Chương 90: Chị nhẹ một chút
Nói thì chậm, nhưng đó còn nhanh hơn, Đa Hân nắm lấy chiếc gối sau lưng, đặt ngang ngực, ngăn cản: "Chúng ta vừa ra khỏi nghĩa trang!"
Tử Du ra vẻ nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Đa Hân lắp bắp: "Vì vậy, vì vậy..."
Tử Du hơi nghiêng đầu, ung dung: "Vậy thì sao?" Giọng nói của nàng cao lên, mang theo một ý cười xấu xa.
Đa Hân trượt trượt yết hầu, cẩn thận bổ sung: "Nơi này có nhiều người lui tới, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt."
Tử Du móc móc lỗ tai: "Nhiều người lui tới?"
Hai người bọn họ vừa lên núi, ngoại trừ mấy nhân viên làm việc, bóng người cũng không đếm được đầy một tay.
Đa Hân trì hoãn vài giây, cuối cùng giải phóng đầu óc gần như bị đứng máy của mình. Biểu cảm của cô chuyển từ một người phụ nữ nhà lành bị áp bức chuyển sang trạng thái bình thường, cô nghiêm túc nói: "Chủ yếu là thiếu tôn trọng đối với người mất."
Đúng, cô chỉ muốn nói điều này, vừa rồi bị bối rối trước hành động đột ngột của Tử Du.
Tử Du cắn cắn môi, tựa hồ rất không cam tâm nói: "Thật sự không được sao?"
Đa Hân lắc đầu với thái độ kiên quyết.
Ánh mắt của Tử Du u oán, nhìn cô một lúc lâu.
Đa Hân bị nàng nhìn chăm chú, miễn cưỡng thỏa hiệp: "Lần sau đi, dù sao cũng đừng ở bên ngoài nghĩa trang."
Trong mắt Tử Du như có một tia sáng lóe lên, ngay sau đó liền biến mất, nàng nói nhỏ: "Đây là chị nói đó."
Đa Hân có dự cảm không lành, nhưng vẫn chấp nhận: "Chị nói."
Tử Du lại nhào lên.
Đa Hân: "Này!"
Kết quả, Tử Du chỉ hôn cô một cái, một tay mở chốt cửa xe bên cạnh Đa Hân, mỉm cười thúc giục: "Sao còn không mở cửa xe?"
Đa Hân choáng váng, nhấc chân lên khỏi ghế sau, Tử Du đi theo cô đến chỗ ghế lái phụ, bước đi nhanh nhẹn, cong môi cười.
Mặc dù nàng rất mong chờ cảnh "danh xứng với thực", nhưng không có nghĩa là nàng sẽ làm loạn bất kể tình huống nào. Đa Hân đã nằm ở trong tay nàng, bây giờ nàng như một thợ săn đã tóm gọn con mồi, có rất nhiều thời gian, không cần phải nôn nóng như vậy.
Đặc biệt là ỷ vào việc có danh phận, có thể tùy tiện trêu chọc Đa Hân, vô cùng thú vị, còn lời hứa hẹn lần sau có thể đưa cảnh tượng lên xe của Đa Hân.
Tử Du ngâm nga một bài hát suốt quãng đường, Đa Hân suy nghĩ về sự kiện sắp tới, không thể thư giãn cho lắm.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tử Du nhìn chằm chằm vào mồ hôi mịn đổ ra từ thái dương của Đa Hân, tò mò hỏi: "Chị nóng hả?"
Thời gian gần đây nhiệt độ ở Lâm Thành tăng rất nhanh, dù mới bước sang giữa tháng 5 nhưng nhiệt độ cao nhất trong ngày đã là 30 độ, cửa sổ xe hạ xuống một chút, cũng không có mở điều hòa.
"... Không sao." Hai tay Đa Hân nắm chặt vô lăng.
"Hay là chị mở cửa sổ xe thêm một chút nữa đi?"
"Ừm." Đa Hân nhấn nút bấm cửa sổ tự động.
Tử Du trợn tròn mắt, không biết đang nghĩ đến điều gì, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Trên đường về nhà, Đa Hân dừng xe lại, để Tử Du chờ ở trên xe. Mười phút sau, cô quay lại, một bên túi quần căng phồng. Tử Du trực tiếp đưa tay sờ thử, xem cô đã mua gì, bỏ qua bao ngón tay, một kiểu khác, giọng điệu rất khinh thường: "Em cần cái này sao?"
Tai của Đa Hân nóng lên, cô hắng giọng, nói: "Ngộ nhỡ thì sao?"
Tử Du nâng mi mắt lên, nói: "Bình thường em bị chị chọc thành dạng gì, chị còn không biết sao? Xa không nói, mới buổi tối mấy hôm trước..." Nàng cần mấy thứ trơn trượt ẩm ướt kia sao? Thật là một trò đùa quốc tế.
Đa Hân: "..."
Không biết làm thế nào mà Tử Du có thể sinh ra cảm giác tự hào mạnh mẽ về chuyện này một cách tự nhiên như vậy, chẳng lẽ việc đi du học thực sự có ảnh hưởng lớn đến vậy sao?
Đa Hân ho nhẹ một tiếng.
Vốn dĩ Tử Du muốn phàn nàn một chút, nhưng sau khi suy nghĩ lại, nàng cất kỹ đồ vật trong tay, bình tĩnh nói: "Em quên mất, chị có thể dùng được."
Đa Hân nghẹn họng, không phản bác lại.
Tử Du hơi mở to mắt, nhìn cô có chút thích thú, không phải là nàng đoán đúng rồi chứ?
"Đầu gỗ." Tử Du tới gần, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Đa Hân.
Đa Hân đỏ bừng mặt, nói: "Chị phải lái xe, em đừng nói chuyện với chị."
Tử Du cười xấu xa, hỏi: "Lái xe nào?"
Đa Hân: "!!!"
Dù sao thì không phải lái xe em này!
Trước khi cô tức giận, Tử Du vội vã hôn lên mặt cô một cái, làm nũng: "Em sai rồi, chị lái xe nhanh lên, chúng ta về nhà sớm một chút."
Đa Hân hít một hơi thật sâu, véo mạnh vào mặt Tử Du rồi lái xe trên đường về nhà.
Đa Hân thầm nghiến răng, về đến nhà rồi để xem cô sẽ "thu thập" nàng như thế nào, không phải lúc nào cũng để Tử Du chiếm thế thượng phong.
Đinh ——
Thang máy dừng lại ở tầng 33.
Tử Du bước ra trước, nhảy bắn về phía trước: "Em đi mở cửa."
Nàng ấn dấu vân tay một cách thuần thục, nhập mật mã. Chờ đến khi Đa Hân đi tới, nàng đã tiến vào cửa, đá đôi giày một trái một phải "ra vào bình an" trên mặt thảm.
Đa Hân đóng cửa lại, nhìn nàng cười bất lực, cúi người xuống sắp xếp giày của Tử Du gọn gàng cạnh nhau. Co còn chưa đứng thẳng dậy, đột nhiên có một người nhảy lên trên lưng cô, vòng tay qua cổ cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Đa Hân bị "tấn công" như thế này, đã chuẩn bị từ trước. Cô đứng thẳng dậy, Tử Du ở phía sau trượt xuống vì chênh lệch chiều cao. Đa Hân quay lại, ôm nàng vào lòng.
Tử Du ngẩng mặt lên, nháy nháy mắt.
Đa Hân nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của nàng, nhỏ giọng hỏi: "Em muốn ở đâu?"
Tử Du chu chu môi, nói: "Ở đây trước đi."
Đa Hân ôm nàng lên tủ giày ở cửa trước, hai chân của Tử Du cách mặt đất một chút, nàng nhìn xuống, lắc lắc hai chân giữa không trung. Đa Hân đặt tay lên đầu gối của nàng, nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt.
Tử Du nhận ra điều đó. Nàng vẫn không thể nhìn xuống Đa Hân, lập tức cong môi, vỗ nhẹ vào đầu Đa Hân: "Thấp xuống." Thỏa mãn nguyện vọng nhìn xuống đối phương.
Đa Hân ngoan ngoãn hạ thấp xuống, trong mắt mang theo ý cười, muốn hôn nàng.
Tử Du đặt ngón trỏ ngăn giữa môi cô, nháy mắt phải, tinh nghịch nói: "Xuỵt."
Đa Hân tỏ ra nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn không lại gần.
Tử Du đưa tay chạm vào cổ Đa Hân, lòng bàn tay mềm mại tinh tế, khi từ từ xoa lên làn da, dường như mang theo một luồng điện rất nhẹ. Đa Hân rũ mi mắt xuống, nhìn những ngón tay đang quấn quanh trước cổ mình, hơi thở phập phồng khó nhận ra, ánh mắt tối dần.
Tử Du đưa mắt nhìn xuống, tập trung vào nút áo trên cùng của Đa Hân, nút áo màu trắng ngọc trai, nhỏ nhắn tinh xảo. Nút áo thực sự là một thứ kỳ diệu, chỉ cần một vài mảnh nhỏ như vậy có thể quấn lấy đường cong hoàn hảo như vậy, còn ôm tì bà.
"Chị cảm thấy..." Nàng còn chưa kịp cởi nút áo đầu tiên, Đa Hân đột nhiên tiến lại gần nàng, giọng nói trầm thấp hơn bình thường kèm theo sự nguy hiểm khó lường, "Sau này có thời gian, em có thể từ từ chơi trò này được không? ".
Tử Du nhìn cô hai giây, nở nụ cười xinh đẹp với cô rồi buông tay ra: "Được."
Đa Hân vòng tay ôm nàng vào lòng, nặng nề hôn lên môi Tử Du, không có chút bước đệm nào, đầu lưỡi trực tiếp đưa vào, quét sạch ngàn quân, như đi vào chốn không người.
Quá đột ngột, Tử Du không kịp phản ứng, theo bản năng bật ra một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt cổ áo Đa Hân, toàn thân căng cứng, lông tơ nổ tung.
Đa Hân nhận ra tình trạng căng cứng của nàng, đưa một tay lên nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy của nàng, giúp nàng xoa dịu tinh thần và thể xác đang căng thẳng.
Đừng nói Tử Du, bản thân cô cũng phải sửng sốt trước sự háo hức của mình.
Tử Du chỉ sững người một lúc, sau đó mạnh dạn đáp lại.
Có lẽ là do môi lưỡi quá mềm, cộng với hơi thở quá nóng, không lâu sau, Tử Du trở nên ý loạn tình mê, không thể ngồi yên trên tủ giày được. Nàng vừa nhắm mắt ngâm nga vừa hung hăng tiến vào trong ngực Đa Hân, giống như một con vật nhỏ dính người.
Đa Hân từ từ mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ say mê của Tử Du, kích tình thoáng nhạt đi một chút, tình yêu và lòng trắc ẩn mềm mại nảy sinh trong lòng cô. Cô ôm chặt lấy Tử Du, nụ hôn mãnh liệt biến thành suối nhỏ chảy dài*.
(* Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Nó là một phép ẩn dụ về việc làm từng chút một để không bị gián đoạn.)
Cả người Tử Du choáng váng, trong đầu chứa đầy hồ nhão. Như thể một trận cháy rừng lan ra thảo nguyên trong phút chốc, gần như toàn bộ không khí trong lồng ngực đều bị ép ra ngoài, nàng cảm thấy mình sắp ngạt thở, nhưng lại đắm chìm trong cảm giác bùng nổ này.
Trước khi nàng ngạt thở, một luồng không khí trong lành lại tràn vào khoang phổi của nàng. Đa Hân mút hôn môi nàng không nhanh không chậm, hơi hơi rụt lại, buồn cười nói: "Lấy hơi."
Tử Du lấy hơi theo mệnh lệnh.
"Hít thêm hai hơi."
Tử Du hít thở vài lần.
"Được chưa?"
Tử Du đặt trán vào trán của cô, phát ra một tiếng "ừm" từ trong mũi một cách lười biếng.
Hai người lại hôn nhau, nhấm nháp mùi thơm trong miệng nhau không nhẹ không nặng.
"Ừm..." Nụ hôn sâu kèm theo tiếng rên rỉ nhỏ vụn, nhưng vô cùng rõ ràng trong phòng khách yên tĩnh.
Tử Du chân tay yếu ớt, lại muốn vùi vào trong ngực Đa Hân. Lần này, Đa Hân dứt khoát ôm nàng xuống, để nàng đứng dựa vào vòng tay của mình.
Cô còn muốn hôn, nhưng Tử Du lại nghiêng đầu né tránh cô. Đôi mắt giăng đầy hơi nước mơ hồ lộ ra vẻ tức giận, đôi môi được dưỡng ẩm trở nên lộng lẫy đến kinh ngạc.
Đa Hân nhìn chằm chằm vào đôi môi của nàng, thở hổn hển: "Làm sao vậy?"
Tử Du cắn răng, nói: "Em đứng không được."
Đa Hân cười: "Vậy em ôm chị đi."
Tử Du nói: "Không ôm! Mệt chết!"
Ánh mắt của nàng ra hiệu về hướng phòng ngủ.
Đa Hân nhướng mày, ngầm hiểu.
Quần áo rơi vãi khắp nơi từ cửa trước đến bên cạnh giường trong phòng ngủ.
Rèm cửa đóng lại, căn phòng mờ tối, Đa Hân nằm xuống bên cạnh Tử Du, sờ vào gương mặt nóng bỏng của nàng, không bỏ qua đôi tay đang nắm chặt của nàng, trấn an nói: "Đừng khẩn trương..."
Tử Du lập tức buông lòng bàn tay ra, gương mặt càng ngày càng nóng, nói mạnh miệng: "Ai khẩn trương?"
Đừng nói là lúc này, cho dù là bình thường, Đa Hân cũng sẽ không làm trái ý nàng nửa phần. Đa Hân tốt tính hôn lên thái dương của nàng, bình tĩnh nhận nồi: "Chị khẩn trương."
Tử Du nhếch khóe môi lên, ngạo kiều hừ một tiếng.
Đa Hân hỏi một cách lịch sự: "Chị có thể bắt đầu chưa?"
Tử Du nhìn ánh mắt háo hức của cô, đôi môi đỏ mọng mập mờ hé mở, vừa nói ra đã dội một chậu nước lạnh lên người Đa Hân: "Chưa."
Đa Hân: "..."
Tuy nhiên, Tử Du nói không được chính là không được, cưỡng gian thì phải chịu bạo lực gia đình. Đa Hân không kiêu không gấp, giữ một nụ cười như gió xuân ấm áp, hỏi: "Tại sao vậy?"
Tử Du đưa một tay lên má cô, mắt cười long lanh: "Em có một vấn đề muốn hỏi chị."
Đa Hân gật đầu: "Em hỏi đi."
"Nhiều năm như vậy..." Tử Du dùng ngón tay bóp lấy vành tai của Đa Hân, từ từ nói rồi dừng lại một lúc, "Một mình chị... sống như thế nào?"
"Cứ sống như vậy thôi." Đa Hân nhất thời không hiểu.
Tử Du búng vào trán cô một cái: "Phải để em nói thẳng thừng như vậy, nếu như chị có nhu cầu thì phải làm sao?"
Vẻ mặt của Đa Hân thay đổi vô cùng đặc sắc: "..."
Tử Du rất cao hứng, thúc giục cô: "Nói mau nói mau."
Đa Hân hắng giọng, nói với vẻ đứng đắn: "Bình thường chị không nghĩ đến loại chuyện này."
Tử Du hứ một tiếng, trở mình, sau đầu tràn ngập hai chữ "không tin".
Đa Hân nhìn chằm chằm vào sau gáy của nàng một lúc, sắc mặt từ từ đỏ lên. Cô chen chúc tiến tới, tò mò hỏi vào tai Tử Du: "Em thì sao?"
Tử Du trả lời y nguyên lời thoại, với một giọng điệu còn đứng đắn hơn cô: "Bình thường em không nghĩ đến loại chuyện này."
Đa Hân bật cười.
Cũng là một chuyện kỳ lạ đối với Đa Hân, cô thực sự không có nghĩ đến loại chuyện này, nhưng dù sao cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành bình thường, thỉnh thoảng sẽ mơ thấy mộng xuân, đối tượng trong mộng đều là Tử Du. Kể cả sau khi cô quyết định hoàn toàn quên đi đối phương thì cũng giống như vậy, có lẽ là vì những kí ức để lại trước kia.
Tỉnh Đào liên tục khuyên cô ra ngoài for one night, chỉ cần chú ý vệ sinh là được. Nếu không, cô ấy sợ rằng Đa Hân sớm muộn gì cũng nhịn đến chết.
"Chị cười gì vậy?" Tử Du xoay người.
Đa Hân nói sự thật rằng: "Chị thường bận rộn công việc, không quan tâm đến khía cạnh này, thỉnh thoảng sẽ mơ thấy em."
"Mơ thấy em làm gì?" Tử Du nhướng mày cao lên, biết mà còn hỏi.
"Giống như bây giờ." Đa Hân nói một cách hàm hồ.
"Nằm ở đây, không làm gì hết?" Tử Du cười nhẹ.
"Không phải em nói không được sao?" Đa Hân thở dài, cảm thấy Tử Du giống như một con hồ ly nhỏ, sự gian xảo của nàng làm cho người ta đau đầu.
"Bây giờ có thể." Tử Du nghiêng người, cọ cọ cằm vào người cô.
Nói chuyện một lúc như vậy, nàng không còn căng thẳng nữa.
Đa Hân mở to hai mắt, khuôn mặt của người phụ nữ được phóng đại vô tận trước mặt cô, Tử Du đã chủ động hôn cô. Đa Hân ra sức, hai người lần lượt ngã xuống. Cô lấy lại thế chủ động, cầm tay Tử Du đặt trên gối, hôn nàng càng sâu hơn trước.
Cô thực sự dùng sức, Tử Du không thể thoát ra được, mà căn bản nàng cũng không muốn thoát ra một chút nào.
Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng đột nhiên nắm lấy ga giường, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân rõ ràng, Tử Du vùi mặt vào gối thở hổn hển, rồi nhìn lên trần nhà, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
"Em như thế này ——" Đột nhiên dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục, "Thực sự sẽ không chết chứ?"
"... Sẽ không." Đa Hân nín cười, Tiếu đại tiểu thư lúc này thật sự rất đáng yêu, dong dài lằng nhằng lải nhải. Điều thú vị hơn chính là sau khi tỉnh dậy, nàng hoàn toàn không nhớ rõ mình đã nói gì.
"Chết thì phải làm sao?"
"Chị tự tử vì tình."
"Không được."
"Vậy em nói xem, phải làm sao?"
"Em cũng không biết," Tử Du nói, "Em muốn khóc, chị nhẹ một chút."
"Được rồi." Đa Hân mỉm cười, hôn lên môi nàng lần nữa, đưa tay trái nhẹ nhàng sờ vào tóc nàng.
...
Tiếng cười nhỏ dần rồi im bặt*.
(* Câu thơ trong bài thơ Điệp luyến hoa - Xuân tình của Tô Thức.)
Đa Hân ném khăn giấy vào thùng rác, sau gáy đột nhiên cảm nhận một luồng hơi lạnh, cô giật mình quyết định nhảy xuống giường ngay lập tức, tránh được cú đá bất ngờ của Tử Du. Mười một năm trôi qua, ý thức phản ứng và động tác của mình vẫn nhanh nhẹn như vậy, Đa Hân tự tán thưởng trong lòng.
Ăn cháo đá bát, Tử Du chính là loại người này.
Tử Du nằm ở trên giường trùm kín chăn, Đa Hân đứng dưới giường, hai người "giằng co".
Tử Du lạnh mặt, hô hấp dồn dập, nói: "Chị lăn tới đây cho em!"
Đa Hân yên lặng thở dài, đi tới.
Tử Du ra lệnh: "Nằm xuống."
Đa Hân nằm xuống, Tử Du đá một cái vào hông cô một cách không nặng không nhẹ. Đa Hân thuận thế lăn một vòng trên giường, quay lại ôm nàng lần nữa. Dư vị vừa rồi lại tới, Tử Du cuộn vào trong ngực cô nghỉ ngơi một lúc, rồi cắn vào cánh tay của cô một cái.
Nhớ đến chút tình cảm vừa rồi, cắn không mạnh lắm, để lại một dấu răng nhàn nhạt, nàng hỏi: "Biết sai chưa?"
Nàng suýt chút nữa bị Đa Hân giày vò đến chết.
Đa Hân thành thật nói: "Biết sai rồi."
Cô thầm bổ sung trong lòng: Lần sau còn dám.
Lúc đó, nếu cô thật sự nghe lời Tử Du, sau khi xong chuyện, Tử Du còn đá cô, có lẽ còn đá nặng hơn bây giờ. Đa Hân cảm nhận được trò vặt khẩu thị tâm phi này của nàng.
"Em muốn uống nước." Tổ tông lại lên tiếng.
Đa Hân nhìn đầu giường, cái ly trống không, cô nói: "Chị đi ra ngoài rót cho em."
Nói xong xuống giường, nhặt quần áo trên sàn nhà lên.
Tử Du nhìn tay chân mảnh khảnh của cô, cảnh đẹp ý vui, lập tức cao giọng nói: "Không được phép mặc."
Đa Hân nghiêng mắt nhìn nàng, nhắc nhở: "Cửa ban công không có đóng."
Từ phòng ngủ đến phòng bếp, cô phải đi qua ban công, bây giờ là ban ngày, không chừng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Tử Du lập tức cảnh giác nói: "Vậy chị ăn mặc kín đáo một chút."
Cũng không kín đáo hơn một chút nào cả, như thường lệ, Đa Hân chọn một chiếc áo thun dài rộng rãi từ trong tủ quần áo, chồng một bộ lên đầu. Khi vải áo bám vào người, cô nhíu mày, đều là mồ hôi, dính trên người.
"Em có muốn tắm không?" Cô hỏi Tử Du.
Tử Du lắc đầu.
Khuôn mặt của Đa Hân khẽ động, cô hiểu rõ đi ra ngoài mở nước.
Nghe được tiếng bước chân xa dần, Tử Du đột nhiên kéo chăn lên che mặt lại, sau đó mới cười thành tiếng. Nàng vừa nghĩ đến cảnh tượng khi nãy vừa cười, lại nhỏ giọng a a a, cười đến mức cả giường rung chuyển.
Sau khi mở nước xong, Đa Hân trở về, Tử Du đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phủ chăn đến bả vai, mặt nặng mày nhẹ nhìn Đa Hân.
Đa Hân dìu nàng ngồi dậy, cho nàng uống nước.
Bắt gặp ánh mắt kỳ quái của nàng, cô tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tử Du nhíu mày, nói như thật: "Thụt lùi rồi."
Đa Hân nói: "Thật không?"
Tử Du nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Đa Hân không có chọc thủng nàng, khiêm tốn hỏi: "Cô giáo Chu cảm thấy em cần cải thiện điều gì nữa?"
Tử Du nghiêm trang nói: "Thực hành nhiều hơn, sẽ phát hiện và giải quyết các vấn đề trong thực tiễn, cô sẽ chỉ dẫn cho em."
Đa Hân suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, nghiêm nghị đáp: "Tốt lắm."
Lại một lần nữa.
Thậm chí Tử Du không thể đá vào Đa Hân nữa, không còn sức để nhấc chân, cứ thế run rẩy trong ngực của Đa Hân. Đa Hân vỗ nhẹ vào lưng nàng như thường lệ để dỗ nàng ngủ. Giọng nói khàn khàn của Tử Du run lên: "Chị, chị đừng nhúc nhích."
Nhìn thấy phản ứng của nàng lớn như vậy, Đa Hân cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đưa tay thăm dò trán nàng. Tử Du lại hét lên: "Tay, đừng nhúc nhích!" Xúc giác của nàng bị phóng đại vô số lần, chỉ chạm nhẹ vào đều có thể khơi dậy vô số cơn rùng mình.
Đa Hân đóng băng trong không trung.
Tử Du thở hổn hển, nói ngắt quãng: "Cứ ôm em là được, đừng nhúc nhích, đừng đυ.ng vào chỗ nào hết."
Lần này, thời gian nàng thư giãn càng lâu hơn, tay chân bủn rủn, cuối cùng trực tiếp nửa mơ nửa tỉnh chìm vào giấc ngủ.
Sau khi đợi nàng ngủ say, Đa Hân mới bật đèn bàn, ngồi xổm trước giường, nhìn vào mặt mày xinh đẹp của người phụ nữ dưới ánh đèn, đầu ngón tay di chuyển từ lông mày xuống khóe môi. Tử Du bị ngón tay quấy rối của cô làm cho ngứa ngáy, nghiêng mặt sang một bên, cánh môi đỏ mọng mềm mại nũng nịu nói mớ.
Đa Hân cắn chặt răng, thì thào quở trách: "Vừa rồi còn ôm chị không chịu buông tay, bây giờ lại trở mặt không chịu nhận quen biết."
Nói xong, tự mình cười thành tiếng.
Cô cố tình ghé sát vào tai Tử Du, nói đùa: "Chị đi đây."
"Đừng đi..." Vừa rồi còn trốn tránh cô, Tử Du quay lại, nhắm mắt từ từ hừ hừ, đưa một tay ra khỏi chăn, có lẽ đang cố gắng giữ lấy cô, nhưng chiếc chăn đè nặng lên tay nàng, nàng cố gắng một lúc mới lộ ra một cổ tay trắng muốt.
Đa Hân bật cười, vén chăn lên lần nữa, nói: "Chị thực sự đi đây."
Tử Du vẫn không mở mắt, lẩm bẩm: "Đánh gãy chân chị..."
Đa Hân: "..."
Hoảng sợ.
Bụng của Đa Hân cồn cào, cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường. Đã qua năm tiếng đồng hồ kể từ khi hai người trở về nhà, không ăn bữa trưa, cộng thêm việc tiêu hao thể lực quá mức, không đói mới lạ.
Đa Hân nghiêng người hôn lên môi Tử Du, dự định cứ nấu bữa tối trước. Nhưng ngay khi hôn lên, ngọn lửa thiêu đốt mênh mông lại ngóc đầu trở lại, hô hấp của cô trở nên nặng nề, môi lưỡi nóng bỏng tiến vào hàm răng của Tử Du.
Tử Du bị giày vò đến mức tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi, sau đó đột nhiên nghe thấy một âm thanh run rẩy.
"Tử Du..."
Tử Du lắc lắc đầu, nhìn thấy rõ Đa Hân đang ngồi trước mặt mình, chính xác mà nói là bên mặt của Đa Hân, nàng không nhìn thấy chính diện. Đa Hân đang nhìn vào tai nàng.
Tử Du kỳ quái: "Sao vậy?"
Đa Hân nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai của nàng, cố gắng hết sức kìm nén sự run rẩy trong lời nói, chậm rãi mở miệng: "Em có một hình xăm ở đây, có phải là hình xăm không?"
Tử Du há miệng thở dốc, nhẹ nhàng nói: "Ừm."
Đa Hân nói: "Là tên của chị sao?"
Tử Du lại "ừm" một tiếng nhẹ nhàng, là viết tắt, chữ viết rất nhỏ, bình thường bị tóc dài che đi, không dễ dàng nhìn thấy. Chỉ có mình nàng biết rằng trên cơ thể của nàng có tên của một người.
Nàng từng nghĩ đến việc xăm trên ngực, hoặc trên lưng, và những nơi khác. Cuối cùng, nàng vẫn chọn xăm trên lỗ tai, có thể chạm vào bất cứ lúc nào, cũng không gần ngay trước mắt.
Khi nhớ tới Đa Hân, nàng sẽ sờ sờ vào cái tên sau tai. Nhưng sau khi gặp lại, Đa Hân đã trở thành một sự tồn tại hữu hình và chân thực, nàng sắp quên mất rằng mình có hình xăm này. Vừa rồi Đa Hân nhìn vào lỗ tai của nàng, nàng còn thắc mắc đối phương đang nhìn cái gì.
"Xăm khi nào?" Đa Hân nhìn chằm chằm vào tai nàng.
"Sinh nhật năm 20 tuổi." Tử Du mỉm cười, món quà sinh nhật mà nàng tự tặng cho mình, thật đáng nhớ.
Đa Hân trở nên cẩn thận từng li từng tí, cách một tầng không khí mà sờ soạng ba chữ cái nho nhỏ kia: "Đau không?"
Tử Du không được tự nhiên với giọng điệu thương tiếc này của cô. Nàng hơi nghiêng đầu đi, mái tóc dài xõa xuống, lại che đi hình xăm, lúng túng nói: "Đã lâu rồi, đương nhiên không còn đau nữa."
"Nhưng mà chị đau." Giọng nói kìm nén phát ra từ trong miệng Đa Hân.
Tử Du khẽ giật mình, cau mày.
Đa Hân nghẹn họng: "Chị... đau lòng."
Mấy năm nay, cô tự mắc kẹt trong vũng bùn của chính mình, luôn cho rằng mình là người bị vứt bỏ. Cô không biết gì cả, so với nỗi đau mà Tử Du phải chịu đựng, những chuyện cô từng trải có đáng là gì?
Tử Du chưa bao giờ ngừng yêu cô, vậy mà cô lại oán hận Tử Du, còn oán hận nàng nhiều năm như vậy.
"Tại sao chị lại ngốc như vậy... Tại sao chị lại rời khỏi Lâm Thành... Tại sao chị không nghĩ tới chuyện em bị lừa đi... Tại sao chị không để lại tin tức cho người khác, để cho em đến tìm chị... Tại sao chị lại quyết định quên em... Tại sao chị không thể chủ động nhờ người hỏi thăm tin tức của em... Tại sao... Tại sao..." Có vô vàn thứ tại sao, tự chất vấn chính mình. Đa Hân bật khóc như suối trào, nếu cô làm được một chút gì đó, Tử Du của cô sẽ không phải chịu đựng giày vò nhiều năm như vậy.
Tử Du thở dài, áp đôi mắt của Đa Hân lên vai mình.
Nghe cô từ nghẹn ngào chuyển sang khóc rống.
Thực ra, nàng cũng có lỗi, chính nàng đã khiến cho cuộc đoàn tụ của hai người muộn mất 5 năm.
Tử Du ngẩng mặt lên, sụt sịt, kìm nén những giọt nước trong đáy mắt.
Còn đối với Đa Hân, bộc phát ra ngoài cũng tốt, sau khi bộc phát xong, hai người mới có thể ở bên nhau tốt hơn. Có chậm trễ, nhưng ít nhất không có bỏ lỡ, đây đã là điều may mắn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro