Oneshot
Daou ngồi lặng lẽ, ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng nhỏ, lấp ló trên khuôn mặt ông, như những vết thời gian không thể xóa nhòa. Đôi mắt ông mơ màng nhìn về phía trước, không phải là đứa con trai đang ngồi bên cạnh, mà là một nơi xa xôi, nơi những ký ức xưa cũ vẫn chưa thể phai mờ.
"Con ơi," Daou bắt đầu, giọng ông trầm xuống, như những mảnh ký ức vỡ vụn rơi xuống đáy lòng. "Ngày ba còn trẻ, ba đã yêu. Yêu một người không phải là mẹ con đâu. Người ấy không giống những gì người ta thường mơ ước. Đôi tay không thon, bờ vai chẳng nhỏ bé như bao người, đôi mắt không tròn như trong những giấc mơ, nhưng ánh mắt ấy, nó như chứa đựng cả một thế giới mà ba chưa từng biết đến."
Ông hít một hơi thật sâu, như để kiềm chế những cảm xúc nghẹn ngào đang dâng lên. "Áo sơ mi trắng, đơn giản, nhưng lại làm trái tim ba loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy. Hai con người, xa lạ như thế, nhưng chẳng hiểu sao lại cứ xích lại gần nhau từng chút một. Là tất cả những gì chân thành nhất mà ba từng có trong tuổi trẻ..."
Daou quay sang nhìn con trai, ánh mắt đầy tiếc nuối. "Nhưng con ơi, tình yêu đó quá điên cuồng, quá mới mẻ, và cũng quá đau đớn. Mọi thứ như một cơn sóng dữ đổ ập vào ba. Mặc cảm, những lời người đời mổ xẻ khiến ba không thể chịu đựng nổi. Và ba, chính ba là người đã bóp chết đi mầm tình yêu ấy, tự tay dập tắt ánh sáng duy nhất trong đời ba."
Ông khẽ ngừng lại, giọng nghẹn ngào. "Ba đã trưởng thành. Ba đã trở thành người đàn ông mẫu mực, làm người cha, làm trụ cột gia đình. Ba đã chôn vùi tất cả những cảm xúc ấy, cho đến một ngày ba nhận ra, tận sâu trong tim mình, ba đã chết từ ngày ấy. Ngày ba để người ấy ra đi, để tình yêu ấy tan biến."
Daou quay đi, đôi mắt ông trở nên mờ ảo, như một tấm màn u buồn che phủ những nỗi đau đã chìm vào quá khứ. "Dù ba có cố gắng sống tiếp, dù ba có trở thành người đàn ông mà cả thế giới mong chờ, thì trong sâu thẳm, ba luôn cảm thấy thiếu vắng. Vì ba biết, người ba yêu, người ba từng có, không bao giờ quay lại nữa."
Cả căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài của Daou. Người con trai ngồi im lặng, không dám lên tiếng, chỉ biết nhìn người cha đã đi qua bao tháng ngày đầy vất vả, vẫn không thể xóa đi vết thương trong tim.
Vì đôi khi, một tình yêu điên cuồng và cháy bỏng, lại có thể làm tan vỡ cả một trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro