Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06.

Trans: Tráp Tuệ & Ái Thư Ngân.

Tại linh đài, các vị thần tụ họp đông đủ.

Gần đây, yêu ma lộng hành, khiến các vị thần cảm thấy bất an tựa như bão tố sắp ập đến. Lúc mới giáng lâm, Ma Thần đã lập tức đánh bại được Minh Dạ, khiến vị chiến thần rơi xuống dòng Mặc Hà chảy siết, may mà đã được cứu và bình an trở về, lúc đó tâm trí Thiên Tướng mới có thể yên ổn một chút.

"Gần đây yêu ma hoành hành bất thường, không biết sắp tới liệu sẽ lại có một trận chiến lớn xảy ra hay không"

Nguyệt thần đứng vững tại vị trí thần, thân bận y phục sắc trắng tựa ánh trăng soi sáng thế gian, giữa hai hàng lông mày là ấn ký màu bạc tỏa sáng, một ánh sáng nhè nhẹ, giọng nói đầy sự mềm mại dịu dàng bộc lộ sự lo lắng cho chúng sinh.

"Khoảng cách từ trận đại chiến trước chỉ mới vài ngày, cho dù ma thần có ý đồ phát động tấn công lớn thì cũng không đến mức chuẩn bị vội vàng như vậy."

Khi hạ giọng bàn bạc công việc, Tắc Trạch - người luôn có vẻ hòa nhã, bỗng lại có vài phần khí chất của người từng trải chiến trường. Chỉ có điều, tấm lụa lấp lánh trên người khiến hắn thêm phần ấm áp.

"Chiến thuật của Minh Dạ mà chúng ta đã thấy trước đây, cả phòng thủ lẫn tấn công đều rất xuất sắc. Nếu thực sự xảy ra đột ngột, cũng sẽ không đến nỗi hoảng loạn không chuẩn bị."

Các vị thần đều gật đầu tán thành. Dù cho vị chiến thần Minh Dạ vừa mới nhận vị trí không lâu và là vị thần trẻ tuổi nhất trong số họ, nhưng sự tín nhiệm của các vị thần đối với hắn là chân thực, được lớn dần lên qua những chiến thắng rực rỡ.

Chỉ có điều, hắn vốn không thích phô trương, và với vị chiến thần tiền nhiệm – cũng chính là sư phụ của hắn, Thiên Hạo, hắn luôn tôn kính, nên một số lời đồn cũng chỉ cười nhạt cho qua.

"Nếu mọi người thực sự không yên tâm, ngày kia có thời gian có thể lại đến linh đài tụ họp, tiến hành diễn tập trận pháp một lần, cũng tốt để kiểm tra và bổ sung thiếu sót."

Giọng nói có phần trẻ con của Mộc thần Cúc Mang vang lên, khiến mọi người đều tán đồng.

"Ngày kia, e rằng không ổn lắm."

Trong khi các vị thần đang thảo luận, Minh Dạ nhìn về những cảnh tượng thoáng qua giữa linh đài, ánh mắt không rõ cảm xúc, thêm vào đó, hắn vơn không nói một lời mà đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người đều nhìn về phía hắn.

Thủy thần nghi hoặc hỏi: "Vì sao vậy?"

Không thể trách hắn có câu hỏi như vậy. Nếu có ai hỏi vị thần nào trong Thượng Thanh là người tận tâm nhất, thì mỗi đồng đội sẽ không hẹn mà đáp ngay là Minh Dạ chiến thần, người luôn sẵn sàng chiến đấu.

Dù nói rằng họ có thể không cần nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng cũng không thêt như Minh Dạ, ngày nào cũng không về nhà, đúng thật là hiếm thấy.

Dù có nhiệm vụ gì, hắn luôn là người đầu tiên xung phong, có chiến sự gì, hắn cũng là người dẫn đầu. Trước đây, khi thảo luận về những trận pháp, dù là ai đưa ra ý tưởng ban đầu, Minh Dạ luôn là người ở lại cuối cùng, một lần lại một lần củng cố và tăng cường.

Vì chuyện này, Tắc Trạch cũng không ít lần nói với hắn, nhưng Minh Dạ luôn chỉ cười khẩy coi thường. Không ngờ giờ đây, hắn lại thay đổi tới như vậy?

Tắc Trạch vung tay áo, ôm chặt hai cánh tay, nhướn mày về phía Sơ Hoàng thần quan ở phía đối diện, gương mặt nàng hiện rõ dáng vẻ như đang chuẩn bị xem kịch hay.

Sơ Hoàng hiểu ý, ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng mím môi không nói.

Đối diện với sự nghi hoặc của đồng đội, Minh Dạ hơi mở miệng, do dự một lát, nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp. Đây là linh đài, nơi các vị thần Thượng Thanh hàng ngày tụ họp bàn bạc công việc, nói chuyện chính sự thì có thể lẫn một vài câu đùa vui cũng không sao, nhưng nếu để hắn công khai nói về chuyện gia đình mình ở đây, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

"Nhìn xem, các người đều mở to đôi mắt nhìn hắn, đừng để cho tiểu Minh Dạ của chúng ta cảm thấy khó xử."

Đôn Phú mỉm cười hiền hậu, bà là Thổ thần, bề ngoài chỉ là hình dáng một bà lão, nhưng cách cư xử thường ngày thì đa phần điềm tĩnh và từ ái, thật sự giống như mẹ của họ, các vị thần đều kính trọng bà ba phần.

Bà vừa mở miệng, mọi người quả nhiên đều rút lại ánh mắt, chỉ còn Tắc Trạch cảm thấy chán chường, khẽ ho hai tiếng để làm sáng giọng, nói lớn: "Nghe nói Minh Dạ cưới được phu nhân về Ngọc Khuynh Cung, sau ngày mai, chính là ngày thứ ba nàng ấy xuất giá rồi."

Minh Dạ nhướng mày, Đôn Phú nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Tắc Trạch, còn hắn thì với vẻ mặt tươi cười, không chút ngượng ngùng mà chắp tay hành lễ.

Nguyệt thần lại hỏi: "Ngày thứ ba thì sao?"

Sơ Hoàng khẽ mỉm cười, giữa lông mày là dấu ấn phượng hoàng đỏ, lúc này lại càng thêm rực rỡ.

"Ở Thượng Thanh chúng ta không có quy định này, nhưng ở dưới Mạc Hà, có tục lệ tân nương trở về nhà sau ba ngày."

Sơ Hoàng nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Minh Dạ, cố gắng thăm dò một vài cảm xúc của hắn.

"Ta đoán tiểu Minh Dạ của chúng ta, ngày kia e rằng sẽ bận rộn đưa tân nương về nhà, đâu có thời gian quan tâm đến chúng ta lải nhải?"

Nghe nàng nói như vậy, các vị thần đều cảm thấy thú vị. Ai cũng bảo rằng Minh Dạ cưới nàng tiểu trai tinh này là để báo ân, các vị thần biết tính cách của hắn thật sự trọng tình trọng nghĩa, nên không có gì ngạc nhiên với lời nói đó.

Chỉ là giờ nhìn thần sắc của hắn, có lẽ không sớm thì muộn đã rơi cả hai chân vào Mạc Hà rồi.

"Quả thật là kỳ lạ."

Phong thần Phù Dao tay cầm một chiếc trâm bạc, có những ánh sáng lấp lánh quấn quanh, nhìn là biết đó là một pháp khí rất tốt.

"Ban đầu còn nghĩ rằng hôn sự này được tổ chức quá vội vã, còn tưởng Minh Dạ bị đánh xuống đó mấy ngày, lại tỉnh ngộ dính phải chút tình duyên, không ngờ..."

"Không ngờ, lại là hắn nóng lòng không chờ nổi!"

Tắc Trạch chen vào câu chuyện mà không để ý gì, Phù Dao nghe vậy cũng bất giác ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền cười vang. Chiếc trâm bạc trên đầu nàng rung lên, phát ra tiếng leng keng, tựa tiếng ngọc vỡ rơi xuống thật dễ nghe.

Minh Dạ bỗng nhớ đến lúc mình rời đi, A Tửu vẫn còn say giấc nồng, không biết khi tỉnh dậy có cảm thấy bất an không.

Tối qua sau khi hai người rãi bày tâm tư, A Tửu cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn cũng theo ý nàng, chỉ ôm nhau ngủ.

Nhưng tư thế ngủ của tiểu cô nương này thật sự quá tùy ý, qua nửa đêm, Minh Dạ bỗng cảm thấy cơ thể lạnh đi, mở mắt nhìn, thì thấy Tang Tửu một mình ôm hết chăn mà ngủ say sưa.

Minh Dạ vừa muốn giận mà lại chỉ cảm thấy buồn cười, đang định đưa tay đắp lại chăn cho nàng thì Tang Tửu lại đột ngột lật người, quấn chặt lấy cơ thể hắn.

Lần này, hắn ngay cả động cũng không dám động.

Rồng vốn đã rất nặng tình, nay trước mặt người mình thương, loại dục vọng này chỉ có tăng chứ không giảm.

Tư thế ngủ không yên của A Tửu khiến hắn cả đêm qua không thể nào ngủ được, đến sáng hôm nay may mà vẫn còn rất tỉnh táo...

Ban đầu hắn chỉ muốn thông cảm cho sự nhút nhát và mệt mỏi của nàng, giờ nhìn lại, không đến vài ngày, hắn sẽ bị dồn nén đến mức chết mất.

Hắn thở dài một hơi.

Chẳng bao lâu nữa, khi Tang Tửu mất đi tiên tuỷ, nàng sẽ từ từ nhận ra bản thân bắt đầu bị yêu lực phản phệ, lúc đó sẽ phải tìm người song tu.

Vì vậy, không chỉ vì tương lai của chính mình, mà còn vì cơ thể của Tang Tửu, việc động phòng hoa chúc càng sớm hoàn thành thì càng là phương án tốt nhất!

"Tiểu Minh Dạ có lương duyên tốt đẹp, chúng ta những kẻ làm bạn chiến đấu vốn nên gửi một phần chúc phúc mới phải. Không biết có cơ hội nào không, Minh Dạ chiến thần có thể cho chúng ta gặp mặt tiểu phu nhân này không?"

Kim thần Như Ngọc, thật ra là một thiếu nữ, xung quanh nàng là những hạt bụi vàng lấp lánh, nhìn có vẻ xinh đẹp vô hại, nhưng thực chất lại ẩn chứa sát khí.

Trong số các vị thần, chỉ có thiếu nữ diện mạo vô hại này, lại là người có thể giết người trong vô hình nhất.

Trước khi thăng lên làm thần, nàng đã là một sát thủ tinh thông đủ loại ám khí.

Minh Dạ hiểu rõ những đồng đội đã sát cánh bên nhau suốt nhiều năm, cũng biết rằng những câu đùa giỡn vừa rồi chỉ là những trò vui không gây tổn hại.

Chỉ là việc cho Tửu gặp họ thì hắn cảm thấy không cần quá gấp gáp.

Tang Tửu nhút nhát, nếu một lần gặp quá nhiều người, e rằng sẽ làm tiểu cô nương sợ hãi.

"Để thêm vài ngày nữa, đợi Tang Tửu quen với Thần Vực Thượng Thanh, ngày sau Minh Dạ nhất định sẽ ở Ngọc Khuynh Cung tiếp đãi mọi người chu đáo."

Sơ Hoàng cười nói: "Chúng ta đương nhiên đều có thể, chỉ là thật đáng thương cho các tiên nữ ở Thượng Thanh, cuối cùng vị hôn phu trong mộng đã có chủ, chắc hẳn họ sẽ khóc đến mù mắt thôi."

Các vị thần đều cười, lần lượt chúc mừng Minh Dạ xong, rồi từng người dần rời khỏi linh đài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro