C2:Quyết định sai lầm của nhóm bạn sau sự mất tích của Emma...
Thị trấn nhỏ ngày càng trở nên u ám và tĩnh lặng. Người dân không dám nhắc về Emma, không ai dám kể lại câu chuyện kỳ lạ ấy. Tuy nhiên, có những người vẫn không thể quên được sự mất tích của cô gái trẻ. Một nhóm thanh niên, bao gồm những người bạn cũ của Emma, quyết định điều tra sự thật. Họ không tin rằng Emma chỉ biến mất một cách bí ẩn mà không có lý do gì. Họ muốn tìm ra những gì thực sự đã xảy ra trong khu rừng đó.
Một đêm, khi ánh trăng sáng vằng vặc, nhóm bạn của Emma quyết định trở lại khu rừng nơi cô mất tích. Lần này, họ chuẩn bị kỹ càng, mang theo đèn pin, máy quay, và một vài dụng cụ để tìm kiếm. Khi bước vào, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm, và tiếng gió rít qua những tán cây khiến không gian càng trở nên nặng nề. Họ đi sâu vào khu rừng, nơi mà Emma đã lần cuối cùng được nhìn thấy, và bắt đầu tìm kiếm trong im lặng.
Chỉ trong vòng một giờ, họ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Mỗi bước chân dường như vang lên quá to, như thể có một cái gì đó đang theo dõi họ. Đột nhiên, một tiếng động nhẹ phát ra từ phía sau. Một người trong nhóm quay lại, và lập tức thấy một bóng hình thoáng qua, nhanh như cơn gió. Họ chạy theo, không nghĩ ngợi gì, và cuối cùng dừng lại ở một khoảng không trong rừng mà họ chưa bao giờ thấy trước đó.
Trước mắt họ là một cánh cửa bằng gỗ cũ kỹ, ẩn sau những tán cây rậm rạp. Cánh cửa này không thuộc về khu rừng. Không ai trong nhóm nhận ra nó. Một người trong nhóm quyết định mở cửa, dù trong lòng cảm thấy bồn chồn, nhưng điều kỳ lạ là cánh cửa mở dễ dàng, không hề có dấu hiệu của thời gian hay sự hư hỏng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, một luồng hơi lạnh bao trùm không gian. Họ bước vào một không gian khác, không phải là rừng nữa. Cảnh vật xung quanh họ hoàn toàn khác biệt, như thể họ đã xuyên qua một cánh cổng dẫn đến một thế giới song song. Mặt đất phủ đầy sương mù, cây cối khô cằn và gãy đổ, không có sự sống. Bầu trời đỏ rực một màu máu, như thể cả thế giới này đang trong cơn lửa cháy.
Và rồi, họ nhìn thấy cô ấy.
Emma đứng đó, ở một khoảng cách xa, nhưng ánh mắt của cô giống như đang nhìn thấu vào tâm trí của mỗi người. Khuôn mặt cô vẫn vậy, nhưng đôi mắt không còn là của cô nữa. Đó là đôi mắt đen ngòm, trống rỗng, ánh sáng phản chiếu trong đó khiến người ta có cảm giác như đang nhìn vào một vực thẳm vô tận. Một âm thanh lạ, giống như tiếng thì thầm, vang lên từ đâu đó trong không gian. Và sau đó, họ thấy rõ hơn, những bóng hình mờ ảo khác đang đứng cạnh Emma, những sinh vật không có hình dạng rõ ràng, nhưng lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của chúng.
Một trong nhóm bạn không thể chịu nổi và la lên, kêu gọi Emma. Cô gái quay lại, nhưng không nói gì. Cô chỉ nhìn họ, đôi mắt không có cảm xúc. Và rồi, giống như một tiếng thở dài, cô bước lùi vào bóng tối.
Ngay lúc đó, không gian xung quanh họ bắt đầu thay đổi. Mặt đất dưới chân họ rung lên, những cánh cửa gỗ bắt đầu xuất hiện khắp nơi, chặn đường thoát. Họ chạy, nhưng mỗi lần quay lại, Emma và những bóng hình kia vẫn lảng vảng phía sau, càng lúc càng gần hơn.
Một người trong nhóm bất ngờ quay lại, cố gắng tiếp cận Emma, cầu xin cô quay lại với thế giới thực. Nhưng khi anh ta chạm vào cô, một cảm giác lạnh lẽo, như thể chạm vào một cái xác đã lạnh ngắt, bao trùm khắp cơ thể anh. Chỉ trong chớp mắt, anh ta bị kéo ngược về phía những bóng hình khác, và mất tích vào trong bóng tối.
Cả nhóm hoảng loạn, chạy như điên, cho đến khi họ tìm thấy một cánh cửa giống như cánh cửa họ đã bước qua ban đầu. Nhưng khi họ bước qua, mọi thứ trở lại bình thường, như thể không có gì xảy ra. Cánh rừng vẫn đứng yên, không có dấu vết của những gì họ đã chứng kiến.
Họ không bao giờ quay lại đó nữa, và kể từ đó, Emma cùng những bóng hình kỳ lạ vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của họ. Những người bạn cũ của Emma biết rằng, có thể cô ấy không bao giờ thật sự mất đi, mà là một phần của cái gì đó khác—một thế lực vượt ngoài hiểu biết của con người. Và họ hiểu rằng, khu rừng đó không chỉ là nơi Emma mất tích, mà còn là một lối vào thế giới của những sinh vật không thuộc về loài người, một nơi mà bóng tối và cái chết ngự trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro