Chương 9
Lúc Offroad đến bệnh viện của Nine, miếng băng gạc trên tay đã ướt sũng máu.
Nine giúp xử lý vết thương lại lần nữa, một người luôn luôn điềm tĩnh như Nine bây giờ trên mặt toàn là lạnh lẽo: “Nếu anh không muốn sống nữa, thì cũng mặc kệ đi, không cần lãng phí thời gian tới tìm tôi nữa.”
Offroad biết Nine là lo lắng cho mình, liền cười cười không nói lời nào.
Nine xem bộ dạng mặc kệ không để trong lòng của Offroad, xụ mặt tiếp tục giáo huấn, Offroad không chịu được đối phương cứ cằn nhằn nhắc tới nhắc lui, cắt ngang lời của cậu nói: “Baifern đâu rồi?”
Quả nhiên khi nhắc tới người mình yêu, khuôn mặt lạnh lẽo của bác sĩ liền trở nên ấm áp như gió xuân: “Lát nữa cô ấy sẽ tới, vừa lúc hôm nay làm kiểm tra thai sản.”
Offroad vừa nghe tin Baifern sẽ tới đây sắc mặt chợt thay đổi. Nếu Baifern biết Offroad bị thương, phản ứng sẽ còn đáng sợ hơn so với Nine, hơn nữa vị đại tiểu thư này còn đang mang thai, một chút sắc mặt của Offroad cũng không dám để cô ấy nhìn, lập tức thúc giục nói: “Cậu nhanh lên đi.”
Kết quả vừa mới dứt lời, cửa đã bị gõ vang lên hai tiếng, một âm thanh vô cùng điềm mỹ truyền đến: “Bác sĩ, con của anh nhớ ba, cho nên em liền tới gặp anh đây!” Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lao tới chỗ Nine.
Nine bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ném băng gạc xuống đứng dậy dang đôi tay ôm chặt Baifern.
Baifern bị ôm lấy liền đứng ở đó cười khúc khích, còn Nine đã đổ một thân mồ hôi lạnh, sau khi lấy lại tinh thần vừa giận vừa lo lắng, nhưng cũng không thể la rầy Baifern, dứt khoát vỗ bàn cái rầm: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi! Đừng có chạy nhảy như vậy! Lỡ té ngã thì biết làm thế nào!”
Baifern bị mắng đến đờ người, hai mắt bắt đầu đỏ lên, Nine đau lòng ôm chặt cô, dịu giọng vỗ về: “Anh sai rồi anh sai rồi, đều là lỗi của anh...”
Offroad mặt không cảm xúc ngồi trên ghế, giọng điệu lạnh lùng nói: “Xin hỏi bác sĩ còn nhớ có một bệnh nhân đang đổ máu không ngừng ngồi ở đây không?”
Baifern nghe tiếng quay đầu lại, trông thấy Offroad thì mừng đến độ suýt nữa đã nhảy dựng lên. Đẩy Nine ra nhào tới, Offroad dùng cánh tay không bị thương của mình đón lấy cô, quát to: “Em chậm lại tí đi!”
Baifern bĩu môi, sao ai cũng như vậy hết, cô chỉ là mang thai chứ có phải biến thành que kem đâu, chạy nhảy một chút thì sẽ tan thành nước chứ.
Offroad kéo cô ngồi xuống bên mình, Baifern nhìn thấy tay Offroad, ném cái túi trong tay xuống đứng bật dậy lo lắng hỏi: “Anh bị thương? Ai làm? Tại sao lại bị thương? Vết thương có nặng lắm không?”
Offroad không đáp, ngẩng đầu nhìn Nine với vẻ mặt 'tôi biết ngay sẽ như vậy mà'. Nine lắc đầu cười, đi tới tiếp tục băng bó vết thương. Baifern đưa mặt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là thằng nào làm anh bị thương! Bà cô đây đi gϊếŧ chết nó!”
Offroad nhíu chặt mày: “Sắp làm mẹ rồi còn gϊếŧ cái gì mà gϊếŧ, ngồi xuống đây, không được lộn xộn!”
Baifern ‘hừ" một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trở về, mặt có chút buồn bực thở phì phò.
Nine nhìn hai người này nụ cười trên miệng lại tươi hơn một chút.
Tính tình Baifern trước nay đều coi trời bằng vung, sau khi mang thai thì càng không ai dám chọc. Bây giờ người còn có thể khiến cô nghe lời, chỉ có một mình Offroad.
Chuyện này kể ra cũng rất dài dòng.
Baifern là con gái út của nhà họ Watamonpee, Watamonpee sản nghiệp to lớn, ba năm trước muốn liên hôn với nhà họ Saechua, mà người đó không ai khác chính là Daou. Đây là cuộc hôn nhân mà vạn người thầm mong ước, nhưng Baifern lại trốn như gặp quỷ. Trong lòng cô sớm đã có người khác, từ nhỏ đến lớn cô chỉ yêu Nine. Nhưng người nhà họ Watamonpee lại xem thường Nine, thế gia y học thì sao chứ, có tài giỏi đến mức nào cũng làm sao sánh được với một Daou làm mưa làm gió trên thương trường. Watamonpee và Saechua liên hôn chẳng khác nào như hổ thêm cánh, tương lai sẽ phá vỡ mọi loại rào cản trong quá trình hợp tác, không biết sẽ mang đến bao nhiêu là lợi nhuận.
Dưới sự đàn áp mạnh mẽ của cả gia tộc, Baifern chẳng thể phản kháng được gì. Thậm chí bởi vì cô ầm ĩ náo loạn, đã bị gia đình bắt nhốt lại. Mắt thấy ngày đính hôn càng đến gần, Baifern gấp đến độ muốn đập tường cào cửa, một khóc hai nháo ba thắt cổ thủ đoạn nào cô cũng đem ra dùng hết sạch, thậm chí Nine bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đi cướp dâu.
Nhưng mà vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, Offroad đột nhiên xuất hiện.
Offroad dùng hết tất cả mọi biện pháp để cản trở cuộc hôn nhân này, thậm chí còn lấy Saechua ra để uy hϊếp Daou, quan hệ giữa họ căng thẳng tới mức suýt chút nữa đã trở mặt thành thù.
Mà cô vợ chưa cưới của Daou- Baifern, sau khi nghe được tin lại vui gần chết, hận không thể phất cờ hò hét cổ vũ cho Offroad. Sau đó Offroad thắng cuộc, Daou nhượng bộ, từ bỏ việc liên hôn với Watamonpee. Về phần Baifern vì bị Saechua từ hôn mà ảnh hưởng đến danh tiết, khiến người nhà họ Watamonpee áy náy trong lòng, đành chấp nhận cho cô và Nine ở bên nhau.
Vậy nên theo lời của Baifern, Offroad chính là đại ân nhân của bọn họ, đời này bất luận thế nào, cũng là bọn họ nợ Offroad một ân tình. Cũng vì như thế, cô cứ mặt dày mày dạn la lối khóc lóc lăn lộn mà bám lấy Offroad, Offroad bị cô quấn đến hết cách, cuối cùng lại trở thành bạn bè thân thiết với hai vợ chồng nhà này.
Hôm qua là tiệc sinh nhật của Jack, người của Watamonpee cũng đến. Baifern nhớ tới mấy lời anh trai nói với mình, đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua là tiệc mừng thọ của khun Jack, anh không đến đó à?”
Offroad nói: “Có chút việc, nên đi trước rồi.”
Mắt Baifern nhìn vào tay Offroad, cô biết việc anh bị thương tất có liên quan đến chuyện này. Nhưng mà Offroad đã không nói, cô cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, cũng có những vết thương không thể nói cùng ai. Từ lần đầu tiên cô gặp Offroad, đã biết Offroad hẳn là một người có nhiều chuyện cũ, bởi vì người này dù có đang mỉm cười, giấu trong đáy mắt vẫn là một nỗi ưu phiền trĩu nặng.
Cô lo lắng nhìn Offroad, hỏi: “Còn Daou thì sao, anh ta có biết anh bị thương không?”
Offroad rũ mắt, lắc đầu cười tự giễu.
Baifern vẫn chưa biết chuyện gì, không biết Sangtai đã trở lại, cũng không biết Sangtai dọn tới nhà bọn họ, càng không biết Daou muốn thử xem. Nhưng nhìn mặt Offroad lúc này, cô cảm thấy đau lòng không thể tả, cô hỏi: “Offroad, anh yêu anh ta đến vậy sao...”
Offroad bất đắc dĩ mà cười: “Đúng vậy.”
Baifern hỏi: “Không thể yêu một ai khác sao?”
Offroad vẫn là nụ cười đó: “Còn em thì sao? Có thể lấy bác sĩ ra đổi không? Dù sao trên đời vẫn còn nhiều người tốt hơn cậu ta.”
Baifern nổi giận, không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Không ai tốt hơn anh ấy hết!” Nói xong, chính cô cũng ngây ngẩn cả người.
Offroad không nói chuyện nữa. Chuyện tình cảm, làm gì có chuyện gặp được người tốt hơn sẽ đổi sang người khác, trong lòng mỗi người đều có một người là độc nhất vô nhị của riêng mình, nếu đã gặp được rồi, thì những người khác cũng chỉ là tạm bợ.
Nine âm thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng kéo tay áo của Offroad xuống rồi căn dặn: “Được rồi, nhớ kỹ đừng có chạm vào nước, cũng không được vận động quá mạnh.”
Offroad gật đầu, lại nói: “Cậu kê cho tôi thêm ít thuốc, là loại thuốc lần trước ấy.”
Nine nhíu mày: “Chứng đau đầu vẫn còn nghiêm trọng sao?”
Offroad ừ một tiếng, Nine nói: “Đó là thuốc giảm đau, uống nhiều quá cũng không tốt. Tôi sẽ sắp xếp cho anh làm một cuộc kiểm tra, để xem sao lại bị như thế.”
“Không cần đâu, áp lực công việc cao quá ấy mà, bệnh cũ thôi.”
“Offroad...”
“Không có việc gì đâu, trong lòng tôi tự hiểu rõ.”
Nine đành bất lực, chỉ có thể dặn dò Offroad chú ý thân thể của mình hơn một chút, nếu có gì không khỏe thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
Chờ Offroad đi rồi, nhìn thấy Baifern không biết đang nghĩ gì mà cứ như người mất hồn, Nine kéo tay cô ôm vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện đó, em vẫn không nói với anh ấy sao?”
Baifern cúi đầu, nắm chặt tay Nine: “Em không dám nói với anh ấy. Anh ấy yêu Daou đến vậy, nếu biết chuyện rồi, không biết sẽ tuyệt vọng đến mức nào.”
Nine khẽ thở dài. Kỳ thật cậu cũng lưỡng lự, nếu muốn nói, ba năm trước nên nói ra, dây dưa đến tận bây giờ, cũng không biết là đang giúp hay đang hại Offroad nữa.
Có lẽ khi mang thai sẽ khiến cho phụ nữ trở nên đa sầu đa cảm hơn, Baifern nghĩ tới tình yêu vô vọng của Offroad, cô tựa đầu vào ngực Nine, nức nở nói: “Cũng may là người em yêu cũng yêu em.” Nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống, chỉ cần nghĩ đến việc Nine sẽ yêu một người khác, tim cô liền đau đớn đến mức muốn vỡ tan.
Nine ôm chặt cô, vỗ bả vai nhẹ giọng an ủi, Baifern càng khóc to hơn.
Cô nhớ đến bộ dạng của Offroad lúc nằm viện ba năm trước, lại cảm thấy bản thân mình vô cùng vô cùng ích kỷ, bởi vì lúc ấy trong lòng cô cảm thấy rất may mắn, may mắn vì Offroad dùng tính mạng của mình để tác thành cho tình yêu của cô.
Nhưng mà, ai sẽ là người thành toàn cho Offroad đây?
*
Sáng hôm sau Dunk bị điện thoại đánh thức.
Tối hôm qua cậu ngủ trên sô pha, chiếc di động dưới thân cứ vang lên không ngừng.
Cậu nhắm hai mắt, đưa tay sờ soạng cả buổi, thật vất vả mới lôi được cái điện thoại từ dưới sô pha lên, cũng không có nhìn vào màn hình, cầm được điện thoại thì mơ mơ màng màng mà ‘alô’ một tiếng.
Giọng nói lạnh lùng của Offroad từ phía bên kia truyền tới: “Còn chưa thức?”
Dunk đột nhiên ngồi bật dậy, ghế sô pha bị động tác của cậu làm cho run lên một chút, cậu có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn chưa...”
Bây giờ đã gần giữa trưa, Offroad đánh thức người ta dậy cũng không cảm thấy ngại, chỉ nói: “Thứ nhóc nhờ chú tìm đã tìm được rồi, có thời gian thì đến đây lấy đi, chú đang ở công ty.”
Dunk hào hứng mà 'a' lên một tiếng, lại bị Offroad mắng cho một câu, cậu mới ngại ngùng gãi gãi mặt nói: “Con biết rồi, cảm ơn chú!”
“Thế thôi, tắt đây.”
“Đợi, đợi đã!”
“Hửm?” Offroad mất kiên nhẫn mà hừ một tiếng, Dunk cũng không dám làm chậm trễ thời gian, hỏi: “Hôm nay chú có sắp xếp gì không, chú có muốn ra ngoài không?”
Offroad nói: “Không có.”
Dunk nghiêm túc hỏi: “Chú không gạt con đó chứ?”
“Không.”
Dunk nhíu đôi mày lại: “Thật sự không có sao?”
Lần này Offroad quả thật quá lười để tâm đến cậu, mặc cho cậu lãi nhãi một mình, Offroad ngắt điện thoại.
Dunk vẫn cảm thấy không an tâm, cầm điện thoại lên muốn gọi lại xác nhận một lần nữa, đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở, Joong từ trong bước ra.
Hắn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, chiếc khăn lông còn vòng quanh cổ, trên người mặc quần áo của Dunk, nhưng mà bộ quần áo này quá nhỏ, tay áo không đủ để che hết cổ tay.
Dunk há hốc miệng ngây ngẩn nhìn Joong, sau đó đột nhiên mở to đôi mắt, tay chân luống cuống lấy chăn chùm kín người mình, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, lắp bắp nói: “Thiếu... thiếu... thiếu gia anh tắm xong rồi à.”
Joong không trả lời, cúi đầu dùng khăn lông lau đi nước trên mặt, sau đó nói với cậu: “Quần lót của tôi đều vứt cả đi.”
Nháy mắt Dunk cảm thấy mặt mình như muốn bốc khói, rúc vào chăn mà 'a' một tiếng.
Joong đột nhiên hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với ai?”
Dunk sợ Joong hỏi nhiều, mà cậu cũng không muốn nói dối Joong, tròng mắt đảo đảo, khẩn trương nói: “Không... Không có ai cả.”
Joong nhìn cậu, thần sắc có chút lạnh lùng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, xoay người trở về phòng ngủ.
Dunk cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, mãi đến nhìn không thấy người, mới xốc chăn lên, cúi đầu xuống tự kiểm tra. Sau khi xác định mình không có phản ứng nào bất thường, mới nặng nề mà thở ra một hơi, nhẹ nhõm cả người.
Cậu vừa nghĩ đến việc Joong mặc quần áo của mình, lỗ tai đã đỏ cả lên.
Rõ ràng khi còn nhỏ vẫn thường như vậy, sao bây giờ vừa thấy thiếu gia đến nhà mình, cậu đã khẩn trương đến độ thở không ra hơi.
Đột nhiên Dunk nghĩ ra chuyện gì đó, từ trên sô pha nhảy xuống, dép cũng không thèm mang, chạy vài bước đến đứng bên ngoài cửa phòng ngủ nói: “Thiếu gia em nấu cơm cho anh ăn nhé, em học nấu ăn lâu lắm rồi ngay cả chú Offroad cũng phải khen em đó...”
Cậu sợ Joong sẽ từ chối nên nói liền một hơi không ngừng nghỉ.
Bên trong không có tiếng động, Dunk cứ hồi hộp chờ đợi, chờ đến người đều ủ rũ cụp đuôi, Joong mới không nóng không lạnh mà trả lời cậu một tiếng.
Nếu không phải cửa phòng ngủ bị đóng, sợ rằng Joong đã nhìn thấy cảnh Dunk huơ tay múa chân, cậu che miệng cười ngây ngô hai tiếng, sau đó chạy về ghế sô pha mang đôi dép lê vào, động tác mau lẹ gấp lại chăn, lại nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đánh răng còn phấn khích mà ngâm nga ca hát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro