Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Ở chung


Tử Du nhón chân lên hôn cô.

Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Đa Hân nhanh chóng đưa tay lên, hổ khẩu* mở ra, bóp hai má của nàng lại.

(* Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)

Tử Du vẫn giữ nguyên tư thế hôn cô, nhưng hai má bị bóp chặt, ánh mắt khϊếp sợ và mờ mịt, là một biểu cảm rất buồn cười.

Đa Hân hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, phản xạ đi qua cô cũng sửng sốt.

Tử Du: "Phốc."

Chính nàng cũng thấy cảnh tượng này quá buồn cười, không thể nhịn được cười.

Đa Hân chậm rãi chớp mắt, sau đó bật cười.

Tử Du bĩu môi nói: "Còn không buông em ra?"

Đa Hân buông tay, xoay người tự nhiên đi vào phòng bếp: "Tôi đi nấu nước."

Sự bối rối đã hóa vô hình.

Tử Du nhìn bóng lưng cô, trầm mắt xuống.

Phản ứng từ chối của Đa Hân quá nhanh, không giống như đối mặt với người yêu, mà là đối mặt với một người xa lạ. Nhưng nếu nói lạnh nhạt, hôm nay trên đường xuất viện, không phải cô rất tốt sao?

Rất mâu thuẫn, nàng cảm thấy khó hiểu.

Tử Du đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cất giọng hỏi: "Đa Hân, em đi nước ngoài du học sao?"

Một câu trả lời không chút gợn sóng từ nhà bếp truyền ra: "Đúng vậy."

Tử Du hỏi: "Em đi nước ngoài khi nào?"

Đa Hân trầm mặc chớp mắt, trả lời nàng: "Lớp 12."

Tử Du tiếp tục hỏi: "Vậy em về nước khi nào?"

Lần này thời gian yên lặng kéo dài hơn, Đa Hân nhìn chằm chằm vào vòi nước trước mặt. Khi nước ngập đến nửa ấm điện, cô tắt đi, đặt lên bàn, ấn công tắc, cố gắng làm cho giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Tháng trước."

"Hả?" Tử Du không che giấu sự kinh ngạc.

Lớp 12 ra nước ngoài, tháng trước mới vừa về nước, mười năm nay nàng đều ở nước ngoài? Nghĩ đến căn phòng thuê bên môi giới, cho nên mấy năm nay, nàng và Đa Hân không ở cùng nhau, hai người yêu xa?

Về quan hệ yêu xa, khi chưa bên nhau, họ đã từng nói qua. Tử Du có thói quen nhìn xa. Sau khi yêu Đa Hân, nàng đã cân nhắc tương lai nhiều năm sau, không chỉ bao gồm việc học và công việc, thậm chí vấn đề ra nước ngoài kết hôn, liệu có sinh con hay không, đều đã từng nghĩ tới. Lúc ấy, nàng cùng Đa Hân chưa có quen thuộc như vậy, không dám tùy tiện nhắc tới, vì vậy, nàng chỉ tự ngẫm trong lòng.

Nếu như là yêu xa thì thái độ hiện tại của Đa Hân cũng dễ hiểu. Việc ra nước ngoài là nàng muốn, đi du học lâu như vậy, ai mà không thay đổi tính tình? Lạnh lùng với nàng là đúng rồi.

Nhưng Tử Du không thể hiểu tại sao mình phải đi nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra ngoài ý muốn.

Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi Đa Hân, muốn biết chi tiết về 10 năm qua, nhưng nhìn khuôn mặt của người kia nửa sáng nửa tối, im lặng nuốt lời trở vào, chính nàng từ từ tìm hiểu sẽ tốt hơn.

Ý nghĩ này của nàng đã lấn át mong muốn thăm dò Đa Hân. Nàng ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, đưa lưng về phía Đa Hân. Lấy điện thoại ra khỏi túi, nàng mở ứng dụng bản đồ định vị vị trí hiện tại. Sau đó, nhập vào địa chỉ tiểu khu bên môi giới mà lúc trước nàng đã xóa và nhớ rõ trong đầu. Một tuyến đường rõ ràng xuất hiện trên bản đồ, thời gian lái xe trong nửa giờ được hiển thị ở góc dưới bên trái.

Một khoảng cách không xa không gần, Tử Du đưa ngón tay chỉ vào cằm, nheo mắt, tự hỏi tại sao lại muốn thuê nhà ở đó.

Nàng thuận tiện kiểm tra lại khu vực hành chính hiện tại của Lâm Thành, tên không thay đổi gì, nhưng nơi phát triển nhất trước kia đã trở thành thành phố cũ, còn thành phố mới được bao quanh bởi các tòa nhà cao tầng. Trường trung học số 1 Lâm Thành không dựa vào mới cũ, giống như trước đây, dựa vào danh tiếng của trường, giá phòng xung quanh khu học được đẩy lên cao đến không thể tin nổi.

Gia đình Tử Du có một căn nhà, cách Trường trung học số 1 Lâm Thành không xa, là năm đó ba mẹ cố ý mua để tiện cho việc học của nàng. Tử Du phát hiện ra một điểm đáng ngờ khác, tại sao Đa Hân không đưa nàng đến nơi đó ở?

Trong đầu hiện lên quá nhiều câu hỏi hỗn độn, Tử Du không biết do tâm lý hay sinh lý, thái dương bắt đầu đau nhức, nàng không nhịn được đưa tay lên ấn nhẹ vào.

"Đau đầu sao?" Sự quan tâm của Đa Hân gần như ngay lập tức đi qua.

Tiểu Niệm nghe thấy giọng nói của cô, thần kinh căng thẳng hòa hoãn bớt, quay đầu nhìn cô cười: "Em hơi chút phản ứng, chị liền phát hiện ra ngay, có phải chị luôn nhìn trộm em hay không?"

Đa Hân: "Khụ."

Cô đúng là dùng dư quang quan sát nàng, không nghĩ tới dễ bị nhìn ra như vậy.

Tử Du cười nói: "Muốn nhìn thì nhìn đi, quan minh chính đại mà nhìn."

Đa Hân không nói lời nào, đi vào phòng bếp canh nước.

Hiện tại có quá ít thông tin, Tử Du dự định, chờ khi Đa Hân không để ý, nàng sẽ quay lại căn nhà thuê để xem có manh mối gì về quá khứ hay không, nhưng việc cấp bách nhất là...

Nàng đặt điện thoại xuống, đứng lên.

"Đa Hân."

Ngay khi Đa Hân bước vào bếp, Tử Du cũng đi theo sau.

Đa Hân sửng sốt quay lại: "Có chuyện gì vậy?"

Tử Du chỉ ra ngoài cửa, đôi mắt sáng ngời nói: "Em có thể lưu lại dấu vân tay trên ổ khóa nhà chị được không? Nếu chị đi ra ngoài, em sẽ không vào được." Nàng nhớ mật khẩu vừa rồi Đa Hân nhấn vào. Một chuỗi số, không phải ngày sinh của nàng cũng như ngày sinh của Đa Hân, dường như được đặt ngẫu nhiên.

Đa Hân không muốn lưu lại cho nàng, uyển chuyển từ chối, "Không cần đâu, gần đây tôi đã từ chức, trên cơ bản đều ở nhà. Nếu em có chuyện muốn ra ngoài thì gọi tôi là được rồi."

Tử Du mặt đầy mất mát, nói: "Được rồi."

Nàng nghĩ đến điều gì đó, lại ngẩng mặt lên, cười hỏi: "Em có thể tham quan nơi này một chút được không?"

Đa Hân gật đầu.

"Có thể vào phòng ngủ được không?"

Đa Hân do dự rồi lại gật đầu.

Tử Du đi một vòng từ trong ra ngoài, cũng không có bỏ qua tủ giày, nhìn kỹ một vòng. Đây là một căn hộ nhỏ hai phòng, một phòng ngủ, một phòng làm việc. Nhìn vào cách bài trí phòng ngủ, ghế sofa lười đơn trước cửa sổ, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, tủ giày dép, không khó để nhận ra đây là nơi ở của một người phụ nữ độc thân.

Tử Du đứng trước bàn làm việc, không chạm vào bất cứ thứ gì, nàng chỉ quan sát bằng mắt. Máy tính, bản vẽ tay, giá sách với nhiều loại sách khác nhau. Hai tầng trên là cổ đại, hiện đại của Trung Quốc và nước ngoài; hai tầng dưới là tập tranh và lý thuyết hội họa. Nàng nhớ rằng Đa Hân đã nói trước đây cô từ chức ở Công ty game. Chính xác thì cô làm gì trong Công ty game? Mỹ thuật?

Nàng theo dõi cuộc sống của Đa Hân thông qua các manh mối, mỗi điểm nàng tìm thấy đều giống như một kho báu. Đa Hân mở cửa ban công đi ra ngoài, nhìn về phía xa, thở dài.

Cứ như vậy, mang một người mà... cô không biết nói thế nào... về đến nhà. Tối nay, cho nàng ở đâu là một vấn đề. Trước đây, cô chưa từng cho ai khác ở trong nhà này, bao gồm cả người bạn rất thân của cô là Tỉnh Đào, bài trí hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô, tất nhiên cô sẽ không cân nhắc những thứ như phòng khách.

Chẳng lẽ để người kia ngủ trên sofa? Nàng vẫn là một bệnh nhân.

Đa Hân không tự giác nhíu chân mày.

Đang phiền muộn thì chuông điện thoại reo.

Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa nhìn thấy ID người gọi, lông mày đang nhíu lại lập tức giãn ra, như nhìn thấy vị cứu tinh, cô nhanh chóng cầm lên, vui mừng nói: "Cuối cùng cậu cũng có thời gian."

Người gọi đến là Tỉnh Đào, người đã đến thị trấn được vài ngày do công việc, nơi đó quá xa xôi nên không có tín hiệu. Sau khi Đa Hân phát hiện không tìm được người nhà của Tử Du, cô nghĩ ngay đến "bà mai" đã đưa cô và Tử Du đến với nhau.

Tỉnh Đào phong trần mệt mỏi, một tay kéo va li, một tay gọi điện thoại, thở hổn hển nói: "Tớ rảnh rồi, trời ạ, tớ có thể coi như từ nơi "chim không thèm ị" đi ra, cậu gửi cho tớ nhiều tin nhắn WeChat như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

"Cậu có nhớ đối tượng hẹn hò mà cậu giới thiệu cho tớ không?"

"Nhớ chứ, Tiến sĩ." Tỉnh Đào nghe vậy cười nói, "Như thế nào? Hấp dẫn không? Tớ đã nói rồi, thần tiên nên cùng thần tiên ở bên nhau, mẹ già tớ đây có thể coi như gả cậu..."

Còn chưa kịp nói hết lời, Đa Hân đã ngắt lời nàng, sốt sắng nói: "Lúc trước, cậu nói em ấy là bạn của bạn của cậu, vậy bạn của cậu là ai?"

Tỉnh Đào sửng sốt nói: "Không phải, rốt cuộc là cậu thích ai vậy?"

"Đa Hân, chị đang gọi cho ai vậy?" Tử Du chậm rãi đi tới, nàng thấy trên giá sách có một chồng đồ bọc vải dày nên muốn ra ngoài để hỏi ý kiến

của Đa Hân. Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy bóng lưng Đa Hân đang cầm điện thoại.

Tỉnh Đào thính tai nghe thấy, nếu không phải đang ở nhà ga, cô ấy ức chế không thể hét lên: "Người đang nói chuyện là ai?! Cô ấy thực sự đang ở nhà cậu sao?!"

Đa Hân buồn bực nói: "Làm sao cậu biết được ở nhà tớ?"

Tỉnh Đào: "Haha, cậu thừa nhận rồi nha!"

Đa Hân: "..."

Thất sách, cư nhiên bị lừa.

Tỉnh Đào lập tức nhiều chuyện nghe ngóng: "Này, là vị thần tiên kia sao?"

"Một người bạn." Đa Hân nhìn thân ảnh Tử Du đi tới, nhàn nhạt cười với nàng, sau đó không được tự nhiên nghiêng đầu, thấp giọng không vui nói với Tỉnh Đào: "Vị thần tiên nào, đừng nói nhảm."

Tỉnh Đào haha nói, "Được rồi được rồi, Tiến sĩ."

Giọng cô ấy đột nhiên cất lên, như thể đang muốn gọi Tử Du để nàng nghe thấy: "Xin chào Tiến sĩ!"

Đa Hân vội vàng che microphone lại, khẩn trương nhìn Tử Du. Tử Du dường như không nghe thấy, vẫn nhìn cô với dáng vẻ nghi hoặc. Đa Hân bước sang bên cạnh hai bước, nhỏ giọng cảnh cáo: "Tớ vừa hỏi cậu vấn đề, cậu trả lời là được, không cần nói ngoài lề."

"Tớ nghe rồi." Tỉnh Đào mệt mỏi mấy ngày rồi. Hiện giờ, điều cô ấy muốn nhất chính là về đến nhà, nằm trên giường, ngủ một giấc, không trêu chọc cô nữa, nghiêm túc nói: "Cậu có chuyện gì muốn hỏi à, để tớ giới thiệu người bạn của vị Tiến sĩ kia cho cậu?"

"Đúng vậy."

"Tớ chuyển tiếp cho cậu, cậu tự mình hỏi?"

"Tớ sẽ tự hỏi."

"Được rồi, tớ sẽ chuyển tiếp danh thiếp trên WeChat cho cậu, chị ấy họ Hoàng, là nữ." Tỉnh Đào nói, "Tớ vào trạm soát vé, gác máy trước, có việc gì thì nhắn tin cho tớ."

"Ừ."

Khi kết thúc cuộc gọi, điện thoại của Đa Hân kêu vang, có thông báo mới. Cô nhấn vào thêm bạn đối phương, xác minh thông tin của Tử Du, đối phương nhanh chóng xác nhận.

Đa Hân đánh chữ: [Xin chào, xin hỏi Tử Du có phải là bạn của chị không?]

Trong lòng Đa Hân nổi lên một tia hi vọng. Người có thể giới thiệu Tử Du đến buổi xem mắt nên được coi là một người bạn đáng tin cậy. Nếu mọi việc suôn sẻ, cô sẽ giao Tử Du cho đối phương ngay trong ngày hôm nay, vứt khối khoai lang nóng bỏng tay này đi.

Niềm vui dâng lên từng chút, Đa Hân tươi cười rạng rỡ, nụ cười khác hẳn lúc trước, đuôi lông mày và khóe mắt tựa như gió xuân lướt qua, trăm hoa đua nở, tràn ngập vui vẻ và nhẹ nhõm.

Tử Du nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của người kia, bất an mãnh liệt khiến nàng đưa tay nắm lấy tay áo của Đa Hân. Đa Hân rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm, lại nhìn thấy người kia chẳng biết từ lúc nào vành mắt đã đỏ ửng lên, từ từ biến thành kinh ngạc.

Tử Du siết chặt tay áo, giọng nói như bị bóp nghẹt: "Đa Hân, chị không cần em nữa sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro