Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Vợ à


Đa Hân nhìn thấy động tác của em gái Corgi, hơi thu lại một chút biểu hiện nhộn nhạo, ho nhẹ.

Tử Du nhìn đĩa cơm trước mặt cười đến mức thấy răng không thấy mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng ho của cô, biểu hiện cũng ngay thẳng theo, hỏi: "Chị làm sao vậy?"

Đa Hân lấy tay che môi: "Khụ."

Em gái Corgi đứng lên, thu dọn hết bộ đồ ăn mình đã dùng hết, hướng về quầy thu vật dụng ra hiệu: "Cái đó, em về văn phòng trước."

Đa Hân nhàn nhạt đáp: "Em đi đi."

Em gái Corgi đi rồi.

Đa Hân thì thầm phàn nàn với Tử Du: "Vừa rồi nói chuyện bị đồng nghiệp nghe thấy."

Tử Du hung dữ, tức giận nói: "Cái gì? Cô ấy thật sự nghe thấy chị làm nũng?! Em không cho phép!"

Đa Hân: "..."

Cái quái gì thế? Tử Du có đến Học viện Hí tinh* để học thêm sao?

(* Hí tinh - 戏精: Là một cụm từ trên mạng ý chỉ những người có hành động giống như diễn viên trên phim, giỏi diễn kịch.)

Đa Hân chưa kịp đáp lại, Tử Du đã cười phá lên: "Ha ha ha ha."

Đa Hân: "..."

Qua mấy giây, cô không nhịn được cười cong mắt.

Em gái Corgi đi lên lầu, một số đồng nghiệp trong văn phòng còn tới sớm hơn cô ấy, thừa dịp giờ nghỉ trưa, bọn họ đang mò cá —— con người không phải làm bằng sắt, không thể mãi duy trì trạng thái làm việc phấn khởi được.

Em gái Corgi nhìn trước nhìn sau, ngứa miệng cực kỳ, liền nói chuyện phiếm với đồng nghiệp: "Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đi ăn với lão đại, dính nhau đến mức làm tôi nổi cả da gà, mặc kệ là nữ thần hay là tiên nữ, yêu đương thì đều là đức hạnh này."

Nói xong vén tay áo lên cho mọi người xem đến bây giờ vẫn chưa hết nổi da gà.

Đồng nghiệp vẫn luôn ở văn phòng nói: "Là thật, tôi vừa nghe thấy chị ấy gọi điện thoại, còn lớn tiếng nói tôi không có ghen đâu, đến tôi còn ngửi được mùi ghen tuông đó."

Văn phòng thì thà thì thầm, còn trong nhóm bát quái nhộn nhịp.

– Đồng nghiệp 5: Có ai đang ăn ở căn tin không?

– Đồng nghiệp 2: Tôi đây, có chuyện gì vậy

– Đồng nghiệp 5: Chị Kim nhộn nhạo cả buổi trưa, mẹ ơi, tôi nhìn thấy chị ấy gắp một miếng thịt đưa lên miệng bốn năm lần còn chưa ăn, cứ cười suốt, cười đến mức tôi...

– Đồng nghiệp 2: Hoảng sợ?

– Đồng nghiệp 5: Không phải, tôi thật hâm mộ mà. Ô ô ô, cười đến mức xinh đẹp, yêu đương tốt đẹp như vậy sao?

– HR: Tỉnh đi, chúng ta xấu xí, yêu đương rồi cười lên cũng là xấu xí

– Đồng nghiệp 5: Không thể nói vậy, không liên quan gì đến ngoại hình, đây được gọi là sức mạnh của tình yêu, nụ cười hạnh phúc, thật sự là quá tốt đẹp. Chắc chị ấy sẽ ăn rất lâu, tôi đề nghị mấy người đến xem thử đi, bây giờ còn kịp, coi như nhìn xem khuôn mặt tươi cười của chị Mộc cũng tốt. Hơn nữa, trưa nay rất nhiều người chụp lén chị ấy, làm tôi cũng muốn chụp lén, nhưng tôi chọn chỗ ngồi quá tệ, đối diện không có mấy bàn, chụp một phát chị ấy sẽ phát hiện 1551

– HR: Lão đại mấy người ăn cơm xong chưa, nếu chưa ăn xong, tôi sẽ tình cờ đi gặp được @Đồng nghiệp 3

– Đồng nghiệp 3: Tôi đã trở lại văn phòng

– HR: OK, vậy tôi đến tìm cô

Em gái Corgi: "???"

Gần đây, HR rất kỳ quái, không phải là bị kích thích bởi cẩu lương mà Đa Hân điên cuồng rải, bụng đói ăn quàng chứ? Nhưng mình là thẳng nha, hơn nữa một lòng dành cho công việc, không có tâm tư yêu đương.

Đa Hân: "Được rồi, chị phải trở lại làm việc."

Đa Hân giật mình khi lấy điện thoại ra xem giờ, giao diện cuộc gọi cho thấy hai người đã nói chuyện điện thoại gần một tiếng đồng hồ, điều gây sốc hơn nữa là lâu như vậy mà cô vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Thời gian cao điểm của giờ cơm trưa trong căn tin trường học là nửa giờ sau khi tan học, Tử Du cũng bị chú ý không ít, nhưng nàng da mặt dày, không mấy quan tâm đến cách nhìn của người khác. Không thể dẫn dắt Đa Hân trắng trợn táo bạo công khai thì thôi, gọi điện thoại còn che che giấu giấu không phải là tính cách của nàng. Bây giờ sinh viên gần như đã giải tán, cô giáo Chu nhân cơ hội làm nũng: "Buổi chiều chị có thể đeo tai nghe làm việc được không?" Nàng nhấn mạnh, "Chị không cần nói chuyện phiếm với em, em nghe âm thanh bên chị là được."

Đa Hân dứt khoát từ chối: "Không được, chị phải tập trung cho công việc, hơn nữa, đi làm còn gọi điện thoại, bị sếp phát hiện thì phải làm sao?" Hoặc bị đồng nghiệp trong văn phòng phát hiện thì phải làm sao, không có đầu óc tốt thì thôi, còn làm chuyện này.

Tử Du nói: "Em thu hồi."

"Ừm." Đa Hân cho nàng một quả ngọt, "Sau này nếu buổi trưa có thời gian, chị sẽ gọi điện thoại cho em."

Tử Du thực sự vui vẻ ra mặt, trả lời: "Tốt lắm! Chị không được đổi ý!"

Đa Hân mỉm cười: "Không đổi ý."

Đa Hân buồn cười nghĩ: Đúng là một đứa trẻ.

Cô bưng đĩa đến quầy thu vật dụng, kết thúc cuộc trò chuyện kéo dài một tiếng đồng hồ với Tử Du khi thang máy đi lên. Khi vừa bước đến cửa văn phòng, cô đã nhìn thấy em gái Corgi lao ra từ phía cuối hành lang, theo sau là HR, nhìn dáng vẻ này, là một người chạy một người... đuổi theo?

Khi em gái Corgi nhìn thấy Đa Hân, ánh mắt rạng ngời như nhìn thấy vị cứu tinh, cô ấy chạy đến kéo lấy cánh tay Đa Hân, mồ hôi vã ra, nói nhỏ: "Giúp em cản cô ấy một chút." Nói xong lại lớn tiếng nói, "Lão đại, em gặp phải một vấn đề trong công việc, đúng lúc chị trở về, chị giải đáp giúp em với."

Đa Hân bị cô ấy kéo vào văn phòng trong tình trạng mơ hồ, chỉ thấy cô ấy trốn ở chỗ làm việc, thò đầu ra nhìn một lúc lâu, xác định không có người khác đi vào mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy vẫy vẫy tay về phía Đa Hân: "Lão đại, chị trở về ngủ một lát đi."

Đa Hân ôm cánh tay, liếc nhìn cô ấy xem xét tường tận.

Em gái Corgi hơi ngượng ngùng, nhưng rõ ràng không định nói về chuyện đó.

Đa Hân quay trở lại chỗ ngồi, cô không cần phải hỏi về những vấn đề cá nhân.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ làm việc, Đa Hân định tiêu cơm rồi sẽ chợp mắt nên cầm điện thoại đi ra sân thượng, dùng ngón tay mở WeChat một cách tự nhiên, bấm vào hộp thoại trên cùng rồi gõ vào ô nhập liệu.

[Chị đến văn phòng rồi, lát nữa sẽ đi ngủ]

Sau đó, bắt đầu lướt qua lịch sử cuộc trò chuyện từ dưới lên trên, cô hoài nghi liệu Tử Du có cho cái gì vào đầu cô hay không. Trước kia vào giờ nghỉ trưa, Đa Hân đọc sách, hoặc là làm thêm một lát, hoặc là vừa ăn Amway của đồng nghiệp vừa xem video ngắn, chẳng hạn như phim tài liệu. Bây giờ tất cả đều không còn thú vị, mở mắt là Tử Du, nhắm mắt cũng là Tử Du, cầm lấy điện thoại liền muốn nói chuyện với Tử Du, cô còn phải tiếp tục như vậy sao?

Đa Hân buộc mình phải chuyển sự chú ý ra khỏi Tử Du, ấn mở diễn đàn chuyên nghiệp mà cô thường lên, đọc không đến hai trang, Tử Du đã trả lời tin nhắn.

[Em đang đi bộ, em cũng sắp trở lại văn phòng rồi]

Đa Hân nhanh chóng chuyển về giao diện tin nhắn: [Đi đường không được nghịch điện thoại, không an toàn]

Tử Du: [Vậy em có thể gọi điện thoại cho chị không?]

Đa Hân do dự, nhưng vẫn trả lời: [Không được]

Nói chuyện không dứt, chính mình cũng không cần ngủ trưa nữa, công việc của cô hỏi sự tập trung cao độ, thời gian lại dài, không ngủ trưa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái luôn phấn khởi của cô.

Tử Du: [Không phải chị vừa nói muốn ngủ trưa sao? Tại sao còn chưa ngủ?]

Đa Hân: [Tiêu cơm xong liền đi ngủ]

Ngay khi vừa nói xong, Đa Hân nhận được một lời mời gọi thoại từ Tử Du.

Đa Hân kết nối, dán ống nghe vào tai: "Làm sao vậy? Không phải chị nói không thể gọi điện thoại sao?"

Tử Du mỉm cười: "Vậy tại sao chị lại nghe máy?"

Đa Hân: "À, phản ứng quá nhanh." Đúng là cô chưa kịp suy nghĩ đã nghe máy.

Tử Du nói: "Không phải chị không muốn em vừa đi đường vừa nghịch điện thoại sao, đánh chữ quá chậm, em chỉ có thể nói được một chút, không thuận tiện bằng gọi điện. Khi nào chị đi ngủ, đến thời gian em nhắc nhở cho chị."

Đa Hân: "1 giờ rưỡi."

Thời gian trôi nhanh, hai người trò chuyện thêm mười lăm phút nữa, Tử Du bắt đầu thúc giục cô lúc 1 giờ 28 phút: "Chị đi ngủ, nhanh đi."

Đa Hân vừa nói ok vừa kéo cửa sân thượng đi trở về, cửa văn phòng đã đóng lại, Đa Hân rón rén mở cửa. Đèn bên trong đã tắt, rèm cửa không lọt ra ánh sáng, đồng nghiệp nằm sấp tại bàn làm việc hoặc ngã ngửa ra ngủ, cũng có người không ngủ trưa mà đeo tai nghe gõ nhẹ bàn phím. Đa Hân nhẹ nhàng nói "Chào buổi chiều" vào micro, rồi lại cúp điện thoại, đeo chiếc gối chữ U của mình lên, ngả người trên ghế, tranh thủ nghỉ ngơi.

Văn phòng của Tử Du cũng tương tự như vậy, mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ, bây giờ là lúc giao mùa xuân sang hạ, đồng nghiệp đã làm việc cả buổi sáng nên lấy chăn nhỏ và gối nhỏ ra, cởi giày, nằm trên ghế sô pha ngủ trưa, phát ra tiếng ngáy như có như không.

Trong bụi cỏ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng côn trùng nhỏ xíu, Tử Du nghe một hồi, rồi mở cửa sổ ra một chút, từ xa nhìn về phía cây cối xanh tươi rực rỡ.

Tử Du cắm USB vào máy tính, bên trong có bản thỏa thuận mà nàng đã soạn thảo tối qua, thêm vào những khoản mà Đa Hân đề cập, Tử Du xác nhận lại lần nữa, lưu lại, rồi in ra trước khi đồng nghiệp thức dậy.

Buổi chiều, nàng dạy hai tiết cuối cùng. Nàng đan mười ngón tay chống ở cằm, nghĩ về Đa Hân đến xuất thần, ánh mắt nhìn thoáng qua chậu hoa nhỏ đang nở những bông hoa màu hồng trên bàn đối diện, những bông hoa rất to, rất đồ sộ, đẹp đến kỳ lạ, không biết đó là hoa gì.

Tử Du chụp một bức ảnh ở chế độ im lặng, muốn gửi cho Đa Hân nhưng lại sợ quấy rầy cô ngủ, tạm thời dằn xuống xúc động. Sau đó, nàng phát hiện một số chậu cây trên bệ cửa sổ của đồng nghiệp.

Tử Du trông rất mới lạ, lặng lẽ đi vòng qua phía đối diện, quan sát kỹ ở khoảng cách gần. Nàng đã làm việc trong văn phòng này lâu như vậy, lại cảm thấy mình chưa bao giờ để ý tới những thứ này.

Đa Hân vươn vai, bưng ly cà phê trên tay uống một ngụm, nhìn kỹ những bức ảnh mà Tử Du gửi tới, rồi trả lời: [Chua me đất hoa hồng, một loại hoa trong chậu nhỏ rất phổ biến, em muốn trồng sao?]

Tử Du vừa gõ ra mấy chữ "chỉ tùy tiện hỏi thôi", liền xóa đi rồi viết lại: [Em có ý định này]

Đa Hân "ồ" lên một tiếng.

Tử Du: [Sáng nay em hỏi chị tên cửa hàng hoa, chị còn chưa nói cho em biết, em muốn mua một ít hoa để ở trong nhà]

Tử Du so sánh nhà của nàng với nhà của Đa Hân một chút, đột nhiên cảm thấy mình cũng nên trang trí một chút, thêm hai bình hoa cảnh đẹp ý vui là được.

Đa Hân: [[Chia sẻ liên kết]]

Tử Du: [Đã nhận được, chị làm việc đi]

Đa Hân: [Ừm]

Sau khi trả lời tin nhắn này, mắt nàng hơi lóe lên, lại bắt đầu suy nghĩ.

Tử Du in bản thỏa thuận ra, cho vào trong túi với vẻ mặt điềm tĩnh, sau đó nhấn vào cửa hàng hoa mà Đa Hân chia sẻ. Lướt xem hình ảnh giới thiệu bên trong từ trên xuống dưới, tìm được loài hoa đã nhìn thấy trong nhà của Đa Hân tối qua, nàng lướt nhanh ngón tay rồi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cô giáo Chu chớp mắt, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Đồng nghiệp nữ: "Này?"

Tử Du quay lại sau khi nói chuyện điện thoại, mặt mày hồng hào, không biết là vì ngại ngùng hay vì phấn khích. Nàng lấy hai tay che mặt, ngồi xuống ghế mỉm cười, đón lấy ánh mắt của đồng nghiệp, vô cùng ngượng ngùng rút ra một cuốn sách từ trên kệ ra đọc.

Phản ứng của Đa Hân sẽ thế nào?

Tử Du không thể chờ đợi.

Điện thoại của Tử Du đổ chuông, nàng gần như ngay lập tức trả lời: "Alo!"

Bên tai không phải là giọng nói trầm ấm ngọt ngào của Đa Hân, mà là một giọng nam hoàn toàn xa lạ, lễ phép hỏi: "Xin chào, có phải là chị Tử Du không?"

Tử Du thay đổi sắc mặt như tại hiện trường biểu diễn, từ phấn khích khẩn trương chuyển sang bình tĩnh không gợn sóng: "Là tôi, có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia nói: "Ở đây có một bó hoa của chị, tôi đang ở dưới lầu, không biết phòng làm việc của chị cụ thể ở tầng mấy số mấy, chị có tiện cho tôi biết không? Tôi đưa qua cho chị hay là chị xuống lấy?"

Nhịp tim của Tử Du bắt đầu tăng tốc: "Hoa?"

Đối phương nói: "Đúng vậy." Anh ta cười nói: "Là một bó hoa hồng thật lớn."

Tử Du: "Tôi sẽ tự xuống lấy!"

Tử Du biến mất khỏi văn phòng một cách vội vã, đồng nghiệp nữ nhìn theo bóng lưng của nàng rồi lắc đầu bất lực.

Chao ôi, phụ nữ đang yêu.

Em trai mặc đồng phục của tiệm hoa, tên tiệm hoa mà Đa Hân gửi cho nàng được in thình lình trên đồng phục, đôi mắt của Tử Du đột nhiên sáng lên, gần như là chạy vọt tới chỗ em trai. Em trai kia thấy người đi xuống là một cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, ngây ra một lúc, dựa vào đạo đức nghề nghiệp tốt đẹp nhanh chóng định thần lại, nở một nụ cười ấm áp: "Chị Tử Du?"

Tử Du nhìn chằm chằm vào bó hoa không rời, "Là tôi."

Em trai để ý thấy ánh mắt của nàng chợt không nhịn được cười, nhất định là người yêu tặng. Em trai đưa bó hoa vào vòng tay nàng, sau đó đưa cho nàng một bình hoa, nói: "Khách hàng đặt hoa nói ở đây không có bình hoa, đặc biệt yêu cầu chúng tôi mang cho chị một cái, nói có thể đặt trong văn phòng."

Tử Du nhận lấy bó hoa và bình hoa, nói: "Phiền quá, thật cảm ơn."

Em trai: "Không có chi, tạm biệt chị."

Cũng may là đang trong giờ học, phía trước tòa nhà văn phòng có ít sinh viên hơn, Tử Du ôm một bó hoa hồng lớn trở về với tâm thế thấp thỏm. Khi bước vào văn phòng, nàng hơi thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu thấp xuống, ôm vào trong ngực, còn chưa xem tấm thiệp đã gửi tin nhắn cho Đa Hân ngay lập tức: [Đã nhận được hoa của chị, em rất thích]

Khi nàng thực sự rất xấu hổ, ngược lại sẽ trông nghiêm túc hơn.

Đa Hân trả lời ngay lập tức: [Thích thì tốt] Khi hoa vừa giao đến, tiệm hoa đã gọi cho cô, cô liền chờ tin nhắn này của Tử Du.

Tử Du đếm số lượng hoa hồng, nói: [Nhiều như vậy có phải rất đắt không?]

Còn chưa vào cửa đã bắt đầu lo lắng về chi tiêu tài chính của cô, Đa Hân không nói nên lời, buồn cười đánh chữ: [Vợ à, người ta vẫn có thể gồng gánh nổi một bó hoa nho nhỏ mà]

Tử Du vừa đếm số cành hoa, vừa ngước mắt lên nhìn màn hình, liền thấy hoa mắt.

[Tin nhắn hệ thống: Đường Tam Tạng gỡ bỏ một tin nhắn]

Tử Du: [??? Chị đã gỡ bỏ cái gì?]

Đa Hân nghĩ mà sợ, nói: [Không có gì] Với tính tình được đà lấn tới của Tử Du, nếu nhìn thấy lời cô gửi tới vừa rồi, bây giờ nàng nhất định không có phản ứng như vậy, không chừng còn muốn cầu hôn chính mình luôn.

Nếu nàng thực sự cầu hôn, Đa Hân từ chối không được, không từ chối cũng không được, tiến thoái lưỡng nan.

Tử Du cau mày nhìn tin nhắn hệ thống, vừa rồi chỉ lo đếm số hoa, luôn cảm thấy mình đã bỏ sót thông tin gì đó quan trọng.

Tử Du: [Em đi rửa bình hoa, trang trí ít nước, chọn hai cành đẹp nhất đặt trong văn phòng, khi nào về nhà em mua một bình hoa lớn rồi cắm hoa trong phòng khách, chị thấy được không?]

Đa Hân: [Được, đương nhiên là được, chị làm việc đây]

Tử Du mỉm cười, nghĩ rằng không nên nói cho cô biết chuyện mình cũng đặt hoa cho cô, tính toán thời gian, chắc sắp đến rồi.

Đa Hân hoàn toàn không biết gì về hoa đang trên đường đến, cô đóng cửa sổ trò chuyện với Tử Du, hết sức tập trung vào công việc.

Một tiếng ho rõ ràng truyền đến từ đỉnh đầu.

Đa Hân ngẩng đầu nhìn lên, không có ai cả. Cô nhăn mày cúi đầu xuống, nhưng không tập trung vào máy tính nữa, mà quan sát động tĩnh phía trước, một cái đầu lén lút xuyên qua vách ngăn chỗ làm việc.

Đa Hân bỗng nhiên ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt trong veo của Lâu Ninh Chi, người đang định hù dọa cô.

Lâu Ninh Chi: "..."

Lâu Ninh Chi phủi tay, đứng thẳng người lên đi ra ngoài, tiếc nuối nói: "Bị chị phát hiện, thật nhàm chán."

Đa Hân nói: "Tam..."

Vẻ mặt của Lâu Ninh Chi nghiêm nghị, khuôn mặt kia của cô ấy có ba phần giống chị cả Lâu Uyển Chi, khi không có biểu cảm gì, thực sự có thể hù người khác, đặc biệt là nhân viên của Tổng giám đốc Lâu.

Đa Hân đổi lời: "... Tiểu Lâu."

Lâu Ninh Chi mặt mày hớn hở: "Như vậy mới đúng, tôi tới chơi, không phải tới làm Phật tổ cho người ta cúng bái."

Lâu Ninh Chi nhìn xung quanh, cô ấy nhớ ra chỗ em gái Corgi lấy ghế lần trước, lần này không muốn ai giúp nên tự mình lấy ghế ngồi xuống, không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào Đa Hân.

Đa Hân bị cô ấy nhìn đến nổi cả da gà, lưng như kim chích.

Lâu Ninh Chi đột nhiên vui vẻ, chạm vào môi mình: "Chị đây là có chuyện gì vậy?"

Đa Hân trả lời: "Bạn gái cắn."

Lâu Ninh Chi đột nhiên vỗ đùi, vẻ mặt như gặp tri kỷ ngàn chén không say*, mặt đầy hào hứng nói: "Tôi rất có kinh nghiệm nói về chuyện này, người nhà tôi cũng như thế, chị ấy còn đánh mông tôi nữa! Chị nói xem có quá đáng không! Quá đáng rồi!"

(* Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu.)

Đa Hân: "..."

Một cảm xúc khó tả thoáng qua trong mắt cô, không phải, đánh đòn là một chuyện đáng tự hào sao? Tại sao cô ấy có thể kiêu ngạo như vậy?

Chẳng lẽ... Đa Hân Cạch nghĩ lệch hướng, đam mê đặc biệt ở trên giường sao?

Đa Hân nheo mắt lại không thể nhận ra, điều này có lý.

Lâu Ninh Chi mặt mày hớn hở nói: "Tôi nói cho chị biết, chị ấy còn quản tôi rất nghiêm khắc, có văn bản quy định rõ ràng tôi nhất định phải về nhà trước 10 giờ, nếu về trễ sẽ bị đánh một trận á..."

Đa Hân lắng nghe, nhưng không đưa ra bất kỳ bình luận nào. Tuy nhiên, trong từng câu chữ, cô có thể biết được trong miệng của Lâu Ninh Chi là "chị ấy" chứ không phải là "anh ấy", cô lại nhớ đến vụ bê bối mà em gái Corgi đã nói tới.

Đa Hân rót cho Lâu Ninh Chi một ly nước.

Lâu · bá bá bá · Ninh Chi tạm thời dừng lại, nói: "Cảm ơn."

Ừng ực mấy lần nuốt xuống bụng, rồi lại bắt đầu nói thao thao bất tuyệt. Đa Hân thích yên tĩnh, vừa đụng chuyện có thể nói, những tin tức rác rưởi luôn không ngừng nhét vào trong tâm trí cô, hai bên thái dương của cô thoáng đau nhức, nhưng đây là em gái của Tổng giám đốc, không những phải nghe, mà còn phải mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe.

Cốc cốc ——

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Đa Hân như nghe thấy âm thanh của một thiên thần đến giải cứu cô.

Đa Hân ngẩng đầu nhìn lên như được ân xá.

"Cô Chu, hoa của cô." Đa Hân thường đặt hoa ở cửa hàng đó, đến mức em trai giao hoa này nhận ra cô, gõ cửa xong rồi trực tiếp đi thẳng tới chỗ cô. Lâu Ninh Chi chặn đường em trai, Đa Hân định đứng lên nhận lấy, Lâu Ninh Chi đã nhận lấy thay cô, sau đó giao cho Đa Hân.

Lâu Ninh Chi dùng một tay che ngực mình, cảm thán: "Oa, hoa hồng nha, nhất định là của bạn gái tặng?"

Đa Hân cười ngượng ngùng, lấy tấm thiệp bên trong ra, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Cô kẹp tấm thiệp vào trong sách một cách thỏa đáng.

Lâu Ninh Chi liếc nhìn bó hoa kia vài lần, vừa mới ngồi xuống, phảng phất bĩu môi, mở WeChat ra, ấn vào một nhóm có tên "Gia hòa vạn sự hưng", phàn nàn: [Thật không ngờ tới, nói chuyện phím với bạn bè mà cũng có thể ăn cẩu lương, bạn gái người ta tặng hoa anh anh anh]

Sau đó văn phòng Đa Hân nhận liên tiếp mấy bó hoa, đều là tặng cho Lâu Ninh Chi.

Đa Hân đếm một chút, tổng cộng bốn bó: "..."

Hoa hồng, hoa bách hợp, hoa tulip, hoa baby.

Lâu Ninh Chi ôm hoa: "He he he."

Tam tiểu thư xuất thân giàu sang phú quý, ở nhà là con út, suốt ngày nhàn rỗi tới cái rắm, ba mẹ và hai chị gái chiều chuộng cô ấy đến vô pháp vô thiên từ nhỏ. Sau này lại có người yêu, càng là muốn ngôi sao không cho mặt trăng, nâng cấp cưng chiều. May là tam tiểu thư không có đăng vào vòng bạn bè, nếu không còn có thể nhận thêm hai cuộc gọi.

Thậm chí Tổng giám đốc Lâu trên đường nghỉ ngơi giữa buổi họp còn đến đây một chuyến, nhìn có vẻ như bất mãn nhưng thật ra lại cưng chiều gõ vào đầu Lâu Ninh Chi, hỏi cô ấy còn muốn gì nữa, Lâu Ninh Chi nói tạm thời chưa nghĩ tới, Tổng giám đốc Lâu mới rời đi.

Đa Hân rất ngạc nhiên.

Vốn tưởng rằng Tử Du đã đủ nuông chiều, nhưng không ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn.

Trợ lý của Tổng giám đốc Lâu nhận lệnh đến đây giúp Lâu Ninh Chi cất bớt những bó hoa thừa đi. Lâu Ninh Chi chỉ giữ lại hai bó, hoa hồng bên tay trái, hoa tulip bên tay phải. Cô ấy lần lượt ngửi ngửi, rồi bình chân như vại nói: "Tôi đã nói với Giám đốc Trương của mấy người, chị ấy đã đồng ý, bắt đầu từ ngày mai chị thuộc về tôi."

Đa Hân: "!!!"

Lâu Ninh Chi vừa nhìn biểu cảm của cô, "Này" một tiếng, vỗ nhẹ vào miệng mình, cười nói: "Nhìn cái miệng của tôi này, ý của tôi là, cô sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi, tôi đã xem dự báo thời tiết mấy ngày tới rồi, rất tốt."

Đa Hân: "Được rồi."

Lâu Ninh Chi nhìn cô: "Chị không vui sao?"

Đa Hân nói: "Không có." Cô mấp máy môi, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, "Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết Tam... Tiểu Lâu, cô có thể đồng ý không?"

Lâu Ninh Chi: "Tam Tiểu Lâu ha ha ha ha ha ha, còn Tứ Tiểu Lâu đâu."

Đa Hân: "..."

Giới hạn cười của cô ấy rất thấp, lần nào tự mình cũng có thể thích thú đến nửa ngày.

Đa Hân đợi cô ấy cười xong rồi nói tiếp: "Bạn gái của tôi muốn đi với tôi làm hướng dẫn viên cho cô."

Theo quan sát của Đa Hân, Lâu Ninh Chi hẳn là một người rất dễ nói chuyện, chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời đầy bất ngờ, Lâu Ninh Chi khó xử nói: "Chuyện này không hay lắm."

Sau khi bị từ chối, vẻ mặt của Đa Hân đơ ra trong giây lát, nàng định nói gì đó để hòa giải, còn chưa kịp mở miệng, Lâu Ninh Chi đã giải thích một cách ôn hòa: "Là như vậy, hiện tại tôi một người cô đơn, hai người đi cùng nhau, cho tôi ăn cẩu lương ở trước mặt mọi người, lương tâm của chị không thấy trở ngại sao?"

Vẻ ngượng ngùng biến mất, Đa Hân cười cười: "Đúng là có băn khoăn." Suy nghĩ của Tam tiểu thư thực sự rất đơn giản và thẳng thắn, kết thân với một người như vậy tốt hơn nhiều so với việc cứ nghe một câu rồi lại suy đi ngẫm lại lòng vòng trong bụng.

Lâu Ninh Chi nhíu mày: "Đúng không?"

Đa Hân gật đầu, lại mỉm cười: "Đúng thế."

Con ngươi của Lâu Ninh Chi đảo quanh vài vòng rồi nói: "Nhưng cuối tuần này, chị có thể đưa cô ấy đi cùng."

Đa Hân có chút can đảm, mỉm cười hỏi cô ấy: "Tại sao?"

Lâu Ninh Chi ho khan vài tiếng, giữ kín như bưng: "Chà, bí mật."

Lâu Ninh Chi thần thần bí bí, nhưng Đa Hân đã dễ dàng đoán ra bí mật của cô ấy, chắc chắn là nửa kia của cô ấy muốn đến Lâm Thành chơi. Nếu họ đều có đôi có gặp, không thèm quan tâm ai rải cẩu lương cho ai.

Nếu so kiêu ngạo, Tử Du có lẽ kém hơn Tam tiểu thư, nhưng nếu so đầu óc, Tử Du bỏ xa vị Tam tiểu thư ngây thơ trước mặt này không biết bao nhiêu con phố.

Lâu Ninh Chi ngạc nhiên nói: "Chị đang cười cái gì?"

Vẻ mặt Đa Hân đứng đắn: "Không có gì."

Lâu Ninh Chi nghĩ đến một điều: "Mà này, chị đã quyết định ngỏ lời cầu hôn chưa? Tôi thật sự có thể giúp chị tham khảo."

Đa Hân vội vàng phủ nhận ba lần: "Không có, không cầu, còn quá sớm."

Lâu Ninh Chi lẩm bẩm: "Không cầu thì không cầu, phản ứng lớn như vậy làm gì."

"Tiểu Lâu, làm ơn đừng nói lung tung trước mặt bạn gái của tôi, hai chúng tôi chỉ mới ở bên nhau. Tôi sợ nói sai điều gì đó, em ấy sẽ giận tôi, tôi không giỏi dỗ dành em ấy." Tam tiểu thư xem náo nhiệt không phân biệt chuyện lớn nhỏ, ngoài miệng cũng không có cửa, chỉ sợ sẽ gây ra chuyện gì, Đa Hân bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nhắc nhở cô ấy.

Lâu Ninh Chi nghiêng đầu nói: "Không đúng, tôi nghe công ty của mấy người nói rằng mối quan hệ của chị và bạn gái đã kéo dài mười năm, đều đã đăng ký ở nước ngoài rồi, còn sắp hưởng tuần trăng mật nữa."

Đa Hân: "!!!"

Mấy người miệng rộng ở công ty này, tại sao lại mồm mép đến mức người ngoài cũng biết vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro