Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3

-Sáng...rồi...sao????

Tôi mở mắt ra. Ánh nắng chiếu vào căn phòng qua kẽ hở của cái

rèm. Lạ lùng thay, nó lại chiếu ngay vào mắt tôi.

- Không biết mấy giờ rồi nhỉ?

Vừa nói, tôi vừa vươn tay lấy chiếc điện thoại đang sạc ở đầu

giường. Tôi mở nó lên. Hình nền là cảnh đi dã ngoại của gia đình

tôi. Nhìn vào nó, bỗng dưng tôi lại thấy buồn

- 7 giờ 14 phút!?! Lâu lắm mình mới dậy sớm như vậy đấy!?!

Đương nhiên rồi. Từ lúc bố mẹ và Shiro mất, tôi cũng không còn

nhiều khái niệm về giờ giấc. Có lẽ, máu hikikomori đã ăn sâu vào

tôi rồi.

À mà, hình như tôi quên điều gì đó...

- Shiro, Shiro, em đâu rồi??

Song đúng lúc đó, tôi cảm thấy có điều kì lạ...

Cái chăn bỗng cộm lên, bụng tôi lại cảm thấy có gì đó ấm ấm và

nặng nặng.

- Không lẽ...

Vừa nói, tôi vừa lật chăn lên thì...

Một cô gái tóc trắng đang nằm cuộn tròn trên người tôi, với tình

trạng khoả thân. Làn da cô ấy trắng bóng, cặp lông mày dài cùng

tư thế ngủ cuộn tròn làm cho con tim tôi chệch nhịp

- Shi- Shi- Shiro, cô đang làm gì thế hả????

Tôi vợ lấy cô gái ấy dậy, không quên trùm chăn lên người cô ấy để

che đi những thứ không nên thấy.

Cô gái đó- Shiro, vẻ ngoài ngủ nói:

- Oáp, chủ nhân, có chuyện gì sao ạ????

- Đương nhiên rồi, sao cô lại ngủ ở đây chứ hả???

- Ehhhh, không phải ngày trước em và chủ nhân ngủ với nhau

suốt sao???
Tôi cứng họng. Phải, ngày trước, tôi và Shiro thường ngủ với nhau.

Cơ mà đó là truyện của quá khứ, và đó là lúc Shiro còn là một con

mèo chứ không phải một thiếu nữ dễ thương như thế này.

- Tóm lại là, giờ cô khoác tạm cái áo của tôi đi. Tôi sẽ kiếm cho cô

một bộ đồ khác

Không biết trả lời làm sao, tôi quyết định đổi chủ đề.

Tôi quyết định đi vào phòng của bố mẹ.

- May quá, tủ quần áo vẫn còn ở đây!

Tôi mở tủ ra và nhìn sơ qua một lần quần áo trong tủ. Cơ mà...

- Tại sao mẹ lại toàn quần áo trẻ trung thế này!?!

Đúng vậy, khi mở tủ ra, đập vào mắt tôi là một lô lốc những bộ

quần áo trẻ trung năng động. Có lẽ nếu không nói thì chả ai nghĩ

đây là tủ quần áo của một bà vợ trung niên 40 tuổi.

Tôi quyết định lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xanh lá và đem ra

cho Shiro mặc.

- Cái này... mặc làm sao đây???

Là câu nói đầu tiên tôi nhận được từ Shiro sau khi đem chiếc áo

ra.
Phải, Shiro là mèo mà, làm sao biết mặc quần áo được chứ.

Trong lúc đang loay hoay nghĩ cách để giúp Shiro mặc thì bỗng cô

ấy nói:
- Ahou, anh có thể mặc giúp em được không?

Tôi đứng hình

Im lặng bao trùm căn phòng

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào tôi ơi. Đó chỉ là Shiro, một con mèo

thôi, không có gì phải ngại hết, cứ giúp cô ấy thôi

Tôi quyết định giúp cô ấy mặc chiếc áo.

- Đầu tiên, luồn hai tay vào hai ống của áo

- Thế này...ạ???

Vừa nói, Shiro vừa luôn tay vào hai cái ống. Tuy nhiên có lẽ không

quên nên cái vai trắng nõn của cô cứ bị lộ ra

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Đúng rồi, trong lúc này thì đếm số

nguyên tố là tốt nhất. 2, 3, 5, 7, 11,...

Đếm được một lúc, tôi nhìn sang thì thấy Shiro đã luồn được tay

vào hai ống tay của áo thành công

- Ồ, được rồi à? Vậy thì cô khuy lại đi.

Nghe tôi nói, cô mèo ngơ ngác ngước mặt lên, hỏi:

- Khuy lại là gì vậy chủ nhân???

- Là cố định lại cái áo bằng cách dùng những cái khuy trên áo đó

Cô mèo này nhìn vào chiếc áo, rồi lại ngước mắt lên tôi, đôi mắt

rưng rưng như sắp khóc:

- Chủ nhân, em không làm đượcccc!!!

Tôi đành miễn cưỡng giúp cô khuy lại cái áo. Nhân tiện nói luôn,

đây là một chiếc áo có khuy bấm nhé.

Tôi đưa tay lên chiếc áo. Đầu tiên sẽ là phần khuy ở bụng

- Ực!!!

Tôi nuốt nước bọt

Làn da ở bụng của Shiro thật là trắng. Chẳng lẽ trước giờ khi vuốt

ve bụng Shiro, mình đều chạm vào phần này sao???

Tôi cố gắng không nghĩ lung tung và đã hoàn thành xong cho khuy

ở phần bụng

Thế nhưng...

Thế quái nào mà ông trời hôm nay lại "tốt bụng" với tôi thế

hả?????

Đúng, chỉ còn một chiếc khuy nữa là xong. Thế nhưng, chiếc khuy

lại nằm trên " hai quả đồi" của Shiro. Ông trời ạ, hôm nay ông đã

đánh thức tôi dậy sớm rồi, chẳng lẽ giờ lại còn ép tôi vào chuyện

này nữa à??

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, rồi quyết định tiếp tục

Tôi đưa tay tới chiếc khuy áo

- Ư...ư...ư

Xong. Có lẽ là tôi đã lỡ để tay sượt qua ngực Shiro. Một tiếng rên

khẽ vang lên. Oi Shiro, đừng làm tôi khó xử thế chứ!!!

Cứ mỗi khi tôi dịch cái khuy đi một tí, là tiếng rên lại vang lên

- Này, Shiro, có thể ngừng rên được không?? Cô làm tôi khó xử

quá!
Nhìn từ bên ngoài, có lẽ trông tôi như một thằng biến thái đang

sàm sỡ con gái nhà người ta. Cơ mà không phải nhé. Tôi chỉ giúp

cô ấy mặc áo thôi!!!
- Ukm, để em cố!

Cô ấy bịt miệng lại. Tuy nhiên, tiếng rên vẫn không hết. Đã thế, nó

còn trở nên khiêu gợi hơn với việc cô ấy bịt miệng lại.

Tôi cũng hết cách rồi.

Bỏ ngoài tai tất cả những tiếng rên rỉ, tôi quyết định làm nhanh

gọn. Và cuối cùng, chiếc khuy đã được khuy lại một cách ngay

ngắn.
Cô mèo, sau khi mặc xong chiếc áo, đứng lên và xoay một vòng.

Đúng như tôi nghĩ, chiếc áo này hơi dài so với cô ấy. Cặp đùi trắng

nõn lộ ra, chắc sẽ làm cho bao con tim của các chàng thanh niên

phải rùng động. Đương nhiên, tôi cũng không phải ngoại lệ. Chiếc

đuôi trắng ve vẩy sau lưng cùng với đó tại trắng muốt càng chỉ rõ

ra cô không phải người thường mà là một con mèo

Sau khi thay áo cho Shiro, tôi quyết định vào bếp nấu ăn

Mặc dù là hikikomori, tôi vẫn rất chú trọng đến việc ăn uống. Bởi

lẽ, tôi còn Shiro nên tôi không muốn nó bị đói.

Tuy nhiên, từ 3 tháng trước, thói quen đó đã không còn. Thay vào

đó, tôi ăn uống vô tội vạ, không có giờ giấc cụ thể.

Bỗng dưng hôm nay, tôi lại vào bếp, phần thấy hơi đói

- Nee nee, có món cá kho không chủ nhân????

Và phần còn lại, chính là cô mèo này đây

Tôi quyết định lấy cá từ trong tủ lạnh ra. Sau khi làm sạch, tôi cho

vào nồi kho, nêm nếm gia vị rồi nấu lên. Được một lúc, tôi tắt bếp

và gắp cá ra đĩa. Cơm thì tôi nấu cùng với thịt và dưa chuột thành

món cơm rang. Mùi thức ăn chín bốc lên làm đôi tai của Shiro

dựng lên và cái đuôi cũng bắt đầu ve vẩy.

Tôi lấy ra hai cái bát và hai đôi đũa. Xới cơm vào bát, tôi gắp cá

vào và đưa cho Shiro.

Mắt Shiro sáng lên khi thấy món khoái khẩu. Tuy nhiên, đó khó

quên dùng đũa nên phải một lúc lâu sau cô mới ăn được. Kết thúc bữa sáng, cô nằm dài ra ghế, nói với giọng

lười biếng:

- Cá của chủ nhân là tuyệt nhất!!!

Tôi mỉm cười với câu nói đó. Shiro đã trở lại với tôi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro