Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Công khai vui vẻ


"Được rồi, em đi lên đi, nghỉ ngơi sớm chút, chúc em ngủ ngon." Trong màn đêm dày đặc, Đa Hân đưa Tử Du đến dưới lầu tòa nhà số 2, một tay đút vào túi thăm dò, tay kia vẫy vẫy với nàng.

Tử Du cắn môi, mỉm cười nhìn cô rồi lùi về phía sau.

Đa Hân lộ ra vẻ bất lực, sau đó cau mày, trong mắt hiện lên một tia cảnh cáo.

"Chị ngủ ngon." Giọng điệu nhẹ nhàng linh hoạt của Tử Du vang lên, nàng càng cười rạng rỡ hơn, xoay người bước vào cửa, cả đường đều không có quay đầu lại, bóng lưng lộ rõ vẻ vui vẻ thỏa mãn.

Đa Hân nhìn nàng biến mất trong góc của lối vào thang máy, đứng tại chỗ một lúc nữa mới nhàn nhã dạo bước về nhà.

Cô nhìn quay đầu nhìn lại cửa sổ nhà của Tử Du ở tòa nhà số 2, rõ ràng mới vừa tách ra đã bắt đầu nhớ nàng.

Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu.

Muốn sống cùng với nàng, như vậy mỗi ngày vừa mở mắt ra hay đi làm về nhà đều có thể nhìn thấy nàng.

Đa Hân nhanh chóng đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt mình làm cho đầu óc đang hôn mê vì tình yêu tỉnh táo lên một chút, bây giờ mới đến bước nào, đã nghĩ đến việc sống chung? Còn chưa có nắm tay nữa! Đến việc đặt tên con là gì cũng đều nghĩ cả rồi!

Nói đến việc nắm tay, Đa Hân khẽ rít lên một tiếng.

Trong tiểu khu, Tử Du lại khoác tay và vịn vai cô, hận không thể đeo bám cả người lên trên người cô, vừa đi ra ngoài ăn cơm đã trở thành một chính nhân quân tử.

Lúc ăn cơm thì thôi, lặng lẽ nắm tay nhau dưới gầm bàn không tốt lắm, nhưng sau khi ăn xong, hai người cùng nhau đi dạo trong một công viên đặc biệt nổi tiếng ở Lâm Thành, dạo quanh hồ một vòng lớn. Bên cạnh công viên có một tháp phát thanh truyền hình, đây có thể coi là một trong những thắng cảnh của Lâm Thành. Trên hồ có những chiếc du thuyền thắp sáng đèn, dưới màn đêm có tiếng sóng êm đềm, rất đẹp. Cách công viên không xa có khu phố mua sắm ẩm thực, còn có khu dân cư, về đêm rất nhộn nhịp, sôi động nhưng không ồn ào, đa phần là đi dạo sau bữa ăn, dạo phố, còn có chạy bộ thể dục.

Đa Hân và Tử Du sánh bước bên nhau, đi dạo vòng quanh hồ. Đa Hân giả vờ nhìn phong cảnh xung quanh, Tử Du vẫn luôn nhìn hồ nước, trò chuyện với cô, hồi tưởng về quá khứ: "Trước kia, chúng ta từng trốn học đến đây hẹn hò hai đêm, chị còn nhớ không?"

Tay Đa Hân tùy ý đặt trên lan can cầu, cô nói: "Nhớ kỹ, nhưng để chị đính chính một chút, là em trốn học, chạy đến lôi kéo chị, hại chị thức hai đêm làm bài thi."

Tử Du thắc mắc: "Thật sao? Em không nhớ rõ, là em muốn trốn học sao?"

Đa Hân thở dài quay lại nhìn chằm chằm Tử Du: "Em nói đều đúng, em không có làm sai, người trốn học không phải là em, là chị muốn trốn học."

"Ai." Tử Du vui vẻ nói, "Em là người như vậy sao?"

Đa Hân nói: "Em là như vậy, chính xác là như vậy."

Tử Du hỏi từ tận đáy lòng: "Vậy em là dạng người thích trả đũa như vậy, tại sao năm đó chị lại thích em?"

Đa Hân tự nhủ trong lòng: Cái gì gọi là năm đó, đến bây giờ chị vẫn thích em.

Đa Hân suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng cũng không nghĩ ra cái gì, một lúc sau mới chống cằm trả lời: "Chị không biết, có thể là mắt bị mù rồi."

Tử Du giơ tay lên.

Đa Hân phản ứng nhanh nhạy thu mình lại: "Em làm gì vậy? Muốn bạo lực gia đình với chị à?"

Tay Tử Du dừng lại ở trên không, lặp lại hai cụm từ trọng điểm kia: "Bạo lực, gia đình?"

Đầu óc của Đa Hân xoay chuyển, trịnh trọng đàng hoàng giải thích: "Sử dụng bạo lực với chị trước mặt mọi người."

("Gia" có thể được hiểu trong "gia đình" hoặc "đại gia" (mọi người).)

Tử Du nhướng mày, kéo dài giọng nói: "Ồ... Là như vậy à." Nàng tiếp tục động tác tay, phủi nhẹ trên vai trái của Đa Hân, rồi rút tay lại, nói: "Có một con bọ nhỏ đậu trên vai chị."

Đa Hân nói: "Cảm ơn em."

Tử Du lại nói: "Chị yên tâm, em không có sở thích bạo lực với chị trước mặt mọi người." Nàng lưu loát phun ra những từ ngữ vừa được giải thích bởi Đa Hân, có phần mang ý tứ trêu chọc.

Đa Hân hơi xấu hổ, nhanh chóng đi về phía trước vài bước.

Tử Du tươi cười đuổi theo: "Này, chị đừng chạy, em còn chưa nói xong mà."

Đa Hân càng chạy càng nhanh, nhưng nhân cơ hội nhìn sang hai bên, ánh mắt quét về phía sau, dán chặt vào Tử Du để chắc chắn rằng Tử Du vẫn luôn đi theo cô. Nơi này có rất nhiều người, bầu trời tối đen, nếu một người biến mất trong tầm mắt, sẽ rất khó tìm được.

Tử Du đã kiệt sức, hơi mệt vì đuổi theo, đúng lúc đó Đa Hân giảm tốc độ lại. Tử Du nhìn thấy cơ hội nên cố gắng dùng sức trong một lần. Chỉ trong hai cái chớp mắt, Đa Hân đã thấy nàng thực sự chạy vội đến trước mặt mình. Nàng bắt lấy cánh tay của cô, thở hồng hộc trách cô: "Chị có thể quan tâm em một chút không? Chị tưởng ai cũng có chân dài như chị sao."

Đa Hân khó có thể nói hết: "Chính em thiếu rèn luyện thân thể, lại còn đổ thừa chị?" Cô lại nhớ tới một vấn đề khác, "Đúng rồi, sau khi em sống một mình, em có còn dậy chạy bộ buổi sáng không?"

Ánh mắt của Tử Du lóe lên: "Cái này..."

Đa Hân vừa nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của nàng đã biết, liếc nàng: "Không có chạy, đúng không?"

Nói đến đây, Tử Du hơi ưỡn ngực: "Em có chạy mấy lần."

"Bao nhiêu lần?" Đa Hân mỉm cười hỏi.

"Gần được mười lần rồi... á?" Tử Du hơi không tự tin, lại cúi đầu xuống.

Đa Hân tiếp tục nhìn thấu, cười nói: "Có phải ban đầu còn có thể kiên trì cách vài bữa chạy một lần, sau đó từ bỏ luôn."

Tử Du đã không nói nên lời.

Đa Hân không nói sai câu nào. Khoảng thời gian nàng bị mất trí nhớ, sống ở nhà Đa Hân, vì muốn có nhiều thời gian hơn để ở bên Đa Hân, nàng đã tình nguyện ra ngoài chạy bộ. Mỗi ngày nàng đều mong chờ, hơn nữa khi đó là mùa hè, sáng dậy sớm rất dễ dàng nhẹ nhõm, nhàn rỗi muốn chạy bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu. Vừa dọn khỏi nhà Đa Hân, tần suất chạy buổi sáng của Tử Du thay đổi từ ngày này sang ngày khác, từ ngày khác sang lâu lâu. Sau đó thời tiết lạnh dần lên, một ngày nọ, nàng định dậy sớm chạy bộ nhưng nàng ngủ trong chăn không dậy nổi, chần chừ chần chừ, trì hoãn trì hoãn rồi tự động hủy bỏ kế hoạch.

Đa Hân thở dài nói: "Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, làm việc khác đều rất kiên trì quyết tâm, rèn luyện thân thể thì chỉ biết lười biếng. Ngày nào em cũng ngồi trong văn phòng, thắt lưng và xương cổ dễ có vấn đề. Bây giờ không chú ý, sau này về già em sẽ chịu đau khổ."

Tử Du nhẹ giọng lẩm bẩm.

Đa Hân: "Em nói gì?"

Tử Du vội vàng nói: "Không có gì."

Nàng nói là hay là buổi sáng chị gọi em cùng nhau ra ngoài chạy bộ đi, em nhất định sẽ dậy ngay. Nhưng nàng nghĩ đến công ty của Đa Hân có phòng tập thể thao, bình thường cô đều luyện tập ở công ty, nàng nói ra cũng vô ích, không chừng Đa Hân còn nghĩ rằng nàng tâm địa gian xảo.

Đa Hân biết rõ vô ích, nhưng vẫn dặn dò vài câu: "Đi lại nhiều hơn một chút, không chạy bộ cũng có thể đi dạo, ví dụ như sau khi ăn tối, em có thể đi bộ xung quanh tiểu khu, đừng vào phòng làm việc đọc sách ngay."

Tử Du ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."

Đa Hân lướt qua lịch làm việc trong đầu, vì quỹ thời gian eo hẹp, cô không thể nào tập thể dục với nàng, nuốt những lời đang đọng lại trong cổ họng.

Tay của Tử Du đột nhiên bị nắm lấy, nàng sửng sốt, nghĩ rằng có nguy hiểm, theo bản năng lại gần cô: "Làm sao vậy?"

Đa Hân cúi đầu nhìn xuống Tử Du đã dán vào trong ngực cô, dù lạnh đến đâu, thân thể vẫn có độ ấm, cằm của Đa Hân cọ vào mũi của Tử Du, Tử Du lại ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau.

Đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, hai người có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của nhau.

Tầm mắt của Đa Hân rơi vào đôi môi hơi hé mở của nàng, cô liếm liếm đôi môi khô khốc, nuốt lên nuốt xuống trong yết hầu, không tránh khỏi tâm viên ý mã*.

(* Tâm viên ý mã (tâm như con vượn, ý như con ngựa): nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.)

Một bên là lý trí, một bên là cảm xúc, xảy ra sự giằng co.

Hôn đi, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt*, không cần phải sợ đầu sợ đuôi như vậy.

(* Hai người đều có tình cảm với nhau.)

Không thể hôn, hôn xong sẽ không có đường lui!

Trong khi cô do dự, Tử Du đã chủ động kiễng chân lên, hôn về phía cô.

Sợi dây lý trí bên trong Đa Hân triệt để căng đứt.

Đang định bất chấp nghênh đón, phía sau truyền đến một giọng nói từ xa đến gần: "Xin phiền nhường đường một chút, nhường một chút, xin cảm ơn."

Hai bóng người đùa giỡn lần lượt chạy tới, cùng với tiếng cười, những người trước mặt bọn họ nháo nhào nhường đường.

Đa Hân buông tay ra như bị điện giật, Tử Du cũng tự giác rút ra khỏi lồng ngực của cô, tựa lưng vào lan can cầu, thân người nghiêng ngã, Đa Hân muốn đưa tay ra đỡ nàng, Tử Du đã tự mình đứng vững.

Hơi lúng túng một chút.

Đa Hân ho một tiếng.

Tử Du cũng hắng giọng theo, đổi chủ đề: "Vừa rồi chị nắm tay em làm gì?" Theo tính cách của Đa Hân rùa đen này, ban đầu chắc chắn không có ý định hôn nàng.

"À." Đa Hân ngây ngốc một lúc, mới tìm lại được giọng nói của chính mình, "À à à, chị là..."

Cô mở khóa kéo của chiếc áo khoác mỏng, bên trong là một chiếc áo thun bó sát, Tử Du không hiểu được, đưa mắt hỏi, Đa Hân ngượng ngùng nói: "Chị muốn cho em sờ thử một chút cơ bụng* của chị." Lần trước ở trường học, Tử Du khen ngợi mấy nam sinh chơi bóng rổ có dáng người đẹp, lần này mượn cơ hội nhắc nhở nàng rèn luyện, thể hiện cho nàng thấy một chút thân hình của mình.

(* Từ gốc là 马甲线 – mã giáp tuyến: cơ bụng của nữ giới, khác với cơ bụng 6 múi nha mọi người.)

Hầu hết người trong ngành của Đa Hân đều là người trẻ tuổi, cũng chính vì là người trẻ tuổi mới có sức khỏe và năng lượng để chịu được công việc cường độ cao. Thời gian trôi đi, nếu không vươn lên tới cấp bậc cao hơn, cơ bản chỉ có thể bị buộc phải đổi nghề, là một hình thức "bữa cơm thanh xuân". Nhưng Đa Hân kiên trì rèn luyện không phải là vì sợ mình bị đổi nghề, mà là vì cân nhắc sức khỏe của bản thân, hơn nữa, từ nhỏ cô đã chịu khổ, thân thể khỏe mạnh, rèn luyện đối với cô mà nói chính là thói quen được hình thành qua nhiều năm.

Tử Du nhướng mày, vừa muốn đưa tay vào, Đa Hân đã cúi đầu, nhanh chóng kéo khóa lên.

Tử Du: "..."

Đa Hân làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước, còn chỉ vào một điểm sáng, vô cùng vụng về đổi chủ đề, nói: "Đó là cái gì? Chúng ta đi qua xem một chút đi."

Tai cô hơi nóng lên.

Vừa mới xảy ra chuyện hôn không thành lúng túng như vậy, lại để cho Tử Du sờ vào cơ bụng, cô thành cái gì đây?

Tử Du rất oan.

Vốn dĩ lần đầu tiên là ngoài ý muốn, không hôn được thì thôi, đã nói cho sờ rồi mà bây giờ cũng không được.

Sau đó, bầu không khí rất không đúng, mất khoảng nửa giờ đồng hồ mới dần dần trở lại bầu không khí bình thường, nhưng lúc đó cả hai người đều chuẩn bị về nhà.

Lại sau đó nữa, Đa Hân đưa nàng trở về, đỗ xe vào hầm để xe. Vì muốn ở bên nhau lâu thêm một chút, hai người không đi từ bên trong tòa nhà mà ngầm hiểu ý nhau chọn đi lên từ lối đi bộ, lại từ cửa tiểu khu đi đến dưới lầu, rồi chào tạm biệt.

Khi đi được nữa đường, Đa Hân nhận được một tin nhắn từ Tử Du: [Em về đến nhà rồi]

Đa Hân nhướng mày, trong lòng tự nhủ cũng rất nhanh, trả lời một chữ: [Ừm]

Tử Du: [Khi gửi tin nhắn cho chị, em còn đang mở cửa. Bây giờ em mới thật sự vào nhà, mệt muốn chết]

Đa Hân: [Không phải chứ, em mệt mỏi chỗ nào? Cả đi và về đều là chị lái xe, em chỉ có đi dạo một chút thôi, cái này em cũng có thể mệt chết sao?]

Tử Du đúng lý hợp tình gõ chữ: [Thân thể của em gầy yếu, thiếu vận động, không phải chị không biết, chị có ý kiến gì sao?]

Cách màn hình, Đa Hân cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vênh váo tự đắc của Tử Du, giống như một con vật, giống cái gì đây? Đa Hân nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi khẽ mỉm cười, giống như một con công xòe đuôi.

Đa Hân vẫy tay về phía không trung trước mặt, làm động tác "Không dám không dám", tự cười ra tiếng, sau đó trả lời tin nhắn của nàng: [Đương nhiên chị không dám]

Ngay lúc chỉ cách tòa nhà số 17 vài bước chân, Đa Hân sợ bị người khác nhìn thấy bộ dạng thần kinh này của mình nên vội vàng tăng tốc độ, soát mở cửa, chạy đến thang máy, tích thẻ một cái.

Thang máy đi lên, cô lấy điện thoại trong túi ra, Tử Du trả lời: [Em đi tắm]

Đa Hân trả lời: [Chị sẽ đến nhà ngay, chị cũng đi]

Tử Du mỉm cười, gõ mấy chữ vào khung tin nhắn: [Cùng nhau] Trước khi nhấn nút gửi, nàng hồi hộp thu đầu ngón tay lại, tim đập loạn xạ, tự mình hít thở sâu vài hơi.

Phiêu phiêu, đêm nàng nàng tuyệt đối là phiêu, suýt chút nữa không suy nghĩ kỹ, họa từ miệng mà ra.

Cô xóa từng chữ từng chữ trước đó, đổi thành câu trả lời quy củ: [Vâng]

Tử Du đổ đầy nước vào bồn tắm rồi đặt một chiếc ghế nhỏ bên cạnh nó, trên ghế chỉ có một thứ duy nhất, chính là điện thoại của Tử Du. Nàng đặt điện thoại trong tầm với của mình, vặn âm lượng ở mức tối đa rồi an tâm bước vào bồn tắm.

Cô giáo Chu bỏ bê rèn luyện, hôm nay đã đi bộ bên ngoài hơn một giờ, bắp chân quả thực hơi đau, cần đi tắm cho bớt đau. Trong đáy lòng nàng tính toán kỹ càng những gì Đa Hân nói, khả năng đi dạo sau bữa ăn, kết quả tính toán được là 0. Không có Đa Hân đi cùng, nàng nhất định sẽ không thể kiên trì được, so với việc kiên trì được mấy ngày rồi bỏ dở nửa chừng, không bằng không cần bắt đầu, miễn cho bản thân vất vả.

Đang xoa bóp cánh tay của mình, màn hình sáng lên.

Tử Du kéo chiếc khăn tắm bên cạnh để lau khô tay, cầm điện thoại lên nhìn vào, quả nhiên là Đa Hân, vô cùng may mắn lúc nãy mang điện thoại vào.

Đa Hân nhắn tin cho nàng: [Đã tắm xong]

Tử Du hỏi: [Chị định đi ngủ sao?]

Đa Hân vừa lau tóc vừa nhìn thời gian, 11 giờ, cô trả lời: [Có lẽ nhanh thôi, chị đang sấy tóc]

Đa Hân bật máy sấy tóc, đặt điện thoại trong tầm mắt của mình để kịp thời trả lời Tử Du. Điều kỳ lạ là sau khi gửi tin nhắn này, một lúc lâu sau Tử Du vẫn chưa trả lời lại.

Đa Hân thậm chí nghi ngờ có phải Tử Du đi tắm lần thứ hai hay không.

Trong lòng Đa Hân hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, quyết định đợi thêm mười phút nữa, còn chưa trả lời thì cô sẽ gọi điện thoại qua hỏi thăm một chút. Muộn như vậy rồi, Tử Du không đến mức trả lời tin nhắn của cô chậm trễ, hoặc là có việc, hoặc là điện thoại có vấn đề.

Cô đợi chưa tới mười phút, khoảng bảy tám phút, Tử Du thản nhiên như không có việc gì, trả lời cô: [Gần đây chị có uống sữa không?]

Đa Hân lập tức nổi trận lôi đình.

Sau khi sấy tóc xong, chính mình ngồi ở trên giường chờ đợi như một kẻ ngốc, nhìn chằm chằm qua màn hình điện thoại, lão gia ngài không đau không ngứa trả lời lại một câu, biến mất lâu như vậy không giải thích một tiếng sao? Đây là thái độ yêu đương nghiêm túc sao? Không đúng, còn chưa nói đến yêu đương, không quan tâm mình như vậy, sau này còn như thế nào nữa?

Đa Hân tưởng tượng ra một chuỗi các tình tiết bội tình bạc nghĩa, bức bối trong lòng ngực, không thể nâng lên cũng không thể hạ xuống, sắp bị tức chết rồi.

Đa Hân cứng rắn: [Ngủ rồi!]

Dấu chấm than có nghĩa là cô đang rất tức giận.

Tử Du hiểu dấu chấm than của cô, cắn môi dưới, giải thích cho cô từng chữ từng chữ: [Em vừa mới lục xem các ngăn tủ ở nhà, có một số thương hiệu sữa tốt muốn giới thiệu cho chị, liệt kê hương vị, thành phần và tác dụng ra bảng excel cho chị]

Có thể liệt kê một bảng excel chi tiết như vậy trong vòng mười phút sao? Đáp án đương nhiên là không thể, đây là Tử Du đã làm trong lúc Đa Hân bận như con quay mấy ngày vừa qua, vốn định chờ đến khi cô rảnh rỗi, nhưng bây giờ nàng đột nhiên muốn xúc động một lần, chọn ngày không bằng đúng ngày, quyết định hôm nay.

Cuộc sống quá ngắn ngủi, nàng đã bỏ lỡ năm năm, không muốn trì hoãn thêm một thời gian nào nữa.

Đa Hân yêu nàng, yêu nàng rất nhiều, Tử Du vô cùng chắc chắn, tất cả những gì còn thiếu chính là cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn này có thể được bổ sung dần theo thời gian, nàng cũng có thể dùng hành động để chứng minh. Hai bút cùng vẽ, chưa chắc không thể.

Vì vậy, bước đầu tiên...

Đôi mắt của Tử Du sáng lên, nàng nói ra mục đích thực sự của mình: [Chúng ta thêm bạn WeChat đi, em sẽ gửi cho chị]

Đa Hân ở màn hình bên này: "!!!"

Sao, sao, sao đột nhiên lại muốn thêm WeChat? Chủ đề này có cần chuyển biến nhanh như vậy không? Tử Du đã xảy ra chuyện gì vậy, chủ động như thể bản thân đã thay đổi.

Dạng Wechat này, có thể trò chuyện, lại có thể gửi thoại, còn có thể gửi video, lỗ hỏng này một khi mở ra, Đa Hân sợ rằng cô không thể kiểm soát được bản thân. Đúng vậy, cô không sợ Tử Du sẽ làm gì, thái độ hiện tại của Tử Du đối với cô làm cho cô cảm thấy đủ tự do, nhưng cô sợ mình sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào lao tù của nàng, hơn nữa sẽ... rất sớm thôi.

Sau khi rối rắm xong, Đa Hân chậm rãi gõ: [Thực ra em có thể gửi mail, trước đó không phải chị đã gửi mail cho em rồi sao? Nếu em không nhớ, chị sẽ gửi lại cho em lần nữa]

Cô nhập mail của mình vào khung tin nhắn, một lời nhắc hệ thống bật lên từ thanh thông báo ở trên cùng: [Bạn đã nhận được một thông báo mới]

Nhấn vào xem.

Là xác nhận kết bạn WeChat của Tử Du, thông tin xác minh chỉ là một chữ: Chu.

"!!!" Tay của Đa Hân run lên, cô nhìn chằm chằm vào nút "Xác nhận" màu xanh lá.

Động tác không phải quá nhanh rồi sao?

Cô vẫn chưa sẵn sàng!

Đa Hân lo lắng nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí tránh đi nút "Hủy bỏ", nhấn quay lại giao diện nhập tin nhắn, gõ vào mail của mình rồi gửi đi.

Tử Du trả lời cô: [Vậy em sẽ gửi vào mail của chị]

Nhưng yêu cầu kết bạn đó không thể rút về được nữa.

Tử Du tính sẵn trong lòng mà cười cười, không đợi cô trả lời, mà trả lời thêm một câu: [Em đi ngủ, chúc chị ngủ ngon]

Đa Hân đờ đẫn đánh chữ: [Chúc em ngủ ngon]

Toàn bộ tâm trí của cô giờ đang rối tung lên, chỉ còn lại xác nhận kết bạn của Tử Du, bộ não nói: Mày đừng nhìn vào, giả vờ như không có chuyện này, hoặc chỉ cần từ chối một cách dứt khoát.

Tay lại không nghe lời mở ra hết lần này đến lần khác, dựa theo trình tự "WeChat - Danh bạ - Bạn bè mới", lặp đi lặp lại.

Đa Hân bực bội hô "a" một tiếng, tắt đèn, đặt úp điện thoại trên tủ đầu giường, vùi mặt vào trong chăn rồi nhắm mắt ngủ. Khép lại một lúc, tay cô lại lặng lẽ vươn ra từ dưới chăn, kéo điện thoại vào, ánh sáng huỳnh quang của màn hình chiếu sáng bóng tối trong chăn.

Sau một lúc, bên trong truyền ra một tiếng cười khe khẽ được cố gắng hết sức kiềm chế.

***

Sáng sớm đồng hồ báo thức reo vang, Đa Hân vừa mở mắt đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vội vàng nhắm mắt lại, giống y như lúc cô thức khuya để tăng ca ở công ty, cố gắng tranh thủ ngủ được hai tiếng đồng hồ trước khi trời sáng.

Đồng hồ báo thức vẫn đang reo, Đa Hân từ từ nhắm mắt lại, sờ soạng một hồi trên tủ đầu giường, vẫn không chạm vào điện thoại được. Ký ức trước khi đi ngủ lại hiện về, tay cô chuyển sang mò mẫm bên cạnh gối đầu trong chăn, quả nhiên tìm được điện thoại, cô vừa nheo mắt vừa tắt đồng hồ báo thức.

Đa Hân nhấc ra khỏi giường, đầu nặng chân nhẹ đi được hai bước, lại ngồi trở về một hồi mới thoát khỏi cơn choáng váng. Cô ngáp một cái, bước tới mở rèm phòng ngủ ra, mở cửa sổ cho gió thổi một lúc, khó khăn lắm đầu óc mới thanh tỉnh.

Cô không có ấn tượng gì về đêm qua mình đã ngủ lúc nào, chỉ nhớ rằng lần cuối cùng cô nhìn vào điện thoại là 4 giờ 6 phút.

Đúng rồi, điện thoại!

Đa Hân chạy lại giường, bấm vào WeChat để kiểm tra, trái tim bỗng nhiên nhảy lên tới yết hầu nhẹ rơi xuống một chút, tốt lắm, may mà không có nằm mơ rồi hủy bỏ xác nhận bạn bè của Tử Du.

"Lão đại, chị có muốn uống cà phê không?" Em gái Corgi đứng cạnh bàn làm việc của Đa Hân, đôi mắt quét về màn hình máy tính của cô, là một bảng tính excel, cột ngoài cùng bên trái hình như là... thương hiệu sữa? Đa phần đều là ngoại ngữ, tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Đức đều có, nhìn vào đều không hiểu gì cả.

Đa Hân còn tập trung tinh thần xem như vậy, chẳng lẽ là công ty đang mở rộng hoạt động kinh doanh mới? Mặc dù gần đây rất nhiều công ty game nhỏ không thể trụ nổi nữa, nhưng công ty internet của bọn họ lớn như vậy, sẽ không suy thoái đến mức chuyển sang bán sữa chứ?

Em gái Corgi bối rối.

Cằm của Đa Hân hất hất về phía bàn làm việc, ra hiệu cho em gái Corgi trực tiếp lấy ly của mình đi.

Em gái Corgi trầm ngâm cầm lấy ly cà phê của cô, bước đến phòng trà.

Trong đầu của cô ấy đột nhiên thông suốt, có phải là do cảnh siêu thị trong trò chơi muốn đặt kệ bán sữa, bởi vì làm bối cảnh ở nước ngoài nên cô nghiên cứu chi tiết trước?

Em gái Corgi càng nghĩ lại càng cảm thấy chính là như vậy, sự sùng bái trong lòng cô ấy như dòng sông chảy xiết liên miên không ngừng, lão đại không hổ là sếp mà, nhìn xem suy nghĩ của người ta này, đã tốt càng tốt hơn này, thái độ làm việc này! Quả thực là một hình mẫu cho chúng ta!

"Lão đại, cà phê của chị."

"Cảm ơn em." Đa Hân nhìn chằm chằm cột hương vị bên trong bảng tính, cô không thích ngọt quá hay nhạt quá, nhưng Tử Du miêu tả hơi trừu tượng, cô phải lý giải một chút.

Bên cạnh có người quấy rầy, cảm giác tồn tại mãnh liệt, sự chú ý của Đa Hân phải chuyển từ máy tính sang bên cạnh: "Có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt của em gái Corgi sáng lấp lánh: "Em có lời muốn nói với chị."

Đa Hân cau mày: "Em nói đi."

Em gái Corgi "trìu mến" thổ lộ: "Lão đại, em yêu chị".

Đa Hân bị dọa tới mức ngã ngửa một cái, đem ghế văn phòng chống ở mép bàn, trên mặt viết ba chữ: Cái quái gì?!

Em gái Corgi nhìn thấy phản ứng của cô, liền nhanh chóng thanh minh: "Em chỉ sùng bái đơn thuần, không phải loại tình cảm mà bạn gái của chị dành cho chị."

Đa Hân vô cùng mệt tâm, chỉ tay về phía bàn làm việc bên cạnh, vẻ mặt đau răng nói: "Nhanh lên, lập tức quay về làm việc cho chị." Lại dám ở trước mặt cô lắc lư loạn xạ, nói hươu nói vượn, Đa Hân muốn cầm ly cà phê hất vào mặt cô ấy, đụng chuyện xui xẻo gì đây!

Em gái Corgi cười ngượng ngùng, cụp đuôi chạy về chỗ.

Đa Hân đột nhiên nhướng mắt, quát lên: "Đứng lại cho chị!"

Em gái Corgi dừng chân, quay lại: "Hả?"

Đa Hân xốc mi mắt lên, ánh mắt sắc bén xuyên qua, lạnh lùng nói: "Sao em biết chị có bạn gái?"

Em gái Corgi buột miệng thốt lên một câu: "Chết tiệt, chị thừa nhận à?!"

Đa Hân: "..."

Lời nói của Corgi vang vọng khắp văn phòng, vang đi vang lại.

Không phải tất cả đồng nghiệp đều thuộc nhóm bát quái nhỏ đó, hầu hết mọi người, đặc biệt là đàn ông, đều không có trong nhóm đó. Thật không may chính là, trong văn phòng này của Đa Hân có không ít đồng nghiệp nam, nhưng trải qua câu hỏi đinh tai nhức óc này của em gái Corgi, thật sự cảm thán, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lên: "!!!"

Đa Hân không phải độc thân, cô là cong! Hơn nữa còn có bạn gái!

Tin tức này lan nhanh như cháy rừng, truyền ra khắp công ty chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Phòng kế hoạch.

"Này, cậu đã nghe gì chưa?"

"Nghe cái gì?"

"Đa Hân có bạn gái!"

"Thật sao? Không phải chị ấy độc thân sao?"

"Thật, từ bộ phận mỹ thuật của họ truyền ra, còn có thể là giả sao?"

"Mẹ kiếp!"

Phòng chương trình.

"Đừng chạy chương trình nữa, chút nữa rồi chạy, báo cho mọi người tin tức lớn!"

"Tôi không còn thời gian đâu, có chuyện thì nói, có rắm thì phóng!"

"Nữ thần Kim thoát kiếp độc thân, mấy người biết chưa?"

"Tôi biết, bạn trai của cô ấy chính là tôi."

"Đừng nói nhảm, nữ thần thuộc về mọi người."

"Mọi người cái gì", người phát tán tin tức chế nhạo, "Thật sự thoát kiếp độc thân, hơn nữa còn là phụ nữ, chính miệng chị ấy nói chị ấy có bạn gái, hơn nữa cả hai đã ở bên nhau rất lâu rồi."

"!!!"

Điện thoại nội bộ trên bàn của Đa Hân vang lên, chính là Giám đốc mỹ thuật Trương Hàn Hạ: "Có việc tìm em, em đến đây một chút đi."

Đa Hân khóa máy tính rồi đứng dậy, vừa ra khỏi văn phòng đã gặp trưởng phòng kế hoạch ở đối diện, hai người rất quen bởi vì thường xuyên liên hệ với nhau về vấn đề công việc, vị trưởng phòng này bưng ly cà phê bốc khói nghi ngút, mập mờ nhìn cô cười một tiếng, nhiều chuyện hề hề nói: "Em thực sự có bạn gái sao?"

Đa Hân: "..."

Trưởng phòng kế hoạch cười nói: "Ôi chao, giao tình giữa hai chúng ta là gì, em nói cho tôi biết đi, mọi người đều truyền đi rành rọt, tôi thật không dám tin hoàn toàn, phải đích thân đến hỏi em một chút."

Đa Hân im lặng một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu.

"Ôi chao, ôi chao, ôi chao." Trưởng phòng kế hoạch như thể nhận được niềm vui lớn bất ngờ, liên tục cảm thán, cảm thấy hài lòng mà rời đi.

Đa Hân thở dài, đi về phía văn phòng của Trương Hàn Hạ. Nếu có ai đó muốn nói chuyện với cô, cô sẽ làm như không nhìn thấy, mắt không thấy tâm không phiền.

Đa Hân ngẩng đầu nhìn lên bảng tên phòng Giám đốc, giơ tay gõ cửa.

"Mời vào."

Trương Hàn Hạ đang ngồi sau bàn làm việc, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô, Đa Hân bước tới, ngồi trước mặt cô ấy.

Nói xong chuyện công việc.

Trương Hàn Hạ thả lỏng tay chân, cười hỏi cô: "Tôi nghe người trong công ty nói em và bạn gái của em yêu nhau đã mười năm rồi?"

Đa Hân: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro