Chương 70: Thời hạn thử nghiệm yêu đương
"Chị có bạn gái rồi."
Lời nói đó vang lên bên tai Tử Du, một chùm pháo hoa âm thầm nổ trong tâm trí nàng, mọi phản ứng của giác quan dường như đều chậm nửa nhịp. Cho đến khi Đa Hân hắng giọng ở bên kia, hỏi một cách không được tự nhiên: "Em có để ý không?"
Tử Du mới tìm thấy giọng nói của chính mình, hạ xuống khóe môi đang nhếch lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Chị có nói bạn gái của chị là ai không?"
Đa Hân nói: "Không có."
Tử Du ừm một tiếng, tự nhủ trong lòng rằng không nên quá tham lam. Ở bên ngoài, Đa Hân công khai chuyện có đối tượng, đã là một tiến bộ cực lớn mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Câu "Nhưng mà" tiếp theo của Đa Hân lại khiến nàng thót tim.
Tử Du hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
Đa Hân cúi đầu xuống, mái tóc dài xõa xuống, dùng móng tay từ từ cào da ghế sô pha, nói khẽ: "Nhưng mà cô ấy đã nhìn thấy hình nền điện thoại của chị, ở trên đó..." Sau vài giây dừng lại, Đa Hân nói: "Là em."
Tử Du nói: "Ồ." Khóe môi đã nhếch lên không kiểm soát được.
Đa Hân có chút bất mãn, cắn môi dưới hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?" Tử Du phản ứng thế này là sao? Mình đã ám chỉ đến nước này rồi, còn không thừa thắng xông lên?
Tử Du biết mà còn hỏi: "Chị muốn thế nào?"
"Chị..." Đa Hân ấp úng.
"Chị cái gì?" Tử Du rũ mắt xuống, dùng ngón trỏ vén mái tóc dài trên ngực lên.
"Mọi người trong trường em có biết rằng em không còn độc thân không?" Đa Hân ý thức được lời nói của mình có chút mơ hồ, vội vàng sửa lại, "Ý của chị là, em, em..."
Cô "em" một hồi lâu.
Tử Du buồn cười bổ sung cho cô: "Em đang theo đuổi chị, phải không?"
Đa Hân phát ra tiếng "Ừm" trầm thấp, trên mặt nóng bừng.
"Không biết." Tử Du nói. Nàng nói trong lòng: Bọn họ còn biết nhiều hơn thế này nữa.
"Ồ." Đáp lại một tiếng rất nhỏ.
"Chị muốn cho bọn họ biết không?" Tử Du hắng giọng một cái, nghiêm nghị hỏi.
"Em... muốn thế nào cũng được." Giọng nói của Đa Hân đột nhiên trở nên nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng nổi, "Muốn nói thì nói, đều là chuyện của em." Cô càng che càng lộ bổ sung, "Dù sao chị cũng không ngại."
Trong lòng Tử Du ngứa ngáy kịch liệt, như bị lông vũ nhẹ nhàng phất qua, nhẹ nhàng trả lời: "Vậy em nói với bọn họ nha."
"Tốt lắm." Đa Hân dùng cách nói hơi nâng lên của Tử Du.
Tử Du hít một hơi thật sâu, nói: "Không cho chị dùng giọng điệu này để nói chuyện."
Đa Hân cố tình hỏi: "Tại sao vậy?"
Cô đột nhiên cảm thấy rất thú vị, mỗi khi Tử Du nói chuyện với mình như vậy là cảm giác gì, bây giờ để cho Tử Du nếm thử.
Tử Du đe dọa nói: "Nếu chị lại nói như thế, em sẽ thật sự biến chị thành bạn gái của em."
Đa Hân: "..." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Tử Du hỏi: "Chị nói cái gì?"
Đa Hân nói: "Không có gì đâu, chị đã báo cáo với em xong rồi."
Tử Du nói: "Vậy thì sao?"
Đa Hân: "Vậy chị phải cúp điện thoại đi tắm rửa rồi ngủ một giấc."
Tử Du nói: "Chị đi đi, nếu đại tiểu thư kia có chuyện gì bất thường, hãy nói cho em biết."
Đa Hân tò mò hỏi: "Nói cho em có ích lợi gì sao?"
"Em giúp chị mắng cô ấy."
Đa Hân cười thành tiếng.
Tử Du nói: "Ngoài ra, em còn có một yêu cầu quá đáng, chị hỏi cô ấy một chút xem có thể để hai chúng ta cùng nhau làm hướng dẫn viên du lịch cho cô ấy hay không."
Đa Hân: "Hả? Như vậy có tốt không?"
Tử Du nói: "Chị cứ thuận miệng hỏi cô ấy một chút, không được thì thôi. Dù sao thì em lên lớp tương đối tự do, không được thì em có thể đổi lớp với giáo viên khác, em lo lắng cho chị."
Đa Hân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi."
Tử Du nói: "Vậy chị đi tắm đi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Đa Hân: "Ừm, ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Đa Hân nằm trên ghế sô pha gần đó, chìm đắm trong suy nghĩ.
Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Tử Du là gì? Không phải người yêu nhưng hơn hẳn người yêu, rõ ràng còn chưa ở bên nhau, những người xung quanh đều đã hoặc sắp biết mối quan hệ của hai người.
Ngoài ra, phản ứng đêm nay của Tử Du đối với câu trả lời của cô có hơi lạnh nhạt quá hay không, mình cũng nói có bạn gái rồi, chính là nàng, cũng không nghe nàng kích động, không nghe nàng nói muốn gặp mặt mình, xuống lầu khoảng cách chỉ có mấy bước, tình yêu đến, gặp nhau là chuyện bình thường.
Câu nói lẩm bẩm vừa rồi, Đa Hân xúc động nói "Biến thì biến thôi", nhưng Tử Du không nghe thấy.
Có phải mình đã treo quá lâu nên Tử Du không có tình cảm mãnh liệt?
Còn chưa có yêu đương, tình cảm sẽ không mãnh liệt.
Đa Hân nghĩ: Cái này có hơi đáng sợ.
Cô lăn lộn trên ghế sô pha, lại nghĩ: Không đến mức như vậy, có lẽ trong lòng Tử Du cũng đang suy nghĩ lung tung như mình.
Đa Hân lấy điện thoại trên bàn trà, một tin nhắn WeChat do Tử Du gửi lẳng lặng nằm trên đó: [Em đi tắm nhé nhé nhé]
Có ba từ "nhé", cho thấy rằng tâm trạng rất tốt.
Đa Hân chống đỡ cánh tay ngồi thẳng lên, gõ chữ: [Chị muốn gặp em] Ngón tay dừng lại ở phía trên nút "Gửi", chậm chạp không có nhấn xuống, gặp mặt rồi nói cái gì đây? Lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa? Hay là nói với Tử Du về hoạt động tâm lý hiện tại của cô? Đều không phải chủ đề hữu ích để nói nói chuyện.
Có đôi khi Đa Hân nghĩ rằng, nếu Tử Du mạnh mẽ hơn một chút, có thể mình sẽ tước vũ khí đầu hàng ngay lập tức. Nhưng Tử Du không như vậy, nàng lại luôn thoải mái, trong khi tiến công, nàng còn cho Đa Hân không gian đủ tự do để suy nghĩ bên trong đoạn tình cảm này. Không những mình duy trì lý trí chặt chẽ, mỗi khi Đa Hân muốn xúc động, nàng còn làm một lời cảnh tỉnh cho Đa Hân, gõ lên trán cô một cái, nhắc nhở cô giữ bình tĩnh.
Lần duy nhất không kiềm chế được, ở trên cầu còn suýt chút nữa hôn môi, còn vô tình bị cắt ngang.
Tử Du cố tình làm vậy sao?
Giống như lần này, nàng không nghe rõ, hay là giả vờ không nghe thấy?
Điện quang hỏa thạch chợt lóe lên trong đầu Đa Hân, cô chợt nhớ đến một sự kiện đã lâu lắm rồi, đó là mùa đông năm ngoái. Khi cô bị cảm rất nặng, Tử Du đến đưa thuốc cho cô, sau đó mới biết chuyện, cô xuống lầu đi tìm Tử Du. Ngay khi cô định thốt ra lời thổ lộ thì Tử Du đột ngột cắt lời cô, nói muốn đi ăn cơm với mẹ nàng. Nàng có cần gấp gáp như vậy không, không thể cho mình thời gian để nói một câu sao?
Đa Hân xóa đi bốn chữ "Chị muốn gặp em", sắc mặt có chút ngưng trọng, gõ chữ lần nữa: [Nếu hiện tại chị muốn quay lại với em, em có đồng ý không?]
Xác nhận, Đa Hân nhấn vào gửi đi.
Hai phút trôi qua, cô không rút lui, Tử Du cũng không trả lời.
Đa Hân gửi một tin nhắn khác: [Chị đi tắm]
Tin nhắn của Tử Du cũng xuất hiện cùng lúc, một câu hỏi tu từ.
[Chị chắc chắn sao?]
Đa Hân: [Nếu như chị chắc chắn thì sao?]
Tử Du: [Nếu chị chắc chắn, chị sẽ không nói nếu như]
Tử Du: [Đừng suy nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên, ngủ sớm một chút]
Tử Du: [Chị chỉ cần biết một điều, em mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi, cũng sẽ ở bên cạnh chị, sẽ không bao giờ rời đi nữa]
Đa Hân: [... Ừm]
Tử Du: [Cảm thấy áy náy sao?]
Đa Hân hơi mở to hai mắt, Tử Du có phải là con giun trong bụng cô không? Làm thế nào mà biết tất cả mọi thứ?
Tử Du: [[Giọng nói]]
Đa Hân bấm vào tin nhắn thoại, trong phòng khách yên tĩnh, giọng nói bất đắc dĩ của Tử Du phát ra: "Chị như vậy không tốt."
Đa Hân tự nhủ trong lòng: Chị như thế nào không tốt?
Tin nhắn thoại tiếp theo nói: "Em đã nhắc nhở chị bao nhiêu lần rồi, đừng mềm lòng với em, năm đó em đã bỏ rơi chị, chị nhanh hết giận như vậy sao?"
Đa Hân tức giận, dứt khoát trả lời tin nhắn thoại cho nàng: "Cũng không phải em tự mình muốn đi, muốn trách thì trách ba mẹ em, không thể trách em được." Trong lòng cô bổ sung: Em còn tuyệt thực nữa, suýt chút nữa mất mạng, chị đau lòng còn không kịp, sao lại cam lòng trách em được.
Tử Du bật cười, tiếp tục nói: "Không thể nói như vậy, là do ba mẹ em quyết định, nhưng kết quả khách quan có một phần do em, không thể bởi vì em có nỗi khổ tâm, mà rũ bỏ hết tất cả được."
Đa Hân nói không lại nàng, càn quấy nói: "Tóm lại chuyện không liên quan gì đến em, đều là lỗi của người khác."
Tử Du cố ý nói: "Ồ, ba mẹ em là người khác?"
Đa Hân nghẹn lời, dứt khoát bất chấp tất cả, ụp hết tất cả lên đầu mình: "Trách năng lực thừa nhận trong lòng chị quá kém, còn thực sự quá ngu ngốc, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ bị ba mẹ lừa đi. Nếu chị thông minh được như em, chị nhất định có thể đoán ra được. Chị lại đi làm kiếm tiền, tìm người khắp nơi hỏi thăm tin tức của em, có thể ra nước ngoài tìm em, chúng ta có thể như hình với bóng sớm hơn nhiều năm.
"Chị..." Tử Du nghẹn họng nhìn trân trối.
Tại sao lúc trước lại không biết rằng Đa Hân có thể ngụy biện đến mức này.
Đa Hân nói với một giọng điệu cứng rắn: "Em không thể nói chính mình không tốt."
Tử Du buồn cười lại cảm động: "Tốt tốt tốt, chị nói cái gì thì chính là cái đó."
Đa Hân ngã lưng trên ghế sô pha, chán nản nói: "Chị cảm thấy như vậy đối với em thật sự không công bằng, chỉ là một câu nói thôi, tại sao chị không thể quyết tâm nói ra được, dù sao đời này không phải em thì không được, tại sao lại không thể dũng cảm một lần? Lại muốn chiếm lấy em, lại không cho em danh phận."
Tử Du im lặng một lúc, nói: "Chị làm rất tốt, đã tốt lắm rồi."
Đa Hân ủ rũ nói: "Chị không tốt, em đừng an ủi chị nữa."
Tử Du trả lại nguyên lời của cô, thậm chí còn lạnh lùng cứng rắn hơn cô: "Chị nói thêm một câu chính mình không tốt thử xem?"
Đa Hân bị giọng nói của nàng chặn lại, cuối cùng không nói thêm nữa.
Tử Du nói: "Chị chờ em một lát, em đi tắm cho xong."
Đa Hân: "Em còn chưa tắm xong?"
Tử Du nói: "Nếu không thì sao? Em đang tắm nửa chừng thì chị đột nhiên gửi một tin nhắn như vậy, em đều ngây ngẩn cả người, còn có tâm tư nào để tắm nữa, em đã để trần đứng... khoảng hơn mười phút rồi."
Đa Hân cực kỳ xấu hổ, nói lắp: "Vậy em nhanh tắm đi, đừng để cảm lạnh."
"Không cho phép suy nghĩ lung tung, chị có nghe không?" Tử Du cảnh cáo cô.
"... Nghe thấy rồi."
"Em đi tắm đây." Tử Du ấn ngón tay cái vào nút nói chuyện, sau khi ngừng nói, nàng còn cố tình dừng lại một khoảng thời gian.
Tử Du: [[Giọng nói]]
"Em đi tắm đây." Giọng nói của Tử Du phát ra từ tai nghe, Đa Hân nhìn vào mốc 18 giây, tiếp tục áp tai nghe vào tai để lắng nghe. Cô đột nhiên siết chặt các ngón tay, đồng tử giãn ra một chút, sau đó hô hấp không thể không tăng tốc trong giây lát, đó là...
Tử Du cố ý ghi lại một đoạn âm thanh khi tắm cho cô.
Đa Hân gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, Tử Du khẽ nhắm mắt hưởng thụ, sữa tắm vò ra bọt trắng xóa trên người, chiếc cổ thon thả duyên dáng ngẩng lên, ngón tay trượt một đường theo dòng nước...
Tim Đa Hân đập thình thịch, vì để cho mình không suy nghĩ lung tung, cô cũng chạy đi tắm. Cô đặt điện thoại lên bồn rửa tay bên ngoài phòng tắm, vừa tắm vừa nghe《 Chú Đại Bi 》,lục căn đều gần như được rửa sạch sẽ.
Có vẻ như thời điểm chính xác, Tử Du gọi cho cô một cuộc gọi thoại.
Đa Hân quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ, tiện tay mở điện thoại ném lên giường, cô vừa lau người vừa nói chuyện với Tử Du: "Làm sao vậy?"
Tử Du nói lời không làm cho người ta kinh ngạc đến chết không thôi, nói ra chính là một quả bom nặng ký: "Em muốn đến nhà chị tìm chị, chị có hoan nghênh không?"
Một chân Đa Hân giẫm lên giường mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống giường, cô vội vàng dùng tay giúp ổn định thân thể: "Khi, khi nào?"
Tử Du nói dứt khoát: "Bây giờ."
Hai chân Đa Hân đều mềm nhũn, cô lấy khăn tắm vây lại, ngồi xuống mép giường, tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai, ngượng ngùng nói: "Sao lại đột ngột muốn đi qua?"
Đói khát giữa đêm? Có phải nhanh quá hay không?
Vừa nghĩ rằng Tử Du không mạnh mẽ hơn một chút, Tử Du đã muốn cưỡi lên tên lửa.
Tử Du nói: "Em muốn nói chuyện với chị một chút."
Đa Hân cảm thấy《 Chú Đại Bi 》rất tốt, tạm thời không muốn cưỡi tên lửa vào lúc này, khéo léo từ chối: "Không thể nói chuyện qua điện thoại sao?"
Tử Du mím môi nói: "Em không nhìn thấy nét mặt của chị, sợ không thể diễn đạt chính xác ý nghĩ của mình."
Rốt cuộc Đa Hân phát hiện ra có khả năng mình hiểu sai, giọng điệu nghiêm túc dò hỏi: "Có quan trọng không?"
Tử Du cũng nghiêm túc trả lời: "Vâng."
Đa Hân nói: "Được rồi, vậy em qua đây đi, hay là chị tới đón em?"
"Chị tắm xong chưa?" Tử Du hỏi cô.
"Vừa mới tắm xong, đang thoa kem dưỡng thể." Đa Hân thành thật nói.
Tử Du hắng giọng một cách bất thường.
Cô đột nhiên cảm thấy mình có một chút bốc đồng, có lẽ nên hẹn cô ngày mai ra quán cà phê nói chuyện.
Cô nữ quả nữ, đêm hôm khuya khoắt, ở chung một phòng, dễ dàng lau súng cướp cò.
Tử Du nói: "Em đi qua, chị đón em ở cửa. Em cúp máy trước.
Đa Hân ngơ ngác: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Đa Hân còn ngây ngốc một lúc, sau đó đột nhiên hoàn hồn, rút ra điểm mấu chốt của cuộc đối thoại giữa hai người: Tử Du đang đến nhà cô! Bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức!
A a a a!
Đa Hân luống cuống tay chân vội vàng lôi một bộ quần áo từ trong tủ ra mặc vào, lục túi tìm thẻ soát ra vào, vội vàng tông cửa xông ra ngoài.
Suốt đoạn đường chạy như điên xuống dưới lầu, Tử Du còn chưa xuất hiện, Đa Hân thậm chí còn chưa kịp thở, mở camera trước của điện thoại, vuốt lại mái tóc dài ướt đẫm và rối bù của mình, cố gắng giống như một hình người, sau đó Tử Du xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Tử Du ăn mặc rất nghiêm chỉnh, một chiếc váy dài, mang giày xăng đan cao gót, một chiếc áo khoác tây trang nhỏ, giống như trang phục thường ngày của nàng khi đi ra ngoài. Nếu không có mái tóc dài ẩm ướt của mình, Đa Hân sẽ cho rằng nàng đi hẹn hò vào nửa đêm.
Đa Hân không biết để tay chân ở chỗ nào, đi vài bước về phía Tử Du, phát hiện chính mình cùng tay cùng chân, liền nhanh chóng sửa lại. Khi bước đến trước mặt Tử Du, cô lúng ta lúng túng, lại không biết nên nói cái gì.
Thật là trùng hợp?
Bệnh thần kinh sao, đây không phải!
Hoan nghênh hoan nghênh em đến nhà chị?
Càng thần kinh hơn, thậm chí còn trông ngốc nghếch ngu đần.
Tử Du nhìn cô đứng ngây ngốc, ngón tay đung đưa bên hông khẽ nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng, nàng nói: "Cúi đầu xuống."
Đa Hân ngoan ngoãn xoay người, cúi đầu.
Tử Du xoa xoa đầu cô.
Đa Hân không né tránh, đợi nàng vò xong, nhăn nhó nói: "Ướt, toàn là nước."
Tử Du nói: "Em biết, em không có mù."
Đa Hân ồ một tiếng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, không đúng, không phải có chút, mà là rất vui vẻ.
Hai người đều giằng co tại chỗ, mặt đối mặt, nhìn nhau.
Không biết là ai cười trước, dù sao khi phản ứng lại, cả hai người đều mỉm cười với đôi lông mày cong cong.
Tử Du hất cằm về phía cửa chính: "Chị không mời em lên nhà ngồi một chút sao?"
Đa Hân đi trước hai bước dẫn đường, Tử Du đi theo sau cô, Đa Hân đột ngột dừng chân, quay đầu lại nắm lấy tay Tử Du, lòng bàn tay hơi lạnh, bàn tay mềm mại. Tử Du nhìn xuống bàn tay của hai người đang đan chặt vào nhau, gần như làm rung chuyển những suy nghĩ trong lòng nàng.
Có lẽ Đa Hân không biết cô có sức hấp dẫn như thế nào đối với nàng, trong tương lai khi hai người thật sự ở bên nhau, Tử Du đều phải đòi lại tất cả những khoản này trên người cô, ít nhất phải làm cho cô ba ngày không thể xuống giường được.
Tử Du mài răng.
Đa Hân mở cửa bảo vệ, lại quẹt thẻ thang máy, hai người một trước một sau, đứng bên cạnh nhau, nhìn số tầng đang nhảy lên trong thang máy.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tử Du nhìn quanh trái phải một chút, biết rõ Đa Hân sẽ đưa nàng đến đó, rõ ràng lúc trước đã từng đến, còn uổng công vô ích hỏi một câu: "Bên trái hay bên phải?"
Đa Hân nhẹ nhàng trả lời: "Bên phải."
Đa Hân nhấn dấu vân tay, sau đó nhập một chuỗi mật khẩu: 890910.
Tử Du liếc nhìn, sự vui sướng dâng trào trong lòng, ánh mắt rực lửa hướng về phía Đa Hân.
Đa Hân nhận ra được ánh mắt của nàng, ho khụ một tiếng không được tự nhiên.
Sau khi vào cửa, Đa Hân cầm lấy dép lê từ tủ trước cửa cho nàng, Tử Du kéo góc áo của cô, thấp giọng hỏi: "Chị đổi mật khẩu từ khi nào?"
Đa Hân đưa lưng về phía nàng: "Chắc là... tháng 10 năm ngoái, vài ngày sau khi em hẹn chị đi ra ngoài."
Tử Du tiếp tục đuổi theo cô hỏi: "Tại sao?"
Đa Hân nghĩ một đằng nói một nẻo: "Muốn đổi thì đổi thôi, nào có nhiều lý do như vậy."
"Được rồi." Tử Du nín cười.
Đa Hân bảo nàng ngồi trên ghế sô pha, đặt ly nước lên bàn trà trước mặt nàng. Tử Du nhìn bóng lưng cô đi về phía phòng ngủ, nghi ngờ hỏi: "Chị còn định làm gì?"
"Chị đi lấy đồ."
Còn đi lấy cái gì? Tử Du nghĩ, uống một ngụm nước, nhìn đồ đạc xung quanh trong phòng.
Nơi ở của Đa Hân mang phong cách riêng của cô, điều đáng chú ý nhất là không khí cuộc sống, chưa đầy một năm sau khi chuyển đến đây, cô đã sắm sửa rất nhiều thứ. Dù là góc tường gỗ Brazil hay hoa tươi cắm trong bình trên bàn cà phê, những chiếc gối được đặt ngay ngắn đối xứng ở cửa sổ, một chiếc kệ bogu nhỏ được ngăn cách bằng khung gỗ trên một bức tường, bày đầy đồ vật trang trí nhỏ tinh tế và thú vị, sàn nhà không tì vết, mọi thứ đều rất Đa Hân.
Trong nhà của Tử Du, mặc dù có nhiều thời gian rảnh hơn Đa Hân, nàng cũng chỉ sắp xếp phòng làm việc, thêm từng cuốn từng cuốn sách một, ngoại trừ phòng làm việc và phòng bếp, những nơi khác đều không có vết tích có người sinh sống, tóm lại là rất quạnh quẽ.
Nàng không có tâm tư thả lỏng tận hưởng cuộc sống, chuyên tâm vào nghiên cứu học thuật, kết bạn với rất nhiều người nhưng chủ yếu là do thói quen từ nhỏ đến lớn, thói quen từ trong xương cốt, không thể thay đổi được.
Vốn tưởng rằng đời này đều muốn kết quả ra sao cùng được, nhưng không ngờ cuối cùng số phận lại cưu mang nàng.
Đa Hân từ phòng ngủ đi ra, liền nhìn thấy Tử Du hơi nghiêng thân trên xuống, trên tay cầm một bông hoa loa kèn màu trắng, tò mò nhẹ nhàng ngửi ngửi, dáng vẻ rất tập trung.
Nghe thấy tiếng bước chân của Đa Hân, Tử Du đặt hoa loa kèn lại vào bình, đặt tay lên đầu gối, ôn tồn tự nhiên nói: "Em chỉ tùy tiện nhìn thôi, hoa này rất đẹp."
Đa Hân ừ một tiếng.
Tử Du nhìn vào tay phải của cô, phát hiện cô đang cầm máy sấy tóc trên tay.
Tử Du: "???"
Đa Hân chỉ vào vị trí gần ổ cắm nhất, nói: "Em ngồi ở đó đi."
Tử Du ngờ vực hỏi: "Chị định sấy tóc cho em à?"
Đa Hân nhướng mày: "Nếu không thì chị tự sấy cho mình à? Không phải tay em mệt mỏi cầm máy sấy không nổi sao?"
Tử Du cắn môi cười: "Cũng không phải là lúc nào cũng không cầm nổi."
Đa Hân hỏi: "Bây giờ cầm lên được sao?" Cô làm bộ muốn đưa máy sấy qua.
Đừng nói là Tử Du ghét sấy tóc cho mình, cho dù nàng không ghét, cũng không thể buông tha cơ hội này, nàng lập tức khoa trương "A" một tiếng, đau đớn rên rỉ nói: "Tay... tay của em... a, gãy mất."
Trước khi "tay gãy" vẫn không quên di chuyển đến vị trí được Đa Hân chỉ vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đa Hân lắc đầu với nàng hai lần, tỏ vẻ bất lực, nhưng trong mắt lại có một ý cười nhàn nhạt lướt qua.
Sau khi Tử Du cắt tóc dài đến eo, không có nhuộm lại nữa, hiện tại trừ phần đuôi hơi vàng, tóc mới mọc ra hoàn toàn là màu đen, mi dài mày đen, tóc đen da trắng, xinh đẹp đến kinh người dưới ánh đèn chiếu rọi.
Hai mắt Đa Hân nhìn nàng chăm chú, không thể dời mắt nổi.
Tử Du thoải mái hào phóng để cho cô nhìn, mắt như hồ thu, cười nhẹ nhàng.
Đa Hân bị nụ cười của nàng làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt từ từ ửng hồng. Cô bước nhỏ đến phía sau nàng, cắm điện máy sấy tóc vào, đưa tay vuốt mái tóc dài của Tử Du. Trước khi mở máy sấy, cô còn nhắc nhở: "Đã rất lâu rồi không có sấy tóc cho em, có lẽ sẽ có chút không mạnh không nhẹ, cảm thấy nóng thì nói cho chị biết."
Những lời nói không có gì đặc biệt của Đa Hân rơi xuống đỉnh đầu nàng lần đầu tiên làm cho Tử Du cảm thấy mũi đau xót.
Lâu như vậy rồi, Đa Hân còn cảm thấy nàng không chân thực, tràn ngập cảm giác hư ảo, không phải Tử Du cũng giống như vậy sao? Nàng còn bất an hơn Đa Hân, càng sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, là giấc mơ mà cô đã tưởng tượng ra trong nhiều năm, do đại não dệt thành mộng ảo.
Những giấc mơ có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Tỉnh dậy vào ngày nàng suy yếu mà thanh tỉnh trên giường bệnh mười năm trước.
Tỉnh dậy vào ngày nàng về nước tìm khắp nơi không thấy Đa Hân.
Tỉnh dậy vào ngày cách đây 5 năm, rốt cuộc nàng cũng có thể tìm được tung tích của Đa Hân, trở về nước với cõi lòng đầy mong đợi, lại phát hiện Đa Hân đã tìm được tình yêu mới, sụp đổ và tuyệt vọng.
Tỉnh dậy vào lúc mỗi ngày và đêm tối đều không có Đa Hân ở bên người, nàng chỉ có thể dựa vào cồn và tình yêu dành cho Đa Hân để trải qua ngày này qua ngày khác, một thân một mình vượt qua sự già yếu rồi chết đi.
Nhưng âm thanh ong ong của máy sấy tóc truyền đến bên tai vô cùng chân thực, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của nàng cũng vô cùng chân thực, có thể ngửi được mùi hương của hoa loa kèn trong không khí, đó là hoa Đa Hân mua.
Trước kia nằm mơ, nàng chưa bao giờ mơ thấy hoa.
Thật tốt mà.
Tay Đa Hân cầm máy sấy tóc một lúc, rồi nhanh chóng đưa lên để tắt máy.
Bởi vì Tử Du đột nhiên quay người lại, đưa tay lên ôm lấy eo cô, vùi mặt vào trong lồng ngực cô, còn quyến luyến xoa xoa, hệt như một chú cún con.
"Làm chị sợ." Đa Hân khiển trách nhẹ nhàng, không nhẹ không nặng đưa tay búng trán nàng, tiếp túc sấy tóc cho nàng ở tư thế này.
Tử Du dường như đang ngủ.
Khi Đa Hân đặt máy sấy tóc xuống, nàng cũng không nhúc nhích.
"Tử Du?" Đa Hân nhẹ nhàng gọi tên nàng.
"Hả?" Giọng mũi lười biếng, nàng còn chưa ngủ.
"Em có mệt lắm không?" Đa Hân nhớ rõ khi vừa mới ôm vào, nàng thở dài một hơi rất nặng, hơi thở kia luôn phảng phất trong lòng Đa Hân, nặng trĩu.
"Ừm." Nàng thả lòng từ từ nhắm mắt lại, mặt mày bình thản, hiếm khi không có phủ nhận.
Tử Du rất mệt mỏi.
Từ tinh thần đến thể xác, đều rất mệt mỏi.
Bây giờ nàng muốn lắng nghe hơi thở an an ổn ổn của Đa Hân, rồi ngủ một giấc thật ngon.
"Nếu không, em ngủ ở đây một giấc đi?" Đa Hân đau lòng nói, hoàn toàn không để ý đến hậu quả không thể đoán trước nếu Tử Du ở lại qua đêm.
Tử Du ở trong ngực cô lắc đầu, nói: "Không ngủ, em nghỉ ngơi một lát, em có chuyện muốn nói với chị."
"Có thể chờ đến khi em tỉnh lại rồi nói."
"Không được, nhưng lời em muốn nói sau khi tỉnh dậy sẽ khác đi."
Tử Du đặt cằm mình vào bụng của Đa Hân, ngửa mặt nhìn lên, nhìn dáng vẻ bị hù dọa của Đa Hân, bị cô chọc cười, trấn an nói: "Yên tâm đi, em sẽ không đối với chị như vậy."
Đa Hân nói: "Chị không có lo lắng em sẽ làm gì với chị."
Tử Du nghĩ tới điều gì đó, khóe môi gợi lên một nụ cười đùa giỡn, thay đổi lời nói: "Cũng sẽ không để cho chị làm gì em."
Đa Hân: "..."
Tử Du nói: "Cúi đầu xuống."
Bởi vì Tử Du đang ngồi, sự khác biệt về chiều cao ban đầu thậm chí còn rõ ràng hơn, Đa Hân cúi đầu rất khó khăn.
Tử Du sờ sờ vào tai cô, nóng.
Nàng nhéo nhéo vành tai mềm mại của Đa Hân, nhìn thấy nó đỏ hơn theo như ý nguyện, rồi mới thương xót buông cô ra. Nàng cũng rút ra khỏi lồng ngực của Đa Hân, dáng vẻ nói chuyện một cách nghiêm túc.
Đa Hân ngồi nghiêm chỉnh.
Tử Du nghiêm túc nhìn cô chăm chú, nói: "Em muốn định ra thời hạn thử nghiệm yêu đương với chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro