Chương 89
Offroad nhất thời không nói nên lời, lúc nào Offroad cũng có thể động thủ với Daou ư, thật không biết rốt cuộc thì ở trong mắt của Dunk mình có cái hình tượng gì nữa. Bị đột ngột cắt ngang như vậy, nhưng sau khi nghe viện trưởng nói xong thì hờn dỗi trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều. Cảm thấy mình yêu Daou yêu đến thật là kỳ lạ, không cần Daou phải làm ra chuyện kinh thiên động địa gì cho mình, cũng không cần Daou phải đi khắp nơi chứng minh cho mọi người thấy rằng Offroad là độc nhất vô nhị. Nếu đem cuộc đời và sự nghiệp của Daou so sánh thành một pháo đài, thì cái pháo đài này cũng là do Offroad đắp từng viên gạch viên ngói mà xây nên, dù Offroad không cần cái pháo đài này nữa, cũng không cho phép nó bị lung lay phá hỏng.
Tình cảm mà Offroad dành cho Daou chính là cố chấp, bá đạo và không thể nói lý như vậy đấy.
Không bao lâu sau Daou liền mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy Offroad đã mở miệng giải thích trước: "Lúc em gọi anh đang mở một cuộc họp trực tuyến, di động đặt im lặng, không có chú ý tới." Nói xong lại lo lắng hỏi, "Thời gian này em nên nghỉ trưa rồi, sao lại để Dunk tới tìm anh?"
Hắn đứng cách Offroad vài bước, cũng không có đến quá gần. Offroad không hé răng, chờ hắn nói xong mới nâng cằm lên ý nói: "Anh tới đây, ngồi xuống."
Tuy Daou cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn theo lời Offroad nói đến bên giường ngồi xuống.
Offroad lạnh lùng ra lệnh: "Cởϊ qυầи áo ra."
Daou sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Offroad một hồi, cười nói: "Cởi ra rồi anh có thể không mặc lại được không?"
"Bây giờ em không có tâm trạng để nói giỡn với anh đâu." Thần sắc Offroad vẫn bình đạm, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Daou cũng cố nén ý cười trên mặt, do dự hồi lâu mới đưa tay lên, bắt đầu từ chiếc cúc áo trên cùng, cởi ra từng cái một.
Offroad đã hết kiên nhẫn, chờ hắn cởi được một nửa, lập tức đưa tay qua từ cổ áo được mở rộng kéo mạnh nó xuống... Ngực, vai trái và cánh tay của Daou cứ như vậy mà để lộ ra trước mặt của Offroad.
Trên người hắn không có cơ bắp cường tráng khoa trương, nhưng sống lưng thẳng tắp, đường nét trên cơ thể rắn chắc, uyển chuyển, so với bàn tay trắng nõn hơi lộ ra mạch máu xanh xanh của Offroad, vừa nhìn đã thấy cơ thể hắn vô cùng cứng cỏi mạnh mẽ.
Offroad không có tâm tình để thưởng thức, đưa mắt nhìn qua những đốm mẩn đỏ trên ngực của hắn, nói: "Quay lại đây."
Daou vẫn không cử động, vừa định mở miệng, Offroad lại ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: "Em nói anh quay lại đây!"
Khi người trước mặt nghe lời mà quay lưng lại, cánh tay Offroad còn đang nắm cổ áo của hắn đã run run lên.
Lúc trước khi bôi thuốc cho Daou, trên gáy và trên cánh tay chỉ xuất hiện một ít, bây giờ từ dưới gáy đến bên eo, toàn bộ lưng đều xuất hiện dày đặc những nốt mẩn đỏ, những nốt đã biến mất để lại một màu đỏ sậm, nốt vừa mới mọc lên lại có màu tối hơn, chúng cứ đan xen vào nhau nhìn vừa ghê vừa sợ.
Offroad nhắm chặt mắt lại, răng hàm dường như sắp bị nghiền nát. Trước đây có một quãng thời gian bởi vì thân thể không khỏe nên sức đề kháng của Offroad bị giảm sút, vào những lúc chuyển mùa, không hiểu sao lại bị dị ứng. Lúc ngứa lên thật là khiến cho người ta sống không bằng chết, dưới da giống như có con sâu đang bò, chỉ nóng lòng muốn cào lớp thịt đó lên. Người này hàng ngày vẫn có thể lượn lờ trước mặt Offroad như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc thì Offroad cũng đã hiểu tại sao viện trưởng lại hoang mang rối loạn mà tới tìm mình rồi, bộ dạng như vậy, thì ai dám nhìn vào mà nói một câu không có việc gì đây?
Offroad rút tay lại, liền cầm lấy điện thoại tìm số để gọi cho Pun, lực độ mạnh tới mức có thể làm xước cả màn hình.
Chờ kết nối được với bên kia, không một câu nhiều lời vô nghĩa mà nói thẳng: "Anh lập tức cho xe đến đón anh ấy trở về. Nếu có thể hãy đặt vé máy bay tối nay, nếu không được thì chậm nhất là sáng ngày mai nhất định phải rời khỏi đây."
Pun hoang mang mà 'A' một tiếng, lại hỏi: "...Cậu ấy đồng ý?"
Offroad cười lạnh: "Anh cứ làm theo lời tôi nói là được."
Pun cũng không biết hai người bọn họ đang náo loạn chuyện gì, bất đắc dĩ nói: "Được, đều nghe theo cậu."
Trong lúc Offroad và Pun trò chuyện, Daou đã kéo áo sơ mi của mình lên cài lại nút, chờ cho Offroad nói xong, mới ở bên cạnh nhẹ giọng thương lượng: "Cho anh ở thêm hai ngày đi. Hai ngày nữa anh sẽ về."
Offroad vốn dĩ đã tâm phiền ý loạn, không đem điện thoại ném vào đầu hắn là vì hắn còn đang bị bệnh, thế nhưng người này lại không biết xấu hổ cò kè mặc cả, nhất thời không nhịn được cao giọng: "Anh tự biến mình thành ra thế này là cho rằng em sẽ cảm động đau lòng phải không? Anh có nghĩ tới việc anh ở đây xảy ra chuyện gì thì ai phụ trách? Con mẹ nó anh có thể đừng đem đến phiền toái đến cho em nữa được không!"
Offroad thấy Daou cúi đầu không nói lời nào, lại nói tiếp: "Được, anh không đi đúng không? Em đi." Offroad khẽ cười một tiếng, biểu tình châm chọc, "Nếu anh hy vọng em vì tránh anh mà phải chạy đông chạy tây trốn chui trốn nhủi không có một ngày tháng được an ổn, cứ như vậy mà khiến cho đôi chân này phế cả đời, em cũng sẽ làm như anh mong muốn."
Offroad, người này, lúc vô tình thì thật sự sẽ rất vô tình. Giống như trời sinh đã giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác, dù là trong kinh doanh hay trong cuộc sống đều sẽ nắm bắt được nhược điểm của đối phương, cho nên chỉ cần Offroad nguyện ý, nói mấy câu thôi là có thể bức cho người khác bại lui.
Trước kia Daou vì được thiên vị mà không hề sợ hãi, bởi vì những thứ giấu sâu trong đáy lòng vẫn chưa phát hiện chính bản thân mình đã động tâm, còn có thể có địa vị ngang với Offroad. Bây giờ thì hắn đâu còn là đối thủ của Offroad nữa, bị lời nói của Offroad đâm đến mức lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy đau đớn, cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, khuôn mặt trắng bệch giọng khàn khàn: "...Anh đi."
Hắn nói xong câu đó trong phòng liền trở nên im lặng. Offroad vốn nên lập tức hạ lệnh đuổi khách để cho hắn trở về thu dọn hành lý, nhưng không biết tại sao yết hầu lại đau đớn khô khốc, nói không ra lời.
Daou điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu lên muốn cười với Offroad, miễn cưỡng vài lần đành từ bỏ, giọng ôn hòa nói: "Món quà lần trước anh tặng cho em... Còn không?"
Offroad không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, nhưng cũng không châm chọc mỉa mai hắn nữa, trả lời: "Trong ngăn kéo thứ hai của tủ."
Daou đứng dậy đi tới lấy đồ vật, vừa nhìn thấy, quả nhiên nó vẫn chưa được mở ra.
Hắn lại quay trở về ngồi trước giường của Offroad, tháo bỏ bao bì ở bên ngoài, bên trong hộp cũng không có gì lạ mắt, chỉ có chín viên chocolate hình vuông, giống như mặt trái của chiếc hộp, phía sau mỗi viên cũng có những câu tiếng Ý và tên của Offroad ở trên đó. Nhưng loại tâm ý nho nhỏ như thế này, vốn chính là muốn để cho người nhận tự mình phát hiện mới có thể cảm thấy vui, nếu là người đưa tự mình giành phần đi giải thích thì nó lại mất hết ý nghĩa.
Cho nên Daou không nói gì cả, cầm một viên vào bỏ trong miệng. Chocolate rất nhanh đã tan ra, có chút đắng đắng ngọt ngọt của ca cao, không quá ngọt cũng không quá béo. Hắn biết nếu hôm nay mình không chủ động hỏi, món đồ này vẫn sẽ nằm trong ngăn tủ tới lúc hỏng cũng không có người để ý tới, mà chờ hắn đi rồi, cái hộp này sẽ có kết cục gì không cần nghĩ cũng biết.
Hắn đặt nắp hộp lại để nó sang một bên, hơi do dự nhưng vẫn hỏi: "Em có thể đừng ném nó đi... Hoặc là đưa cho người khác?" Kỳ thật thứ này đối với Daou cũng không có gì đáng để nhắc tới. Nhưng đó là lần đầu tiên hắn mang tâm trạng thấp thỏm chờ mong mà chọn lựa, đồng thời cũng tự mình tham gia vào quá trình lên ý tưởng và thiết kế món quà này, bên trên có lời hứa hẹn của hắn dành cho Offroad, đó là thứ không thể đong đếm được bằng tiền. Nhưng khi giọng nói vừa dứt, không biết hắn nghĩ tới cái gì, lại bác bỏ lời của mình, thấp giọng nói: "Thôi vậy, vốn dĩ là quà tặng cho em, em thích xử lý nó thế nào cũng được."
Ngay lúc này điện thoại vang lên.
Daou nhận điện thoại, Pun nói xe đến đón hắn đã ra khỏi thành phố.
Nếu hắn muốn, có lẽ vẫn sẽ còn hai tiếng đồng hồ để ở lại đây lì lợm la liếʍ, nhưng mà trong lòng hắn câu nói "Anh có thể buông tha cho em hay không" vẫn chiếm thế thượng phong, Daou đứng lên, nói với Offroad: "Vậy... Anh về trước."
Hắn vẫn đứng tại chỗ chưa lập tức rời đi, lại hỏi thêm: "Sau này anh có thể tới thăm em được không? Sẽ không ở lại lâu, chỉ là ngẫu nhiên tới gặp em thôi."
Offroad quay đầu đi, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn không để ý tới hắn.
Daou đành phải tự an ủi chính mình, mỉm cười: "Chuyện này nói sau vậy." Hắn đưa tay vốn định chạm vào mặt Offroad, tay vừa mới nâng lên một nửa, lại bị hắn thu trở về, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt vào lòng bàn tay.
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Offroad mà không hề chớp mắt, dùng ánh mắt không kiêng nể gì mà hôn lên môi Offroad, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Lúc em vẫn còn hôn mê, mỗi ngày anh đều nghĩ, chỉ cần em có thể tỉnh lại anh sẽ không mong ước gì hơn nữa. Chờ đến lúc em tỉnh, anh lại hy vọng em có thể tha thứ cho anh, cùng anh bắt đầu một lần nữa... Con người quả thật là một loài động vật có lòng tham."
Lần này hắn trầm ngâm một lúc lâu, mới có vẻ hạ quyết tâm nói: "Chuyện lần trước em hỏi anh... Anh đồng ý." Những lời này vừa thốt ra miệng, Daou chỉ cảm thấy sức lực trên người mình đã bị tiêu hao hết, ngay cả trái tim cũng bị khoét rỗng. Hóa ra khi một người thương tâm đến cực hạn, tất cả mọi cảm giác đều sẽ biến mất, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được.
Người trước mặt vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí một ánh mắt cũng lười bố thí cho hắn. Daou vẫn đợi, cuối cùng xoay người bước ra ngoài, lúc ra đến cạnh cửa thì ngừng bước, hắn không quay đầu chỉ là thấp giọng nói một câu sau cùng.
"Chỉ cần em khỏe lại, chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý với em."
Offroad trước sau vẫn không chịu trả lời hắn dù chỉ một câu. Khi người đi rồi, Offroad vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ là biểu tình lạnh như băng trên mặt đã dần bị thay thế bởi sự mờ mịt.
Hiện tại thì Offroad là người thắng.
Canh bạc này Offroad đã đem người nhà, tính mạng, hết thảy những thứ mà Offroad sở hữu ra để đánh cược, cuối cùng Offroad thắng. Tuy rằng trước kia Offroad đã từng đâm đến vỡ đầu chảy máu, nhưng cũng đã nhìn ra được thật tâm giả ý, bây giờ xác định, Offroad có thể dễ dàng tổn thương Daou, có thể trả lại gấp trăm ngàn lần những khổ sở đau đớn mà trước đây đã chịu đựng, khiến cho đối phương tới cầu xin mình, chờ mình bố thí chút thương hại.
Offroad và ba của Offroad rốt cuộc vẫn không giống nhau, Offroad thầm nghĩ. Ba của Offroad thua, thua một cách thảm hại, đến chết cũng không giữ được tôn nghiêm. Nhưng mà Offroad đã thắng.
Chỉ là tại sao một chút vui vẻ cũng không cảm nhận được vậy?
Offroad đưa tay cầm lấy cái hộp bên cạnh, sau đó mở ra quăng cái nắp qua một bên. Thật nghiêm túc mà xem từng lời thổ lộ phía sau những viên chocolate, Offroad cụp mắt xuống, đem từng viên một bỏ vào trong miệng.
*
Sau khi Daou tới phòng của Offroad, Dunk đã chạy đến tòa nhà phức hợp của trung tâm lấy thuốc mà Offroad đã uống gần hết. Khi cậu trở về thì gõ gõ cửa, được đồng ý mới đi vào, lúc vào đã thấy Daou rời đi, trong tay Offroad đang cầm món gì đó, cả người xuất thần.
Dunk đi qua đem thuốc đặt trên tủ đầu giường, nhìn rõ thì thấy trên tay là cái hộp lần trước cầm về từ chỗ của Daou, lại gần nhìn kỹ hơn nữa, chín rãnh bên trong đã trống trơn, còn có mùi vị của chocolate.
Dunk trừng lớn mắt, khϊếp sợ nói: “Chú Offroad chú ăn hết rồi?”
Offroad như vừa mới hoàn hồn lại, giơ tay ném cái hộp ra mặt không đổi sắc nói: “Daou ăn.”
Dunk nói thầm trong lòng, miệng chú còn một vết đen dính lại kia kìa, nhưng cậu không vạch trần, im lặng không lên tiếng đi rót một ly nước ấm mang tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro