Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 02: [2167 từ]

EDIT: chíp

BETA: chíp

*cuối chương có lời chíp chíp muốn nói 

Phòng 307, ký túc xá học sinh. 

Ngoài trời gió thổi, báo thức trong điện thoại vang lên, Nguyễn Miên Miên trở mình, vì thức đêm nên mắt không có muốn mở.

Tối qua cô vẽ đến khuya, sau đó bị mất ngủ, may mắn sáng nay không có tiết, Miên Miên có chút lười biếng. 

Bàn tay nhỏ xốc góc chăn lên, nghiêng người nhìn Chu Hồi, cô ấy mặc T-shirt, quần jeans, dựa chân ở ghế tựa nghịch điện thoại.

Miên Miên nheo đôi mắt khô, ngồi dậy.

Chu Hồi ngẩng đầu nhìn thấy cô ủ rũ ngồi dậy, ''A, tiểu công chúa phòng 307 rời giường rồi.''

Nguyễn Miên Miên vừa tỉnh lại, cổ họng chưa thông, có chút uể oải: ''Buổi sáng không có tiết, sao các cậu dậy sớm vậy ?''

Khưu Nhiễm mặc áo choàng đi ra từ toilet vội vàng lau tóc, dường như lắp loa cạnh miệng nói: ''Khẩn trương khẩn trương, cậu mau rời giường đi, có soái ca đến dạy học đó.''

"Được được, mình dậy rồi." 

Cô vui đùa nói chuyện phiếm một chút, cẩn thận đi xuống giường, cho đôi chân trắng noãn vào đôi dép con thỏ màu hồng nhạt, quay đầu nhìn Khưu Nhiễm đang trang điểm, cô ấy bình thường không trang điểm cầu kì như vậy, ''Nhiễm Nhiễm, cậu thật sự muốn đi gặp soái ca hả ?"

''Chiều nay Thẩm Du đến dạy đó." Chu Hồi nói

 Nguyễn Miên Miên vừa nghe rằng Thẩm Du đến dạy, liền bị vấp chân, chân trái ngáng chân phải, thân mình ngã xuống sàn nhà, may có Chu Hồi nhanh tay đỡ được.

 "Không phải chứ, tiểu công chúa của chúng ta có hứng thú với thầy Thẩm ?"

 Miên Miên cúi đầu, đeo lại dép lê: ''Hứng thú thì mình không có, hưng trí thôi, có nhất tiểu quăng quăng."

"Hưng trí cái gì ?"

Cô không trả lời chính diện, nói: ''Mình đi rửa mặt ."

 Chu Hồi cùng Khưu Nhiễm nhìn nhau, tiểu công chúa thực bình tĩnh.

Nguyễn Miên Miên tắm rửa xong, giống Khưu Nhiễm sấy tóc. Kéo ngăn tủ tìm quần áo, phân vân không biết mặc gì, cuối cùng vẫn chọn chiếc váy trắng bản thân thích nhất.

Bản thân cô không rõ mình bắt đầu thích màu trắng khi nào, từ lúc biết Thẩm Du thích màu trắng hay khi được anh tặng cho chiếc váy trắng. 

Thẩm Du đưa cho cô rất nhiều thứ, sinh nhật mười năm tuổi, lần đầu tiên anh tặng quần áo cho cô, là một chiếc váy trắng, cô rất thích, đến bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác lòng tràn đầy vui mừng ấy.

Cô đem váy ôm vào trong ngực chạy về phòng ngủ thay, sau đó đi chân trần chạy chậm xuống lầu, trong làn váy yêu kiều, đứng ở trước mặt anh.

"Anh, đẹp không ?" Miên Miên không chỉ vui sướng mà còn hưng phấn vô cùng hỏi, đôi mắt đẹp đẽ như dải ngân hà, vẻ đẹp vĩnh hằng của bầu trời đêm. 

Khóe môi Thẩm Du cười một chút, trầm thấp mà ôn nhu nói, ''Rất đẹp."

Kể từ lúc đó, không biết là có phải vô tình mà số lượng váy trắng trong tủ quần áo của cô tăng lên rất nhiều.

 ***

Ăn cơm trưa xong, ba người tách ra, Khưu Nhiễm đi làm việc riêng, hai người các cô cũng đi học.

Tiết buổi chiều này là kiến trúc cấu tạo thiết kế, Nguyễn Miên Miên ngồi ở chỗ trống thứ ba, ngoan ngoãn yên tĩnh.

Chu Hồi xem mấy tin bát quái, huých vào cánh tay cô: "Không biết bao giờ mới được thầy Thẩm dạy ?"

"Không cần lo lắng, chắc chắn sẽ dạy lớp chúng ta."

 "Hai tháng liền, một khoa có thể dạy mấy tiết, nếu thầy Thẩm công khai dạy khóa nào, chắc chắn khóa đó sẽ hết chỗ."

Nguyễn Miên Miên cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Chu Hồi cười cười không nói chuyện.

Bạn học bàn trước quay đầu nói, "Các cậu xem, thầy Thẩm thiên tài như vậy, liên tục nhảy lớp, 28 tuổi đã đạt chức tiến sĩ Harvard, cấu tạo não nhất định vô cùng phức tạp."

 ''Anh trai tớ học cùng lớp với thầy Thẩm, nói thầy ấy quả thực chính là *thần nhân, bóng rổ, bơi lội, đánh cầu, các môn thể chất không thua kém ai, thậm chí lần nào thi cũng đứng thứ nhất."

*thần nhân: chỉ những thể linh có cấp độ tiến hóa hơn loài người 

Chu Hồi tặc lưỡi, "Chúng ta là người phàm, so bì với đại thần? Tự vả."

"Không biết hôm nay có thể thấy được thần thái đại thần không, nếu hôm nay mình có thể gặp mặt, có chết mình cũng cam lòng."

Nguyễn Miên Miên không có ấn tượng về chuyện này lắm, lúc cô và Thẩm Du quen nhau anh ấy đã học đại học. Nhưng cô biết Thẩm Du đam mê thể thao, có lúc cô sẽ theo anh đi đánh tennis cùng bằng hữu.

Những người bạn đó chê cười cô là cái đuôi chỉ biết lẽo đẽo bám theo, không nghĩ rằng Thẩm Du nghiêm túc nói, đây là em gái tôi, là tôi nguyện ý đưa em ấy đi cùng.

Dần dần, mọi người đều biết, Thẩm Du mọi việc đều lãnh đạm thờ ở chính là muội khống, sủng nịnh em gái nhỏ ra mặt.

 ***

Rất nhanh, chủ nhiệm khoa đi vào từ ngoài cửa phòng học, bên cạnh còn có một thân hình cao lớn xuất hiện. 

Người này trước sau như một giữ vẻ mặt nghiêm túc. Kính vuông ở trên sống mũi cao, mắt sáng mày kiếm, môi mỏng khẽ mím, đẹp trai tới mức chỉ nhìn thôi đã nghĩ ra tên con gái là gì.

Không chỉ vậy, đôi chân thon dài thẳng tắp rảo bước đến bục giảng, tiếng giày da đi trên đất, mỗi một tiếng bước đều in dấu trong lòng các bạn học nữ.

Ánh mắt Nguyễn Miên Miên dừng lại, khuôn mặt này cô đã gặp trong quá khứ, mà ánh mắt của thầy Thẩm như đang tìm tòi ai, chuẩn xác hướng tới chỗ cô.

Bên trong phòng học lặng ngắt như tờ, chủ nhiệm khoa cười thầm, bọn nhóc quả nhiên kinh ngạc đến ngây người, ''Như các bạn đã biết, vị này chính là Thẩm Du- Thẩm giáo sư, nhiệt liệt hoan nghênh."

Mọi người nhất thời nín thở không biết phải làm gì, được chủ nhiệm khoa giải vây, nháy mắt tất cả mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay.

Khóe môi Thẩm Du cong lên một chút, thái độ khiêm tốn làm cho người khác kính trọng: "Xin chào các bạn, tôi là Thẩm Du."

Phía dưới đồng thanh trả lời, cao vút lại phấn chấn: "Chào Thẩm giáo sư."

Thẩm Du cười nhẹ, đôi mắt bình tĩnh nhưng vẫn có phần giữ khoảng cách.

''Thầy Thẩm, tên của thầy ở Nam Đại chúng tôi quả thật rất nổi, nghe nói thầy tới, các bạn học đều ngóng trông chờ đợi, hôm nay là ngày đầu tiên thầy lên lớp, kế tiếp liền giao cho thầy."

Chủ nhiệm khoa nói xong, đi đến cuối lớp tìm chỗ trống ngồi xuống.

Mà ở bốn phía, còn có một vài giáo sư, tiến sĩ trường đến nghe giảng bài.*

*kiểu như dự giờ vậy á 

 Thẩm Du không mang sách giáo khoa, cũng không có giáo án, một mình đứng ở bục giảng, thân hình cao lớn, khí chất ôn nhuận cùng nghiêm nghị, anh nhìn xuống dưới, nữ sinh ngồi ở bàn thứ ba.

Anh hướng cô mỉm cười.

Mà cô, cũng cười.

Thẩm Du mở miệng, "Tôi so với thầy ít tuổi hơn, mà các vị giáo sư ngồi ở bên dưới, Thẩm Du không dám khoe kiến thức hạn hẹp của bản thân, lần này đến Nam Đại, hi vọng có thể được cùng các vị trao đổi, chia sẻ, cùng nhau tiến bộ.

Thẩm Du tiếng nói trầm thấp, lại cực kì có mê hoặc, mỗi chữ nói ra như điện lưu, đọng lại trong tai mỗi người, phía dưới có vài tiếng khen ngợi nhỏ.

Thẩm Du cười nhẹ, "Mọi người không phải đều có các tác phẩm độc lập của bản thân sao, dù không thành thục, nhưng tốc độ hoàn thành tác phẩm rất cao."

Mọi người ào ào nhấc tay, Thẩm Du gật đầu, "Mọi người nghĩ đến gì vào thời điểm sáng tác ?"

Vị kia bảy miệng tám lời bắt đầu nói, Thẩm Du kiên nhẫn nghe, thấy âm thanh dần dần nhỏ lại mới mở miệng: "

Đại gia bảy miệng tám lời bắt đầu nói, Thẩm Du vẫn chưa đánh gãy đại gia dũng dược lên tiếng, làm thanh âm dần dần chậm lại xuống dưới, hắn mới mở miệng: "Sang tân khái niệm, kinh thế hãi tục?"

 Thẩm Du nói tiếp, "Những  gì mọi người nói là kiến thức bên nghệ thuật, mà một kiến trúc sư thì phải giải quyết được những vấn đề đó."

Tiết học đầu tiên, Thẩm Du lấy chia sẻ là chủ, mỗi đoạn nói ngắn gọn mà chi tiết từng điểm kiến thức, đi từ những cái nhỏ nhất đến những vấn đề lớn của ngành kiến trúc, đến việc kinh doanh trong ngành có cường điệu gì.

Mỗi khái niệm đều có một ngụ ý lịch sử sâu xa, nhân loại học cùng kiến trúc hỗn hợp, thiết kế không chỉ đơn giản là bản vẽ thô cứng, mà đằng sau nó còn là nhân văn, địa lý, hoàn cảnh.

Kiến thức về kiến trúc rất hiện đại, mới mẻ, quả là người có trí tuệ.

Cả phòng học vỗ tay.

Chủ nhiệm khoa cùng các giáo sư khác liên tục gật đầu, không có bàn luận cao xa, không có khoe ra tư bản, mà là bình tĩnh, êm tai nói tới.

Anh trình bày kiến thức sinh động, không bảo thủ, có điểm mới lạ, thu những kiến thức cơ bản thành một hệ thống cường đại logic.

Nguyễn Miên Miên từ đáy lòng bội phục Thẩm Du, khi còn niên thiếu phong thái hăng hái, sau khi thành niên phong thái lỗi lạc. Thông minh, hiểu biết, ôn hòa lại trầm ổn.

*hic tui thích mấy anh trai có chiều sâu tư duy như này lắm ;;v;;;

 Chủ nhiệm khoa đi lên bục, "Thầy Thẩm, vất vả rồi."

Thẩm Du lắc lắc đầu, "Chuyện phải làm."

"Thật lâu không được dự giờ tiết của cậu, lần trước chưa có được trao đổi nhiều, nghe qua chương nhất Matthew cậu giảng, được lợi không phải là ít."

"Matthew giáo sư kiến trúc lý niệm thư tôi cũng may mắn bái độc quá, tư tưởng cùng lĩnh vực thiết kế là tôi học tập các tấm gương. Tôi không phải một giáo sư chuyên nghiệp, điểm xuất phát là muốn chia sẻ, trao đổi, đồng thời, tiện đà sinh ra cộng minh, hi vọng kiến thức nhỏ bé của bản thân có thể giúp ích cho mọi người."

Chủ nhiệm khoa gật đầu, lấy ra một danh sách đưa tới trước mặt anh: "Thầy Thẩm, đây là danh sách học sinh lớp tôi, mặt sau còn ghi thành tích chuyên nghiệp từng người, cậu chọn một người làm trợ giảng đi, trong thời gian này cậu muốn cái gì, tìm ai có trợ giảng giúp khá thuận tiện."

Thẩm Du liếc mắt một cái liền bỏ xuống.

Các bạn học đều thẳng lưng mong chờ, có thể làm trợ lý của  thầy Thẩm chính là miếng thịt lớn trên trời rơi xuống. Một loạt ánh mắt theo dõi nhất cử nhất động của thầy Thẩm mà lòng bồn chồn.

Chỉ thấy Thẩm giáo đẩy mắt kính, vương tay, chỉ vào nữ sinh tóc ngắn nhu thuận ngồi ở trong góc, ''Bạn học đó.''

Quần chúng: Quả nhiên bộ dáng đẹp mắt luôn tỉ lệ thuận với sự may mắn.

Thầy Thẩm ngày đầu tiên lên lớp liền thu nhận Miên Miên, ai mà không muốn làm thân truyền đệ tử của thầy Thẩm cơ chứ, dù có làm vài ngày lợi ích không phải là ít.

Quan trọng nhất là, nhan sắc cùng với khí chất của thầy Thẩm làm cho các bạn học quên mất phải tan học.

Nguyễn Miên Miên không nghĩ tới việc Thẩm Du chỉ cô, chắc là có chuyện gì ngoài ý muốn.

Thẩm Du ôm sách giáo khoa hướng chỗ Miên Miên, cô vội vàng đứng dậy đi đến.

Cô đưa tay đón sách giáo khoa, anh lại không đưa ra, cô hơi dùng sức nắm xuống, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Du.

$$$$

chíp chíp có lời muốn nói:

vì mình lười quá nên mình sẽ quyết định edit theo lịch như sau: mỗi tuần một chương vào khoảng 6h- 22h thứ tư

vì số lượng sao nhỏ chênh lệch với với số lượng đọc nên chúng mình cùng chơi nhỏ này nha: mỗi chương chẵn mình đăng lên mọi người sẽ có phúc lợi tùy thuộc vào chữ số hàng chục của sao nhỏ.

vd: chương 6 có 10 sao nhỏ thì phúc lợi là một chương, 20 sao nhỏ 2 chương. trường hợp mà sao nhỏ chưa đến 10 thì tuần kế tiếp mình hong edit nữa mình đi đọc ngôn tình dạo (tui nói thật không có giỡn)

chíp chíp: nếu gần đến deadline mà tui quên chưa đăng chương mới lên cứ đánh tui thật mạnh vào ;;v;; 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro