Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114: Cao trung (6) - Cậu đẹp


Trước sự cám dỗ của sắc đẹp, Tử Du ra tay nhanh như chớp, véo má Đa Hân, không nhẹ cũng không nặng.

Nặng quá thì luyến tiếc, còn nhẹ quá thì không thể làm cho mình thoát khỏi suy nghĩ.

Đa Hân kêu "a" một tiếng, nhưng không tức giận, mà chỉ kỳ quái hỏi: "Sao cậu lại véo tớ?"

Tử Du nghĩ ra một cái cớ, khiển trách cô với một giọng điệu đanh thép: "Ngốc chết mất."

Sau khi thốt ra, nàng tự cảm thấy hơi lỡ lời, ngộ nhỡ Đa Hân tức giận với nàng thì sao? Tử Du liếm liếm môi, muốn bù đắp lại, nhưng không ngờ Đa Hân lại im lặng vài giây, sau đó ngoan ngoãn nói: "... Ồ."

Tử Du: "..."

Ồ?

Đa Hân nhìn vẫn ngoan ngoãn dịu dạng hỏi: "Vậy cậu còn dạy tớ không?"

Tử Du vội vàng nói: "Dạy!" Sợ rằng nếu trả lời quá muộn, sẽ không có cơ hội.

Đa Hân gãi đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Tớ xin lỗi."

Đều do cô quá ngu ngốc, nếu không, Tử Du cũng không cần phải nói đi nói lại nhiều lần như vậy, lãng phí thời gian của nàng. Nếu nàng thích nhìn mặt mình, vậy thì cứ để nàng nhìn đi, xem như đóng học phí, véo cũng là thương cho roi cho vọt.

Hình như có điều gì đó không ổn? Mặc kệ.

Tử Du hoa mắt.

Đa Hân: "Tử Du?"

Tử Du hoàn hồn: "Hả?"

Đa Hân đẩy tờ giấy nháp đến trước mặt nàng, trong mắt Tử Du dần dần không xuất hiện thứ gì khác ngoài khuôn mặt của Đa Hân.

"Với đề bài này, chúng ta hãy xem nội dung của nó trước..."

***

Gần đây Hách Du Vu hơi sa sút, cô ấy gặp khó khăn trong môn Toán, cho nên mới chọn học ban Xã hội. Lúc mới biết Tử Du cũng chọn ban Xã hội, cô ấy vui mừng biết bao nhiêu, như vậy nếu có thắc mắc gì, cô ấy có thể đến hỏi Tử Du. Nhưng cô ấy phát hiện ra rằng bây giờ mỗi lần cô ấy định xách ghế đến chỗ Tử Du, luôn có người đã chiếm lấy Tử Du trước.

Người đó chính là Đa Hân.

Đa Hân là bạn cùng bàn của Tử Du, có thế thượng phong, cô ấy không thể cạnh tranh được với Đa Hân.

Hách Du Vu rầu rĩ một thời gian, sau đó lấy hết can đảm quyết định tạm mượn Tử Du từ chỗ Đa Hân một lúc. Trong giờ giải lao, Hách Du Vu ôm bộ đề bài tập bước tới. Khi đến gần, vừa mở miệng, lại nghe thấy cuộc trò chuyện hoàn toàn khác với những gì cô ấy suy đoán.

"Tớ có thể ngủ một lát không?" Giọng nói của Đa Hân vô cùng đáng thương.

"Không được, cậu nhìn vào bài thi Toán của cậu đi, cậu còn nói vậy được sao?"

"Tớ buồn ngủ."

"Buồn ngủ cũng không được ngủ, tớ ra đề cho cậu."

Hách Du Vu: "..."

Đây là Tử Du đang ép buộc Đa Hân học sao?

Cô ấy lặng lẽ lùi lại.

Cố gắng qua một tiết Chính trị nhàm chán, Đa Hân ngáp liên tục, nằm sấp xuống bàn, mặc cho Tử Du nói nhỏ thế nào bên tai cũng không mở mắt, lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ..."

"Buổi tối cậu đi ăn trộm à? Buồn ngủ như vậy?" Tử Du nhìn khóe mắt đã bắt đầu chảy nước mắt của cô.

Vẻ mặt của Đa Hân vi diệu: "Không có, tớ chỉ cảm thấy quá nhiều."

"Tuổi heo sao?"

"Tuổi rắn, giống như cậu." Đa Hân cầu xin lòng thương xót, "Cậu để tớ ngủ đi, tiết sau tớ sẽ học".

Tử Du giằng co với cô một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Cậu đưa bài thi cho tớ."

Đa Hân cúi người, nhường hộc bàn ra, từ từ nhắm mắt: "Trong ngăn cặp thứ hai, cậu tự lấy đi."

Tử Du vừa bực mình vừa buồn cười, dùng ngón trỏ véo sống mũi của cô.

Đa Hân nhăn mũi vì đột nhiên bị ngứa, nhưng không phản kháng lại. Cô đã quen với việc Tử Du thỉnh thoảng sẽ "động tay động chân", làn da thiếu nữ mịn màng trắng nõn, sờ vào cảm giác mềm mại, mang theo hương thơm.

Tử Du chăm chỉ xem bài thi cho cô, khoanh tròn những câu sai tiêu biểu, chờ Đa Hân thức dậy ghi ra những câu hỏi sai.

Nàng đã chuyển đến lớp 2 được nửa tháng, nửa tháng trở lại đây, nàng rất vui vẻ. Đa Hân ngày càng thoải mái hơn với cách tiếp cận của nàng, mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tích cực.

Nhưng một vấn đề lớn hơn đã lần lượt ập đến, kỳ thi cuối kỳ, là một kỳ thi vô cùng quan trọng, liên quan đến việc phân ban lớp thực nghiệm của khối lớp 10. Mỗi ban Xã hội và Tự nhiên sẽ có một lớp thực nghiệm, chỉ tiêu là 30 người. Cả khối có hơn một ngàn người, thành tích của Đa Hân xếp ở mức trung bình, muốn thành tích của cô có thể xếp trong top đầu trong vòng ba tháng ngắn ngủi, nói dễ hơn làm.

Còn một cách khác, đó chính là Tử Du từ bỏ việc đăng ký lớp thực nghiệm, đi theo Đa Hân. Nhưng dù cho nàng có ưu tú thế nào, bầu không khí học tập cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến nàng. Mặt khác, nàng không thể đảm bảo mình có thể được xếp vào cùng một lớp với Đa Hân.

Vì vậy, cách thứ hai hoàn toàn không hiệu quả.

Cách thứ nhất... Đa Hân trông cũng không giống người muốn đăng ký lớp thực nghiệm. Lần trước nàng thử dò hỏi suy nghĩ của Đa Hân, Đa Hân lắc đầu nói quá khó, cô chắc chắn không thi đậu.

Tử Du nói cô cứ thử một lần, nhưng Đa Hân chỉ cười, sau đó đổi chủ đề.

Cô thực sự không có chút động lực nào để đăng ký lớp thực nghiệm.

Buổi trưa, Tử Du chọn chọn lựa lựa từ trong hộp cơm của mình, như thường lệ, chia một nửa phần ăn vào trong hộp cơm của Đa Hân, nhắc lại chuyện cũ.

Đa Hân khó xử: "Tử Du, cậu biết vị trí của tớ ở đâu mà."

Tử Du nhìn vào mắt cô, cổ vũ cô: "Tớ cảm thấy cậu rất thông minh."

Đa Hân bật cười, không vạch trần lời nói dối vụng về của nàng, đưa tay chạm vào tóc của Tử Du.

Tử Du luôn đụng chạm chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng cô cũng phải trả lại. Tóc của Tử Du rất mềm, lại suôn mượt, không giống như cô, xoăn tít, gội đầu rồi sẽ giống như vua sư tử vàng.

Đa Hân rất thích chạm vào tóc nàng, dù động tác này thân mật đến mức tiếp cận mập mờ.

"Cậu dùng dầu gội gì vậy?" Đa Hân nhìn xung quanh, hỏi nàng.

"Ngày mai tớ sẽ mang một chai đến trường cho cậu." Tử Du không để cô bỏ qua chủ đề này, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô, "Cậu đăng ký thi vào lớp thực nghiệm với tớ đi."

Đa Hân thở dài, dừng đũa: "Tớ thực sự không thể."

Tử Du lập tức nói: "Tớ sẽ dạy kèm cho cậu."

Cánh môi của Đa Hân mấp máy, sau vài giây, cô ngập ngừng: "Cậu dạy kèm người khác đi."

Cô thực sự cảm thấy mình là bùn nhão không dính tường được, Tử Du kiên nhẫn và dịu dàng với cô, chịu khó giải thích cho cô, Đa Hân càng không biết xấu hổ mà gây rắc rối cho nàng.

Sắc mặt của Tử Du chìm xuống, nàng không nói lời nào.

Lúc đầu, Đa Hân còn không biết Tử Du tức giận, vẫn nói chuyện với nàng như bình thường, Tử Du không nói một lời. Giáo viên giảng bài ở trên, nước bọt văng tung tóe, Đa Hân nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng, Tử Du lạnh lùng nhìn cô, Đa Hân phản xạ có điều kiện buông tay ra.

Sau giờ học, Đa Hân trải sách bài tập ra, quay đầu lại, định mở miệng hỏi Tử Du một câu. Tử Du ngồi thẳng lưng, ngòi bút viết trên giấy nháp phát ra tiếng sột soạt, sửa bài thi toán của nàng. Đa Hân không làm phiền nàng, nhìn lướt qua một chút, nhưng không hiểu đề.

Cô đột nhiên cảm thấy phiền muộn không giải thích được, ủ rũ nằm trên bàn, không ngủ được, cũng không nói lời nào.

Tử Du tập trung tinh thần sửa bài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, thực hiện chính sách mặc kệ đến cùng. Hách Du Vu nhìn thấy cuối cùng Tử Du cũng có thời gian, vội vàng nắm lấy cơ hội chạy đến.

Tử Du xem bài thi cho người khác, không xem bài thi cho mình, nhận ra điều này không khỏi làm cho trong lòng Đa Hân buồn rầu.

"Không phải cậu muốn tớ dạy kèm cho người khác sao?" Cả ngày trời bị bỏ mặc, sau khi nhìn thấy Hách Du Vu rời khỏi chỗ ngồi, Đa Hân nghe thấy giọng nói yếu ớt thốt ra một câu như vậy bên tai.

Đa Hân: "Tớ..."

Ánh mắt của Tử Du trở nên lạnh lùng, nàng liếc xéo cô: "Cậu cái gì?"

Dưới sự dò xét của nàng, Đa Hân chậm rãi cúi đầu, nói: "Tớ sai rồi."

"Sai chỗ nào?" Tử Du đặt bài thi đã sửa xong xuống, mặt không cảm xúc, hỏi cô.

Đa Hân không nhận ra bây giờ cô rất giống một người chồng đã làm điều gì đó sai trái bị vợ tra hỏi, lúng ta lúng túng nói: "Không nên để cậu đi dạy kèm cho người khác."

"Còn gì nữa không?"

"Còn nữa sao?" Đa Hân ngẩng đầu, trong đôi mắt to tràn đầy khó hiểu.

Tử Du gõ ngón tay lên bàn, nói: "Tớ dạy kèm cho cậu, cũng nên để tớ thấy hiệu quả, đúng không?"

Đa Hân mím môi.

Tử Du kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Đa Hân nói: "Nếu tớ thi trượt lớp thực nghiệm, cậu đừng trách tớ."

Tử Du cười: "Sao tớ lại trách cậu chứ, không sao, có tớ ở đây, nhất định sẽ làm cho cậu thi đậu!"

Đa Hân không tự tin lắm, nhưng nếu Tử Du đã nói, cô sẽ thử một lần.

Có một chuyện cô không nói với Tử Du. Ngày hôm qua, cô nghe hai người bạn học tán gẫu, cũng là ước hẹn cùng nhau thi vào lớp thực nghiệm, còn nói nếu hai người không học cùng lớp thì không thể ngồi cùng bàn.

Lúc đó Đa Hân ngẩn người, từ tách biệt này đối với cô quá xa lạ. Trong ngần ấy năm, ngoại trừ bà ngoại của cô, Tử Du là người đầu tiên đối xử tốt với cô mà không cần sự đền đáp, không chê cô ngu ngốc, kiên nhẫn tỉ mỉ dạy kèm cho cô; thấy cô ăn cơm dưa muối sẽ đưa phần ăn trong hộp cơm của mình cho cô; sẽ nhân cơ hội mời cả lớp đi ăn, cho cô những món ăn vặt mà thường ngày cô không có tiền mua.

Tử Du nghĩ rằng mình đã làm rất bí mật, nhưng bà ngoại nói, lòng người có hơi ấm, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của Tử Du.

Cô muốn gặp mặt Tử Du thường xuyên, luôn luôn ngồi cùng bàn, không muốn tách biệt.

Tảng đá treo ở trong lòng Tử Du đã buông xuống một nửa, chỉ cần Đa Hân có ý nghĩ này, nàng có lòng tin sẽ làm cho cô thi đậu vào lớp thực nghiệm. Nàng mang tất cả các bài thi của Đa Hân từ nửa cuối học kỳ trước và học kỳ này ra, phân tích suốt đêm.

Toán học và tiếng Anh của Đa Hân rất yếu. Toán học là một công trình lớn, đầu óc của Đa Hân thiếu linh hoạt, chỉ có thể dựa vào việc liên tục làm bài để làm quen với dạng đề, áp dụng công thức và hình thành trí nhớ máy móc, nhìn thấy đề bài có thể dựa vào biển đề khổng lồ để luyện ra bản năng giải đề. Tử Du không trông cậy cô có thể đạt được 140, nhưng vẫn có hi vọng đạt được 130.

Đối với tiếng Anh, nền tảng của tiếng Anh là lượng từ vựng được dự trữ, còn ngữ pháp chỉ là phụ. Tử Du nhíu chặt mày khi nhìn vào bài thi của cô, sai lộn xộn, hỏi cô có biết nghĩa của từ đó không, ánh mắt Đa Hân né tránh, nói trí nhớ không tốt, học xong lại quên. Tử Du nhận trách nhiệm kiểm tra ngẫu nhiên, liên quan đến thơ cổ và thể văn.

"Ta và Từ Công ở phía thành Bắc ai đẹp hơn..." Đa Hân đắc ý.

"Cậu đẹp." Tử Du chống cằm cười, cắt ngang cậu chuyện, trêu chọc cô.

Mặt của Đa Hân đỏ bừng.

Tử Du: "Tiếp tục học thuộc lòng."

Đa Hân ngập ngừng: "Quên rồi."

Tử Du cười to.

Những cảnh như vậy đều được chiếu một hoặc hai lần một ngày.

Thời gian của Đa Hân được Tử Du xếp đầy. Buổi sáng, học thuộc lòng tiếng Anh và Ngữ văn, sau khi tan học buổi sáng, Tử Du sẽ kiểm tra ngẫu nhiên cho cô. Sau giờ nghỉ trưa, học thuộc lòng Lịch sử và Chính trị, sau khi về nhà buổi tối, Tử Du chuẩn bị cho cô đề thi Toán kinh điển. Ngoài ra, mỗi ngày đều có một bài thi tiếng Anh. Đa Hân muốn lười biếng không viết bài văn, Tử Du cười lạnh: "Được rồi, không viết, cậu học thuộc lòng văn mẫu đi."

Đa Hân nhăn nhó: "Vậy thì tớ viết."

Tử Du cười, sờ vào mặt cô, trìu mến nói: "Viết cũng phải học thuộc lòng, học ít nhất hai mươi chủ đề khác nhau. Chỉ còn ba tháng nữa, cậu được phép học hai bài một tuần."

Đa Hân ngã ra đất, a một tiếng, lập tức giả chết.

Qua hai ngày, Tử Du phát hiện ra rằng Đa Hân chép bài văn mẫu vào một cuốn sổ có kích thước bằng lòng bàn tay, có thể bỏ vào túi. Cô đều đeo nó ở lưng khi đi WC, ánh mắt lơ mơ, lẩm bẩm học thuộc lòng. Trên cuốn sổ nhỏ kia còn chi chít từ vựng.

Tử Du đau lòng cho cô, kéo cô tránh khỏi một bạn học đang đi tới gần, nói: "Không cần gấp gáp như vậy."

Đa Hân không được tự nhiên dời mắt, mơ hồ nói: "Tớ sợ không đủ thời gian."

Ngủ trong lớp thì không cần nghĩ đến, một khi Đa Hân ngủ gật, tay của Tử Du đã véo vào eo cô. Cô xuống tay không dung tình, Đa Hân về nhà vén áo lên nhìn vào gương, đều bầm tím.

Bà ngoại ở bên ngoài gọi cô ra ăn cơm, Đa Hân buông vạt áo xuống, quay mặt ra, nói lớn: "Cháu ra ngay."

"Gần đây cháu học hành rất chăm chỉ, mặt đều mệt mỏi và gầy đi." Bà ngoại gắp một miếng thịt cho Đa Hân, yêu thương nói: "Ăn nhiều một chút."

Đa Hân nhíu mày: "Sao bà lại mua thịt heo?"

Bà ngoại nói một cách nghiêm túc: "Đâu có? Lần cuối cùng bà mua là hơn hai tuần trước rồi."

Đa Hân: "Phải không? Sao cháu nhớ tuần trước bà mới mua rồi."

Bà ngoại nói mà mặt không biến sắc: "Cháu nhớ nhầm rồi."

Đa Hân vẫn nhíu mày: "Cháu không thích ăn thịt, lần sau bà đừng mua nữa. Không phải nói bà mua chút đồ dễ tiêu hóa sao? Lần trước bà còn nói không cắn nổi."

Bà ngoại cười: "Mua đã mua rồi, không ăn thì phí."

Vẻ mặt của Đa Hân rầu rĩ, cô trân quý chia miếng thịt ra làm bốn mà ăn.

Người già thường đi ngủ sớm, sau khi bà ngoại về phòng nằm, Đa Hân kéo dây đèn ở phòng ngoài, tạm đặt thức ăn trên bàn lên trên bếp, nằm trên bàn làm bài thi, vừa viết vừa chú ý thời gian.

11 giờ đêm, cô nhẹ nhàng đặt bút xuống, vào phòng trong, nhét gối của mình vào dưới chăn bông, ngụy trang giả vờ như đang ngủ, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại?"

Đáp lại cô chỉ có tiếng ngáy nhẹ của người già.

Đa Hân nín thở, rón rén đi ra cửa, tắt đèn rồi đóng cửa lại.

Có một nhà máy may mặc cách nhà ngang nửa giờ đi đường, chạy bộ đến chỉ mất 10 phút đồng hồ. Đa Hân đến nơi cần đến, thoải mái bước vào từ cửa hông, trong xưởng đèn sáng rực rỡ.

"Tiểu Hân đến rồi." Một người chị lớn đang giẫm lên máy may, ngẩng đầu lên, tươi cười chào hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro