Chương 27: Tớ muốn chờ em ấy
"Cô... Có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không?"
Câu nói này thường được thấy trong nhiều dịp trò chuyện khác nhau, nó đã quá lỗi thời. Ngay từ hàng trăm năm trước, Giả Bảo Ngọc cũng từng nói "Muội muội này ta đã từng gặp rồi!" Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Đa Hân khi Tỉnh Đào nói điều này là tiến lên phía trước hai bước, đẩy vai cô ấy ấn vào ghế, nói với một âm lượng mà chỉ có hai người họ có thể nghe thấy: "Cậu có thể đừng làm loạn được không?"
(* Giả Bảo Ngọc: một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần.)
Cậu có thể tự nhận thức một chút mình là gái thẳng hay không?
Tỉnh Đào vung tay đầu hàng: "Tớ không có làm loạn, thật sự tớ thấy cô ấy rất quen."
Đa Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu gặp người đẹp nào cũng đều thấy quen mắt."
Tỉnh Đào ngượng ngùng sờ sờ mũi, thừa nhận: "Cậu nói cũng đúng." Ngừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không phải, lần này không phải tớ nói nhảm, thật sự nhìn rất quen nha."
Đa Hân hoàn toàn không tin, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cậu nên thành thật với tớ một chút."
Tỉnh Đào đã biết Đa Hân nhiều năm như vậy, ngoại trừ hai năm đầu, hiếm khi cô ấy nhìn thấy biểu cảm nghiêm nghị của cô, vĩnh viễn đều là bộ dáng hững hờ, gặp chuyện không hoảng sợ.
Tỉnh Đào bật cười, xem ra tình cảm còn đọng lại rất sâu đậm?
Không cần biết sự quen mắt ấy đến từ đâu, nhưng Tỉnh Đào thật sự không nhớ được đã gặp qua đối phương lúc nào, vì vậy, cô ấy nghe lời gật đầu nói: "Được rồi." Cô ấy lại nhìn về phía sau, "Ánh mắt của mối tình đầu bạn gái của cậu đều như muốn gϊếŧ tớ, cậu còn không tránh xa tớ một chút đi?"
Đa Hân vô cảm: "Còn có, đừng gọi em ấy là mối tình đầu bạn gái của tớ, em ấy có tên."
Tỉnh Đào đồng ý, ra hiệu "OK".
Đa Hân lùi hai bước ngồi vào chỗ của mình.
Tỉnh Đào mỉm cười nhìn Tử Du: "Tiến sĩ Chu."
Đa Hân: "......"
Tử Du học theo, tao nhã lịch sự trả lời: "Phóng viên Bình."
Phóng viên Bình nghẹn lời.
Trong mắt của Đa Hân tràn ra ý cười.
Sau đó, Tỉnh Đào cười nói, "Tử Du, đúng không?" Cô ấy nhìn Đa Hân lần nữa, nói: "Lúc trước hai người các cô xem mắt là do tôi và Hoàng Giảo sắp xếp."
Cái này Tử Du thật sự không biết, nhưng bây giờ quan hệ của nàng và Đa Hân thế này, nói cảm ơn lại cảm thấy kỳ quái, chỉ có thể lễ phép mỉm cười.
Tỉnh Đào lẩm bẩm: "Thật là trùng hợp, cô nói xem trên thế giới này có nhiều người như vậy, tại sao hai người lại gặp nhau?"
Khi nói câu này, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của người kia. Là một phóng viên, cô ấy cần phải có năng lực quan sát mọi thứ, nhưng cô ấy không nhìn thấy bất kỳ sự dao động nào trong mắt Tử Du.
Thực sự mất trí nhớ sao?
Tỉnh Đào suy tư, lại nói thêm: "Cái này gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ* sao?"
(* Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Được tạm dịch là:
"Có duyên nghìn dặm xa còn gặp,
Không duyên trước mặt vẫn cách lòng.")
Khóe môi của Tử Du hơi nhếch lên không rõ ràng, nhưng nàng vẫn không trả lời như cũ.
Tỉnh Đào nheo mắt, nhìn Đa Hân ở một bên miệng nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Người này có phải đang đùa giỡn Đa Hân hay không, cô ấy không rõ ràng, nhưng có lẽ là còn thích cô, ít nhất trong giai đoạn có hảo cảm.
Làm sao một mình cô ấy có thể nói chuyện được, Tỉnh Đào đẩy thực đơn qua, nói: "Gọi thêm chút nữa đi, ra ngoài uống trà chiều, trò chuyện nhiều chán lắm."
Tử Du đưa thực đơn cho Đa Hân. Ánh mắt của Đa Hân ra hiệu cho nàng gọi món, Tử Du không câu nệ cầm lấy, rũ mi xem thực đơn.
Tỉnh Đào nhân cơ hội nhìn kỹ Tử Du. Hôm nay, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa, cổ áo được nới lỏng hai nút áo, đường nét xương quai xanh dưới cổ áo rõ ràng tinh xảo, khuôn mặt vô cùng dịu dàng. Tỉnh Đào hơi nghiêng người sang một bên, bởi vì đối phương tập trung làm cho đường sống mũi hấp dẫn hơn.
Lại nhìn dáng người...
Cô ấy nhẹ nhàng hít một hơi.
Đa Hân rốt cuộc đang nghĩ gì? Tỉnh Đào nâng cằm lên nghĩ, một đại mỹ nhân như vậy lắc lư trước mặt mình mỗi ngày, làm sao có thể nhịn được? Nhân sinh đắc ý tu tận hoan* nha. Nếu không phải biết Đa Hân nhiều năm, cô ấy sẽ thực sự nghi ngờ xu hướng tính dục của cô là thẳng.
(* Câu thơ trong bài thơ Thương tiến tửu của nhà thơ Lý Bạch:
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Dịch nghĩa: Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng.)
Đừng nói Đa Hân, chính mình gặp được mỹ nhân như vậy, có thể ngày đêm hòa thuận với nhau, nói không chừng cũng sẽ động tâm. Cô ấy không quan tâm nam hay nữ, dáng dấp đẹp mắt sẽ thích. Hiện tại, cô ấy chỉ ngủ với đàn ông, sau này nếu có cơ hội gặp được đại mỹ nhân thì cũng không phải là không cong được.
Tỉnh Đào khó khăn kéo suy nghĩ đang thả bay trong đầu mình về, Đa Hân không phải là một người phóng túng như mình. Về lý do, cô ấy phải giúp Đa Hân thoát khỏi người kia.
"Xôi gà lá sen trân châu có được không?" Đa Hân nhàm chán đếm những đường kẻ sọc trên khăn trải bàn, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
Đa Hân nghiêng đầu nhìn thực đơn trong tay Tử Du, thản nhiên nói: "Đều được."
Tử Du nhận thấy sự lơ đễnh của cô, trầm ngâm hỏi: "Chị không thích ăn cái này à?"
Đa Hân lắc đầu nói nhỏ: "Không có, tôi không quan tâm lắm đến chuyện ăn uống, không phải em cũng biết sao?" Cô nói quá nhanh, nói xong mới cảm thấy lời nói của mình vượt quá mối quan hệ hiện tại của hai người.
Những đứa trẻ nhà nghèo như Đa Hân đã sớm tần tảo, bươn chải kiếm củi, gạo, dầu, muối từ khi còn nhỏ. Có thể ăn no đã cảm thấy thỏa mãn, làm gì lo lắng đến việc cái gì ăn được, cái gì không ăn được. Ngay cả bây giờ, cô có thể đến nhà hàng Michelin tiêu phí không chớp mắt, nhưng đối với cô, nó không khác gì một tô mì nước ăn ở quán ven đường.
Ánh mắt của Tử Du dừng lại ở trên mặt cô trong một giây, sau đó nàng lại cúi đầu xuống, nói: "Vậy thì em sẽ tùy tiện gọi."
Đa Hân: "Ừ."
Cô tiếp tục đếm những đường kẻ sọc trên khăn trải bàn, nhưng lần này cô không thể bình tĩnh được nữa. Cô lén nhìn Tử Du, thấy nàng đang cầm bút chọn món, thỉnh thoảng lại xoay những bông hoa giữa các ngón tay.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Đa Hân cúi đầu, cầm lấy điện thoại mở khóa, tin nhắn đến từ Tỉnh Đào đang ngồi đối diện:
[Cậu vẫn làm được chứ? Tròng mắt đều dính chặt vào người ta [thở dài]]
Đa Hân: "......"
Cô có rõ ràng như vậy không?
Đa Hân nhấp vào một trò chơi nhỏ trên điện thoại, chán nản buồn bực gϊếŧ thời gian.
"Xôi gà lá sen trân châu, sườn heo hấp sốt đậu đen, xíu mại tôm, bánh móng ngựa Quế Lâm, những món này thôi." Tử Du trả lại thực đơn cho Tỉnh Đào, "Cô Ân, xem có gọi món gì thêm không?"
Tỉnh Đào gọi thêm ba ly trà sữa, một dĩa bánh cuốn, người phục vụ cầm lấy thực đơn.
Bữa ăn lên món rất nhanh, chờ đồ ăn lên rồi, Tỉnh Đào lại mở ra máy hát một lần nữa.
"Tử... Du." Cô ấy uốn lưỡi trước khi gọi tên Tử Du.
Tử Du dừng đũa, ngước mắt lên nhìn cô ấy. Khi người khác nói chuyện thì nên nhìn vào mắt đối phương, đây là phép lịch sự cơ bản.
Tỉnh Đào vội vàng xua tay: "Đừng nghiêm túc như vậy, cô cứ ăn đi."
Tử Du không nhúc nhích: "Cô nói đi."
Tỉnh Đào ra quân chưa thắng mà đã tự thấy lúng túng rồi*. Cô ấy cười một tiếng để giải tỏa, nói: "Tôi nghe Đa Hân nói cô bị mất trí nhớ?"
(* Mượn vế của câu thơ trong bài thơ Thục tướng của nhà thơ Đỗ Phủ:
出師未捷身先死Xuất sư vi tiệp thân tiên tử.
Ra quân chưa thắng thân đã chết.)
Nàng mỉm cười, nói: "Đúng vậy."
Tỉnh Đào hỏi tiếp: "Vậy cô có kế hoạch gì không?"
Tử Du liếc mắt nhìn Đa Hân, khẽ cắn đầu lưỡi, nói: "Đa Hân nói sẽ để tôi ở lại cho đến khi tôi khôi phục trí nhớ."
"Ồ." Tỉnh Đào mỉm cười, "Vậy nếu cô không bao giờ khôi phục được trí nhớ thì sao? Ví dụ như dăm ba năm, chẳng lẽ hai người luôn ở chung à?"
Tử Du tự nhủ trong lòng, nếu như vậy thì tốt rồi.
Tử Du nói: "Đến lúc đó lại tính sau, chắc là không lâu như vậy."
Tỉnh Đào nhấp một ngụm trà sữa nóng, cười tủm tỉm: "Trước đó, tôi cũng đã nhắc nhở Đa Hân rồi. Cô nói xem, ngộ nhỡ cậu ấy quen bạn gái mới, trong nhà còn có một người khác, dễ làm bạn gái hiểu lầm lắm."
Nụ cười trên mặt Tử Du duy trì hơi khó khăn.
Đa Hân cũng nhíu mày, nhìn Tỉnh Đào đầy thắc mắc. Tỉnh Đào đáp lại cô một ánh mắt yên tâm.
Trên mặt Tỉnh Đào mỉm cười, nhưng thật sự là từng bước ép sát: "Bạn học Tử Du, cô nói có đúng hay không?"
Tử Du nắm chặt hai tay dưới bàn, cười nói: "... Ừ."
Tỉnh Đào dựa lưng vào thành ghế, nói với giọng nghiêm túc: "Vì vậy, cô vẫn nên lên kế hoạch trước. Đa Hân là người tốt, có mấy lời cậu ấy không thể nói ra. Tôi là bạn của cậu ấy, tôi nói thay cậu ấy vậy."
Đa Hân không ngừng nháy mắt với Tỉnh Đào.
Tỉnh Đào mặc kệ cô. Nếu muốn chấm dứt thì phải chấm dứt sạch sẽ, còn vấn vương không dứt như vậy làm gì?
Tỉnh Đào: "Cô nên biết rằng hai người đã quá khứ rồi. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cô ——"
Sắc mặt của Tử Du trở nên khó coi.
Cô ấy còn chưa kịp nói xong đã bị Đa Hân ngắt lời, thần sắc thản nhiên nói: "Còn chưa ăn được cái gì, đều lạnh cả rồi."
Tỉnh Đào thở dài trong lòng.
Hai câu vừa rồi cũng không tính là nặng lời, vậy mà Đa Hân đã thấy đau lòng. Cũng không cần Tử Du gài bẫy, Đa Hân đã tự trói mình lại, đưa đến trước mặt người ta.
Tỉnh Đào dùng đũa công khai gắp cho Tử Du một miếng sườn, cười nói: "Xin lỗi, mấy miếng sườn này khá ngon, cô có thể ăn thử."
Tử Du thì thào: "Cảm ơn."
Đa Hân rũ mắt không nói lời nào.
Tỉnh Đào cắn hai miếng, cầm điện thoại lên gửi cho cô một tin nhắn: [Tớ không biết cô ấy có gài bẫy cậu hay không, nhưng cô ấy nhất định còn thích cậu, hơn nữa là rất rất thích]
Đa Hân thấy điện thoại sáng lên nhưng không cầm lên nhìn. Tử Du ngồi bên cạnh cô, cô hơi lo lắng Tử Du sẽ nghĩ rằng cô bày mưu tính kế để Tỉnh Đào nói ra những lời kia.
Lý trí nói với cô rằng sự quyết đoán của Tỉnh Đào là đúng, nhưng cô không thể làm điều đó. Cô đã cố gắng hết sức để bản thân không bị thu hút lần nữa, cô không cách nào nói ra.
Tỉnh Đào thấy cô như vậy cơ bản cũng hiểu, không cách nào khác ngoài việc yên lặng theo dõi diễn biến, chờ đến lúc Đa Hân cần cô ấy làm thùng rác trút bầu tâm sự.
Nhưng mà...
Sau khi thanh toán, Tỉnh Đào kéo cánh tay của Đa Hân, nói với Tử Du: "Tôi có vài lời muốn nói với Đa Hân. Cô ra cửa trước đợi cậu ấy một lúc đi."
Tử Du đi đến cửa, đưa lưng về phía họ.
Đa Hân hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tỉnh Đào quơ quơ tay trước mắt cô, bất lực nói: "Cậu có thể tạm thời rời mắt khỏi mối tình đầu bạn gái của cậu được không?"
Đa Hân quay mặt lại, hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Tỉnh Đào nhìn cô hồi lâu, mới nghiêm túc đặt câu hỏi: "Nếu tớ cùng mối tình đầu bạn gái của cậu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?"
Đa Hân quay đầu rời đi.
Tỉnh Đào kéo cô lại, ha ha nói: "Chỉ đùa chút thôi, bây giờ nói chuyện nghiêm túc với cậu."
Đa Hân nhịn xuống tính khí nóng nảy, đứng yên chờ.
Tỉnh Đào trầm giọng nói: "Tớ tặng cậu một câu nói, hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.*"
(* Hai câu thơ trong bài thơ Kim lũ y (Áo kim tuyến) của nữ nhà thơ Đỗ Thu Nương.)
Đa Hân nheo mắt nói: "... Lại là nói đùa?"
Tỉnh Đào nhìn cô chằm chằm, nói: "Không phải, tớ nói thật đấy. Đời người có bao nhiêu năm, mỗi ngày chúng ta còn sống, là từng bước đến gần cái chết. Nếu cậu không bỏ xuống được, vậy không bằng cầm lên một lần nữa, không cần tra tấn chính mình."
Đa Hân nhìn vào đôi mắt của cô ấy, trong mắt hơi gợn lên tia sáng. Một lúc lâu sau, cô khẽ cong môi dưới, nhìn như tự giễu lại như buồn cười, sau đó vỗ nhẹ lên vai cô ấy.
"Cám ơn ý tốt của cậu, tớ trở về."
Đa Hân gật đầu với cô ấy, từng bước đi về phía cửa.
Tỉnh Đào nhìn theo bóng lưng cô đơn của cô, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy rằng cô ấy không hiểu Đa Hân chút nào.
Không, phải nói là qua nhiều năm như vậy, cô ấy đều không thực sự hiểu Đa Hân.
Tỉnh Đào gặp Đa Hân khi cô ấy vẫn còn học đại học, không phải ở Lâm Thành mà ở một thành phố khác. Lúc đó, Đa Hân độc lai độc vãng, trầm mặc ít nói, làm thu ngân ở siêu thị, làm việc trong nhà máy, còn làm chuyển phát nhanh. Xem như có duyên phận, Tỉnh Đào ngẫu nhiên gặp cô nhiều lần. Từ nhỏ cô ấy đã cuồng sắc đẹp, nhìn thấy chị gái này đẹp mắt nên tiếp cận Đa Hân, dần dần hai người trở nên quen thuộc với nhau.
Nói về việc sau này Đa Hân làm họa sĩ game, chính là Tỉnh Đào đã khai sáng cho cô. Có một lần, sau một ngày làm việc, Đa Hân không có làm ca đêm, hơi nhàn rỗi. Tỉnh Đào mang cô đến thư viện trường, Đa Hân lấy ra một quyển sổ phác họa rồi dùng bút chì bắt đầu vẽ. Lúc đầu, Tỉnh Đào cũng không để ý, thấy cô chăm chú vẽ nên nhìn nhiều hơn một chút, vừa nhìn vào liền kinh ngạc đến ngây người, đây là bức tranh thần tiên gì vậy.
"Cậu có thể đi theo con đường chuyên nghiệp nha? Còn đẹp hơn chuyên ngành mỹ thuật ở trường tớ."
Đa Hân nhăn mũi, giơ tay che quyển sổ, bất mãn nói: "Đừng giễu cợt tớ."
Tỉnh Đào vội vàng nói: "Cái này không phải giễu cợt cậu, không tin cậu đi hỏi người khác xem."
Đa Hân chắc chắn sẽ không đi hỏi người khác. Tỉnh Đào thừa dịp cô chưa sẵn sàng, trực tiếp cầm lấy sổ phác họa của cô. Cô ấy cũng không ngại đi quấy rầy người khác, lần lượt hỏi các bạn học khác, nhận được lời khen ngợi nhất trí.
Tỉnh Đào tựa như tranh công, trả quyển sổ lại, cười nói: "Nhìn đi, tớ nói là cậu vẽ rất đẹp mà."
Đa Hân nhìn cô ấy chằm chằm trong ba giây mà không có bất kỳ cảm xúc nào, nhét quyển sổ vào cặp rồi rời đi.
Tỉnh Đào nhìn theo bóng lưng của cô, sững sờ, vội vàng đuổi theo.
"Này."
"Cậu làm sao vậy?"
"Tại sao cậu lại tức giận?"
"Thật sự vẽ rất đẹp nha."
"Tớ là vì muốn tốt cho cậu. Cậu có khả năng này, có thể đi làm việc khác. Tớ thấy cậu ở nhà máy giẫm máy may, cắt chỉ đều cảm thấy lãng phí đôi tay này của cậu!"
"Cậu không nên sống như thế này!"
Tỉnh Đào hét lên sau lưng cô.
Đa Hân đứng lặng dưới ngọn đèn đường.
Tỉnh Đào thở hổn hển đi vòng qua trước mặt cô. Tóc mái của Đa Hân rất dài che khuất đôi mắt cô. Ánh đèn đường quá tối, Tỉnh Đào hoàn toàn không nhìn thấy biểu hiện của cô.
Chỉ biết rằng rất lâu sau, có lẽ không bao lâu, cô nghe thấy giọng nói mờ mịt và run rẩy của Đa Hân trong đêm: "Vậy cậu nói xem, cậu muốn tớ sống như thế nào?"
Tỉnh Đào muốn nhìn ánh mắt của cô.
Đa Hân lại đổi nét mặt khác, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, có chút cam chịu nói: "Dù sao cũng không có người quan tâm tớ."
Tỉnh Đào buột miệng nói: "Có tớ, tớ quan tâm."
Đa Hân nói: "Cảm ơn."
Tỉnh Đào vui mừng khôn xiết, sau đó nghe cô hít một hơi nói: "Nhưng tớ không cần."
Tỉnh Đào bị đâm một dao. Thành thật mà nói, cô ấy gần như muốn nổi điên, nhưng cô ấy cảm thấy tâm trạng của Đa Hân đang không tốt, vì vậy nhịn xuống, nói: "Cậu không cần bạn bè sao?"
Đa Hân lại đâm một dao, nói rõ ràng: "Không cần."
Tỉnh Đào ngược lại vui vẻ: "Không cần mà cậu còn đồng ý đến thư viện với tớ làm gì?"
Tai của Đa Hân được che giấu sau mái tóc đen nhánh dần dần đỏ lên.
Tỉnh Đào nhân cơ hội nắm lấy tay cô đi về phía trước, vừa đi vừa trò chuyện: "Ôi chao, tuổi còn nhỏ như vậy mà làm ra bộ dáng thù hận sâu nặng làm gì, người trẻ tuổi chúng ta phải có chí hướng nha."
Đa Hân nói: "Làm sao cậu biết tớ không phải thật sự là thù hận sâu nặng?"
Tỉnh Đào Nao tạo ra một loạt các âm mưu truyền hình, ngạc nhiên nói: "Cậu và người khác có thù không đội trời chung?"
Đa Hân không nói nên lời: "Không phải."
Tỉnh Đào cười nói: "Như vậy còn được, trên đời này không có trở ngại nào không thể vượt qua."
Đa Hân khẽ khịt mũi: "Nói dễ hơn làm."
Tỉnh Đào mừng rỡ vì cô nói câu này, buông tay cô ra, cúi đầu cảm kích với trời đất.
Đa Hân cau mày: "Cậu làm gì vậy?"
Tỉnh Đào nói: "Thật hiếm khi nghe thấy một lời chế nhạo từ miệng của cậu."
Đa Hân im lặng.
Tỉnh Đào không miễn cưỡng cô, đưa cô đến một hồ nước phía sau thư viện trường, chọn một nơi hẻo lánh không có người ngồi xuống, cùng cô nói chuyện rất lâu.
"Vừa rồi tớ nói nghiêm túc, cậu vẽ đẹp như vậy, có thể làm họa sĩ."
Đa Hân lại xùy một tiếng, nói, "Người biết vẽ nhiều như vậy, làm họa sĩ được mấy người. Làm người phải tự biết bản thân mình ở đâu."
"Vậy cũng không thể tự coi nhẹ bản thân, cậu là tự học hay có người dạy?"
"Tự mình vẽ một cách mù quáng."
"Điều đó có nghĩa rằng cậu là thiên phú nha, wow, thật thần kỳ!" Tỉnh Đào giơ ngón tay cái lên cổ vũ cô.
Đa Hân bị cô ấy nói đến đỏ bừng mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cậu quá cường điệu, tớ thật sự không thể dựa vào cái này kiếm ăn."
Tỉnh Đào lại hỏi: "Không thử làm sao biết được?"
Đa Hân vẫn lắc đầu.
Tỉnh Đào lắc lắc cánh tay của cô: "Thử đi, thử một chút thôi, thử một chút thôi nha."
Đa Hân đứng lên: "Tớ muốn về nhà."
Tỉnh Đào bĩu môi.
Đa Hân khẽ nâng cằm: "Đưa cậu trở về ký túc xá trước, cậu còn không đi?"
Hôm sau, Tỉnh Đào đã tặng cô một bảng vẽ điện tử.
Đa Hân: "......"
Tỉnh Đào nói: "Tớ hỏi qua bạn học, họ đều nói thường dùng cái này, độ nhạy gì đó, chức năng tương đối đầy đủ. Tớ cũng không biết nó đầy đủ thế nào, dù sao cậu thử nó rồi sẽ biết."
Đa Hân nhìn cô ấy một lúc lâu, bất lực nói: "Cậu có biết cái này phải dùng với máy tính không?"
Âm Tiểu Long gãi gãi đầu, biết mình náo loạn chê cười, ha ha
nói: "Hay là tớ lại cho cậu một cái máy tính, nhưng hiện tại tớ không có tiền, chờ tớ tiết kiệm một năm nữa đi?"
Máy tính thời đó vẫn còn hơi quý đối với sinh viên. Gia đình Tỉnh Đào cũng không phải đại phú đại quý gì, cô ấy lại tiêu tiền hơi phung phí. Đa Hân đoán có thể cô ấy sẽ hỏi người nhà nên từ chối: "Tớ không muốn nó, cậu trả lại đi."
Tỉnh Đào kiên quyết từ chối. Bàn về việc chơi xấu khóc lóc om sòm, Đa Hân không thể so sánh với cô ấy. Sau khi hỏi rõ ràng, đó chính là số tiền cô ấy dành dụm được, cô đành phải nhận lấy.
Tỉnh Đào còn rất ngượng ngùng: "Tớ mua cái này rất bình thường. Sau này cậu phát triển, cậu có thể đổi cái tốt hơn."
Đa Hân trịnh trọng nói: "Cảm ơn."
Tỉnh Đào nhớ tới chuyện không có máy tính, ngượng ngùng nói: "Hi vọng nó sẽ không bị hư trong một năm này..."
Đa Hân cắn răng, đột nhiên hạ quyết tâm: "Tớ sẽ tự mua máy tính."
Công việc của cô tuy lương thấp nhưng cũng chẳng tốn kém bao nhiêu. Sau khi dành dụm được hai năm, cô quyết tâm mua một chiếc máy tính để bàn cấu hình cao, đặt trong căn nhà thuê.
Vào ngày đầu tiên sau khi được cài đặt, Tỉnh Đào đứng sau lưng cô xoa tay, kích động thúc giục cô: "Nhanh lên, thử một chút."
Đa Hân đọc sách hướng dẫn xong, va vấp với công cụ mới. Lúc đầu chưa quen thuộc, dần dần cô cảm thấy khác hẳn so với giấy, bút chì, bút mực, bút lông, bút màu nước... quả thật mở rộng tầm mắt.
Sau khi cô vẽ xong một bức, Tỉnh Đào đã ngủ thϊếp đi trên giường từ lâu.
Ban ngày cô đi làm như mọi ngày, không còn đi làm ca đêm, chỉ ở nhà đọc sách vẽ tranh, đọc sách chuyên môn. Cô là giữa đường xuất gia nên phải hăng hái bổ sung kiến
thức liên quan. Có đôi khi xem nhập tâm, mãi đến hừng đông đều không động đậy chút nào, đến khi đi làm, cô lại không thấy buồn ngủ, tinh thần sảng khoải.
Cô bắt đầu lên mạng tìm hiểu xem mình có thể làm thêm hay không, nhận một số công việc nhỏ, không kiếm được nhiều tiền nhưng chính là cô dùng bút vẽ trong tay kiếm được, cô rất vui vẻ. Cũng chính lúc đó, cô hiểu được công việc mà mình thật sự muốn làm.
Cô bỗng nhiên có một mục tiêu, sống lại từ sự tuyệt vọng, có một chùm tia lửa trong cuộc sống băng giá của cô.
Tỉnh Đào thỉnh thoảng ghé qua nhà cô, nhìn thấy một bức thư được đặt trên bàn của cô, không có địa chỉ người nhận, kỳ quái hỏi thăm: "Cậu có muốn gửi thư này đi hay không? Không có thông tin gì làm sao gửi?"
Đa Hân ngẩng đầu lên khỏi máy tính: "Còn chưa viết. Khi nào gửi, tớ sẽ viết."
"Ồ." Tỉnh Đào lắm miệng hỏi, "Gửi cho ai vậy?"
Đa Hân mím môi nhìn chằm chằm vào máy tính, cầm bút vẽ một vài đường, thật lâu mới nói: "Một người... có lẽ không quan tâm đến tớ nữa."
Tỉnh Đào khó hiểu: "Hả?"
Đa Hân Cạch nhẹ nhàng ừ một tiếng, thở nhẹ một hơi: "Nhưng tớ chưa từng tuyệt vọng, tớ muốn... chờ em ấy."
Tỉnh Đào đặt ngón tay vào phong bì, đã nghĩ ra được một chút, vì vậy, cô ấy không nói nữa.
Không nhớ từ khi nào, Đa Hân không viết thư nữa, Tỉnh Đào cũng không hỏi lại. Sau này, cô ấy biết rõ người kia đã hoàn toàn hết hi vọng.
Đa Hân cũng biến thành một người khác, cũng gần giống như hiện tại, lười biếng nhưng tự tin, tràn đầy sức hút của một người phụ nữ trưởng thành, gần như không thể nhìn ra được cô còn có một thời kỳ ảm đạm và cam chịu như vậy.
Tỉnh Đào chỉ trải qua thời kỳ cô thay đổi từ ảm đạm sang vui vẻ, nhưng lại không biết tại sao cô lại trở nên như vậy. Đa Hân chưa bao giờ kể cho cô ấy nghe về quá khứ của mình. Ngay cả khi cô đã khóc hết nước mắt sau khi say, nói rằng cô rất nhớ nàng, bất quá chỉ là lặp lại những lời đó mà thôi.
Cô giống như một ngọn núi bị đóng băng từ lâu, Tỉnh Đào đã cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng lộ ra trên đó. Còn những cuồng quay thống khổ và giãy giụa bên dưới đều đã đi qua, là bí mật mà cô không muốn người khác biết.
Những bí mật này có thể sẽ lại được tiết lộ vào một ngày nào đó, nhưng người đó sẽ không phải là cô.
Tỉnh Đào nhìn bóng lưng hai người đang đi cùng nhau, khịt mũi. Cho dù đối với Đa Hân, cô ấy không có tình cảm gì khác ngoài tình bạn, cô ấy vẫn có chút chua xót. Thật sự là phụ nữ như tay chân, chị em như quần áo.*
(* Câu gốc là
"Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục"
(Anh em như chân tay, vợ con như áo mặc)
Câu nói của Lưu Bị trong tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa của tác giả La Quán Trung.)
Tay chân không còn, bộ quần áo này của cô ấy cũng không còn.
Bước ra ngoài, trong đầu Tỉnh Đào lóe lên một suy nghĩ: Những lá thư của Đa Hân là viết cho Tử Du? Nếu Tử Du không buông bỏ được cậu ấy, tại sao không đi tìm cậu ấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro