Chương 92
Ba giờ chiều, Joong ở sân bay còn gửi tin nhắn đến cho Dunk, nói bọn họ sẽ đến vào khoảng 8 giờ, Dunk nghĩ đến việc mình sắp được gặp Joong cả người lại trở nên phấn khích.
Offroad ở bên cạnh nhìn cậu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có vài phần áy náy.
Khi bọn họ vừa mới đến đây, lúc đó nửa thân trên của Offroad vẫn chưa thể tự do hoạt động, Dunk sợ Offroad nửa đêm có việc, liền mua một cái giường sô-pha nhỏ hàng đêm đều ngủ bên cạnh mép giường của Offroad. Nhưng cho dù giường sô-pha có mềm mại đến đâu, nằm cuộn người trên đó thì sao có thể dễ chịu cho được. Dunk thích Joong nhiều đến bao nhiêu, có lẽ không ai biết rõ hơn Offroad cả, nhưng vì Offroad, Dunk cũng không có cách nào để ở bên cạnh Joong. Sau đó Offroad cũng đã nói qua mấy lần, kêu cậu về trước, đều bị cậu mạnh mẽ từ chối, còn hỏi ngược lại: “Lúc con bệnh chú chăm sóc cho con, sao lại không chê phiền toái đi!!!!”
Offroad nói cậu bị ấm đầu, cũng hoàn toàn tùy ý cậu luôn. Sau này Offroad vội vã muốn bản thân mình khỏe lại, cũng là vì không muốn trì hoãn Dunk thêm nữa.
Tới buổi tối, sau khi dùng cơm xong Dunk ngồi xếp bằng trên sô-pha của mình để chơi Rubik. Trong khoảng thời gian gần đây không hiểu tại sao cậu lại thích mê thứ này, nhưng mà chơi đến bây giờ vẫn không thể thành công xếp nó về như cũ.
Có lẽ vì cho rằng Joong sắp đến, nên Dunk cứ thế mà lơ đãng xoay khối rubik trong tay, Offroad nhìn cậu càng xoay càng loạn, dứt khoát đặt chiếc laptop qua một bên, đứng ở trước mặt cậu sau đó vươn tay ra nói: “Đưa chú.”
Dunk do dự một chút, cầm khối rubik đưa qua, thấy chú Offroad của cậu quan sát một lượt qua tất cả các mặt của khối rubik, sau đó ngón tay thon dài bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển những khối vuông nhỏ. Không mất nhiều thời gian, những màu sắc hỗn loạn trên khối rubik đã được khôi phục lại một cách gọn gàng.
Dunk ngồi trên ghế sô-pha ngẩng đầu lên há hốc mồm nhìn, chờ Offroad đem khối rubik đã được xoay về như cũ ném qua cho cậu, cậu luống cuống tay chân nhận lấy, vẻ mặt giống như chịu đả kích cực kì lớn: “Chú Offroad sao cái này chú cũng...”
Trước kia khi Offroad còn học sơ trung cũng đã tìm tòi một quãng thời gian, đừng nói cái rubik trong tay Dunk là loại rubik bậc ba phổ thông nhất, ngay cả rubik bậc năm bậc sáu cũng đã từng chơi qua rồi. Đang muốn nói loại đồ chơi này cần phải có kỹ xảo, ai như lại ngu ngốc như nhóc con chỉ dựa vào trực giác mà xoay linh tinh, liền nghe thấy tivi sau lưng mình phát ra âm thanh:
“...Kèm bản tin đột xuất, vào lúc 19h35’ tối nay, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra từ đoạn cao tốc nối liền sân bay và đường vành đai phía Nam, theo nhận định ban đầu nguyên nhân xảy ra tai nạn là do mưa lớn kéo dài dẫn đến mặt đường trơn trượt gây va chạm liên tiếp cho các xe ở phía sau. Sau khi xảy ra sự cố, cảnh sát giao thông, lực lượng phòng cháy, nhân viên y tế đã nhanh chóng đến hiện trường, đưa người bị nạn đi cấp cứu đồng thời điều tiết giao thông. Trước mắt số người thương vong vẫn đang được xác định, phóng viên của đài đã có mặt ở...”
Dunk nghe được tin tức không tự giác mà đứng bật dậy từ trên sô-pha, khối rubik trong tay ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất. Đó là sân bay dân dụng duy nhất của thành phố Đ, đường vành đai phía Nam cũng đồng thời là con đường duy nhất để đến viện điều dưỡng sau khi ra khỏi sân bay... Nghĩ đến đây Dunk lại lắc lắc đầu, sẽ không có chuyện trùng hợp đến như vậy đâu, cần gì phải tự mình dọa mình? Cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Joong.
Gọi mấy lần đều không được, tay Dunk không thể khống chế mà run run lên, cậu lại gọi cho Daou và Pun, nhưng vẫn giống như vậy đều không gọi được. Sắc mặt của cậu ‘bụp’ một chút đã trắng bệnh, nhấc chân liền chạy ra cửa.
“Quay lại!” Offroad ngăn cậu.
Dunk ngừng bước chân quay đầu lại, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn những hình ảnh đáng sợ, giọng nói run rẩy: “Chú Offroad, con, bọn họ...” Cậu cũng không biết mình nên nói câu nào trước.
“Hoảng cái gì, quay lại đây ngồi xuống.” Offroad cau mày, nâng cằm ra hiệu cho cậu đi tới ghế sô-pha bên cạnh.
Chờ cho cái người bị dọa sợ ngoan ngoãn trở lại, Offroad mới lấy di động ra, ngẫm nghĩ, lại bấm mấy con số mà Offroad vẫn còn ấn tượng.
“Thư kí xin chào, tôi là Offroad... Đúng, Pun có yêu cầu cô đặt vé cho chuyến bay tối nay... Xin hãy xác nhận lại và cho tôi biết chính xác thời gian họ xuất phát.”
*
“Rain, tôi là Offroad. Trong đội của cậu hiện tại còn mấy người ở đó, có chung lịch trình với Daou hay không... Hôm nay là ai đưa bọn họ đến sân bay... Bên thành phố Đ đã sắp xếp ai tới đón bọn họ... Được, cậu nói Fueng nghe điện thoại của tôi đi.”
*
“Janary, tôi là Offroad. Cậu có biết Trasn kiểm tra an ninh của sân bay không? Đưa số điện thoại của ông ta cho tôi.”
*
Một năm trước vì tránh cái vòng quan hệ này, Offroad đã chủ động cắt đứt liên hệ với rất nhiều ‘bằng hữu’, từ sau khi Offroad rời khỏi Saechua đã không có thực quyền nữa, cũng không thể giống như trước đây chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể điều động rất nhiều người, cho nên việc dò hỏi tin tức có vẻ hơi tốn công. Đương nhiên vẫn còn người có thể giúp Offroad, chẳng hạn như June, anh trai của Baifern, thậm chí là cả Pond. Nhưng những người này, trừ khi vô cùng bất đắc dĩ, nếu không cũng sẽ không làm phiền đến bọn họ.
Vốn dĩ trong đầu Dunk đã loạn thành một đống, nhưng nhìn chú Offroad của cậu đứng ở bên cạnh, giọng nói vững vàng, gọi từng cuộc điện thoại một cách đâu vào đấy, cậu cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại. Trước hết cậu thử gọi vào số của Joong thêm một lần nữa, nhưng sau đó vẫn không kết nối được, cậu lại kiểm tra trong danh bạ của mình xem có ai có thể giúp đỡ được hay không.
Lúc chờ đợi tin tức Dunk cũng không biết rốt cuộc đã qua mấy phút hay là mấy chục phút, chỉ cảm thấy mỗi giây trôi qua đều giống như cực hình, mỗi giây trôi qua đều dài như cả năm. Mãi cho đến khi Offroad nhận được một cuộc gọi, sau đó dùng điện thoại gõ nhẹ lên trán của cậu, nhàn nhạt nói: “Không sao. Chuyến bay của bọn họ kiểm tra trước giờ bay đã xảy ra một vấn đề nhỏ làm chậm trễ thời gian. Bây giờ người vẫn còn trên máy bay cho nên điện thoại không kết nối được.”
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Dunk cuối cùng cũng được thả xuống, cậu dựa lưng vào tường cảm thấy mình không hề có xương cốt như tấm đệm lót sô-pha cứ thế trượt xuống đất, trong lòng còn sợ hãi mà kêu lên: “Thật sự là khiến cho con sợ muốn chết!”
Offroad nhấc chân lên đá nhẹ vào cậu một cái, trên mặt lộ ra chút ghét bỏ: “Con có thể có một chút tiền đồ được không?” Offroad nói xong lại đến tủ quần áo cầm lấy một bộ đồ đi vào nhà tắm.
Dunk vẫn còn ở phía sau kéo dài giọng nói tự mình sa ngã mà hét lên: “Không có! Chú Offroad à một chút tiền đồ con cũng không có!” Offroad liền đóng cửa lại, đem quần áo ném qua một bên, sau đó chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Chiếu theo thời gian mà lúc chiều Joong đã gọi điện thoại tới để phán đoán, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ đã xuống máy bay từ lâu, lái xe trên đường vành đai phía Nam, hơn nửa giờ mới có thể tới đây. Thời gian có lẽ sẽ có chút khác biệt, nhưng chắc chắn sẽ không chênh lệch quá nhiều, lại vừa đúng lúc điện thoại của ba người đều không thể kết nối, cho nên Dunk hoảng loạn đến như vậy cũng không phải là không có lí do.
Offroad nhìn thì có vẻ trấn định tự nhiên, nhưng chỉ có Offroad mới biết, từ lúc nhìn thấy bản tin, tim đã đập nhanh đến mức nào. Chỉ gọi mấy cuộc điện thoại ngắn ngủn, thế nhưng lưng áo đã ướt đẫm, cả lòng bàn tay cũng thấm ướt mồ hôi. Bây giờ được thả lỏng cả người cứ như mất hết sức lực, nếu không phải có bàn đá cẩm thạch lạnh như băng chống đỡ, chỉ sợ ngay cả đứng cũng không thể đứng được nữa.
Offroad mắng Dunk là không có tiền đồ, lời nói ra có vẻ rất nhẹ nhàng.
Còn bản thân Offroad thì sao.
Nếu thật sự xui xẻo đến như vậy, Daou và mọi người thuận lợi tới sân bay, trùng hợp đụng phải vụ tai nạn vừa rồi... Offroad ngẩng đầu, hỏi cái người đang hoảng loạn lo sợ không có chút che giấu ở trong gương:
Nếu Daou xảy ra chuyện gì, mày có thể sống được sao?
Vì vụ tai nạn này, đường cao tốc ở sân bay đã bị tắc nghẽn nghiêm trọng, trong lúc nhất thời sẽ không thông xe được, lúc Joong tới nơi thì thời gian cũng không còn sớm nữa, nên nói với Dunk ngày hôm sau bọn họ sẽ đến.
Tuy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng Dunk vẫn bị dọa đến mơ hồ, cả một đêm cũng không ngủ được, nếu không phải vì Joong đã cảnh cáo không cho cậu đi đón, thì từ sáng sớm cậu đã mang bao tay đeo khăn quàng cổ ra ngồi trước cổng viện điều dưỡng rồi. Cậu vốn là một người tham ăn, vậy mà ngay cả bữa sáng cũng không muốn ăn, chỉ ăn qua loa cho xong bữa rồi uống một ly sữa đậu nành, không xem tivi cũng không chơi game, vẻ mặt cứ thấp thỏm ngồi trước cửa sổ nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, thoạt nhìn bộ dáng giống như hòn vọng phu.
Hiếm có khi Offroad không mắng cậu, Offroad đi đến cái tủ cậu chuyên dùng để đựng đồ ăn vặt, vừa mở ra, gân xanh trên trán đã nhảy dựng lên.
Offroad không thích ăn vặt, trước kia cũng không để ý tới, chỉ cảm thấy nơi này giống như một cái hố đen, lúc nào Dunk cũng có thể lấy đồ ăn từ trong đó ra. Offroad cũng biết, Joong đi rồi vẫn không quên gửi đồ ăn đến cho Dunk, nhưng Offroad quả thật không nghĩ tới có thể nhiều đến như vậy, ba tầng đầy ắp, giống như kệ hàng trong siêu thị. Ngay dưới mi mắt của Offroad chính là một rổ chocolate có đủ loại và đủ nhãn hiệu.
Offroad kiên nhẫn lật xem, phát hiện ra một gói bánh quy ngũ cốc dinh dưỡng, Offroad bước tới ném nó vào trong tay Dunk, sắc mặt Dunk uể oải nói: "Con không muốn ăn."
Offroad lạnh lùng nói: "Không muốn ăn thì vứt đi, dù sao cũng không phải chú mua, cũng đâu có tốn tiền của chú." Nói rồi liền đưa tay giả vờ muốn lấy lại.
Dunk quay người tránh đi, gấp giọng nói: "Con con con đột nhiên lại muốn ăn rồi!" Sau đó vội vàng mở chiếc túi ra, cầm lấy bánh quy đưa lên miệng gặm răng rắc. Offroad cạn hết mọi loại ngôn ngữ mà liếc nhìn cậu một cái, bánh quy ăn quá nhiều sẽ khô miệng, sợ cậu bị nghẹn, lại cầm một hộp sữa bò, cắm ống hút nhét nó vào tay của cậu.
"Cảm ơn chú Offroad." Dunk cắn ống hút quay đầu lại, vẫn không chớp mắt mà nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ mình sẽ bỏ lỡ bóng dáng của ai đó. Offroad quả thực muốn đem bốn chữ "Không có thuốc chữa" dán lên đầu cậu, sao có thể ngốc như vậy được chứ. Cũng may là ông trời còn có mắt, để cho Joong vẫn bình thường không bị thiếu sợi dây thần kinh nào, nếu không đời này của Dunk không biết sẽ ra sao.
Đã gần 11 giờ, cái người vẫn luôn canh bên cửa sổ đột nhiên đứng lên, cầm lấy áo khoác tùy tiện mặc vào, mở cửa ra không nói một câu liền xông ra ngoài, Offroad muốn kêu cậu chạy chậm lại cũng không kịp.
Offroad đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Joong đang đi về phía này, sắp đi tới hoa viên dưới lầu. Chỉ là hắn đột nhiên dừng bước chân lại, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía trước, vài giây sau đã nhìn thấy Dunk lao vào vòng tay của hắn như ngọn pháo hoa được châm mồi lửa, khiến cho hắn phải lui lại mấy bước.
Joong dùng sức ôm cậu, không ngừng cúi đầu nói gì đó với cậu, nhưng người đang ôm vẫn không nhúc nhích, chỉ vùi đầu trong lồng ngực hắn, đôi tay siết chặt lấy eo của hắn. Joong mỉm cười hết sức bất đắc dĩ, hắn cũng không nói nữa, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Dunk, hôn lêи đỉиɦ đầu cậu một cái.
Rõ ràng là một ngày lạnh giá như vậy, nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến cho lòng người sinh ra một loại cảm giác ấm áp khó giải thích, thậm chí còn sinh ra vài phần hâm mộ. Dường như những người qua đường cũng có thể cảm nhận được, mối quan hệ này chưa từng bị phá hỏng, chưa từng trãi qua thất vọng hay tổn thương, cứ như đó là lần đầu tiên động tâm, lần đầu tiên yêu thích, không màng tất cả mà chỉ dành tình cảm cho một người.
Khóe miệng Offroad nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía sau Joong tìm kiếm, không có hình bóng mà Offroad quen thuộc. Có một chút thất vọng chợt lóe lên trong lòng, nhưng phần tình cảm kia còn chưa kịp gợn sóng đã bị Offroad xem nhẹ mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro