Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Không có ai khác, chỉ có mình em


Thông báo hệ thống: Thùy Ký Cẩm Thư gỡ bỏ một tin nhắn]

Đa Hân: "..."

Tử Du cười híp mắt, giống như sói vẫy đuôi to, gõ chữ nói: [Vừa rồi em bất cẩn gửi nhầm, chị không thấy được chứ?]

Đa Hân không tin rằng nàng bất cẩn, bất cẩn mà có thể để cho bức ảnh này nằm trong giao diện trò chuyện cả phút đồng hồ, Đa Hân phối hợp với nàng nói: [Không có]

Tử Du khẽ cắn răng, nụ cười không thể duy trì được.

Không phải là thực sự không thấy được đó chứ?

Khi vừa bước vào phòng tắm, nàng đã tạo dáng rất lâu mới chụp được, Đa Hân không nhìn thấy được, chẳng phải là nàng dụ dỗ vô ích như vậy sao?

Thấy bên kia một hồi lâu không trả lời tin nhắn, Đa Hân ôm gối đầu buồn cười một lúc, dùng ngón tay nhấn vào bộ sưu tập, nhấn vào bức ảnh mà cô đã kịp lưu lại trước khi Tử Du gỡ bỏ —— may mà cô đã dưỡng thành thói quen tiện tay lưu lại ảnh chụp của Tử Du, nếu không, cô sẽ buồn phiền thật lâu khi không có bức ảnh này.

Tử Du gửi không phải là một bức ảnh có độ phân giải cao, nhưng cũng đủ khiến cho Đa Hân phải suy nghĩ miên man vô định. Đó là phiên bản không mặc quần áo của vòng eo mà chiều nay cô đã sờ vào ở trong thang máy, hơn nữa còn treo vài giọt nước, từng giọt từng giọt nước quyến rũ chậm rãi lăn xuống từ phần bụng phẳng lì và trắng ngần rồi biến mất khiến cho người ta suy tư...

Đột nhiên im bặt.

Rõ ràng trong nhà không có ai, nhưng Đa Hân vẫn nhìn xung quanh, chật vật vượt qua sự xấu hổ của chính mình, phóng to từng chi tiết của bức ảnh, hơi thở càng sâu, phòng khách trống trải chỉ còn nghe thấy hơi thở nặng nề và ấm áp của chính mình, nhịp tim trong lồng ngực cũng đập mạnh và nhanh hơn, bịch bịch từng tiếng.

Thật muốn chết.

Đa Hân đột ngột đứng dậy, tìm trong ứng dụng âm nhạc trên điện thoại, mở《 Chú Đại Bi 》lên nghe —— đây là một phương pháp mới mà cô đã tìm ra gần đây. Tuy rằng chép kinh có tác dụng, nhưng mà thời gian, địa điểm và điều kiện đều rất hạn chế. Theo xu hướng trêu đùa cô đến điên cuồng của Tử Du, Đa Hân phải sớm lên kế hoạch.

《 Chú Đại Bi 》trấn định mạnh mẽ tà niệm của Đa Hân, chính cô cũng buộc mình phải dời mắt khỏi bức ảnh kia, lưu ảnh chụp từ bộ sưu tập WeChat vào thư viện, gửi một bản sao vào máy tính bảng của cô, sao lưu lên đám mây, vạn vô nhất thất*.

(* Vạn vô nhất thất: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai lầm.)

Tử Du: [Em tắm tiếp đây]

Rốt cuộc Tử Du cũng trả lời tin nhắn lần nữa, sử dụng những từ ngữ bình thường, không có dấu chấm câu, nhưng Đa Hân có thể tưởng tượng ra dáng vẻ quệt miệng không vui của nàng. Ở trước mặt cô, Tử Du thực sự bộc lộ cảm xúc ra ngoài, vui vẻ thì cười, không vui vẻ thì bày vẻ mặt lạnh lùng tức giận, vô cùng sinh động.

Vừa nghĩ tới Tử Du tắm xong toàn bộ với khuôn mặt tràn đầy buồn bực, Đa Hân ở đầu bên này điện thoại không thể nhịn được cười, rất muốn nghe giọng nói của nàng.

Chờ đến khi cô phản ứng lại, một cuộc gọi thoại đã được gọi đến.

Cũng may Tử Du thực sự bắt đầu tắm rửa, trên người trên tay dính đầy bọt sữa tắm. Nghe điện thoại reo lên vài lần, nàng chưa kịp lau tay, điện thoại đã tự động cúp máy.

Đa Hân tự cứu lấy mình: [Tay run!]

Tắm rửa sạch sẽ, Tử Du trùm khăn tắm bước ra, nhíu mày gõ chữ trả lời: [Ừm, em hơi buồn ngủ, em đi ngủ đây]

Tâm trạng của nàng không tốt lắm, bởi vì Đa Hân không nhìn thấy được bức ảnh mà nàng gửi.

Đa Hân: [Vậy em đi ngủ đi, chúc em ngủ ngon]

Tử Du tiếp tục hữu khí vô lực: [Em còn chưa sấy tóc]

Đa Hân: [Vậy em sấy tóc trước đi]

Vô cùng không có phản ứng dinh dưỡng.

Tử Du đột nhiên không vui, nổi giận nói: [Không sấy]

Đa Hân chậm rãi thuyết phục: [Làm sao có thể không sấy tóc, sẽ bị cảm, nghe lời]

Tử Du quấn mái tóc dài của mình bằng một chiếc khăn lông lớn, ngửa mặt ngã xuống giường, khăn tắm trải ra theo động tác của nàng, để lộ ra thân hình trắng nõn xinh đẹp. Nàng quét qua người mình một vòng, thở dài rồi lại quấn khăn tắm lại, trở mình, cong khóe miệng lên.

Điện thoại đặt trên gối đầu, gửi cho Đa Hân một yêu cầu cuộc gọi thoại.

Đa Hân nhìn chằm chằm vào màn hình, xác nhận đó không phải là một yêu cầu video, nhấn vào nút kết nối.

"Em không muốn sấy tóc đâu." Tử Du làm nũng vào micro, giọng nói hơi nũng nịu, mang theo giọng mũi. Nếu Đa Hân ở đây, nàng nhất định sẽ sà vào lòng đối phương cọ cọ.

Đa Hân: "!!!"

Đa Hân: "..."

Bây giờ cô muốn cúp máy, có còn kịp nữa không?

Đa Hân xoa dịu tâm trạng đang kích động của mình, cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh cố gắng khuyên nhủ: "Không phải chị nói sẽ bị cảm rồi sao, tùy tiện sấy một chút, không cần sấy toàn bộ, sấy một nửa thôi cũng được."

"Mệt mỏi..." Tử Du nửa chết nửa sống nói, "Tay em không cầm nổi máy sấy tóc."

Đa Hân lắp bắp nói: "Cái kia..." Cô ậm ừ một lúc, "Vậy em cố gắng hơn một chút, cầm lên?"

Phong cách an ủi kiểu Đa Hân.

Tử Du suýt chút nữa bật cười thành tiếng, ánh mắt của nàng cong lên, cố tình tiếp tục nũng nũng nịu nịu nói: "Cố gắng không được, bây giờ em đang nằm trên giường không thể cử động được, máy sấy tóc còn ở trong phòng tắm."

Đa Hân: "Vậy thì em cứ nằm một lát rồi đi."

Tử Du lo âu nói: "Em sợ nằm một chút em sẽ ngủ thϊếp đi mất."

Đa Hân nói: "Sẽ không đâu, chị sẽ kêu em đứng đậy."

Tử Du nói: "Em sẽ khó chịu khi rời giường*."

(* Nguyên văn là rời giường khí (起床气): Ý chỉ sự khó chịu bực mình mỗi khi thức dậy.)

Đa Hân nói không chút nghĩ ngợi: "Như vậy cũng không sao, dù sao bây giờ em cũng không thể đánh chị."

Tử Du bị nghẹn, nghiến nghiến răng, đe dọa nói: "Chị có tin em đến nhà chị đánh chị hay không hả."

Đa Hân cười ra tiếng: "Chờ em tới đây, rời giường khí cũng đều biến mất." Giọng nói của cô đột nhiên thấp xuống, giọng điệu rất ôn nhu, "Ngoan."

Lại là loại thanh âm này.

Hai chân dài được quấn trong khăn tắm của Tử Du cọ vào nhau trong vô thức, nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, vành tai lặng lẽ đỏ ửng lên như phấn má hồng.

Đa Hân không nghe thấy câu trả lời của nàng trong điện thoại, kêu lên tên của Tử Du, giọng điệu của cô vẫn ôn nhu như cũ, như thể đang thì thầm vào tai nàng.

Tử Du lặng lẽ kẹp chặt hai chân, vùi mặt vào gối, hơi siết chặt tay, nét đỏ ửng dần lan tràn từ vành tai đến cổ nàng.

"Tử Du?" Đa Hân nhấc điện thoại lên, nhìn vào màn hình cuộc gọi vẫn đang thực hiện, từng giây từng phút đi qua, nhưng vẫn không có phản hồi.

"Chị đọc cho em nghe một bài thơ đi." Thật lâu không có nói chuyện, rốt cuộc Tử Du cũng mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp, hơi nghẹn, dường như có cái gì đè nén trong cổ họng.

"Em muốn nghe bài thơ nào?" Đa Hân không để ý đến sự trỗi dậy kỳ lạ trong lòng, cầm lấy máy tính bảng trên tủ đầu giường, mở công cụ tìm kiếm.

"Thơ hay truyện cổ tích gì cũng được." Hơi thở của Tử Du lại trở nên nặng nhọc hơn.

"Hả?" Đa Hân nghĩ: Đây là yêu cầu gì? Chủ đề của thơ và truyện cổ tích hơi xa nhau nha.

"Em muốn nghe chị nói chuyện." Tử Du thẳng thắn đưa ra yêu cầu.

"À." Lúc này Đa Hân đã hiểu, cô ngẫu nhiên tìm một bài thơ, ấp ủ tâm tình tốt đẹp, đọc từng câu từng câu một: "Mỗi ngày em nô đùa cùng ánh sáng của vũ trụ. Hỡi cô lữ khách dịu dàng, em đến với đoá hoa và làn nước. Em không chỉ..."*

(* Bài thơ số 14 trong tập thơ Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca của nhà thơ người Chile - Pablo Neruda, được xuất bản lần đầu năm 1924, khi Neruda 19 tuổi.)

Tử Du dùng một bàn tay che micro của điện thoại lại, đồng thời cắn chặt môi dưới để ngăn thanh âm của mình truyền đi, tay còn lại nắm lấy mép khăn tắm, xoắn một mảnh thành một cái bánh quẩy.

Bài thơ mà Đa Hân chọn hơi táo bạo, có chút tư tâm, đến câu cuối cùng, nàng như bị kẹt cứng, thở nhẹ nói: "Tôi muốn làm với em, những gì mà mùa xuân làm với những cây anh đào."

Đọc xong, cô nín thở, lắng nghe phản ứng của Tử Du.

Giọng nói của Tử Du nén nhịn, mang theo ý cười, nói: "Chị tới đây." Chỉ nói mà không tập luyện là loại phụ nữ gì đây?

Đa Hân lập tức nói: "Chị muốn đi tắm." Sau đó đổi chủ đề, "Bây giờ em có đủ sức để sấy tóc chưa? Đã bao lâu rồi".

Tử Du mập mờ trả lời: "Đợi một chút nữa."

Đa Hân thúc giục nàng: "Đợi một chút nữa nó sẽ tự khô rồi."

Tử Du mỉm cười: "Không phải là đúng lúc sao? Tránh cho em phiền toái, nếu không, em sẽ không ngủ, đợi đến khi nó tự nhiên khô đi." Dù sao thì bây giờ nàng không thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Đa Hân nhắc nhở: "Đừng ngủ gật." Cô đã nằm ổ trên ghế sô pha đủ lâu, tay chân đều rất ủy khuất, đứng dậy duỗi lưng ra, "Chị thật sự đi tắm đây, chị cũng đi ngủ sớm một chút."

Tử Du sảng khoái nói: "Chị đi đi."

Thậm chí nàng còn chủ động ngắt cuộc gọi.

Đa Hân ngây ngốc trước điện thoại di động bị cúp trong hai giây, mím mím môi, có phải có chỗ nào mình chọc giận nàng không vui hay không? Hình như không có mà, sau khi Đa Hân ngẫm lại, cô cảm thấy Tử Du đang gấp gáp làm chuyện khác.

Tử Du đặt máy tính bảng và điện thoại cùng nằm bên cạnh gối đầu, máy tính bảng đang hiển thị giao diện ghi âm, ghi âm đã sớm kết thúc. Tử Du nhấn vào, chính là đoạn Đa Hân đọc thơ cho nàng, Tử Du cũng không ngờ rằng Đa Hân sẽ đọc bài thơ này cho nàng, nhìn một người khá kiềm chế, trong đầu đầy chất thải màu vàng. Mấu chốt là cô chỉ dám chứa trong đầu, bình thường vô cùng khắc chế. Tính ra cũng phải mất nửa năm để nắm tay, nửa năm nữa để hôn môi, nửa năm nữa để thực sự phát sinh quan hệ, còn phải chờ một năm nữa.

Tử Du cảm thấy rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể nàng muốn nghẹn ra bệnh xấu gì đó.

Còn có thể như thế nào?

Tử Du đeo tai nghe vào nghe bài thơ của Đa Hân đọc, khi đến câu cuối cùng, trán của nàng chống vào gối đầu, toàn thân run rẩy, có một tiếng hừ nhẹ tràn ra từ hàm răng nghiến chặt.

Lại tắm thêm một lần nữa để rửa sạch mồ hôi, mái tóc dài của nàng đã khô hơn phân nửa trong khi nàng lăn tới lộn lui. Cả thân thể lẫn tinh thần đều kiệt sức, nên nàng ngã đầu xuống liền ngủ thϊếp đi.

Đa Hân ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc rồi gửi một tin nhắn cho Tử Du: [Em ngủ chưa?]

Tử Du không trả lời cô.

Đa Hân ngáp một cái, sau đó cũng chui vào chăn đi ngủ.

Một đêm không mộng.

Đa Hân ngủ một giấc quá no bụng, hiếm khi thức dậy trước 6 giờ sáng, tinh thần sảng khoái, dứt khoát thay bộ áo thể thao quần đùi, ra ngoài chạy bộ buổi sáng, chạy vòng quanh trong tiểu khu. Sau khi về nhà tắm rửa xong, cô "quấy rối" Tử Du qua điện thoại: "Em dậy chưa?"

"Hả?" Mới vừa bị điện thoại đánh thức, giọng nói của Tử Du rất nghẹt, nàng nhắm mắt lại, rầm rì mà đọc từng chữ, "... Buồn ngủ."

"Tối qua chưa đến 8 giờ em đã đi ngủ, bây giờ 12 giờ rồi, em còn buồn ngủ à?" Em là heo sao? Đa Hân bổ sung lời trêu chọc trong lòng.

Tử Du trả lời cô bằng giọng mũi: "Ừm."

"Vậy chị đi ăn sáng một mình?" Đa Hân ném ra một củ cà rốt, chờ Tử Du bắt lấy.

"Ừm." Tử Du quay cuồng trong đầu, không thể nắm bắt được thông tin chính xác. Đêm qua nàng nằm mơ, một giấc mơ kỳ lạ, chạy suốt cả đêm trong giấc mơ, gần như mệt chết rồi.

Đa Hân: "..."

Cô mất đi sức hấp dẫn với Tử Du nhanh như vậy sao?

Đa Hân mất mát trả lời: "À."

Cúp máy.

Tử Du liếc mắt nhìn thời gian một chút, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, nhắm mắt lại ba phút, rõ ràng muốn đi vào giấc ngủ, nhưng hai tròng mắt vẫn luôn chuyển động bất an dưới mi mắt. Cuối cùng nàng đột nhiên mở mắt ra, như một con cá chép lộn mình ngồi dậy.

Tử Du: "!!!"

Đang thay quần áo trước gương, nhận được cuộc gọi lại của Tử Du, Đa Hân nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng quẹt ngón tay vào vạch kết nối, đưa ống nghe dán vào tai, không lên tiếng.

Tử Du véo véo mi tâm của mình, thái độ tốt đẹp thừa nhận sai lầm: "Cái gì kia, em vừa mới ngủ dậy không phản ứng kịp, là ăn sáng sao? Em đi rửa mặt ngay bây giờ, chị chờ em một chút được không?"

Đa Hân làm bộ làm tịch nói: "Chị đã đi ra ngoài rồi."

"Hả?" Tử Du nói, "Không phải mới ba phút thôi sao?".

Đa Hân cài nút áo sơ mi của mình, nói dối mặt không đổi sắc: "Đúng vậy, khi chị gọi cho em, chị đang ở dưới lầu nhà em. Em nói không đi nên chị quay đầu lại đi ra ngoài."

Tử Du nôn nóng hỏi: "Chị ăn sáng ở tiệm nào, hay là chị đi tới chỗ nào? Chị chờ em một chút được không?"

Đa Hân lại cởi hai nút áo trên cùng ra, lộ ra xương quai xanh, nhẹ nhàng nói: "Không được." Dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Chị vội đi làm."

Tử Du muốn khóc.

Nàng không phải giả khóc, nàng thực sự có thể khóc lên.

Một hồi lâu không nói chuyện.

Đa Hân: "Alo?"

Tử Du sụt sịt: "Vậy chị đi làm đi."

Đa Hân nghe thấy giọng nói của nàng không ổn, ấn ấn huyệt thái dương của mình, đuối lý mà "ai" một tiếng, nói: "... Chị gạt em thôi."

Tử Du: "Cái gì?"

Đa Hân ngượng ngùng: "Chị còn chưa đi ra ngoài, em đi rửa mặt sạch sẽ trước đi, đừng lo lắng quá, chị chờ em ở dưới lầu nhà em."

Tử Du xù lông trong phút chốc: "Đa Hân!"

Đa Hân ra một đòn sát thủ: "Còn chậm chạp nữa là chị thực sự muốn đi làm đó."

Tử Du: "Chị chờ đó cho em."

Đa Hân mỉm cười, ôn nhu đáp: "Chờ đây."

Vì vậy, Tử Du đi xuống lầu, điều đầu tiên làm chính là dùng hai tay vặn má của Đa Hân, nắm lấy véo một vòng. Đa Hân đau đến mức nhe răng nhếch miệng, Tử Du mới chịu buông ra, nâng mặt cô thổi thôi cho cô.

"Chị còn dám chơi xấu em hay không?"

"Không dám nữa."

"Có đau không?" Tử Du nhìn hai má của cô bị nàng véo đến đỏ bừng.

Vốn dĩ, Đa Hân muốn nói "Không sao, không đau", nhưng lời nói vừa vọt tới bên miệng, cô đổi ý, nhẹ giọng làm nũng: "... Đau quá."

Tử Du mềm chân một chút.

Không thể nói là hoàn toàn bị trêu, một nửa một nửa, hôm nay Đa Hân mặc một bộ trang phục thực sự như OL* chuyên nghiệp, chắc là muốn tham gia một cuộc họp tương đối trang trọng? Phối đồ đen trắng kinh điển, áo vest màu đen và váy một bước, áo sơ mi trắng vải voan cởi hai nút trên cùng, trí thức giỏi giang.

(* OL = Office Lady = cô nàng công sở, phụ nữ công sở.)

Tóc dài hơi uốn nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế.

Trang phục thành thục, khuôn mặt và ngoại hình quá ngự, cô làm nũng trước mặt mọi người, ngoại trừ mềm chân, Tử Du phảng phất cảm thấy có chút không khỏe.

Đương nhiên, nàng che giấu rất tốt, đưa tay sờ lên khuôn mặt của Đa Hân, nói: "Chị còn đau không?"

Đa Hân cũng thấy mình nghĩ một đằng nói một nẻo vô cùng, che giấu cảm xúc, cười rụt rè: "Chị không đau."

Tử Du đi ra ngoài với cô, hỏi cô: "Tại sao hôm nay chị lại ăn mặc như vậy?" Công ty của Đa Hân tương đối tự do, không có yêu cầu về trang phục, hơn nữa, bởi vì tăng ca quá thường xuyên, nên rất nhiều nhân viên không câu nệ tiểu tiết trực tiếp mặc quần cộc, mang dép lê đi làm. Đa Hân thường ăn mặc phong cách nhẹ nhàng giản dị hơn, càng thoải mái càng tốt, hiếm khi thấy cô mặc trang phục chuyên nghiệp đến công ty.

"Tổng giám đốc tập đoàn đến thị sát, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến chị. Tổng giám đốc của bọn chị nói chị phụ trách mặt tiền gì đó, phải cho phía trên lưu lại ấn tượng tốt, để chị đi chiêu đãi hiếu khách." Đa Hân thật sự chịu không nổi cái váy một bước này. Váy một bước này đúng như tên gọi, chính là một lần chỉ có thể đi từng bước một, bao mông bó sát người, tôn lên đường cong, nhưng chỉ có thể đi, chứ không thể chạy được, không thể thực hiện bất kỳ chuyển động quá mức nào.

Tử Du mím môi hỏi: "Tổng giám đốc của bọn chị là nam hay nữ?"

Đa Hân nói: "Nữ, hình như lớn hơn chị hai ba tuổi, Tổng giám đốc tập đoàn."

Đó chắc không phải là một vấn đề lớn.

Tử Du thở phào nhẹ nhõm không để lại dấu vết, cũng không hỏi thêm.

Hai người đi dạo đến một tiệm ăn sáng ở gần tiểu khu, gọi một ly sữa đậu nành, một cái bánh quẩy, một quả trứng luộc nước trà, và một ngăn bánh bao hấp. Khi thanh toán, ông chủ liếc nhìn hai người một cái, lúc Đa Hân cúi đầu quét mã, Tử Du cong cong khóe miệng.

Sữa đậu nành được đựng bằng ly, bốc khói nóng hổi,

Tử Du liếc mắt nhìn xung quanh, không có cái gì gọi là ống hút, trong lòng mừng thầm.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, Tử Du tách bánh quẩy thành hai phần, cách một lớp khăn giấy, đưa một nửa cho Đa Hân. Đa Hân ăn thuần thục, vươn tay về phía sữa đậu nành, rồi dừng lại giữa chừng.

Khi gọi món không cảm thấy có chuyện gì không ổn, bây giờ mới nhận ra, không có ống hút, vậy hai người bọn họ chẳng phải là muốn...

Tử Du chủ động đẩy sữa đậu nành về phía cô, cắn môi mỉm cười, độ cong khóe mắt ẩn chứa một chút vui mừng.

Đa Hân uống một ngụm sữa đậu nành, lúc đôi môi đỏ mọng dời đi, in ra một chút vết tích trên cái ly giấy, là một vết son môi nhạt màu —— buổi sáng đi ra ngoài, Đa Hân có tô son.

Đa Hân đặt ly sữa đậu nành xuống, sửng sốt khi nhìn thấy vết son môi, xoay miệng ly, đưa bên không có dấu vết kia về phía Tử Du.

Đa Hân lột trứng trà, cho Tử Du lòng trắng trứng, chính mình ăn lòng đỏ trứng.

Tử Du hất hất cằm về phía cô, Đa Hân đẩy ly sữa đậu nành qua, dấu son môi luôn hướng về phía mình. Sau đó, cô nhìn Tử Du xoay cái ly đó một trăm tám mươi độ. Nàng cúi đầu xuống, khóe miệng mỉm cười, cố ý đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Đa Hân, dán chặt đôi môi hoàn mỹ của mình lên.

Đa Hân: "..."

Tử Du uống một ngụm sữa đậu nành, hai vết son môi chồng lên nhau, màu sắc càng đậm hơn.

"Rất ngọt." Nàng liếm liếm môi, nói.

"Chị cho quá nhiều đường." Đa Hân đỏ mặt, buộc mình phải hiểu sai ý của nàng.

"Có thể nha." Khóe môi của Tử Du cong lên, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt cô, có ý riêng nói: "Em thích ngọt như vậy, sau này có thể uống mỗi ngày, thật tốt biết mấy."

Đa Hân không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện như thế nào, vì vậy dành hết tâm trí vui đầu vào bữa sáng.

Trước mặt truyền đến tiếng cười không thể nhịn được của Tử Du, Đa Hân vừa mặt đỏ tai hồng, vừa cảm nhận được niềm hạnh phúc đã lâu không có, không thể không cong mắt lên cười.

"Em đưa chị đi làm?" Từ tiệm ăn sáng đi ra, Tử Du nhìn đồng hồ, "Lớp của em thật lâu nữa mới bắt đầu."

Đa Hân nhanh chóng từ chối: "Không cần."

Bây giờ lời đàm tiếu của công ty vẫn chưa lắng xuống, lúc này Tử Du lại đưa cô đến công ty, không phải hết chuyện này lại xảy ra chuyện khác sao? Hơn nữa, khi Tử Du đến đó, chuyện tình yêu đường dài mười một năm của cô và bạn gái trong công ty, chẳng phải giấy không thể gói được lửa rồi sao?

"Chị..." Tử Du cau mày nhìn cô, "Dường như không hoan nghênh việc em đưa chị đến công ty?"

Bộ não của Đa Hân nhanh chóng chuyển động, nói: "Không có, hai chúng ta bây giờ vẫn chưa rõ ràng."

Tử Du nói: "Em chỉ đơn thuần đưa chị đi cũng không được sao?" Những người khác theo đuổi còn xe đón xe đưa, không có mối liên hệ tất yếu nào giữa việc "có yêu đương hay không" và "đưa hay không đưa đi làm".

Đa Hân lắc đầu: "Không được."

"Được rồi." Tử Du chịu thua, ôn hòa nói: "Vậy em sẽ đưa chị đến ngã tư nhé?"

"Đừng đưa, em trực tiếp về nhà đi." Đa Hân nhìn ra nàng không vui, dùng lời tốt bụng dỗ dành nàng: "Ở đây nhiều người nhiều xe như vậy, chị không yên tâm về em."

Tử Du thưởng cho cô nửa phần xem thường, nhưng được cô dỗ dành đến mức êm đẹp trong lòng.

Đa Hân không nói lời này còn tốt, vừa mở miệng liền nương theo lòng mình nói: "Chị đưa em về nhà trước, sau đó chị lại xoay người đến công ty."

Tử Du: "..."

Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc rồi cả hai cùng bật cười.

Tử Du nói không cần suy nghĩ: "Chị đi làm đi, em về nhà, quyết định vậy đi."

Đa Hân: "... Chị đồng ý."

Tử Du nói: "Chị đi trước đi."

Đa Hân nói: "Em đi trước đi."

Trăm miệng một lời.

Cùng bật cười lên.

Đa Hân chủ động vươn tay ôm lấy Tử Du một hồi, sau đó đẩy vai nàng quay lưng về phía mình, đẩy nàng về phía trước một bước, ôn nhu nói: "Em đi trước đi."

Tử Du không có tranh với cô nữa, đi ra ngoài vài bước, vẫy vẫy tay với cô.

Đa Hân cũng giơ tay vẫy vẫy với nàng, cười đến lộ ra hàm răng trắng.

Tử Du lại bị chọc cười lần nữa.

Cô ăn mặc như thế này, lại lộ ra nụ cười như thế này, thực sự rất ngốc nghếch.

Điện thoại Đa Hân đặt trong túi vang lên, Tử Du nâng điện thoại ra hiệu cho cô, Đa Hân cúi đầu lấy ra, trượt vào màn hình.

Tử Du: [Không cho phép cười như thế này với người khác]

Đa Hân: [Không có ai khác, chỉ có mình em]

Đa Hân thấy Tử Du đứng yên tại chỗ, cười khúc khích trước màn hình, rồi lon ton chạy đi.

Sau khi không thể nhìn thấy bóng lưng của Tử Du nữa, Đa Hân xoa xoa khuôn mặt cười toe toét của mình, nhanh chân... Không, váy không cho phép, vì vậy cô sải bước nhỏ đi về phía công ty.

Trụ sở AG nơi Đa Hân làm việc, trực thuộc Tập đoàn Lâu thị. Lâu thị là tổ chức kinh doanh bất động sản, có trụ sở chính tại Bắc Kinh. Trong hai thập kỷ qua, lĩnh vực kinh doanh đã mở rộng nhanh chóng, bao gồm các ngành mới nổi như giải trí và Internet. Tầm nhìn của Lâu thị rất nham hiểm, đã sớm xuống tay, hô mưa gọi gió, đến mức mơ hồ có được vị trí thủ lĩnh.

Đến thị sát chính là con gái lớn của chủ tịch, cũng là người nắm quyền thực tế ở Lâu thị hiện tại.

Bởi vì Tổng giám đốc sắp đến thị sát, nên bầu không khí trong công ty hoàn toàn khác, một số người thì căng thẳng, một số người thì buôn chuyện, em gái Corgi thuộc nhóm thích buôn chuyện.

Trước giờ làm việc, em gái Corgi tranh thủ thời gian buôn chuyện, đông một lỗ tai tây một lỗ tai, Đa Hân nghe được bảy tám phần.

"Tôi vào công ty đã hai năm, còn chưa nhìn thấy Tổng giám đốc Lâu chân thật đâu, mấy người có ai từng thấy qua chưa? Nhìn có đẹp không? Có khác so với trên TV lắm không?"

"Oa, nhìn còn đẹp hơn so với trên TV sao? Đây chính là rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc, nhưng lại muốn dựa vào tài năng trong truyền thuyết sao?"

"Hình như không phải nói như vậy, chắc là dựa vào ba của cô ấy. Ba Lâu còn thiếu con gái không? Tôi cũng muốn trở thành con gái của ông ấy."

"Cái gì? Có ba đứa con gái? Vậy thì càng không thiếu một đứa như tôi."

Em gái Corgi đưa tay nâng mặt, không thể tự kiềm chế lâm vào ảo tưởng nếu mình là con gái của nhà họ Lâu, cuộc sống sẽ tuyệt vời như thế nào.

Đa Hân nhìn chằm chằm vào góc dưới bên phải của máy tính. Vừa đến 9 giờ, cô bắt đầu gõ vào tấm kính bàn làm việc của Corgi, mặt không cảm xúc nói: "Đến giờ làm việc rồi."

Em gái Corgi nhìn chằm chằm vào cô, nịnh nọt: "Lão đại, hôm nay chị ăn mặc rất đẹp. Chị cũng là người rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, nhưng lại muốn dựa vào tài năng của mình."

Đa Hân nhàn nhạt ừ một tiếng, bất động thanh sắc: "Làm việc đi."

Em gái Corgi đã quen với biểu hiện này của cô, thật vui vẻ đi làm việc.

9 giờ rưỡi, Đa Hân bị Trương Hàn Hạ gọi đi, cùng với một nhóm quan chức cấp cao và một người đàn ông phụ trách mặt tiền khác, cùng đến đợi Tổng giám đốc Lâu đại giá. Đa Hân trưng ra một nụ cười khéo léo, nhưng thật ra không yên lòng, nàng chính là một người làm ở bộ phận Mỹ thuật, bị kéo tới làm loại chuyện này, không biết phải diễn tả như thế nào.

Đặc biệt là công ty cố ý đưa hai người "phụ trách mặt tiền" tới đây, khiến cô cảm thấy rất kỳ quái, thế nào lại giống như tiến hành giao dịch cái gì vậy.

Thừa dịp vị Tổng giám đốc Lâu thần bí này chưa đến, Đa Hân lên mạng tra một chút, lý lịch đẹp đẽ,, đời tư không được nhắc đến nhiều. Cô gần nhất với Trương Hàn Hạ, lúc này khuôn mặt của Trương Hàn Hạ cũng tràn đầy vẻ sẵn sàng đón quân địch, cô cũng không hỏi được, kiên trí đứng đó.

Cấp Cao bên cạnh nàng nghe điện thoại, lập tức tràn đầy ý cười, dẫn theo một đám người đi ra cửa.

Đứng dưới ánh nắng mặt trời một lúc, một chiếc xe Benz thương vụ chạy băng băng tới rồi dừng lại trước mặt.

Đa Hân nhìn Cấp Cao căng thẳng lau mồ hôi, sau đó sắc mặt cũng nghiêm túc theo, thu người lại, nhìn ra phía ngoài qua khe hở giữa bả vai của mọi người.

Cánh cửa của chiếc Mercedes Benz mở ra, Đa Hân nín thở theo không rõ lý do.

Bước xuống đầu tiên là một người đàn ông, bước sang một bên rồi đứng yên chờ đợi, chắc là trợ lý hoặc thư ký. Sau đó, một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh chậm rãi bước ra từ bên trong.

Chưa đợi Đa Hân nhìn thấy dáng vẻ của người kia, những người Cấp Cao xung quanh cô đã vội vàng đi qua, vẻ mặt kính cẩn.

"Tổng giám đốc Lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro