Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91

Bác Corn lắc đầu nói tiếp: “Không nói gạt cậu, nếu cậu muốn tôi nhớ lại những lần mà thiếu gia đã khóc, ngay cả khi cậu ấy còn nhỏ, tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả. Cũng không biết thiếu gia đã chịu áp lực đến mức độ nào, mới có thể chạy xa như vậy, tới trước mặt một lão già như tôi chỉ để nói một câu như thế.”

Offroad hoàn toàn không thể tượng tượng được. Không có cách nào để tưởng tượng được bộ dáng Daou khóc. Phải biết rằng cho dù ở trong tang lễ của ông nội hắn, hắn cũng chưa từng để lộ một tia suy sụp tinh thần, nhiều nhất chính là sau khi lễ tang kết thúc, hắn tránh mặt mọi người ở một mình trong chốc lát. Từ lúc Offroad quen biết hắn đến bây giờ, chưa từng nhìn thấy hắn khóc.

“Trước kia tôi đã khuyên cậu ấy hãy đối xử tốt với cậu, cậu ấy nói hối hận, chắc là ám chỉ chuyện này.” Bác Corn thở dài một tiếng, “Nói đến sợ cậu sẽ giận, thật ra tôi nói như vậy, cũng không hoàn toàn là vì cậu... Tôi nhìn thiếu gia từ nhỏ đến lớn, không dám nói bản thân có bao nhiêu hiểu biết cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy có gì khác lạ, vẫn luôn có thể nhìn thấy được vài phần. Trước kia khi không có cậu trong nhà, chừng nào cậu ấy mới chịu để ý đến cỏ cây hoa lá, chờ đến lúc cậu dọn vào thì chậu hoa nào đặt bên ngoài, chậu hoa nào đặt bên trong, đều phải tranh luận với cậu không thôi... Con người của cậu ấy, nhìn bên ngoài có vẻ ôn hòa lễ độ, nhưng thật ra không để ai trong mắt, càng không quan tâm đến bất kỳ ai. Lúc ở nhà cũ cậu cũng đã từng nhìn thấy rồi đó, cậu ấy có thể khiến cho ba mình tức giận đến đỏ mặt tía tai mà chỉ vào mặt cậu ấy mắng nhiếc, còn bản thân thì lại ung dung thong thả mà ăn cơm... Ngược lại, khi đối mặt với cậu, phong thái lịch thiệp của cậu ấy đã biến mất sạch sẽ. Nói cậu ấy không hề có chút để ý tới cậu, tôi cũng không tin.” Bác Corn lại cau mày, “Nhưng mà cậu đó, cái gì cũng tốt, ngoài miệng lại cố tình không chịu buông tha người ta. Chỉ nói việc hoa cỏ này thôi, cậu chọc cho cậu ấy giận dỗi bỏ đi, cuối cùng không phải vẫn đặt theo ý muốn của cậu ấy hay sao. Nhưng mà cậu ấy sao có thể chú ý nhiều tới như vậy được, lần sau có thấy, cũng nghĩ là do tôi hoặc là thợ trồng hoa đặt, cứ vậy mà bỏ lỡ tâm ý của cậu... Có đôi khi tôi nhìn thấy hai người, trong lòng rất sốt ruột, nhưng chung quy thì tôi cũng chỉ là một người làm công, không dám nói gì nhiều.”

Những chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt như thế này, nếu bác Corn không nói, Offroad có lẽ vẫn không thể nhớ ra. Offroad cũng biết tính tình của mình tâm khẩu bất nhất, nghĩ một đằng lại nói sang một nẻo, đặc biệt là đối với Daou, cho dù chỉ là một câu vô cùng đơn giản, cũng phải loanh quanh lòng vòng ngoặt phải rẽ trái mới có thể nói ra, cộng với cái ngữ khí lạnh như băng của mình, cho dù đó là một lời quan tâm, thì đến cuối cùng ý tứ trong đó cũng đã lệch khỏi quỹ đạo đi đến tận nơi nào. Còn Daou thì sao, hắn là một người ăn mềm không ăn cứng mới dẫn đến việc hai người vẫn luôn khắc khẩu với nhau.

“Bây giờ tôi đã không còn là quản gia trong nhà nữa, lấy khuôn mặt già nua này xem cậu như một hậu bối, nói dong dài lằng nhằng nhiều như vậy, hy vọng cậu không thấy phiền.”

Offroad vội vàng lắc đầu: “Không đâu, sao cháu có thể.”

“Tôi cũng không biết hiện tại hai người như thế nào, nhưng chuyện tôi đến đây cậu ấy hoàn toàn không biết, cậu ngàn vạn lần đừng hiểu sai ý của tôi, cho rằng tôi được cậu ấy giao phó nên mới đến đây làm thuyết khách.”

Bác Corn lại nói mấy lời vô cùng thấm thía, “Tuy lão gia đã dạy dỗ cậu ấy từ nhỏ, nhưng không thể dạy được chuyện tình cảm cho cậu ấy. Ba cậu ấy lại không phải là một tấm gương tốt, khiến cậu ấy phải đi rất nhiều đường vòng. Suốt ba năm đó cậu đã trãi qua như thế nào, tôi đều nhìn thấy cả, không mong cậu tha thứ cho cậu ấy, chỉ cần cậu đừng lấy những sai lầm của cậu ấy ra để trừng phạt bản thân mình là được rồi.”

Đôi mắt của Offroad đã ướt nhòa, không dám đối diện với bác Corn, cũng không dám lên tiếng, chỉ dùng sức mà gật gật đầu.

Bác Corn nhìn thấy Orm đã trở lại, ông liền chống gậy đứng lên, nhìn Offroad rồi nói: “Trước kia ở nhà tôi đều gọi cậu là khun Kantapon, hôm nay sẽ không gọi như vậy nữa.” Ông ấy đặt tay lên vai Offroad nhẹ nhàng vỗ về, vẻ mặt vô cùng trìu mến, “Offroad à, con là một đứa trẻ rất tốt... Để đi đến hôm nay cũng không dễ dàng gì, ngàn vạn lần mong con nhất định phải trân trọng chính mình.”

*

Dunk cảm thấy từ sau cái lần bác Corn đến thăm chú Offroad của cậu, cả người Offroad đã thay đổi rất nhiều. Lúc ăn cơm cũng không giống như trước đây nữa, trước đây lúc khẩu vị tốt thì tùy tiện ăn một hai miếng, lúc không có khẩu vị thì ngay cả cơm cũng không thèm ăn, chỉ ăn một ít cháo trắng. Thậm chí lúc đến trung tâm trị liệu, còn chủ động hỏi Imina làm cách nào mới có thể nhanh chóng phục hồi trở lại.

Tuy rằng trước kia Offroad cũng phối hợp trị liệu, nhưng mà là chấp nhận một cách hết sức bị động, bọn người Imina sắp xếp như thế nào sẽ làm theo như vậy, một câu cũng lười hỏi thêm. Dunk kinh ngạc với sự thay đổi này, cậu hỏi thì Offroad chỉ đáp: “Nhóc con là hy vọng chú sẽ ở lại đây thêm mấy tháng nữa? Không muốn trở về gặp cái người mà ngày nào con cũng nhắc?”

Dunk gần như đã bị choáng váng, không dám tin mà hỏi: “Chú Offroad, chú sẽ về hả?”

Trong dự đoán của Dunk, chú Offroad của cậu chắc chắn sẽ không bao giờ trở về, cũng không biết Offroad sẽ mang theo Daosuay đi tới nơi nào, Offroad lại không còn người thân nào khác, ai sẽ tới chăm sóc cho Offroad đây. Vốn dĩ Dunk đã suy nghĩ kĩ rồi, ít nhất thì phải chờ cho đến khi sinh hoạt của chú Offroad hoàn toàn bình thường trở lại, cậu mới có thể đi tìm Joong... Không nghĩ tới việc Offroad sẽ nguyện ý trở về.

Offroad nhướn mày: “Làm sao? Chú không thể về à?”

Dunk gật đầu như gà con mổ thóc: “Có thể có thể có thể.”

Tưởng tượng sau này sẽ ở cùng một thành phố, cậu có thể không cần phải chia xa với Joong nữa, có thể thường xuyên đến thăm Offroad, còn có thể nhìn Daosuay lớn lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống này lại tràn trề hy vọng. Nhưng mà có một việc cậu vẫn luôn không dám nói cho Offroad biết.

Lúc trước Pun gọi điện thoại tới nói với cậu, nếu thuận tiện hãy chụp một ít hình của Offroad gửi cho anh, cũng không cần quá nhiều, chỉ cần có thể đủ để biết Offroad ăn uống có ngon không, trị liệu có tốt không, cùng với những thứ liên quan đến sinh hoạt thường ngày.

Lúc đầu Dunk vẫn không tình nguyện, còn lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là do chú Daou ra lệnh...”

Pun cũng không phủ nhận, chỉ là khi nói chuyện lại lộ ra chút bất lực: “Chú Offroad của cậu đâu phải là cậu không biết, hỏi cậu ấy cái gì cậu ấy cũng nói vẫn ổn. Thân thể cậu ấy khôi phục như thế nào thì có thể hỏi thăm từ chỗ bác sĩ phục hồi chức năng, còn muốn biết cậu ấy sống như thế nào, chẳng lẽ phải thật sự tìm người tới giám sát sao?”

“Nếu như để cho chú Offroad biết các người cho người tới theo dõi chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ nổi trận lôi đình...”

“Đó là lí do tại sao phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu!” Pun cảm thấy ngữ khí của mình có chút nóng vội, đành phải chậm chậm lại, dùng hết mọi lời hay ý đẹp chỉ còn thiếu mỗi việc khóc lóc, lúc này Dunk mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng mà cậu không hề biết lúc cậu đối diện với Offroad, một khi chột dạ sẽ biểu hiện ra vô cùng rõ ràng. Càng đừng nói đến lúc chụp ảnh ở bên ngoài, tuy rằng cậu sẽ giả vờ cầm điện thoại để chơi game, nhưng cứ một lát lại chạy tới gần, một hồi lại chạy ra xa, bộ dáng chỉ hận không thể leo lên cây để chụp được ảnh của Offroad. Nếu Offroad còn không biết cậu đang làm cái gì thì Offroad sống thật quá uổng phí rồi. Chỉ đoán thôi cũng biết được người đó là ai, nhưng cũng không ngăn cản Dunk, ngầm đồng ý để cho người kia thông qua cách thức này mà quan tâm đến mình.

Ngày tháng trôi qua, Offroad đã ở chỗ này gần nửa năm, từ một kẻ tàn phế không thể bước xuống giường đã dần dần khôi phục lại như bình thường.

Offroad vĩnh viễn cũng sẽ không quên cảm giác lần đầu tiên mình bước lên mặt đất, không cần người đỡ cũng có thể vững vàng bước đi. Trong lúc nhất thời mới chân chính cảm nhận được bản thân mình có bao nhiêu may mắn, cảm nhận được cái gọi là ‘sức khỏe’ mà trước đây vẫn luôn cho là tầm thường, phung phí tiêu sài, cuối cùng mới biết nó là thứ đáng quý đến nhường nào, là thứ mà bao nhiêu người mơ ước nhưng cũng không thể lấy lại được.

Lúc ấy Dunk ở bên cạnh nhìn, đôi mắt cũng ửng đỏ nói không nên lời. Cậu không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa được nhìn thấy một Offroad như vậy, không phải là Offroad nằm trên giường, sắc mặt ốm yếu tái nhợt đứng cũng không đứng được, mà Offroad đứng thẳng lưng, thân cao chân dài, khí chất sắc bén, chỉ cần từ trên cao nhìn xuống có thể khiến cho người khác im lặng như ve sầu mùa đông, đây mới là Offroad mà cậu quen thuộc.

Tháng mười hai đã đến, càng về cuối năm thời tiết càng lạnh lẽo. Hiện tại việc điều trị của Offroad tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng nó thật sự đã không còn giúp ích nhiều cho Offroad nữa. Offroad có thể tự mình đi lại, chỉ là không thể chạy, lúc lên xuống cầu thang vẫn còn có chút khó khăn, nhưng việc này không thể thực hiện được trong một sớm một chiều, chỉ có thể trông cậy vào những ngày tháng sau này, từ từ tập luyện mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Offroad đã thương lượng với đoàn đội phía bên Imina, tính toán thời gian tới sẽ trở về. Vốn dĩ đã dặn dò Dunk bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng mấy ngày này thời tiết thật sự quá xấu, mỗi ngày đều có mưa tuyết, mặt đường vừa trơn lại vừa ướt, gió thổi lạnh tới mức giống như có kim đâm vào xương cốt. Thân thể Dunk sợ nhất là loại lạnh như thế này, vì vậy Offroad đã tính toán hoãn thời gian lại, chờ đến lúc tiết trời đẹp hơn không mưa nữa thì mới khởi hành.

Buổi sáng sau khi ăn sáng xong, bên ngoài trời vẫn còn u ám, trong phòng sưởi ấm vừa đủ, Dunk được sưởi rất ấm áp, cậu đi đến bên cửa sổ mở ra một khe nhỏ, dùng đầu ngón tay cảm nhận chút gió lạnh thổi qua, bị gió lạnh làm cho rung cả mình, cậu nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Thời tiết quá lạnh, Offroad lười đến trung tâm trị liệu, chỉ ở trong phòng đọc qua các bản báo cáo về những dự án mà trước đây Offroad đã đầu tư. Một lát sau Dunk nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền nói với Offroad tối nay Joong sẽ tới đây, đi cùng còn có Daou và Pun.

Từ lúc Joong về tới bây giờ, số lần hắn đến thăm Dunk cũng không phải là ít. Chẳng qua mỗi lần tới đều không ở lại lâu, cũng sẽ không ở trước mặt Offroad đề cập tới chuyện của Daou, càng không đánh giá tình cảm giữa hai người bọn họ, chỉ là mỗi lần trước khi rời đi hắn đều sẽ hỏi một câu: “Chú Offroad, cậu của con nhờ con hỏi chú, nếu lần sau con đến, cậu ấy cũng đi theo cùng tới đây thăm chú, có được không.”

Mỗi lần như vậy Offroad đều giữ im lặng, Joong cũng không tiếp tục hỏi thêm, lễ phép chào tạm biệt sau đó liền rời đi. Nhưng trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng, không đáp ứng đó chính là miễn cưỡng. Hắn lại đem thái độ này của Offroad trở về, có người dù nhớ nhung cách mấy cũng không dám tiến thêm một bước. Cứ như vậy, hai người bọn họ đã gần ba tháng không gặp mặt, đối thoại qua tin nhắn lại càng đơn giản buồn tẻ đến mức như là được copy paste, không ai có thể nhìn ra chút tình cảm nồng cháy nào trong đó.

Offroad nghe Dunk nói xong còn có chút ngoài ý muốn, không biết tại sao người này lại đột nhiên muốn tới đây, thậm chí không giống với lúc trước, kiên trì một hai phải được nhận lời mới đến. Nhưng cũng không hỏi nhiều, nơi này cũng đâu phải do Offroad mở, ai muốn tới, Offroad cũng không có năng lực để ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro