Chương 81: Được người khác giao phó, phải cố gắng hết sức
Châu Tân Nguyệt đối với Tử Du vẻ mặt ôn hòa, dường như còn gần gũi hơn so với mình?
Đa Hân cau mày, nhanh chóng kìm nén sự kỳ lạ đang trào dâng trong lòng. Tử Du trời sinh rất dễ mến, bất kể nam nữ già trẻ, thái độ của Châu Tân Nguyệt với nàng cũng không quá nhiệt tình, ở mức bình thường.
Đa Hân hẹn đối phương lần sau sẽ mời bà ấy đi ăn, lần này tạm thời bỏ qua.
Cô và Tử Du trở lại chỗ ngồi của mình.
Tử Du có chút mất hồn mất vía, Đa Hân gọi ở bên tai nàng liên tiếp hai câu nàng mới nghe thấy, nghi ngờ đáp: "Hả?"
"Em có muốn ăn canh không?" Đa Hân bưng chén canh trên tay, ánh mắt hướng đến tô canh đặt ở giữa bàn.
Tử Du gật gật đầu, giấu những đầu ngón tay trắng bệch vào lòng bàn tay, cầm lấy chén canh do Đa Hân múc cho nàng, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp như thường lệ.
Lâu Ninh Chi tự xưng là bạn của Đa Hân, tò mò hỏi: "Người vừa rồi là ai?"
Trang Sanh kéo cánh tay Lâu Ninh Chi.
Lâu Ninh Chi nhìn cô ấy với ánh mắt "Em hiểu", cô ấy nghĩ rằng nếu Đa Hân cảm thấy câu hỏi của mình quá đường đột, cô chắc chắn sẽ nói "thật không tiện trả lời" mà không hề có tổn thất gì.
Lâu Ninh Chi nghĩ không sai, Đa Hân không cảm thấy có điều gì không thể nói nên cô nói sơ qua về tình huống năm đó.
Lâu Ninh Chi thốt lên: "Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt."
Đa Hân cười nói: "Đúng vậy, tôi nghĩ rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy, không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy."
Trang Sanh luôn lạnh lùng cũng nở một nụ cười.
Đa Hân cảm thấy là lạ, hình như thiếu ai đó? Cô nghiêng mắt nhìn về phía Tử Du đang ngồi bên cạnh. Trước đây, cô chưa từng nói điều này, tại sao Tử Du không có ngạc nhiên chút nào?
Cô chậm rãi nhíu mày lại, trong lòng hiện lên một chút nghi ngờ.
Đúng lúc này, Tử Du đặt chiếc muỗng trên tay xuống, nhướng mắt đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Đa Hân. Nàng đưa một tay ra đặt lên mu bàn tay của Đa Hân, mặt mày hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng nói: "Em còn chưa biết có chuyện này. Cô Châu xem như là ân nhân của chúng ta, lần sau mời bà ấy đi ăn, em sẽ đi với chị nhé."
Sự nghi ngờ trong lòng Đa Hân dần dần nhạt đi.
Từ trước đến nay, ở trước mặt người ngoài, Tử Du luôn tỏ ra bình tĩnh ổn trọng, cho dù có ngạc nhiên cũng sẽ không biểu hiện ra rõ ràng. Hơn nữa, chuyện này cũng đã rất lâu rồi, vật đổi sao dời, phản ứng của nàng như vậy cũng rất bình thường.
Đa Hân nắm tay nàng lại, trả lời: "Được."
Tử Du thể lạnh, gần đến mùa hè rồi, nhưng ngón tay của nàng vẫn lạnh buốt. Đa Hân đưa hai tay cùng nhau che cho nàng.
Tử Du cong cong mắt.
Trong không khí đều là bong bóng phấn hồng.
Lâu Ninh Chi nhìn Trang Sanh, lướt ánh nhìn qua Tử Du, làm khẩu hình với cô ấy: Em có nên nói không?
Trang Sanh lắc đầu, sợ Lâu Ninh Chi nói lung tung, còn nheo mắt cảnh cáo.
Vừa rồi Châu Tân Nguyệt mở miệng một nửa gọi tên Tử Du, Đa Hân không chú ý, nhưng hai người Trang Lâu ngồi đối diện Tử Du, có thể nhìn thấy mọi thứ trong tầm mắt. Rõ ràng Châu Tân Nguyệt và Tử Du có quen biết, nhưng Tử Du giả vờ như không quen biết đối phương, cho thấy có ẩn tình.
Đây không phải là chuyện mà hai người bọn họ có thể tùy tiện xen vào.
Châu Tân Nguyệt ở bàn bên kia dùng cơm xong, rời đi trước. Trước khi rời đi, bà ấy lên tiếng chào hai người Mộc Tiếu, ánh mắt dừng lại trên người Tử Du nhiều hơn. Tử Du đột nhiên thót tim lại. Cuối cùng, Châu Tân Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười với Đa Hân.
Một lúc lâu sau khi bà ấy rời đi, sắc mặt của Tử Du đều tái đi, ngón tay mảnh khảnh xuôi ở bên người khẽ run rẩy.
Đa Hân nhạy bén cảm nhận được nàng có điều gì đó không ổn, quan tâm đến gần nàng, cầm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng, hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
Tử Du khẽ nhíu mày, viện cớ nói: "Em cảm thấy không khỏe."
Đa Hân lập tức lo lắng nói: "Lại đau đầu sao?"
Tử Du siết chặt tay cô để xoa dịu cơn hoảng sợ của cô, lắc đầu: "Không phải, chỉ hơi mệt thôi."
Đa Hân thở phào nhẹ nhõm, đề nghị: "Nếu không, chị đưa em về nhà trước nhé?"
Tử Du khác thường không từ chối, mím môi nói: "Được."
Nghe Đa Hân nói Tử Du không khỏe, cô chưa kịp nói gì khác, Lâu Ninh Chi đã chủ động thúc giục: "Chị còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi."
Đa Hân: "Nhưng hai người..."
Lâu Ninh Chi nói: "Chúng tôi tự đi chơi."
Trang Sanh cũng nói: "Đừng lo lắng cho chúng tôi, chăm sóc cho cô Tiếu quan trọng hơn."
Cô ấy nói có sức thuyết phục hơn Lâu Ninh Chi, Đa Hân do dự một lúc rồi đồng ý.
Tử Du ngồi ở ghế lái phụ, hơi nhắm mắt lại, áy náy nói: "Thật xin lỗi, cuối tuần tốt đẹp như vậy, lại bị em làm hỏng."
"Em nói cái gì vậy." Đa Hân ở bên cạnh thắt dây an toàn, nói một cách khó chịu như sếp trên: "Cái gì gọi là bị em làm hỏng. Lúc đầu em đã không khỏe, chị lại kéo em đi cùng thiên kim tiểu thư, là vấn đề của chị, là lỗi của chị."
Tử Du không thể nhịn được cười: "Chị học bản lĩnh trả đũa này từ ai vậy?"
Đa Hân đưa tay qua sờ vào mặt nàng: "Học theo em đó." Không chỉ sắc mặt của Tử Du trở nên tái nhợt mà ngay cả bờ môi cũng không còn chút máu. Đa Hân lo lắng nói: "Em có muốn chị đưa em đến bệnh viện không?"
Tử Du mở mắt ra, tiện thể cọ cọ đầu vào lòng bàn tay ấm áp của cô, cười nói: "Ngủ một giấc là được rồi, chị tin em đi."
"Buổi tối còn như vậy nữa, chị sẽ đưa em đi gặp bác sĩ." Đa Hân nhìn nàng vài giây rồi chọn cách thỏa hiệp.
"Được, lái xe về nhà đi."
Tử Du lại nhắm mắt để dưỡng thần, cảm giác xe đang chuyển động đều đặn, vẻ mặt bình tĩnh nhưng thật ra tâm loạn như ma.
Vậy mà Đa Hân có thể tình cờ gặp được Châu Tân Nguyệt, chưa kể Châu Tân Nguyệt đã chuyển khỏi Lâm Thành từ lâu. Lâm Thành lớn như vậy, một người vội vàng gặp được mười năm trước, Đa Hân không chỉ gặp được, mà còn nhận ra đối phương trong nháy mắt.
Đa Hân còn muốn hẹn Châu Tân Nguyệt đi ăn. Ngộ nhỡ Châu Tân Nguyệt vô tình lộ ra điều gì đó, Đa Hân tìm hiểu nguồn gốc nghi ngờ đến chỗ nàng, rốt cuộc nàng có thể giấu được bao lâu đây?
Không được, Tử Du buộc bản thân phải bình tĩnh lại, không thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà trông gà hoá cuốc. Cùng lắm Đa Hân chỉ nghi ngờ Châu Tân Nguyệt có liên quan gì đó đến ba mẹ nàng, cho dù có nghi ngờ nàng, cô cũng sẽ không biết toàn bộ sự việc. Chỉ có nàng và ba mẹ nàng biết rõ chuyện năm đó, Châu Tân Nguyệt chỉ được người khác giao phó, thậm chí còn không biết mối quan hệ giữa nàng và Đa Hân.
Không có chuyện gì.
Tử Du tự thuyết phục mình ở trong lòng.
Đa Hân quay đầu lại, nhìn Tử Du vài lần. Lông mi của nàng khẽ run lên, ngủ không yên giấc.
Trên mu bàn tay đột nhiên có thêm một hơi ấm, Tử Du từ từ mở mắt. Đa Hân vẫn nhìn thẳng về phía trước, cô thả một tay ra, lặng lẽ vuốt ve mu bàn tay của Tử Du.
Tử Du từ từ nhắm mắt lại lần nữa.
"Em có muốn tắm trước rồi ngủ tiếp không? Chị sẽ lấy đồ ngủ cho em." Đa Hân cẩn thận dìu Tử Du vào nhà.
Tử Du hất tay Đa Hân ra, dở khóc dở cười nói: "Em không phải là phụ nữ có thai."
"Trong lòng chị, em còn phải được đối xử cẩn thận hơn phụ nữ mang thai nữa. Còn chỗ nào không thoải mái không?" Đa Hân mở miệng liền nói ra lời tâm tình.
"Không có gì, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."
Đa Hân nhìn sắc mặt của nàng, quả thực đã hồng hào hơn trước rất nhiều, nhưng cô vẫn lo lắng, thúc giục Tử Du nằm trên giường. Tử Du bước vào phòng ngủ, bắt đầu dửng dưng cởϊ qυầи áo, thay đồ ngủ trước mặt cô.
Đa Hân: "Em em em ——"
Tử Du đã cởi bỏ phần trên chỉ còn lại một mảnh nội y, làn da lộ ra ngoài mỏng trắng chói lóa như tuyết. Nàng nhìn Đa Hân với ánh mắt hào phóng và thản nhiên: "Làm sao vậy?"
Đa Hân lại lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Tử Du cười ra tiếng.
Đều là quan hệ gì rồi, còn sợ nhìn nhiều, hơn nữa trước kia không phải chưa từng thấy qua.
Nàng cúi đầu nhìn chính mình một lúc, sau đó đột nhiên nhíu mày, ồ một tiếng, thật ra như bây giờ đúng là chưa thấy qua.
Nàng thay nội y xong rồi ngồi ở trên giường, kêu lên về phía ngoài cửa: "Xong rồi."
Cửa phòng ngủ kẽo kẹt một tiếng, chậm rãi mở ra một khe hở, sau đó một đôi mắt nhìn vào qua khe cửa, Đa Hân xác định nàng đã mặc quần áo chỉnh tề, mới nhấc chân bước vào.
Tử Du thở dài.
Ban đầu nàng cũng không vội, nhưng hôm nay đụng phải hai đám cỏ non, cỏ non đều tươi tắn hơn nàng, trong lòng nàng đột nhiên có chút bất an.
Nàng nhướng mày, nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn lướt qua bóng lưng của Đa Hân đang đứng ở tủ chọn đồ ngủ.
Đa Hân... không phải là người lãnh cảm chứ?
Lúc trước khi nàng bị mất trí nhớ, động tác của cô thành thạo đánh vào trọng điểm như vậy. Nếu không phải nàng dừng lại trước bờ vực, có lẽ mơ hồ đã bị cô ăn rồi, hẳn không phải là lãnh cảm.
Tử Du an tâm một chút.
Thế thì tại sao mỗi ngày ôn hương nhuyễn ngọc* nằm trong ngực, cô lại không có chút phản ứng nào?
(* Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.)
"Chị lấy đồ ngủ làm gì?" Tử Du nói từ phía sau Đa Hân.
"Đi ngủ với em." Đa Hân trả lời như lẽ thường, quay mặt lại nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, "Em không muốn chị ngủ cùng sao?"
Mấy ngày này, buổi tối Đa Hân đều về rất sớm, Tử Du bò ngay lên giường sau khi rửa mặt xong, sau đó thúc giục Đa Hân đi ngủ với nàng. Đa Hân thỉnh thoảng sẽ tăng ca trong phòng làm việc, bất kể mấy giờ kết thúc, Tử Du đều không ngủ, nói rằng Đa Hân không ở bên, nàng không ngủ được. Đa Hân nhận ra rằng khi Tử Du đi ngủ, cô cần phải đi ngủ với nàng.
"Muốn." Tử Du nhếch khỏe môi lên, vô tình được lấy lòng một chút, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của nàng lại trầm xuống. Đa Hân cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, trước khi đóng cửa còn cố ý liếc nhìn, tựa như sợ nàng nhìn lén.
được Tử Du hài lòng không thể giải thích được, nhưng giây tiếp theo khuôn mặt cô chìm xuống, Đa Hân mang bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm với phòng ngủ của cô, đóng cửa lại, và cố ý trước khi đóng cửa lại. liếc nhìn nó, vì sợ rằng cô sẽ nhìn nó một cách bí mật.
Tử Du: "..."
Nàng ngã thẳng xuống giường, hờn dỗi.
Lần đầu tiên nàng hoài nghi chính mình có phải không có lực hấp dẫn đối với Đa Hân hay không? Hai người còn trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, tình yêu cuồng nhiệt còn không có lực hấp dẫn, sau này làm sao đây?
Đa Hân đã thay chiếc áo thun đặc trưng của mình, kết hợp với một chiếc quần đùi dài đến đầu gối.
Đây là những gì cô mặc gần đây để tránh lau súng cướp cò vào ban đêm.
Vừa nằm trên giường, Tử Du bất mãn đạp vào quần đùi của cô, dùng mũi chân móc xuống: "Chị không nóng sao?"
Đa Hân giật giật, tránh chân nàng, nói: "Không nóng."
Tử Du trừng cô, nói: "Em nóng."
"... Ồ." Đa Hân cầm lấy remote máy điều hòa trên tủ đầu giường. Tử Du đưa tay đẩy ra, nhấc chăn lên, ngồi dậy như cá chép lộn mình, đưa hai tay nắm lấy quần của Đa Hân, dùng sức kéo xuống.
Đồng tử của Đa Hân đột nhiên co rút lại, cả người đều không ổn, giống như phụ nữ nhà lành bị bức hại. Cô vội vàng ngăn tay Tử Du lại, kiên quyết bảo vệ lưng quần của mình, không cho nàng thực hiện được.
"Em đang làm gì vậy?!" Đa Hân nói lớn.
Cưỡng gian*, có được không?
(* Từ gốc là Bá vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian", mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian".)
Tử Du im lặng không lên tiếng, tiếp tục dùng lực, cuộc chiến tranh giành quần đùi chính thức bắt đầu!
Tử Du không mạnh bằng cô, trận chiến không có khói lửa chiến tranh này kết thúc với chiến thắng thuộc về Đa Hân.
Tử Du hít thở vài hơi, buông tay ra rồi lại nằm xuống, lần này là nằm nghiêng, chỉ chừa lại sau gáy hờ hững cho Đa Hân.
Đa Hân đi qua, bị Tử Du đá trở về.
Sau khi ăn liên tiếp ba cước, Đa Hân mới thuận lợi ôm lấy eo Tử Du, dán vào tai nàng, lấy lòng hỏi: "Sao vậy?"
Tử Du thở phì phò.
Cô còn mặt mũi hỏi sao vậy nữa hả? Có bạn gái nhà ai chủ động đến mức này còn bị từ chối không?
Tử Du mạnh mẽ nhắm mắt lại, không nghĩ tới nữa, càng nghĩ càng tức giận.
Đa Hân đảo mắt, trong lòng hiểu rõ.
Cô cúi đầu xuống, đặt đôi môi ấm áp của mình lên cổ Tử Du.
Một dòng điện đột ngột chạy quanh cơ thể, Tử Du vùng vẫy thân thể ở trong ngực cô.
Đa Hân thấp giọng cười.
Nụ hôn tinh tế, nhẹ nhàng dày đặc, càng ngày càng nhiều.
Hơi thở của Tử Du khẽ run lên, nàng quay mặt lại, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng của Đa Hân, đầu lưỡi tiến vào khớp hàm của cô, môi lưỡi mềm mại trơn ướt quấn lấy nhau. Tử Du nằm ở dưới, chống tay lên trên, một tay ôm lấy sau gáy của Đa Hân.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, hô hấp cũng càng ngày càng gấp gáp.
Tử Du không thể chống đỡ, ngã ra sau. Trước khi đầu nàng chạm vào gối, Đa Hân đã đưa tay ra trước để đỡ sau đầu nàng, bàn tay đệm ở bên dưới.
Tay Tử Du vòng từ sau gáy đến trước ngực, đôi mắt nhắm hờ, khẽ ngâm nga, kéo cổ áo của Đa Hân. Vốn dĩ, chiếc áo thun mà Đa Hân dùng làm áo ngủ rất rộng rãi, bị nàng kéo như vậy, nửa bờ vai trắng nõn của cô lộ ra bên ngoài.
Ngay khi nàng chuẩn bị luồn tay vào theo đường viền cổ áo, Đa Hân đã nắm lấy tay nàng.
Sau đó, ngay cả đôi chân lộn xộn của nàng cũng đều bị đè lại.
Tử Du: "..."
Đa Hân liếc nhìn bầu trời chói chang từ cửa sổ khiến mắt có chút đau, đôi lông mày khẽ nhíu lại: "Bây giờ vẫn là ban ngày."
Tử Du kéo chăn cao lên che mặt, bên dưới truyền đến giọng nói ồm ồm: "Em ngủ."
Đa Hân chui vào, đối mặt với nàng trong bóng tối, biết mà còn hỏi: "Em tức giận sao?"
Tử Du không muốn quan tâm đến cô.
Hơi thở ấm áp của Đa Hân phả vào mặt nàng, khiến cơ thể vốn đã động tình của Tử Du càng thêm khô nóng, đồng thời lửa giận cũng dâng lên từng chút từng chút. Đa Hân đưa tay sờ vào mặt nàng, Tử Du đã sớm dùng hai tay che mặt lại, không chừa lại cho cô một chút khe hở nào.
Đa Hân lấy lùi làm tiến, chạm vào tóc nàng.
Tử Du chỉ hận tại sao mình không phải là người trọc đầu!
Đặc biệt là sức lực mềm nhẹ của Đa Hân, chậm rãi đi khắp nơi khiến nàng bất giác thả lỏng, thậm chí còn không tức giận nổi.
Gặp quỷ rồi!
"Hai tuần nữa chính là ngày giỗ của bà ngoại." Động tác trên tay Đa Hân vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng lời nói ra có chút nặng nề.
Tử Du bình tĩnh lại, chờ cô nói phần phía sau.
"Kế hoạch ban đầu của chị, là định dẫn em đến gặp bà ngoại, sau đó mời em đến đây sống chung với chị. Mặc dù bà ngoại đã mất, nhưng chúng ta cũng phải đến gặp bà, xem như..." Đa Hân dừng lại một chút rồi nói: "Có một danh phận. Bà ngoại ở trên trời nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta."
Trái tim của Tử Du bị va vào một cái không nhẹ không nặng, không đau nhưng hơi co rút lại.
Bà ngoại của Đa Hân biết rõ mối quan hệ của hai người nhưng bà chưa bao giờ nói ra. Tử Du không có nhiều điều hối tiếc trong cuộc đời này, ngoại trừ Đa Hân, chính là không thể gặp bà ngoại lần cuối trước khi bà ngoại qua đời, không thể để bà ngoại tự tay giao Đa Hân vào tay nàng, yên tâm ra đi.
Sự hối tiếc này, mãi mãi cũng không thể bù đắp lại.
Lần này, Đa Hân dừng lại một lúc lâu hơn: "Chị chỉ có một người thân như vậy, vì vậy chị muốn đợi..."
Tử Du nhẹ nhàng ngắt lời Đa Hân: "Em biết."
Là nàng quá nóng vội, mấy ngày nay bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu óc. Đa Hân là một người rất nghiêm túc. Năm đó, nếu không phải nàng vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, Đa Hân còn nhỏ tuổi, không hiểu lên giường có nghĩa là gì, vì muốn lấy lòng nàng mà phát sinh quan hệ.
Đến bây giờ, Đa Hân không còn là một cô bé không hiểu sự đời nữa, cô đương nhiên hiểu mỗi bước đi có ý nghĩa như thế nào.
Tử Du bỗng nhiên hơi đỏ mặt.
Tại sao nàng của trước kia hay của hiện tại đều một đầu đầy chất thải màu vàng như vậy.
Đa Hân hạ thấp giọng điệu, cắn chặt môi, có chút khó nói: "Nếu em thật sự không nhịn được ham muốn, chúng ta có thể đi gặp bà ngoại sớm hơn?"
Danh phận nhất định phải có, người lớn cũng nhất định phải gặp, đây là sự kiên trì của Đa Hân, nhưng gặp ngày nào, có thể sắp xếp được.
Tử Du bị nghẹn, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nàng không có mặt mũi nào để bàn luận về chủ đề này, chấp tay vào trong ngực Đa Hân, né tránh trả lời: "Ngủ đi!"
Đa Hân mơ hồ không chắc chắn: "Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết!" Tử Du đè nặng giọng nói, "Mau đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi."
"... Ồ."
Đa Hân đưa tay lên mặt nàng, ngạc nhiên nói: "Sao em nóng thế?"
Tử Du xấu hổ nói: "... Trong chăn ngột ngạt."
Đa Hân kéo nàng ra khỏi chăn, nhìn hai má ửng hồng của nàng, dùng mu bàn tay hạ nhiệt độ cho nàng, chuẩn bị đứng dậy. Tử Du nắm lấy cổ tay cô: "Chị định làm gì?"
Đa Hân hơi nâng cằm lên, nhẹ nhàng nói: "Chị đi kéo rèm cửa xuống, trời quá sáng."
Tử Du buông tay ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đa Hân. Khi rèm cửa được đóng lại, căn phòng tối sầm lại, khuôn mặt của người phụ nữ mờ đi trong ánh sáng mờ ảo, nhưng nhiệt độ mà xúc tu cảm nhận được là chân thật.
Tử Du tìm được một vị trí thoải mái trong vòng tay của Đa Hân, chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy, trong phòng không có một tia sáng nào, bên cạnh nàng trống rỗng. Tử Du ấn huyệt thái dương đau nhức, xuống giường, đi chân trần ra mở cửa.
Bầu trời đã tối hoàn toàn, chỉ có ánh đèn sáng rực trên hành lang. Tử Du vừa đi ra phòng khách vừa hô lên: "Đa Hân?"
Tiếng kéo ghế vang lên truyền đến bên tai, sau đó một tia sáng chiếu ra từ hướng phòng làm việc. Thân hình mảnh khảnh của Đa Hân xuất hiện ở cửa phòng làm việc, cô nhếch môi cười: "Em dậy rồi."
"Mấy giờ rồi?" Tử Du nheo nheo mắt, ngủ quá lâu nên nàng còn chưa quen với ánh sáng. Nàng dang rộng vòng tay.
Đa Hân bước đến ôm trọn lấy nàng, Tử Du thở dài thỏa mãn.
"Gần 7 giờ rồi."
"Lâu như vậy?" Tử Du dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên Đa Hân, cọ cọ gương mặt vào làn da mịn màng trên cổ cô.
"Em là cún con sao? Đứng dậy là lại cọ cọ." Đa Hân cưng chiều xoa xoa đầu nàng.
Tử Du đổi thành cọ cằm, thoải mái hừ hừ trong ngực cô: "Em mệt."
"..." Đa Hân hoảng sợ, "Chị làm việc gần như cả buổi chiều, còn chưa than mệt. Em ngủ một giấc lại thấy mệt sao?"
Tử Du không xấu hổ mà còn tự hào, đôi mắt sáng lấp lánh, nàng gật đầu: "Đúng vậy."
Đa Hân cúi đầu khom lưng nói: "Được rồi, vậy chị đỡ em tới ghế sô pha nằm một lát được không?"
"Không cần," Tử Du từ từ nhắm mắt lại, "Ngươi cứ đứng như vậy đi, để ai gia dựa vào một lát là được."
"Cô giáo Chu, em không thể như vậy được." Đa Hân nói lời thấm thía, "Em nên rèn luyện thân thể đi. Em xem em suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cả người lười biếng, về già thì phải làm sao? Đến lúc đó bệnh tật đầy người, em còn lớn hơn chị một tháng tuổi nữa."
Cô giáo Chu đứng thẳng dậy khỏi vòng tay của cô, thề: "Ngày mai em sẽ bắt đầu tập thể dục!"
Đa Hân nhướng mày, trong mắt hiện rõ vẻ khó tin: "Thật sao?"
Tử Du nói: "Thật."
Đa Hân nhìn chằm chằm vào nàng trong hai giây, hình như có lời muốn nói nhưng lại nuốt trở vào, cười nói: "Được rồi, tối nay em muốn ăn gì? Chị sẽ làm cho em."
Tử Du trợn mắt, nói: "Chị vừa chê em ngủ rồi ăn, lại cho em ăn cái gì? Sao người tốt đều để cho chị làm thế?"
"Thứ nhất, chị không có chê em, đó chính là sự quan tâm chính đáng; thứ hai, rèn luyện thân thể và ăn cơm không có xung đột," Đa Hân liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, lo lắng nói: "Em quá gầy, cần phải bồi bổ thêm."
Tử Du đột nhiên vui vẻ: "Chị như vậy giống như mẹ em."
Lời vừa nói ra, cả hai người đều sững sờ.
Đa Hân nghĩ đến cuộc điện thoại mà Lư Hiểu Quân đã gọi cho cô hai ngày trước.
Tử Du rũ mắt xuống, sắc mặt trở nên khó coi.
Mấy giây sau, Tử Du ngước mắt lên, cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên: "Chúng ta đừng nhắc đến chuyện này ——"
"Tử Du." Đa Hân đột ngột ngắt lời nàng.
"Ừm?"
Đa Hân mím môi nói: "Quan hệ hiện tại của em và ba mẹ em..."
"Đã dịu đi rồi." Tử Du nói một cách mỉa mai.
Nàng không muốn nói thêm. Có thể một ngày nào đó trong tương lai, nàng sẽ đưa Đa Hân đến gặp ba mẹ nàng, nhưng đó phải là khi nàng chắc chắn rằng ba mẹ nàng không thái độ thù địch với Đa Hân, cũng sẽ không cản trở chuyện của hai người. Đây là vấn đề nàng muốn tự giải quyết, Đa Hân không cần phải can thiệp quá nhiều.
"... Ừm." Đa Hân đáp lại một cách khô khan.
Ba mẹ của Đa Hân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, luôn luôn vắng mặt trong suốt quá trình trưởng thành của cô. Cô không có cách nào cung cấp cho Tử Du một chút kinh nghiệm, dù chỉ là nhỏ nhất. Cô không cần ba mẹ, nhưng Tử Du... hẳn là cần chứ?
Cô cố gắng thay đổi suy nghĩ, đặt ba mẹ của Tử Du như bà ngoại của mình, Đa Hân dường như hiểu ra điều gì đó.
Đa Hân suy nghĩ một lúc, hỏi: "Em có muốn làm hòa với họ không?"
Tử Du im lặng một lúc rồi gật gật đầu.
Đa Hân tự nhủ trong lòng: Vậy tuần sau chị đi gặp mẹ em, sẽ có thái độ tốt hơn một chút.
Đa Hân do dự không biết có nên nói với Tử Du về việc Lư Hiểu Quân tìm cô hay không, nhưng bởi vì những chuyện cũ, Tử Du rất ít khi nhắc đến gia đình nàng, mỗi lần nhắc đến, cảm xúc đều sa sút. Đa Hân cảm thấy rằng nói chuyện này cho nàng biết, chỉ khiến nàng thêm phiền não. Không bằng chờ đến khi gặp được Lư Hiểu Quân, cô biết rõ mục đích của bà ấy, rồi quyết định có nên nói chuyện với Tử Du hay không.
Tử Du ngồi trên ghế sô pha, mở TV. Đa Hân lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, đi vào phòng bếp, điện thoại để trên bàn trà.
Tử Du lơ đãng xem TV, ánh mắt như có như không quét qua điện thoại của Đa Hân. Nàng quay đầu lại nhìn phòng bếp, cầm lấy điện thoại của Đa Hân. Mật khẩu mở khóa hiện tại là sinh nhật của nàng, nàng thuận lợi nhấn vào danh bạ của Đa Hân, tìm thấy số điện thoại của Châu Tân Nguyệt, nhấn dãy số đó vào bàn phím số trên điện thoại của mình.
"Dì Châu, cháu là Tử Du." Tử Du lịch sự chào hỏi đầu dây bên kia.
Nàng đổi hướng ngồi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt, Đa Hân đeo tạp dề, đưa lưng về phía nàng. Máy hút khói đang mở, cô tuyệt đối không nghe thấy tiếng nàng nói chuyện.
"Tử Du, đã lâu không gặp." Châu Tân Nguyệt trò chuyện nhiệt tình với nàng, "Chắc đã mười năm không gặp rồi, cháu đi nước ngoài cũng thật là triệt để, quên hết mấy dì rồi. Lần trước dì còn hỏi thăm mẹ cháu về cháu đấy."
"Sao có thể chứ, cháu vẫn nhớ dì mà. Chương trình học ở nước ngoài bận quá, cháu vừa mới tốt nghiệp không lâu."
"Dì có nghe mẹ cháu nói rồi, cháu học Tiến sĩ đúng không? Đúng là cháu không chịu thua kém, không giống như em gái Lan Văn của cháu, tốt nghiệp đại học rồi sống chết không chịu học nữa." Châu Tân Nguyệt thở dài, nhưng trong giọng nói có chút khoe khoang, "Hiện tại, con bé đi theo ba nó làm kinh doanh nhỏ, cũng may có chút thiên phú."
Châu Tân Nguyệt là chị em tốt của Lư Hiểu Quân, mối quan hệ của hai nhà luôn rất tốt, trước kia, Tử Du còn đến nhà Châu Tân Nguyệt chơi vào dịp Lễ Tết. Những năm gần đây, bởi vì ra nước ngoài, Tử Du đã cắt đứt liên lạc với người thân và bạn bè ở trong nước, nhưng ba Tiếu và Lư Hiểu Quân vẫn giữ liên lạc bình thường. Từ khi còn nhỏ, Tử Du "con nhà người ta" thường bị đem ra so sánh, nàng học nghiên cứu, đương nhiên không thể so với việc kế thừa gia nghiệp "có tiền đồ". Châu Tân Nguyệt có thể không khoe khoang về con gái mình được sao?
Sau khi duy trì phép xã giao lịch sự với Châu Tân Nguyệt, Tử Du nhéo nhéo ấn đường mệt mỏi, cố gắng đi vào chủ đề chính: "Năm đó khi ba mẹ cháu nhờ dì đưa tiền cho Đa Hân, có lẽ đã dặn dò dì không được nói cho chị ấy biết là ai cho đúng không?
Châu Tân Nguyệt nói: "Đúng vậy, cho nên lúc đó thậm chí dì còn không dám nói tên cho con bé, không thể chịu được con bé luôn hỏi tới, dì mới nói họ ra. Đứa nhỏ này cũng thật là, nhớ dì nhiều năm như vậy, mở miệng một tiếng ân nhân. Trong lòng dì thật khó xử, biết vậy không nói cho con bé biết họ của dì."
Tử Du nói: "Vậy thì tốt rồi, lần sau Đa Hân mời dì đi ăn, dì tuyệt đối không được lỡ lời."
Châu Tân Nguyệt vỗ ngực nói: "Được người khác giao phó, phải cố gắng hết sức. Dì vẫn hiểu câu nói này, bảo đảm giữ kín như bưng."
Tử Du thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì tốt rồi, Châu Tân Nguyệt không nói, mình lại ở bên cạnh trông chừng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Châu Tân Nguyệt đột nhiên thay đổi giọng điệu, nghi ngờ nói: "Tại sao hôm nay cháu lại muốn dì giả vờ như không quen biết cháu?"
Tử Du dừng lại hai giây, nói: "Lý do có chút bất tiện, là... chuyện riêng tư của cháu."
"Được rồi được rồi, dì hiểu được. Dì không hỏi nữa, xem như hôm nay là lần đầu tiền dì gặp mặt cháu." Châu Tân Nguyệt tốt tính lựa chọn bỏ qua chủ đề này, "Đúng rồi, hôm nay dì nghe con bé giới thiệu cháu là bạn gái của con bé?"
"Ừm." Trong lòng Tử Du lờ mờ cảm thấy không ổn.
Châu Tân Nguyệt dường như đang suy nghĩ, lời nói trở nên ngắt quãng, chậm rãi nói: "Trước kia khi dì gặp con bé, hình như đang mặc đồng phục của trường Trung học số 1 Lâm Thành, cùng trường với cháu, cũng trạc tuổi cháu..." Bà ấy hô lên, "Lúc đó hai cháu đã ở cùng nhau?"
Tử Du không nói chuyện.
Châu Tân Nguyệt ngộ ra, cất cao giọng nói: "Ba mẹ cháu đột nhiên tới tìm dì, chẳng lẽ là bởi vì cháu? Vậy tại sao hai người bọn họ không tự mình đưa, còn muốn nhờ dì? Lúc đó cháu ở đâu?"
Sắc mặt của Tử Du đột nhiên trở nên khó coi đến cực điểm.
Nàng không ngờ rằng Châu Tân Nguyệt thậm chí không nhớ rõ người, lại nhớ đến đồng phục của Đa Hân, sau đó còn nghi ngờ nàng.
Còn có những câu hỏi này đến câu hỏi khác, nàng đều không thể trả lời được.
"Dì Châu," Móng tay Tử Du đâm sâu vào lòng bàn tay. Nàng nói từng chữ một, thái độ nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Cho dù dì sẽ không lỡ lời, cháu vẫn muốn nói rõ với dì một chút. Chuyện này không liên quan gì đến cháu, hoàn toàn là quyết định của ba mẹ cháu, sau này cháu mới biết được. Hi vọng dì không nên suy nghĩ lung tung."
"Được rồi, được rồi." Châu Tân Nguyệt bị giọng điệu của nàng làm cho hoảng sợ, ngượng ngùng.
Nói rõ thì nói rõ, dọa người như vậy làm gì chứ?
Sắc mặt của Tử Du dịu lại, giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng và lễ phép: "Dì Châu, bọn cháu sẽ sớm mời dì đi ăn, đến lúc đó dì hãy nhớ thưởng thức nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro