. Chiều cao, dáng người, bóng lưng, giống nhau chừng năm phần, đến mức gương mặt cũng giống hai ba phần. Nàng sợ mình không đủ khách quan nên đã nhờ một người bạn phân biệt giúp, xác thực giống nhau.

Khi đó, Đa Hân đã chia tay với Phương Dĩnh, trở lại độc thân. Tử Du lòng như nổi trống, suy nghĩ "thử một lần" ngày càng mãnh liệt, ngộ nhỡ cô thực sự đang chờ nàng, ngộ nhỡ nàng còn có thể làm cho cô hạnh phúc...

Vì những điều ngộ nhỡ này, nàng vừa mong đợi vừa rụt rè về nước, từ bóng tối bước ra ánh sáng, sắp xếp buổi xem mắt kia.

Nhìn thấy Đa Hân, thái độ muốn phân rõ giới hạn của Đa Hân làm nguội đi cảm xúc dâng trào của nàng. Đa Hân không chờ nàng, cô không muốn liên quan gì đến nàng nữa.

Tử Du hiểu ra. Nàng quyết định từ bỏ, đưa cô về nhà, sau đó nàng sẽ lui về chỗ cũ, không bao giờ xuất hiện trước mặt Đa Hân nữa. Sau đó, có lẽ nàng đã dùng sự dũng cảm lớn nhất của cuộc đời mình để nắm lấy tay của Đa Hân, kéo cô lên xe mình.

Ai biết được trên đường xảy ra tai nạn, nàng vô tình bị mất trí nhớ, chạm đến chỗ nào đó sâu trong nội tâm của Đa Hân, quyết định cạo xương trị độc cho cô, làm một việc cuối cùng cho cô.

Nàng đã từng cho rằng đó chính là điểm kết thúc của chuyện cũ, nhưng may mắn thay, bây giờ nàng lại có được đối phương.

Đa Hân nắm chặt tay Tử Du, cô thậm chí không thể rơi nước mắt, hai mắt đỏ hoe, khô khốc nói: "Ý em là, nếu không phải lúc đó bị mất trí nhớ, em sẽ rời đi sao?"

Tử Du chỉnh lại tóc mai cho cô, nhẹ giọng nói: "Em không đi, em sẽ tiếp tục nhìn chị."

"Giống như trước đây sao? Ở nơi mà chị không biết?"

Tử Du gật đầu.

"Nhìn chị yêu người khác?" Đa Hân run giọng nói.

Tử Du cười, vẫn gật đầu như cũ.

Bởi vì đối với nàng, từ lâu tình yêu đã không còn là da thịt chi thân*, mà là vĩnh viễn kiên trì, còn có ân từ.

Yêu là không đố kỵ, yêu là không khoe khoang, không tùy tiện, không mưu lợi cho bản thân.

Bao dung mọi thứ, tin tưởng mọi thứ, hi vọng mọi thứ và kiên trì mọi thứ.

Yêu là, không bao giờ dừng lại.

(* Da thịt chi thân: nghĩa gốc dùng để chỉ sự tiếp xúc da thịt lẫn nhau, thường được dùng để chỉ hành động thân mật bao gồm động chạm, nắm tay, ôm ấp, hôn và quan hệ tình dục.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro