Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Nụ hôn vị dâu tây


Sau bữa trưa, một tiếng trước khi xuất phát, Tử Du dựa vào ghế sô pha, một tay ấn lên trán, vẻ mặt có chút khó chịu. Nàng đau đầu, nhưng không phải đột ngột đau nhói như mấy ngày ở bệnh viện, mà cảm giác như có hàng vạn con kiếncắn xé cùng lúc, càng ngày càng đau, dày đặc vào tận xương tủy.

Trên trán nàng từ từ nhễ nhại mồ hôi, chạm vào lông mi làm mờ đi tầm nhìn của nàng.

Sau khi Đa Hân dọn dẹp nhà bếp, cô bước ra thấy nàng nghiến răng đau đớn. Cô bước nhanh đến hỏi: "Làm sao vậy?"

Tử Du ấn ngón tay lên huyệt thái dương, nhưng không bớt đau chút nào. Nàng đưa mắt cầu cứu nhìn về Đa Hân, trông hơi đáng thương: "Chị có thuốc giảm đau ở đây không?"

"Có." Nhưng Đa Hân không nhúc nhích, lo lắng nói nhỏ: "Nhưng em đến bệnh viện có phải tốt hơn không? Có phải vết thương trên đầu có vấn đề gì không?"

"Không phải." Tử Du trả lời: "Chỉ là đau đầu thôi, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một lát là được."

Đa Hân nhìn nàng hai giây, sau đó tiến lên vén tóc nàng kiểm tra. Vết thương không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn không yên lòng, cau mày: "Tôi đưa em đến bệnh viện."

"Vô ích thôi." Tử Du chịu đựng cơn đau gần như xuyên qua não, mệt mỏi thả tay xuống, nhẹ nhàng kéo cổ tay của Đa Hân, nói một cách yếu ớt: "Thuốc giảm đau."

Yết hầu của Đa Hân giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Cô quay về phòng ngủ, mang cho nàng một hộp Ibuprofen, nhân tiện lấy một ly nước ấm, đặt lên bàn trà.

"Cảm ơn." Tử Du lễ phép cảm ơn. Nàng không còn khí lực để nghĩ đến chuyện khác, động tác thành thạo như đã từng làm cả trăm ngàn lần, nuốt vội thuốc rồi nằm xuống sô pha.

Thuốc có hiệu lực sau khoảng nửa giờ, thuốc giảm đau không có nhiều tác dụng đối với Tử Du. Tử Du nằm nghiêng, một tấm chăn đắp quanh người. Nàng cuộn tròn rúc vào một chỗ, hàm răng run rẩy tạo ra tiếng va chạm, sắc mặt trắng bệch.

Nàng bắt đầu đập đầu vào ghế sô pha dưới gối một cách vô thức.

Trên đầu có vết thương vừa cắt chỉ, Tử Du biết nàng không thể làm như thế, nhưng thật sự quá đau, giống như một cái búa và một cái cưa, lần lượt cưa các sợi thần kinh của nàng. Bên tai ong ong ù đi, nàng gắt gao cắn môi dưới, trán dán chặt vào thành ghế sô pha, âm thanh phập phồng trầm muộn vang lên trong lồng ngực nàng.

Trong lúc mơ hồ, nàng cảm thấy có một bàn tay ấm áp dán lên trán, kéo nàng ra khỏi ghế sô pha, sau đó hai bên thái dương được những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn vào.

"Rất đau sao?" Đó là giọng nói của một người phụ nữ quen thuộc, trầm thấp mềm mại, tràn đầy yêu thương và thương tiếc.

Giọng nói này, nàng đã từng mơ thấy không biết bao nhiêu lần trong những đêm đau đầu buốt óc. Nhưng sau khi tỉnh dậy, nàng chỉ có thể đối mặt với căn phòng trống trải. Nàng đã chờ đợi ngày này quá lâu.

"Không đau đâu." Tử Du nhanh chóng chớp đi dòng nước mắt trên mi.

"Em không phải sợ đau sao?" Ngữ khí của người phụ nữ có phần khó hiểu.

"Có chị mới sợ." Tử Du nép vào ngực cô, cau mày, lẩm bẩm nói: "Bây giờ rất đau."

Một nụ cười không giải thích được rơi trên đầu nàng.

Nụ cười cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.

Người phụ nữ dường như chạm vào khuôn mặt nàng. Làn da ấy tinh tế, mỏng manh và ấm áp, đủ để làm cho nàng muốn khóc.

Ý thức của Tử Du dần chìm vào bóng tối.

Khi nàng tỉnh dậy, xúc cảm dưới thân không đúng, mềm mại vô cùng, đôi mắt nàng đảo xuống vài cái rồi từ từ mở ra. Lọt vào tầm mắt là tia sáng mờ ảo, màn cửa đóng chặt, hình dáng một chiếc ghế sô pha lười phía trước cửa sổ, đối diện giường dán một tấm poster.

Tử Du nhìn xuống tấm chăn bông đang đắp, chắc chắn đây là bên trong phòng của Đa Hân.

Vẫn còn cảm giác đau nhói, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều, nàng chống đỡ thân thể ngồi dậy, khôi phục nguyên trạng cho giường của Đa Hân, rồi mở cửa cót két ra khỏi phòng.

Phòng khách tràn ngập ánh nắng, Đa Hân ngồi trên ghế sô pha chính giữa phòng khách, nghe tiếng động ngay lập tức quay đầu lại: "Em tỉnh rồi." Bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm.

"Thật xin lỗi." Tử Du áy náy nói. "Hiện tại mấy giờ rồi?"

Đa Hân nhìn vào điện thoại: "1 giờ 35 phút, còn tới kịp, tôi đã nói với cô ấy rằng em không không được khỏe, lùi lại một tiếng, chúng ta đi thôi." Cô nói xong đứng dậy, đi về phía cửa, cố ý đi chậm lại, xoay người đổi giày, giả vờ vô tình hỏi: "Em bị chứng đau đầu từ khi nào?"

Bây giờ là giữa mùa hè, người rất dễ mệt rã rời. Buổi trưa, cô muốn chợp mắt một lúc, nhưng cô vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt Tử Du tràn đầy mồ hôi lạnh lại hiện ra. Nàng là thiên kim tiểu thư sợ đau, chưa từng thấy nàng đau như vậy bao giờ, ngay cả quần áo cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Còn động tác uống thuốc của nàng, sao lại thuần thục như vậy? Có phải thường xuyên bị đau hay không?

Tử Du sửng sốt, nói: "Em không nhớ rõ."

Đa Hân mỉm cười, tự nghĩ mình quan tâm tắc loạn, nàng bị mất trí nhớ.

Tử Du đợi cô thay giày xong, tự giác đỡ tủ thay giày, trấn an cô nói: "Đó không phải là vấn đề lớn, đừng lo lắng."

Đa Hân muốn phản bác lại, ai lo cho em, nhưng lời này nói ra càng che càng lộ, nên đành nuốt xuống.

Đa Hân mở cửa, bước ra ngoài, im lặng chờ Tử Du đi ra.

Tử Du đi hai bước, ra tới cửa, cửa có tiếng cùm cụp khép lại. Ánh mắt của Tử Du rơi vào ổ khóa cửa, dừng lại một giây, rủ mắt xuống đi theo Đa Hân.

Khi thang máy đi xuống, Tử Du nhìn vào con số không ngừng biến hóa, đột nhiên lắc đầu, tay vịn cách tường. Đa Hân nhận thấy sự khác thường của nàng, nghiêng đầu nhìn sang: "Có chuyện gì vậy?"

Tử Du nhắm mắt lại, nháy đi tia máu đỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, bình tĩnh nói: "Không có gì."

Đa Hân: "Đi tháng máy làm đầu khó chịu sao?"

Tử Du muốn nói không, nhưng sợ Đa Hân hỏi thêm, thuận theo cô đưa tay nhéo nhéo mi tâm, hơi mệt mỏi nói: "Vâng."

Đa Hân không nói gì. Tử Du đang nghĩ về điều gì đó, không lưu tâm đến sự lãnh đạm của cô.

Lần này, đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Đa Hân đi ra hai bước, đột nhiên quay lại dặn dò Tử Du ánh mắt đang mơ hồ thất thần đuổi theo. Tử Du như bừng tỉnh lại mờ mịt nhìn cô.

Đa Hân thở dài, bất đắc dĩ bước tới nắm tay nàng.

Tử Du chớp mắt, vứt bỏ tất cả tạp niệm, chăm chú nhìn vào đường nét tinh xảo bên mặt Đa Hân.

Đa Hân mở cửa ghế lái phụ, hất cằm lên. Tử Du tự động ngồi vào, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, khóe miệng mỉm cười, ngẩng đầu dùng ánh mắt tranh công nhìn cô.

Đôi mắt nàng vô cùng đặc biệt, không chỉ đơn giản dùng những cụm từ "mắt phượng", "mắt hoa đào" để hình dung. Dài mà không sắc, khóe mắt khoáng đạt*, đuôi mắt vẽ ra đường cong thập phần ưu nhã. Mắt nàng hai mí rõ ràng, lông mi vừa dài vừa cong, vì vậy, khi nàng giương ánh mắt thanh tịnh nhìn người khác, mang theo một nét ngây thơ đơn thuần như trẻ con.

(* khoáng đạt: rộng rãi, thanh thoát.)

Đa Hân không biết chỉ thắt dây an toàn mà thôi, nàng còn đòi tranh công cái gì, nhưng đôi môi mím chặt của cô bất giác khẽ nhếch lên.

Đa Hân cố tình cau có, vẻ mặt cứng rắn, nói: "Cúi đầu xuống."

Tử Du nghe lời cúi đầu.

Đa Hân vén tóc nàng lên xem vết thương, xác nhận không sao, nói: "Được rồi, ngồi đi."

Tử Du ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, đặt hai tay trên đầu gối. Sau đó, nàng nghiêng đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt tranh công, mang theo một chút kiêu ngạo, đắc ý.

Có chút đáng yêu. Đa Hân cảm thấy trong lòng mềm mại, ngón tay đỡ trên cửa xe giật giật, thiếu chút nữa không thể cưỡng lại muốn sờ vào mặt nàng.

Cô khó khăn từ mặt Tử Du dời đi ánh mắt, mở cửa ghế lái, ngồi vào, khởi động xe.

Hẹn cô Hoàng tại một quán cà phê đối diện văn phòng nơi cô ấy làm việc, Đa Hân đậu xe vào một bãi đậu xe gần đó, cùng Tử Du đi qua. Tử Du nhìn những tòa nhà xung quanh, tràn đầy tò mò, như thể không biết những thứ đó là gì. Đa Hân nhìn vào nét ngây thơ trên mặt nàng. Một người đàn ông cao lớn đi tới, Tử Du theo bản năng nhích lại gần Đa Hân, tay cũng đặt trên cánh tay cô, mọi hành động đối với cô đều là hoàn toàn tin tưởng.

Sắc mặt của Đa Hân hiện lên một tia xoắn xuýt, bàn tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt, sau đó buông ra rồi từ từ thở ra một hơi.

Cô nhất định phải đuổi Tử Du đi.

Nhưng cảm giác bất đắc dĩ vẫn trào dâng trong lòng.

Đột nhiên, cô dừng bước.

Tử Du nghiêng đầu kỳ quá hỏi cô: "Sao vậy?"

Đa Hân không được tự nhiên buông mi xuống, nhìn tiệm đồ ngọt ven đường, nói: "Tôi muốn ăn kem."

Tử Du bật cười, ôn nhu cười nói: "Em đi mua cho chị nha?"

Đa Hân lắc đầu, mím môi: "Tôi tự đi được."

Tử Du thỏa hiệp nói, "Vậy cùng đi đi, dù sao một mình em ở đây đợi chị, chị cũng không yên lòng."

Đa Hân gật đầu.

Tiệm đồ ngọt cần phải xếp hàng, phía trước đã có bốn năm hàng. Hiện tại đang nghỉ hè, học sinh lang thang bên ngoài rất nhiều. Những người xếp hàng đều trông giống như học sinh, Đa Hân cảm thấy mình không phù hợp với những người này, tới rồi lại muốn rời đi. Quan trọng nhất là cô biết mình đang mượn cớ mua kem để kéo dài thời gian, luôn có chút kỳ lạ trong lòng.

"Hay là..." Cô quay đầu nói với Tử Du. Tử Du đã buông tay cô ra, tự mình tiến lên phía trước.

Đa Hân nhìn theo bóng lưng của nàng, cười nhạt.

Đây không phải là lần đầu tiên Tử Du mua kem cho cô. Đa Hân và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau. Gia đình nghèo khó, một xu cũng phải chia đôi, ngay cả mua quần áo mới, giày mới cũng thiếu thốn, nói chi đến mua những món ăn vặt xa xỉ như thế này. Từ trước đến nay, những thứ này là kính nhi viễn chi*. Nhưng ở độ tuổi đó, nhìn bạn học hẹn nhau mua kem sau giờ học, trong tay mỗi người đều có một cái, cô cũng sẽ thèm, cũng sẽ ao ước. Chẳng qua là cô giỏi che giấu, bạn bè đều cho rằng cô không thích ăn.

(* Kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách – muốn nhưng không dám đến gần.)

Chỉ có Tử Du nhìn ra. Nàng mời cả lớp ăn kem trong giờ học thể dục, đương nhiên bao gồm cả cô. Để duy trì hình tượng không thích ăn kem, Đa Hân đã vô cảm trong suốt quá trình. Tử Du lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, đôi chân nhẹ nhàng đung đưa trên không, đôi vai thỉnh thoảng va vào cô, như thể vô tình, lại như cố ý, mùi hương cơ thể của thiếu nữ lướt qua chóp mũi theo làn gió.

Đa Hân nhịn không được nhẹ nhàng cười.

Tử Du cũng cười, bởi vì cô cười.

Hương vị cây kem từ đó vẫn nằm trong lòng Đa Hân, là vị dâu tây.

Sau này, Tử Du cũng chỉ mua cho một mình cô, luôn viện đủ thứ cớ, nào là mua nhiều, mua xong cảm thấy mùi vị chắc chắn không ngon, dù sao cũng chỉ là cố đưa cho cô thôi.

Sau đó nữa, hai người trao nhau nụ hôn với nhiều vị kem khác nhau...

"Đa Hân, chị muốn ăn vị gì?" Câu hỏi đột ngột của Tử Du làm gián đoạn hồi ức của cô.

Đa Hân mím môi, vừa định trả lời, Tử Du đã gợi ý: "Vị dâu tây có được không?"

Đa Hân hơi giật mình, nhất thời như được đưa trở về quá khứ. Tử Du hỏi lại, Đa Hân hoàn hồn, đút một tay vào túi quần, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô liếc nhìn cửa kính nơi đã hẹn, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, chắc là cô Hoàng đang chờ ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro