Chương 4: Chúng ta từng làm chuyện đó chưa?
Ánh mắt Tử Du lạnh thấu xương: "Chị là ai?"
Đa Hân kéo chiếc ghế bên giường về phía mình, ngồi xuống, cười lạnh: "Cô cho rằng tôi là ai?"
Tử Du do dự mà kêu lên: "Chị gái đây là?"
Đa Hân liếc nàng một cái, híp mắt nói: "... Cô chiếm tiện nghi tôi?" Cô rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn nàng.
Hai người đối diện bốn mắt nhìn nhau, Tử Du nhận ra người kia, từ biểu cảm và giọng điệu đều quen thuộc, mở to mắt, thốt lên, "Bạn học Kim?"
Đa Hân đờ người ra, tiếp theo là sự im lặng, ánh mắt lóe lên một cảm giác tự giễu.
Cô đã không còn quan hệ với cách xưng hô "bạn học" này từ mười năm nay.
Trong mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tử Du muốn quay đầu lại, lại bị Đa Hân nghiêm khắc quát: "Đừng nhúc nhích."
Tử Du vẫn duy trì tư thế bất động, đảo mắt lên xuống, nhìn cách bố trí xung quanh một màu tuyết trắng, trong lòng ngập tràn sự nghi ngờ, đây là... bệnh viện? Tại sao nàng lại ở đây?
Còn "Đa Hân" ở trước mặt này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao lại trở nên trưởng thành như thế?
Sinh lý và tâm lý đi liền nhau, đầu bị khâu mấy mũi đã bắt đầu đau nhức.
"Bạn học Kim." Tử Du chọn cách hỏi người thân cận nhất với nàng, giọng nói mềm nhẹ, "Chúng ta không phải đi xem phim sao?"
Đa Hân không mặn không nhạt trả lời nàng, "Tôi hứa với cô đi xem phim khi nào?"
Tử Du liếc nhìn cô, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng vẫn trả lời dựa vào trí nhớ hiện có của mình: "Ngày hôm qua nha, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông. Chúng ta đã hẹn nhau đi xem phim."
Vẻ mặt Đa Hân hơi thay đổi. Hai người đã xem qua nhiều bộ phim cùng nhau, nhưng bộ phim xem vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông là bộ phim đáng nhớ nhất, vì đó là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của họ từ khi ở bên nhau.
Đa Hân tiến lại gần hai bước rồi nhìn nàng. Làn da Tử Du trắng nõn, đôi mắt thâm thúy như ngày thường, trong mắt nàng lắng đọng một loại tình cảm sâu đậm nào đó, ngắm nhìn nét mặt Đa Hân, đây là ánh mắt mà vài năm trước, nửa đêm tỉnh giấc, cô đã từng rất mong chờ được nhìn thấy.
Cô bắt đầu thất vọng từ khi nào? Có thể là do có quá nhiều lá thư được gửi đi đều như đá chìm đáy biển, không có hồi âm; hoặc có lẽ bắt đầu từ những ngày tháng tột cùng đau đớn mà cô nghiến răng chịu đựng, rất lâu sau đó cô mới nghe mọi người nói rằng nàng đi nước ngoài; hoặc là dần dần, sau một thời gian dài, cô đã quen với việc không còn ôm hi vọng nữa.
Đa Hân chỉ cảm thấy khổ sở cùng châm chọc, lúc cô không còn mong chờ, hiện tại lại cho cô, còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
"Thương tổn của cô ấy chủ yếu ở phần đầu, tương đối nghiêm trọng, dù đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm tính mạng, nhưng có khả năng để lại di chứng, chính xác là như thế nào thì phải đợi đến khi cô ấy tỉnh lại mới biết được..."
Lời nói của bác sĩ đột nhiên vang lên bên tai Đa Hân, cô tỉnh táo lại, trấn tĩnh tinh thần, gật đầu với Tử Du rồi thờ ơ nói: "Cô nằm xuống đừng nhúc nhích, tôi sẽ gọi bác sĩ tới ngay."
Cô vừa ra đến cửa, bác sĩ đã đẩy cửa tiến vào.
"Bác sĩ Vương."
"Cô Kim."
Hai người gật đầu chào nhau.
Đầu tiên, bác sĩ Vương khám sơ bộ cho nàng, hỏi nàng có cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn không, Tử Du nói có, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Đa Hân mặt không biểu cảm ở bên cạnh, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và yếu ớt.
Bác sĩ Vương: "... Còn không?"
Tử Du: "Cái gì?"
Bác sĩ Vương hỏi lại lần nữa, nhưng Tử Du không trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào Đa Hân.
Bác sĩ Vương: "???"
Đa Hân thở dài, ngồi xuống, mở lòng bàn tay, Tử Du giơ tay phải lên, an tâm đặt vào lòng bàn tay cô, khóe môi âm thầm nhếch lên.
Mặt Đa Hân lộ vẻ bất lực, nhìn bác sĩ Vương: "Ông có thể hỏi tiếp."
Tử Du, xuất thân là đại tiểu thư, được nuông chiều từ bé, hoàn toàn là một "kẻ gây rối", sợ lạnh, sợ nóng, sợ đau, sợ ngứa, sợ côn trùng, sợ động vật to lớn.
Tiết thể dục năm lớp 11, Tử Du bị trầy đầu gối, Đa Hân phải cõng nàng đến phòng Y tế. Trong phòng Y tế, bác sĩ bôi thuốc cho nàng, nàng cương quyết không chịu. Đa Hân lo lắng tột cùng, cô cùng bác sĩ thay phiên nhau khuyên nhủ cũng không có tác dụng.
Tử Du nghiêng người, khều khều ngón tay Đa Hân, ngước nhìn cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Đa Hân hơi giật mình, khẽ cắn môi dưới rồi kéo tay nàng ra sau lưng, mười ngón tay đan vào nhau, nhịp tim dần nhanh, lắp bắp nói với bác sĩ: "Ông bôi thuốc cho cô ấy đi."
Tử Du nghe lời, nhưng vẫn sợ đau, nàng vùi mặt vào bụng Đa Hân. Đa Hân một tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Không đau không đau, nhanh ngay thôi."
Khi bác sĩ bôi thuốc, cô có vẻ lo lắng, chau mày thậm chí còn khẩn trương hơn Tử Du: "Bác sĩ, ông nhẹ tay một chút."
Bác sĩ nhìn hai người ôm nhau, mặt đầy vẻ trêu chọc, nói đùa: "Tình cảm chị em thật tốt, hay là cô làm đi? "
Làn da trắng mịn của Đa Hân dần chuyển sang đỏ ửng, cô rủ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào đối phương. Tử Du quay mặt lại, cố ý dùng đầu ngón tay ấm áp chạm chạm vào lòng bàn tay cô, khóe miệng khẽ cười, nói ra suy nghĩ riêng: "Đúng vậy, hai chúng tôi quan hệ rất tốt, muốn bên nhau cả đời."
......
Cảnh tượng trước mắt có chút mập mờ, bác sĩ Vương không nghĩ nhiều về chuyện đó, cười nói: "Tình cảm hai người thật tốt."
Ánh mắt Đa Hân lóe lên nỗi buồn không lý do, thoáng qua giây lát, nhàn nhạt cười với bác sĩ Vương.
Tử Du theo thói quen gãi gãi lòng bàn tay của Đa Hân, một lần nữa, hơi ngứa, Đa Hân không nhìn lại.
Tử Du lại cử động, Đa Hân vẫn không quay đầu lại, bàn tay nắm lấy ngón tay nàng.
"Chuyện đó..." Bác sĩ Vương cảm thấy không thể nhịn được nữa, hắng giọng hỏi Tử Du, "Cô có nhớ hôm nay là ngày nào không?"
Tử Du không chút do dự trả lời, "Ngày 21 tháng 01 năm 2007". Ngày thứ hai bên nhau, nàng sẽ không bao giờ quên.
Bác sĩ Vương ghi chú lại, hỏi tiếp: "Cô đã làm gì trước khi bất tỉnh?"
Tử Du trả lời trôi chảy: "Tôi ra khỏi nhà, đi bộ đến rạp chiếu phim. Khi gặp đèn đỏ, tôi dừng lại chờ đèn đỏ..." Về sau thế nào nàng không nhớ rõ lắm, nhưng nhìn tình hình hiện tại, không khó đoán ra, "Tôi bị tai nạn xe sao?"
Sau khi viết xong, bác sĩ Vương dừng bút, ngẩng đầu lên: "Đúng là xảy ra tai nạn xe, nhưng không phải là năm 2007, mà là năm 2017. Cô bị mất trí nhớ, ký ức của cô dừng lại ở năm 2007."
Tử Du không nói tiếp, ngưng mi suy tư.
Đa Hân: "Cô ấy có thể bình phục không?"
Bác sĩ Vương: "Điều này không thể chắc chắn. Còn phải kiểm tra xem nguyên nhân tại sao lại trở nên như vậy."
Đa Hân: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ Vương nhắc nhở Tử Du nên nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Tử Du quay mặt lại nhìn chằm chằm Đa Hân không chớp mắt, đột nhiên cong mắt: "Hóa ra mười năm sau, chị sẽ trông như thế này."
Đa Hân vừa tức giận vừa buồn cười: "Em cũng là mười năm sau, em có muốn nhìn bộ dáng của mình bây giờ không?
Đôi môi Tử Du nhàn nhạt cong lên: "Chị có gương không?" Nàng khá tò mò.
Đa Hân cẩn thận xem xét dáng vẻ của nàng, phòng hờ hỏi nàng: "Em thật sự muốn xem sao?" Cô nhớ trước đây Tử Du rất thích chưng diện, ở trường học, nàng bắt buộc phải mặc đồng phục; ngày nghỉ, nàng giống như chim sổ lồng, mỗi lần hẹn hò đều ăn mặc rất xinh đẹp.
Tử Du do dự: "Xem?"
"Được rồi." Đa Hân lấy một chiếc gương trang điểm nhỏ từ trong túi ra, đưa cho nàng. Tử Du không đưa tay lấy, cho thấy muốn soi trên tay cô, Đa Hân giằng co với nàng, hai giây sau, chấp nhận đưa gương đến trước mặt nàng.
Tử Du chỉ nhìn thoáng qua, đầu của người bên trong quấn như xác ướp, cô kinh hãi nhắm mắt lại: "Mau lấy ra."
Đa Hân cong môi vô tình: "Là em muốn tự mình xem."
Tử Du giận dỗi: "Chị không nói với em là xấu như vậy."
Đa Hân: "Trách tôi sao?"
Tử Du: "Đúng vậy, đều tại chị."
"Được rồi." Có nhiều thứ dường như đã khắc vào trong xương cốt, Đa Hân dung túng cho sự vô lý của nàng, tốt tính mỉm cười, "Đều tại tôi, em đừng tức giận ——"
Cô sững sốt ngay khi vừa thốt ra lời, đột ngột dừng cuộc trò chuyện, ngón tay bấm vào lòng bàn tay một cái thật mạnh, cảm thấy một cơn đau dữ dội, nhắc nhở cô bây giờ là mười năm sau, không phải mười năm trước.
Hai người đã chia tay.
Ánh mắt Đa Hân thoáng chốc lạnh đi, rời khỏi mép giường.
"Đa Hân?" Tử Du cảm thấy khó hiểu trước thái độ đột nhiên lạnh lùng của cô, chưa kịp hỏi rõ ràng, đầu nàng bỗng nhiên nhói lên khiến cô đau đớn hét lên, cả người co quắp lại.
Đa Hân hoảng sợ, đứng dậy định chạy ra ngoài gọi bác sĩ, Tử Du kéo cô lại, thở hổn hển, cắn chặt răng cố nén ra hai chữ: "Đừng đi."
Đa Hân khẽ giật mình.
Đôi mắt Tử Du lờ mờ ngấn lệ vì đau đớn: "Em sợ."
Đa Hân ấn nút đầu giường, Tử Du nắm chặt ngón tay cô, vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cho thấy nàng phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Nàng vốn dĩ yếu ớt, vết khâu trên đầu chưa được hai ngày, lúc nãy vừa di chuyển, không biết có chạm vào vết thương hay không. Hốc mắt Đa Hân đỏ bừng, đau lòng khó nhịn, hận không thể thay nàng chịu đựng nỗi đau.
Các bác sĩ và y tá vội vàng tiến đến, ngăn Đa Hân qua một bên, lại đẩy nàng vào phòng cấp cứu sau khi kiểm tra khẩn cấp, ở trong phòng quan sát thêm một ngày mới ra ngoài.
Đa Hân hoảng sợ, bác sĩ Vương nói: "Trong đầu tụ máu bầm nhưng không nhiều, nó sẽ dần dần tự hấp thụ. Mấy ngày này chú ý ăn uống thanh đạm..."
Sau khi nói một số điều kiêng kỵ, bác sĩ nói tiếp: "Tốt nhất đừng làm tâm trạng cô ấy lên xuống thất thường, giữ tâm thanh tịnh, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt."
"Cảm ơn." Đa Hân lưu ý từng cái một, giống như trước đó, cuối đầu 90 độ cảm ơn.
Bác sĩ Vương nói không sao cả, suy nghĩ một hồi, đưa tay lên nhẹ nhàng ấn vào bả vai Đa Hân, an ủi một chút, nhẹ nhàng nói: "Cô ấy không sao đâu, đừng lo lắng quá."
Vốn dĩ ông ấy nghĩ hai người này là quan hệ bạn bè, nhưng bạn bè tốt đến mấy đi nữa, cũng không thể ngày đêm cực nhọc, không được nghỉ ngơi yên ổn, ngày đêm túc trực bên giường? Không giống như bạn bè, ngược lại giống người yêu hơn. Ở bệnh viện quen nhìn sinh lão bệnh tử, tự nhiên cũng sẽ không bận tâm mối quan hệ có vẻ mập mờ này, một đời người dài bao nhiêu đâu, nếu không thể làm điều mình muốn, không thể tự do yêu đương, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Đa Hân trở lại phòng bệnh, gần đây cô gần như không hề chợp mắt, vừa nằm lên giường bệnh liền ngủ thϊếp đi.
Trong giấc mơ, cô quay lại mùa hè đầy tiếng ve kêu ấy.
Trường trung học số 1 Lâm Thành có lịch sử lâu đời, phía sau phòng học là những hàng tùng, bách, lộc xanh che kín bầu trời, tiếng hò reo của học sinh trong lớp át cả tiếng ve bên ngoài. Cô ghé vào ngủ trên bàn. Cô bạn cùng bàn Tử Du thừa dịp giáo viên đi vắng, không biết nhặt ở đâu một chiếc lông vũ, giấu vào cặp sách, chỉ chờ lúc cô ngủ say, lấy ra, gãi nhẹ vào mặt cô, gãi ngứa cô.
Đa Hân giơ tay lên gạt bàn tay tác quái đó ra, mỉm cười lẩm bẩm: "Đừng làm phiền nữa mà."
Nhưng chiếc lông vũ vẫn không chịu khuất phục, sau một hồi rút lui, nó quay trở lại, chuyển đến lông mày của cô, thậm chí còn ngứa hơn.
"Tử Du Nhi." Cô nhắm mắt lại cười lên, đành bất lực gọi tên thủ phạm gây họa một cách trìu mến, hướng tay về bên cạnh, nhưng lại rơi vào khoảng không.
Trái tim Đa Hân bỗng nhiên chùng xuống, đột nhiên mở to mắt, ngồi thẳng dậy, lọt vào tầm mắt là phòng bệnh trắng tuyết, không còn âm thanh leng keng trong lớp học.
Đa Hân ngồi yên một lúc lâu, xoa xoa hốc mắt đau nhức, nặng nề thở dài.
Sau khi Tử Du tỉnh lại, nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ, cô không cố ý bày vẻ mặt lạnh lùng, lẳng lặng ngồi một bên rót nước, gọt táo cho nàng, ngón tay thon dài linh hoạt.
Đôi mắt đen nhánh của Tử Du theo cô đảo quanh phòng bệnh, cuối cùng rơi trở lại giường. Đa Hân thấy nàng nhìn mình chằm chằm, lông mày cô nhướng lên một chút nghi vấn, cô nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn gì?"
Tử Du muốn nói lại thôi.
Đa Hân khẽ nhích lại gần nàng: "Hả?"
Tử Du thẹn thùng nhìn cô, môi mấp máy: "Chúng ta..." Lời nói đằng sau quá nhỏ, tựa như đang đặt câu hỏi.
"Em nói lại lần nữa." Đa Hân không nghe rõ, cúi người, tai kề sát môi nàng.
Trước lạ sau quen, Tử Du lấy hết can đảm, tiến đến bên tai cô, Đa Hân chịu đựng cảm giác muốn quay đầu tránh né, lại nghe thấy người kia nhẹ giọng nói rõ ràng từng chữ: "Chúng ta đã từng làm chuyện đó chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro