Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93

Joong nhanh chóng dắt Dunk trở về, hắn nghe Offroad nói buổi sáng Dunk không ăn cơm, ngay lập tức không biết nên gọi là "dạy" hay là "dỗ" mà nói với Dunk mấy câu, sau đó lại cởϊ áσ khoác ngắn cũn của cậu ra, tìm một cái áo lông dày và dài khoác lên người của cậu, muốn dẫn cậu tới nhà ăn. Hắn đã bước chân ra ngoài, đột nhiên quay lại nói: "Chú Offroad, cậu con còn có việc phải xử lý, có lẽ chiều nay mới tới được." Sau đó đã dẫn Dunk rời đi.

Offroad cau mày.

Thật ra thì không phải là Offroad muốn gặp Daou ngay lúc này, Offroad quá hiểu tính tình của mình là gì rồi. Bởi vì chuyện tối hôm qua Dunk sẽ gấp không chờ nổi mà ôm lấy Joong một cái, còn Offroad thì chỉ biết mắng đối phương tại sao lại không ngoan ngoãn đợi, khiến cho đêm hôm Offroad còn phải gọi điện thoại làm kinh động một đống người.

Bác Corn nói Offroad ngoài miệng không chịu buông tha cho người ta, Offroad thừa nhận, chỉ là cái tật xấu này cũng không phải hình thành trong một sớm một chiều. Từ nhỏ Offroad đã không biết cách để thể hiện loại tình cảm thân thiết mềm yếu này như thế nào, nhưng sự ích kỉ lạnh nhạt cực đoan từ Air Offroad lại học được một cách khá là nhuần nhuyễn, thế cho nên câu cuối cùng mà Offroad nói với ba của mình chính là: Tôi không bao giờ muốn nghe giọng nói của ông.

Không biết tại sao lại đột nhiên nhớ về quá khứ.

Vẻ mặt của Offroad càng lúc càng lạnh, lấy điện thoại ra tìm hình của Daosuay để nhìn một lát, thầm nghĩ bất luận như thế nào, Offroad cũng sẽ không dưỡng ra thêm một Offroad nữa.

Buổi chiều khi tiếng gõ cửa vang lên, Offroad còn nghĩ là đám người của Daou. Đã lâu rồi không gặp Pun, còn định gặp được người sẽ chọc ngoáy người ta vài câu.

Cửa vừa mở ra, sau khi thấy rõ người đứng ở đó, Offroad sửng sốt, một lúc sau mới kinh ngạc nói: "Chú Gen?"

Gen cũng không ngờ rằng Offroad không hỏi một câu đã mở cửa, có hơi co rúm mà giải thích: "Tôi, tôi tới đây thăm cậu." Bon đứng ở phía sau ông ấy cũng thò đầu ra, tò mò đánh giá Offroad.

Offroad hoàn hồn, vội vàng nghiêng người lùi về phía sau một bước mời người vào trong phòng. Đến khi rót trà rồi quay đầu lại vẫn nhìn thấy Gen đang đứng, đưa trà tới, tự làm cho bản thân mình thoạt nhìn không có vẻ gì là căng thẳng: "Chú Gen chú ngồi đi."

Lúc này Gen mới đem túi trái cây trong tay đặt xuống, ngồi trên sô-pha dùng hai tay đón lấy chén trà.

Offroad lại nhìn Bon cô bé vẫn luôn theo sát ba của mình, Offroad mở 'quầy' ăn vặt của Dunk, chọn một ít kẹo chocolate và bánh quy đặt lên bàn trà trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, thấp giọng nói: "Em tên là Bon phải không? Anh..." Offroad ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng lại, một lần nữa cười nói, "Chú không biết con thích ăn gì, tự con đến chọn có được không?"

Bon là một cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, chỉ là có chút sợ người lạ, đối với Offroad người mà cô bé đã gặp hơn một năm trước từ lâu đã không còn ấn tượng, chỉ cảm thấy bộ dáng lúc nói chuyện của Offroad thân thiết ôn nhu, có chút thẹn thùng mà rút sau lưng Gen, lại nhẹ nhàng gật gật đầu.

Offroad đứng lên trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn về phía Gen hỏi: "Chú Gen, sao hai người lại tới đây?"

Gen cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.

Nhà ngoại của Bon ở đây, mấy ngày hôm trước ông lão chẳng may té ngã phải vào bệnh viện, còn nghĩ rằng sắp không xong, Gen và vợ liền mang theo con tới đây, sợ không kịp nhìn mặt ông ấy lần cuối. May mắn chính là ông lão đã được kịp thời cứu chữa qua cơn nguy kịch, hiện tại tình huống cũng ổn định hơn rất nhiều. Bon không có kỳ nghỉ đông, Gen muốn đưa cô bé trở về trường học, lại nhân lúc có chuyến tới đây liền đến thăm Offroad một chút.

Offroad nghe xong, có hơi ngoài ý muốn nói: "Chú Gen, sao chú biết con ở chỗ này?"

Gen không dám nhìn Offroad, ánh mắt trốn tránh: "Trước kia lúc khun Pittaya nọ đến tìm tôi hỏi thăm tin tức, đã cho tôi số điện thoại của cậu ấy. Một năm nay tôi không liên lạc được với cậu, hỏi cậu ấy mới biết chuyện cậu bị bệnh, sau khi phẫu thuật vẫn chưa tỉnh lại." Ông ấy nói xong, có lẽ cũng cảm thấy hiện tại vừa mới tới cửa đã tỏ vẻ quan tâm tự mình cũng cảm thấy có chút đạo đức giả đáng xấu hổ, cười khổ nói, "Tôi nên đến từ sớm. Nhưng mà nhiều năm như vậy, tôi đã đối xử với cậu như thế nào... Tôi không có mặt mũi tới thăm cậu."

Thấy Offroad không lên tiếng, ông ấy càng thấp thỏm nắm chặt chén trà: "Tôi vẫn luôn giữ liên lạc với khun Pittaya kia, khoảng thời gian trước nghe nói cậu đã khỏe lại. Tôi còn nghĩ, tự mình nên đến thăm cậu một chuyến... Tôi cũng có thể hoàn toàn yên tâm."

Offroad vẫn luôn giữ im lặng nghe lời ông ấy nói, khi mở miệng lại cười rất miễn cưỡng: "Chú Gen nói sai rồi..." Offroad thu lại nụ cười, giọng nói khàn khàn, "Là con không có mặt mũi đến gặp chú."

Gen sững sốt, ngẩng đầu lên nhìn, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Đã nhiều năm như vậy, ông ấy chưa bao giờ thật sự nhìn kỹ bộ dáng của Offroad. Trong trí nhớ của ông ấy Offroad vẫn là một người tính tình không tốt lắm, thích đi về một mình, nhưng lại là một thiếu niên cực kỳ thông mình có chủ kiến, là một thiếu niên sau khi từ biệt bọn họ ở sân bay chỉ lưu lại một bóng lưng cao gầy, từ lúc nào Offroad đã trưởng thành còn cao hơn cả ông ấy, trở thành một nam nhân xử sự biết tiến biết lùi chững chạc trầm ổn.

Offroad không giống người của nhà họ Jindataweephol chút nào cả. Không giống với ba của Offroad chất phác giản dị, cũng không giống cô của Offroad lạc quan rộng lượng. Tuy rằng khi đối mặt với ông ấy Offroad đã nỗ lực thu liễm bản thân, nhưng Gen vẫn có thể cảm nhận được một hơi thở nào đó từ trên người của Offroad --- là bị thế sự toi rèn, là người đã từng sát phạt nhuốm máu mới có.

Lúc trước khi gia đình tốt đẹp của bọn họ bỗng dưng sụp đổ, đối mặt với đả kích quá bất ngờ, ông ấy đã sợ hãi đến mức vứt bỏ hết mọi trách nhiệm và tội lỗi của mình, tự an ủi bản thân mình chỉ là một người bình thường, không quyền không thế, giống như một kẻ đào ngũ an tâm thoải mái mà chấp nhận số phận. Chỉ còn lại một mình Offroad chưa đầy hai mươi tuổi, mang trên lưng ba mạng người, chống chọi với một con quái vật khổng lồ có thể nghiền nát Offroad bất cứ lúc nào.

Vì thế nên sau này Gen mới không muốn gặp lại Offroad. Chỉ cần ông ấy nhìn thấy Offroad như vậy, liền không nhịn được mà nghĩ, Offroad đã phải trãi qua những gì mới có thể từ một thiếu niên non nớt năm nào trở thành một người sắc bén như lưỡi dao. Mà chính bản thân ông ấy cũng trong khoảng thời gian đó lại có người yêu mới, có gia đình mới, sống những tháng ngày an ổn hạnh phúc. Chỉ trong những giấc mộng đêm khuya, mới nhớ đến một Offroad cô độc.

Hai mắt của Gen đã đỏ, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, khó chịu. Nhưng những lời nên nói, hơn một năm trước cũng đã nói qua, nếu thời thời khắc khắc vẫn đem áy náy treo bên miệng, ngược lại giống như chỉ vì an ủi bản thân mình cầu cho lương tâm thanh thản.

Gen uống một ngụm trà, theo hơi nóng của chén trà bốc lên rất nhanh đã lau đi sự ướŧ áŧ nơi khóe mắt, sau khi bình phục lại tâm tình, buông chén trà xuống đứng lên nói: "Trước kia tôi đã từng nói với Star, bọn họ chiều cậu quá sẽ không tốt cho cậu." Ông ấy cười cười, "Kết quả lại chọc cho cô ấy nổi giận, còn nói với tôi, 'Offroad nhà em chỗ nào cũng tốt, sau này sẽ giỏi hơn ai hết, càng có tiền đồ hơn bất kì ai'."

...Star.

Đã bao lâu rồi Offroad không nghe người nào khác nhắc lại cái tên này, cứ như vậy mà sững sờ tại chỗ.

"Xem ra vẫn là cô của cậu hiểu cậu nhất." Gen nắm tay lại, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm vỗ vỗ vào cánh tay của Offroad, biểu tình trên mặt vui mừng giống như một trưởng bối trong gia đình nhìn con cháu của mình trưởng thành.

Ông ấy dẫn Bon tới: "Tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, tôi với Bon còn phải đến nhà ga."

Dường như lúc này Offroad mới tìm lại được thần trí của mình, có chút nóng lòng mà đi lấy áo khoác: "Con tiễn, con tiễn hai người."

Gen đã sắp đi tới cửa, bên ngoài trời rất lạnh, sợ Offroad đuổi theo sẽ bị cảm lạnh, vội vã mở cửa liên tục xua tay: "Không cần, không cần... Lúc chúng tôi đến, là khun Pittaya kia đưa đến, không làm phiền các cậu nữa." Có lẽ ông ấy cho rằng quan hệ giữa Daou và Offroad rất tốt, đón nhận ý tốt của người kia cũng giống như nhận nó từ Offroad.

Ai ngờ lúc ông ấy mở cửa liền nhìn thấy ngoài hành lang dài có hai người đang đứng ở đó, là Daou cùng Pun.

Đám người Pun đã chờ đến độ sắp chết vì chán vừa nhìn thấy Gen liền nở một nụ cười thân thiết: "Khun Gen, xe ở dưới lầu, tôi đưa mọi người đến nhà ga."

Gen sao có thể không biết xấu hổ mà phiền toái người ta đến hai lần, thế nhưng Pun lại là người rất biết cách đọc vị người khác, nào là chỗ này xa xôi hẻo lánh tìm xe không dễ, nào là trời rất lạnh con bé còn nhỏ không thể chịu lạnh, trong lúc Gen vẫn đang do dự, Offroad đã đi theo đến bên cạnh cửa tiếp lời nói: "Chú Gen, chú để anh ấy đưa chú đi đi. Xa như vậy con cũng không yên tâm."

Lời vừa dứt, Daou người vẫn luôn ở bên cạnh nhìn bọn họ lôi kéo liền ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt dừng ở trên người Offroad... Cứ như vậy không dứt ra được.

Hôm nay Offroad mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo được nhét gọn gàng trong chiếc quần âu thẳng tắp, phác họa ra một đường eo nhỏ hẹp. Trước kia khi còn ngồi trên xe lăn, Offroad chỉ có thể ngửa đầu lên mà nhìn mọi người, cảm thấy vừa tốn sức vừa kém hơn người một bậc, thông thường trên mặt sẽ không có bất cứ biểu tình gì, cũng lười giao lưu với người khác. Hiện tại Offroad đã khỏe lại, không mặc quần áo của bệnh nhân, cũng không thấp hơn hắn bao nhiêu, bộ dáng khi nói chuyện... Chính là Offroad của trước đây.

Tuy Daou đã được nhìn thấy qua ảnh chụp, nhưng khi tự nhìn thấy Offroad đứng trước mặt của mình, dường như hắn có thể nghe thấy nhịp tim đang đập kịch liệt trong l*иg ngực.

Gen không chịu nổi sự nhiệt tình của Pun, chỉ đành phải đi theo, hoang mang rối loạn đi ra ngoài vài bước, vẫn là Bon đã kéo tay ông ấy nói gì đó, ông ấy mới ngừng lại được.

Offroad vẫn đứng bên cạnh cửa nhìn chăm chú vào bọn họ, còn cho rằng có chuyện gì, đang định đi qua hỏi, liền thấy Bon chạy trở về đứng trước mặt của Offroad, mở chiếc túi xách nhỏ có hình con thỏ mà cô bé mang theo bên cạnh, lấy ra một món đồ từ bên trong, có chút ngượng ngùng dùng cả hai tay đưa cho Offroad.

Offroad khom lưng đón nhận, đang muốn hỏi cô bé đây là cái gì, liền thấy cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe mở to, khóe miệng mấp máy trên má hiện lên một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Anh trai ơi hẹn gặp lại!" Sau đó liền quay đầu chạy đi, hai bím tóc kết thành hình vòng cung cong cong đáng yêu, còn có thể nhìn thấy chiếc kẹp tóc hình quả dâu sau đầu.

Nụ cười mà Offroad dùng để tiếp chuyện với cô bé cũng bị đông cứng ở trên mặt, tay bất giác run lên, trong đầu dường như đã ngắt hết mọi kết nối, ngay cả khi mình bị Daou đưa về phòng lúc nào cũng không biết.

Chờ Offroad ổn định lại tinh thần mới mở phong thư trên tay ra, bên trong là một tấm thiệp chúc mừng. Có lẽ là vì Giáng Sinh sắp đến, bìa thiệp là hình ảnh một ông già Noel cười đến nheo cả mắt, đang cùng với đàn tuần lộc bay trong bầu trời đêm, bên cạnh còn có một bầy thú nhỏ mặc đồ giáng sinh, đều cười tít mắt như nhau, vui vẻ ôm quà.

Offroad thật cẩn thận mở tấm thiệp mừng ra, bên trong viết một câu bằng bút màu nước sặc sỡ, nét chữ vẫn còn non nớt: Chúc anh trai Offroad của em sớm ngày bình phục. Cuối câu còn để lại tên Bon, bên cạnh vẽ một khuôn mặt tươi cười.

Offroad ngẩn ngơ, cứ cầm tấm thiệp mừng đọc đi đọc lại từng chữ trên đó, đọc đến khi tầm mắt đã mơ hồ không nhìn rõ chữ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm mãi một câu "Anh trai Offroad."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro