Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Đột nhiên, anh ta ngồi thụp xuống, hình như đang rất đau đớn.

Anh ta nói đội cứu hộ đang chạm vào xác mình.

Tôi có thể bắt mình đừng tin, nhưng...lúc này trông anh ta

thật tội nghiệp.

"Jiyong..."

Tôi ngồi xuống cạnh và vô thức gọi cái tên ấy.

"Tiếp theo, họ sẽ làm gì tôi? Họ có phá hủy linh hồn của

tôi không? Tôi sẽ biến mất hoàn toàn đúng không?"

Anh ta ôm chặt lấy đầu mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi.

Tôi có thể bắt mình tin được không?

Rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một đứa con gái hèn nhát. Tôi bỏ

chạy, không muốn tin việc tồn tại một linh hồn bên cạnh mình.

Lại một lần nữa, tôi bỏ mặc Kwon Jiyong lúc anh ta đang đau đớn.

---------

Cô ấy lại đi rồi.

Tại sao tôi lại thích một người vô tâm như vậy chứ?

Một nỗi đau khác đè lên nỗi đau thể xác trong tôi. Bất giác

khóe môi cong lên một nụ cười.

Chua xót!

Dara, tôi phải làm cho em chấp nhận sự thật này, kể cả có

bị bỏ rơi ngàn lần đi nữa.

"Cạch!"

Sau cả tiếng ngồi chờ, cuối cùng cũng có tiếng người đẩy

cửa. Tôi mừng rỡ nhìn ra.

Nhưng không, đó là dượng của em.

Ông ấy hoàn toàn không nhìn thấy tôi, tệ thật!

"Vừa đi đâu vậy?"

Dượng bỗng quay lại, nhìn tôi hỏi. Không không, đó không phải

là tôi, mà là...

Dara đã về.

Tôi xoay người, vừa trông thấy em bỗng mỉm cười vô thức. Cô ấy

cau mày nhìn tôi, bạo dạn tiến lại.

"Dượng có quen người này không?"

Em kéo tôi tới trước mặt dượng.

"Ai?"

"Kẻ đang đứng cạnh con này"

"Lảm nhảm gì vậy? Ở đây ngoài tao ra còn ai đứng cạnh mày nữa?"

"Dượng...thựcsự không thấy ai nữa sao?"

Nhìn em ngây người ra, tôi bỗng bật cười thành tiếng.

"Đã nói rồi, em là người duy nhất trông thấy tôi"

---------

Dượng không nhìn thấy anh ta.

Kể cả có say, dượng cũng không thể hoa mắt đến vậy.

Kwon Ji Yong, thực sự là anh sao? Trên đời này tồn tại một kẻ

như anh sao?

Anh ta đang cười.

Đắc ý.

Tôi đã thôi sợ hãi, nhưng liệu có thể chấp nhận sống với

một linh hồn hay không?

Tôi không thể gọi cảnh sát gô cổ anh ta lại.

Tôi không thể đưa anh ta tới trại tâm thần.

Vì anh ta là một hồn ma.

"Tôi có thể coi anh như một người bạn, khi gia đình tìm được

xác và mai táng cho anh, hãy trở về thiên đường. Tôi không

muốn người khác trông thấy mình đang nói chuyện với không

khí"

Khi nói ra câu này, tôi đã mơ hồ chấp nhận sự thật.

"Linh hồn" nhìn tôi mỉm cười.

Hoàn toàn không ghê rợn như tôi nghĩ, thậm chí, anh ta có phần

dễ thương.

---------

Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Em chấp nhận

tôi. Em muốn làm bạn với tôi. Đến lượt tôi không tin vào sự

thật trước mắt.

Thật ngốc nghếch!

Tôi thậm chí đã phá vỡ phép lịch sự do chính mình đặt ra,

lén đi vào phòng em, lặng ngắm người con gái tuổi đôi mươi

đang say giấc.

Liệu có thể mãi ở bên em như vậy?

"Đừng đi theo tôi!"

Em đột ngột dừng lại, đưa tay ngăn tôi tới công ty cùng mình.

"Bỏ tay ra, người ngoài nhìn vào tưởng em đang diễn xiếc đấy"

"Ya!"

Em trừng mắt rồi quay đầu bước tiếp, tôi bước theo sau, mỉm

cười mãn nguyện. Tôi không nghĩ là em giận, vì em vẫn bước

dọc những nơi có bóng râm để tôi bước theo. Cứ cho là vậy đi,

nói tôi ảo tưởng cũng được ^^

---------

Tôi đang đi trên đường cùng một hồn ma, đôi lúc, tôi thấy điều

này thật thú vị. Chỉ là nếu giao tiếp với hồn ma ấy, trông

tôi sẽ rất kỳ cục.

"Em làm gì trong công ty?"

"Quét dọn"

"Là...dọn dẹp cả cái công ty lớn này sao?"

"Đại khái là vậy..."

Tôi trả lời những câu hỏi của anh ta một cách hời hợt, cho

tới khi nhận ra mình đang đứng trong thang máy.

Một vài người nhìn tôi cười khúc khích. Chúa ơi, tôi đã quên

mất Jiyong là kẻ vô hình.

Anh ta vẫn cứ đi theo tôi, hỏi han đủ thứ.

"Anh còn như vậy nữa thì đừng trách tôi!" Tôi nói thật nhỏ,

hầu như không thấy khẩu hình miệng.

Anh ta đột nhiên giữ tôi lại, mặt ghé sát, buông một nụ cười

khiêu khích :"Em vừa nói gì vậy?"

Tôi hét toáng lên và đẩy anh ta ra khỏi người mình, vô tình

tự biến thành kẻ kì quặc.

Tôi chỉ biết cười trừ với những đồng nghiệp đang băn khoăn

không hiểu quý cô Dara đang làm gì với khoảng không trước mặt.

Tôi chấp nhận làm bạn với anh ta vì nghĩ hồn ma của một du

học sinh sẽ vô cùng lịch thiệp. Nhưng biểu hiện này hoàn

toàn trái ngược.

"Nếu anh rảnh rỗi vậy, hãy đi loanh quanh và kiếm cho tôi vài

chiếc ví"

"Ý em là...bảo anh đi ăn trộm?"

Tôi hơi ngần ngại khi phải nói ra thói quen chôm chỉa của

mình, nhất là với một người khác giới.

"Tôi nghèo hèn vậy đấy, bọn họ thì không tiếc gì một chiếc ví"

"Anh cũng từng là nạn nhân?"

"..."

"Đùa thôi. Đợi kết quả nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro