Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90

Sau khi chăm sóc cho Offroad súc miệng và đi vệ sinh xong, cậu định đóng cửa sổ lại cho Offroad có một giấc ngủ thật ngon. Nào ngờ tay còn chưa với qua, phía sau đã truyền đến giọng nói của Offroad: “Đừng đóng, bây giờ vẫn chưa muốn ngủ.”

Dunk quay đầu lại, thấy lúc Offroad nói chuyện đôi mắt cũng không nhìn đến mình, bộ dạng mất hồn mất vía, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chú Offroad, chú với chú Daou nói chuyện ổn không? Chú ấy đồng ý đi khám bệnh rồi sao?”

Offroad dựa người vào giường, nhàn nhạt nói: “Đi rồi, sẽ không đến phiền chú nữa.”

Lời này nghe qua thì giống như đã được giải thoát, chính là nhìn biểu tình lúc Offroad nói chuyện, không thể khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ một chút nào. Dunk thở dài thườn thượt, ngồi trên sô-pha tay ôm má nhìn Offroad, một lúc lâu sau mới nói: “Chú Offroad, chú có biết tại sao một năm trước con lại thành kẻ phản đồ, giúp đỡ cho chú Daou tìm chú, còn đưa chú trở về không?”

Offroad không nói lời nào, Dunk lo lắng tự mình trả lời: “Bởi vì mỗi lúc chú sốt cao, đều sẽ gọi tên của chú Daou.”

Người trên giường vèo một cái xoay đầu lại, mang theo chút thẹn quá thành giận nói: “Chú! Sao chú lại...” Offroad muốn nói là sao chú có thể như vậy được, nhưng lời vừa ra khỏi miệng chính bản thân cũng cảm thấy mình không đủ tự tin. Cái tật gọi tên Daou trong lúc ý thức mơ hồ cũng không phải là chuyện một ngày hai buổi.

Dunk đem một tay khác cũng chống ở đầu gối nâng má lên, nhăn mặt nói: “Nhưng mà tự con cũng biết, mình không nên nói linh tinh. Cho nên chú Offroad à, nếu bây giờ những chuyện chú làm là niềm vui thật sự phát ra từ tận đáy lòng, con đây sẽ luôn ủng hộ chú.”

Lúc này Offroad không nói nữa, lại quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ đến phát ngốc. Cũng không biết đã qua bao lâu, Dunk chạy từ trong ra ngoài hết mấy lần, Offroad mới phảng phất nhớ tới cái gì đó, liền gửi một tin nhắn đến cho Pun “Đón được người thì đưa anh ấy tới bệnh viện.” Sau đó tắt điện thoại nhét nó xuống dưới gối đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sau ngày hôm nay, cuộc sống của Offroad đã yên bình trở lại. Offroad vẫn giống như lúc trước, buổi sáng làm trị liệu phục hồi chức năng, buổi chiều kiểm tra thể trạng, hoặc luyện tập, hoặc để cho Dunk đẩy mình đi khắp nơi, tìm một chỗ yên tĩnh để vẽ tranh. Không còn phải lo lắng người nào đó sẽ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt làm phiền tâm trí của mình. Về phần Daou, sau khi hắn rời đi thì không có gọi điện thoại đến nữa, chỉ là cách mấy ngày sẽ gửi đến một tin nhắn, hỏi tình trạng thân thể của Offroad khôi phục như thế nào, chân khôi phục ra sao. Câu trả lời của Offroad cũng rất ngắn gọn súc tích, luôn luôn là mấy chữ lạnh như băng: Vẫn tốt, vẫn ổn, vẫn như vậy. Thật sự khiến cho người ta muốn nói tiếp cũng không biết phải nói như thế nào.

Chớp mắt đã vào nửa cuối tháng chín, chiều hôm đó Offroad đang ngồi đọc sách trong hoa viên, sau khi Dunk nghe một cuộc điện thoại thì thần bí chạy ra ngoài, Offroad cũng không quản cậu. Ngồi được một lúc, đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn của Baifern gửi tới, chỉ có ba chữ không đầu không cuối: Đóng học phí! Offroad còn cảm thấy rất kì quái, vẫn chưa kịp gửi nghi vấn của mình đi thì đã nhận được một đoạn video.

Offroad ấn mở.

Máy ảnh rung chuyển một lúc, sau đó có thể nhìn thấy một căn phòng trẻ em rất rộng rãi, trên sàn được lót đệm mềm chống trượt ngã, trên đó đầy những món đồ chơi được bày bừa bộn. Trên tường còn có một cái cầu trượt nhỏ, bên hông treo một cái bảng hình đám mây, không biết là ai đã viết lên đó mấy chữ to đùng “Nhà trẻ Geoyn.”

Offroad không thể nhịn được cười.

Ngay sau đó camera lại di chuyển xuống, trong màn hình xuất hiện một đứa bé đang ngồi trùm chăn, mái tóc mềm mại trên trán được buộc lại thành hình quả táo, vì động tác cúi đầu xuống làm cho hai cục mỡ trên má núng nính, mềm mềm trắng trắng giống như bánh trôi. Hai cái chân củ cải tròn trịa được bọc trong vớ, ở giữa hai chân đặt mấy con gà màu vàng, nhóc vươn tay tới véo lấy cái cánh của con gà, véo véo vài lần cuối cùng con gà cũng cất tiếng ca. Vừa nghe thấy tiếng nhạc, nhóc liền ngẩng đầu lên cười ha ha, cầm lấy con gà lắc lư, bím tóc trên đầu cũng vì thế mà đong đưa theo.

Người quay video cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, còn hơi bóp méo giọng nói của mình ra vẻ: “Oa ~~~ Daosuay giỏi quá ~~~ Gà nhỏ lại hát rồi kìa ~~~” Giọng nói vừa dứt màn ảnh đã xuất hiện Sea đang mặc quần yếm, trên tay còn ôm một đầu tàu, bĩu môi liền đi tới hôn Daosuay. Hôn xong bên trái, lại đổi sang bên phải, hôn đi hôn lại không ngừng. Daosuay bị hôn đến mức ngồi cũng ngồi không xong, ngã trái ngã phải giống như con lật đật, gà con trên tay đều rớt xuống, cuối cùng không nhịn được ủy khuất mà hừ hừ vài tiếng.

Sun chạy tới, hai tay nắm lấy thắt lưng sau yếm của anh mình, dùng sức kéo, vừa kéo vừa hét lên: “Sea! Sea!” Sea bị cô nhóc kéo lui lại vài bước, vẫn còn muốn duỗi tay chạm vào Daosuay, Sun kéo đến mức mặt đều nghẹn đỏ, lại sợ một khi mình buông tay ra Daosuay sẽ rơi vào tay Sea, cô nhóc khóc nức nở nhìn về phía màn ảnh cầu cứu: “Mẹ ơi!”

Đoạn video đến đây thì kết thúc.

Offroad thật là dở khóc dở cười, trực tiếp gọi điện thoại sang cho Baifern, hỏi hai đứa nhỏ sao lại ở chỗ của cô. Baifern nói Daou phải ra nước ngoài một thời gian, vừa lúc thời gian này cô đều ở nhà, liền đón hai đứa nhóc tới chơi với cặp song sinh. Offroad không nhìn thấy Fahkuen trong hình, khi hỏi thì Baifern nói: “Dì vừa mới ôm nó đến phòng khách rồi.” Lại cười nói, “Em nói nha, Daou thật sự sinh được một người đứng đầu rất lợi hại, nó còn nhỏ hơn Sea, Sea muốn chơi với Daosuay, một buổi chiều thôi đã bị nó đánh cho khóc ba lần. Nhưng cũng không trách nó được, mặt Daosuay cũng sắp bị thằng con trai đầu gấu nhà em hôn đến sưng luôn rồi.”

Offroad nghe cô nói, ý cười trên mặt càng hiện rõ. Cười cười lại nghĩ đến tình huống hiện tại của hai đứa trẻ, trầm ngâm một hồi, thấp giọng nói: “Cảm ơn em, Baifern.”

“Cảm ơn gì chứ, anh nói coi anh với Daou đều không ở đây, chỉ có hai đứa nhỏ ở nhà, em nhìn thấy cũng rất khó chịu.” Cô thở dài một hơi, “Nếu anh đã khỏe lại, em hy vọng anh có thể trở về đây sống, cuối cùng việc anh có ở bên cạnh Daou hay không, là chuyện khác. Nhưng mà lúc em đến nhà đón hai bạn nhỏ, nhìn thấy Daou hình như đã gầy đi rất nhiều, xe của bọn em đã rời đi, anh ta vẫn còn đứng mãi ở cửa ngóng theo. Em nhìn thấy bộ dáng đó của anh ta, lại cảm thấy trong lòng rất chua xót...” Baifern nói xong, cảm thấy chính bản thân mình cũng không thể tưởng tượng nỗi, “Có phải em điên rồi không?”

Offroad mở miệng nhưng lại không biết mình nên nói gì.

“Mà thôi bỏ đi, anh cũng đừng để ý tới em, em chính là một ngọn cỏ đầu tường hoàn toàn không có lập trường. Dù sao thì chỉ cần anh sống thật tốt, như thế nào cũng được hết. Được rồi không nói nữa, em đi chơi với bọn trẻ đây.”

Offroad ngắt điện thoại, cũng không còn tâm tư để đọc sách, trong đầu luôn hiện lên lời nói của Baifern, cảm thấy bản thân mình là một kẻ ích kỷ đến cực điểm, dựa vào cái gì muốn nhiều người vướng bận lo lắng như vậy, dựa vào cái gì không hề có chút quan tâm mà đem Daosuay giao cho Daou, còn có Fahkuen nên làm sao bây giờ... Càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, mãi cho đến khi từ đằng xa truyền tới giọng nói của Dunk: “Chú Offroad, chú nhìn xem ai tới nè!!!” Offroad mới hoàn hồn lại.

Theo giọng nói nhìn qua thì thấy bác Corn chống gậy được con trai đỡ, họ đang đi về phía bên này, vừa nhìn thấy Offroad, trên mặt ông nở một nụ cười hết mực hiền từ.

Offroad ngẩn ra, theo bản năng muốn đứng dậy từ trên xe lăn tới đón người, vừa cử động mới nhớ ra hiện tại mình không thể đứng, chỉ có thể xấu hổ vô cùng nhìn ông lão chậm rãi đi tới bên cạnh mình.

“Bác đã có tuổi như vậy rồi sao còn tới đây? Sao không chịu báo trước với cháu một tiếng?” Offroad nhìn bác Corn hỏi, lại nhìn sang Orm gọi một tiếng “Khun Orm.”

Orm đỡ cha mình ngồi xuống băng ghế mới trả lời: “Ông ấy nghe nói cậu ở đây điều dưỡng nên muốn tới gặp cậu, sau khi đến chúng tôi đã gọi cho Dunk ra đón.” Anh nhìn vẻ mặt không tán đồng của Offroad, lại nói thêm: “Chúng tôi ở tỉnh bên cạnh, cách nơi này không xa, đừng lo lắng.”

Lúc này Dunk mới nghiêng người qua, lắc lắc cái túi giấy đang cầm trên tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng rạo rực: “Chú Offroad nhìn xem, ông Corn còn mang đồ ăn gì tới cho chúng ta nữa nè!!!”

Bác Corn nhìn thấy cậu vui vẻ liền cười ha ha tiếp lời nói: “Nướng chín lên ăn, vừa dẻo lại vừa thơm, nhưng cẩn thận đường bên trong làm bỏng miệng đó.”

Dunk liên tục nuốt nuốt nước miếng, Orm nhìn về phía cậu: “Mọi người ở tòa nhà nào chỉ đường cho tôi đi, còn mấy thứ nữa trên xe, chúng ta cùng nhau dọn xuống.”

Offroad nghe xong lại càng không thể ngồi yên: “Không cần không cần, sao vẫn còn muốn...”

Bác Corn ân cần nói: “Cậu cứ để cho bọn nó đi đi, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, cứ coi đó như tấm lòng của tôi là được.”

Dunk đưa Orm rời đi, Offroad mới bất an nói: “Sao cháu lại có thể không biết xấu hổ được chứ, để bác phải đi một đoạn đường xa tới đây thăm, còn phải tiêu tiền vì cháu nữa...”

Bác Corn cười cười: “Từ lúc nghe nói cậu tỉnh lại, tôi đã luôn muốn tới thăm cậu, nhưng lúc đó lại phải làm một cuộc phẫu thuật nho nhỏ, cứ như vậy mà trì hoãn.” Ông thấy Offroad hơn ngẩng đầu lên có chút lo lắng mà nhìn mình, ông vội vàng xua xua tay nói, “Không đáng ngại, tất cả đều ổn.”

“Trước kia nói sẽ đem đồ tới cho cậu, lúc này đã mang đến rồi.” Bác Corn mỉm cười nheo cả mắt, “Mặc dù tôi chỉ còn lại một bộ xương già, nhưng nói lời thì phải giữ lời, tuân thủ hứa hẹn.”

Offroad không ngờ lúc ấy mình chỉ thuận miệng nói một câu, bác Corn có thể nhớ lâu tới như vậy, thật sự không biết nên nói thế nào mới ổn, chỉ có thể liên tục nói lời cảm ơn.

“Tôi nghe Dunk nói chân của cậu đã từ từ khôi phục, trong lòng thật là vui mừng. Cậu không biết trước kia lúc cậu vẫn còn hôn mê bất tỉnh, khiến cho người khác nhìn thấy có bao nhiêu đau lòng.”

Offroad vô thố mà cúi đầu: “Thực xin lỗi, đã khiến cho bác lớn tuổi rồi còn phải lo lắng.”

Bác Corn khẽ thở dài: “Thật ra mà nói thì từ đầu, tôi cũng không biết tình huống của cậu lại xấu đến như vậy. Nhưng sau này có một ngày...” Ông nói, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, dường như đã chìm vào trong hồi ức, “Có một ngày, vào lúc sáng sớm, khi tôi vừa mới thức dậy định hái mấy trái mướp trong sân nhà, nấu ít canh giải nhiệt vì trời nóng. Kết quả vừa mới ra sân, liền nghe thấy có người gõ cửa. Tôi còn nghĩ, mới sáng tinh mơ có ai lại đến tìm lão già sống một mình như vậy, chờ đến lúc tôi mở cửa...” Bác Corn tạm dừng, “Ngay khi tôi mở cửa ra đã nhìn thấy thiếu gia đứng ở đó.”

Offroad ngẩn ngơ.

“Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, hỏi cậu ấy làm sao lại tới đây có chuyện gì thì gọi điện thoại báo cho tôi là được rồi. Sau khi vào nhà cậu ấy chỉ ngồi trong sân, không hề có động tĩnh gì, cứ như người mất hồn vậy.” Nói tới đây, bác Corn dường như theo đoạn hồi ức đó mà khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, “Tôi không biết sao lại thế này, cũng không dám rời đi, bưng tới cho cậu ấy chén nước, cậu ấy cũng không cần, cứ ngồi như vậy từ lúc hừng đông đến khi trời chập tối, đột nhiên cậu ấy mới nói với tôi một câu ‘tại sao trước kia cháu không chịu nghe lời bác nói.’”

“...Không biết có phải do tôi già cả nên mờ mắt hay không, lúc cậu ấy nói ra những lời này, từ giọng nói đến biểu cảm trên gương mặt, lại cảm thấy là cậu ấy đang khóc.”

Đột nhiên Offroad siết chặt bàn tay, góc vuông cứng rắn của bìa sách đâm vào khiến cho lòng bàn tay đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro