Chương 87
Hắn khẽ thở dài một hơi: “Anh lớn như vậy, ngoại trừ ông nội ra, không có ai dám ra lệnh cho anh phải làm cái gì, từ sau khi gặp được em, cái gì cũng đã trải qua một lần. Động một chút còn bị em chỉ vào mũi mắng, lúc giận lên con dám ra tay... Mỗi lần như vậy anh đều tự thề với chính mình, nếu có lần sau tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em, nhưng mà tới lần sau thì vẫn như vậy. Anh chán ghét cuộc sống của mình bị quấy rầy, chán ghét những chuyện mình đã lên sẵn kế hoạch bị phá hỏng, đón Sangtai về nhà, bất quá chính là không cam lòng bị em bức cho lùi bước, không cam lòng dễ dàng chấp nhận như vậy. Không đối đầu với em, không làm chút chuyện khiến cho em khó chịu, giống như bản thân anh không thể thuyết phục được chính mình.” Hắn tạm dừng một chút, có hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Trước đây anh đã từng nói với em, anh không hề chạm vào Sangtai, đây là sự thật. Tuy rằng nói ra có hơi mất mặt, nhưng lần đó ở bãi biển, cũng không phải do anh chủ động...” Cuối cùng vẫn khó có thể nói rõ ràng chi tiết, Daou đành ngừng lại.
“...Sau đó tự anh cũng đã suy nghĩ, tại sao anh phải giữ khoảng cách với Sangtai. Có thể là vì sâu trong nội tâm anh cũng rất rõ ràng, chỉ cần anh đi nhầm một bước này, với tính tình của em, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, giữa chúng ta từ đây, hoàn toàn không thể vãn hồi được nữa.”
Offroad nghe mấy lời Daou nói trước đó thì còn có chút phản ứng, càng nghe những lời sau, cả người cứ ngơ ngẩn thất thần, nhìn Daou bằng một ánh mắt xa lạ như chưa từng gặp qua người này.
Tay Daou đang nắm chính là bàn tay mà Offroad đã bị Air làm cho bị thương, hắn mở lòng bàn tay đó ra, cúi đầu hôn lên vết thương đã mờ nhạt không còn quá rõ ràng nữa, sau đó nhìn vào đôi mắt của Offroad, tự tin nói: “Trước kia là anh không hiểu, không biết tình cảm của mình, cũng không dám vội kết luận. Nhưng mà hiện tại anh có thể chắc chắn nói với em một điều chính là, anh lớn như vậy, chỉ từng yêu một người, người đó tên Offroad Kantapon Jindataweephol.”
Thật ra thì từ lúc trở về phòng rồi bình tĩnh lại, Offroad cảm thấy thất vọng với bản thân vô cùng, thậm chí tâm trạng cũng theo đó mà bực bội lên. Offroad chán ghét việc mình và Daou phải lôi lại chuyện cũ ra để nói, chán ghét những ký ức giống như bị nghẹn trong cổ lại vọt ra, giằng co với Daou hệt như là một oán phụ. Offroad đã nói rất nhiều lần để tâm được thoải mái, còn dõng dạc mà nói với người ta là bằng hữu gì đó, nhưng chỉ cần không cẩn thận gặp phải một hoàn cảnh trùng hợp, trùng hợp đến mức Daou còn không kịp phản ứng, Offroad cứ như vậy mà bùng nổ, tức giận bất bình với người ta đem hết những khổ sở ủy khuất của mình trước đây ra để nói... Thật sự là quá khó coi.
Offroad nói mình không phải Sangtai. Cứ một câu không đầu không cuối như vậy, ngay cả chính bản thân Offroad cũng không biết phải nên giải thích như thế nào, sao có thể đi kỳ vọng Daou hiểu được. Cho nên khi đối phương bắt đầu phản ứng Offroad cũng không cảm thấy có chút kì quái nào. Hai người bọn họ trước nay đều như vậy, có cãi nhau cũng sẽ không cãi đến vấn đề trọng điểm, vĩnh viễn đều tự mình quyết định, cũng không hề dừng lại nghe xem đối phương muốn nói cái gì, giống như lời nói càng quá mức càng khó nghe thì càng có sức đả thương người khác. Ai cũng sẽ không nhận sai trước, cãi đến cả hai bên đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, mãi đến khi mâu thuẫn mới phát sinh, đó như là một vòng lẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại liên tiếp.
Cho nên khi chất vấn xong những lời này, cứ như vậy mà chờ cho Daou đánh trả, thậm chí còn có thể đoán được đối phương muốn nói cái gì, ví như quan hệ giữa hai người bọn họ vốn dĩ đã không minh bạch, ví như ngày đó ở sinh nhật của ông chú hai Offroad đã tự ý rời đi, ví như sau khi bị thương còn cãi bướng nói là mình tới quán bar... Offroad suy nghĩ rất nhiều, bởi vì đã quá hiểu biết Daou, quá quen thuộc cách thức chung sống giữa hai người, biết quá rõ chỗ đau của nhau nằm ở đâu, cho nên biết rõ bọn họ còn đối mặt với nhau một ngày, liền không vượt qua được những thanh toán những chỉ trích dành cho nhau, lại phải quay trở về lúc ban đầu để xem ai là người sai, ai là người phải xin lỗi ai trước.
Lại không nghĩ rằng chờ tới chờ lui, lại chờ được Daou xin lỗi.
Người này trước kia không phải là chưa từng nói muốn được Offroad tha thứ, nhưng mà ở trong mắt Offroad thì đó cũng chỉ là vì hắn đã ép Offroad làm phẫu thuật cho nên thể hiện chút an ủi cùng nhường nhịn. Từ lúc quen biết Daou tới bây giờ, đã qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy biểu tình cùng tư thái đó của hắn, nghiêm túc nói với Offroad, là anh làm sai, là anh phụ bạc em.
Trước đây lúc lòng Offroad vẫn còn hy vọng, dù có nằm mơ cũng không dám mơ thấy hình ảnh này. Nghĩ tới kết quả tốt nhất chính là hai người ngầm hiểu ý nhau, miễn cưỡng, không tình nguyện mà sống hết quãng đời còn lại. Làm sao nghĩ đến sẽ có một ngày, một con người cao cao tại thượng, xem người khác như kiến, cũng có thể thật cẩn thận mà cúi đầu, lải nhải nói về nhân sinh quá khứ của chính mình, cùng Offroad giải thích những vấn đề mà trước đây hắn vẫn luôn xem thường, chỉ vì cầu được sự tha thứ từ Offroad.
Đột nhiên Offroad không biết nên đáp lại như thế nào.
Rung động rồi sao? Sao có thể không rung động được chứ. Offroad đối với Daou có bao nhiêu phần hết thuốc chữa chỉ có Offroad mới biết. Chạy xa như vậy đến nơi này, không hề giống như những lời lẽ hùng hồn mà Offroad đã nói, em nhìn thấy anh liền cảm thấy rất phiền chán. Là bởi vì muốn gặp nên mới phải chạy trốn, là bởi vì sau khi tỉnh lại biết người này cư nhiên vẫn ở bên cạnh trông chừng mình suốt một năm, cảm thấy những thứ tình cảm thật vất vả mới có thể đè nén xuống lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, sợ mọi thứ lại ngóc đầu một lần nữa cho nên mới chọn cách trốn chạy.
Có quá nhiều khúc mắc khó có thể tiêu tan, nếu Daou không chủ động mở miệng, cả đời này Offroad cũng sẽ không đi hỏi, cứ mặc kệ cho những thứ này vắt ngang bọn bọ, vĩnh viễn cũng sẽ không quay đầu lại. Nhưng người này giống như đột nhiên đã biết cách làm như thế nào để đối phó với mình, làm như thế nào để xóa tan đi những ngăn cách đó, ngay cả cơ hội để trốn tránh cũng không hề cho Offroad.
Daou nhìn thấy Offroad trước sau vẫn trầm mặc, càng dùng sức nắm chặt lấy tay Offroad, lòng bàn tay bởi vì quá mức khẩn trương còn có hơi đẫm mồ hôi.
"Em nói đúng, không có ai dùng súng cưỡng ép anh, cho nên bắt đầu từ ngày anh đón Sangtai về, anh đã không có tư cách để giải thích với em nữa." Hắn ngừng lại, như là để tự hỏi xem rốt cuộc nên nói như thế nào mới có thể biểu đạt rõ ràng hết những suy nghĩ sâu trong đáy lòng của mình, "Những lời này anh vẫn luôn không dám nói ra vì sợ em không có kiên nhẫn để nghe, cũng sợ em chán ghét, sẽ nghĩ rằng anh cố ý bao biện cho bản thân... Nhưng mà hôm nay anh nhìn thấy em phải khổ sở như vậy, lại sợ nếu mình còn không nói ra, em vẫn sẽ canh cánh cánh trong lòng, không thể buông tha cho chính mình."
Offroad nhìn sang chỗ khác, trong lòng khẽ nhói đau. Phải, chính là Offroad vẫn luôn canh cánh trong lòng, không có cách nào buông tha cho chính bản thân mình. Lại hận chính mình vô nặng, hận chính mình hèn mọn, hận chính mình lớn lên lại giống ba mình như đúc. Offroad dùng sức rút tay về, hờ hững nói: "Được rồi, em buông tha cho chính mình. Nếu em nói lòng em từ lâu đã chết, không muốn ở bên anh nữa, muốn trải qua một cuộc sống khác, cũng muốn đi yêu một người không làm cho bản thân mình phải 'khốn khổ', anh muốn như thế nào? Anh có thể buông tha cho em không?"
Bàn tay trống rỗng vô ý thức mà nắm chặt, trên mặt Daou thoáng hiện lên nét hốt hoảng, như là thật sự không thể tin được từ trong miệng của Offroad lại thốt ra những lời này, Offroad muốn rút lại khái niệm về "tình yêu" mà trước nay vẫn luôn dành cho hắn, để đem nó cho một người khác.
"Anh..." Hắn cau mày chần chừ nói khẽ, hồi lâu cũng không thể nói xong câu kế tiếp, trong ánh mắt là vẻ vô thố hiếm gặp.
Trong lòng Offroad ầm thầm giễu cợt, tại sao khi nhìn thấy Daou như vậy, một chút hả dạ cũng không hề cảm nhận được. Trong thân thể như có hai người đang giằng co, một người là bởi vì lời xin lỗi của Daou mà rung động, một người là vì cảm nhận được mình có năng lực làm tổn thương Daou mà muốn hùng hổ dọa người, muốn khiến cho Daou phải thương tâm.
Chuyện buồn cười hơn chính là, ngay cả bản thân Offroad cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời như thế nào.
Offroad muốn kết thúc ở đây, còn không kịp mở miệng, cửa phòng đột nhiên "Rầm" một tiếng mạnh mẽ mở ra, Dunk đứng ở cửa, trong tay ôm một chiếc túi đặc biệt to che kín cả mặt, cậu thò đầu ra từ phía sau, lớn tiếng nói: "Chú Offroad con về rồi nè! Con có mua cho chú thật nhiều thức ăn! Ngạc nhiên không nè ha ha ha... Ha ha..."
Khuôn mặt tươi cười của cậu dần biến mắt khi nhìn thấy Offroad và Daou.
Cậu lặng lẽ đặt đồ xuống, vô cùng quy củ mà chào hỏi Daou, định đi ra ngoài, lại bị Offroad gọi trở về.
Dunk không hề tình nguyện mà dừng lại bước chân, không biết tại sao chú Offroad muốn giữ cậu lại để làm bóng đèn, lúc quay đầu lại vô ý nhìn thấy bàn tay bị băng bó của Offroad, giống như lửa đốt mông mà lập tức vọt tới mép giường, sợ nâng lên lại đụng vào miệng vết thương, vò đầu bứt tai hỏi: "Đây là làm sao vậy!"
Offroad tùy tiện viện một cái lí do, nói bản thân không cẩn thận bị ngã.
"Sao lại không cẩn thận được chứ! Cũng không phải là không có người chăm sóc cho chú! Chú Daou nói chú ấy sẽ luôn ở bên cạnh chú, cho nên con quyết định hôm nay mới về!" Lúc cậu nói chuyện thì nhíu mày, bộ dáng rất không vui vẻ, cũng không dám trách móc quá rõ ràng, lén lút liếc mắt nhìn Daou một cái.
Offroad còn chưa kịp nói tiếp, Daou đã đứng dậy, hắn nói với Dunk: "Xin lỗi, là tôi không chăm sóc tốt cho em ấy."
Dunk lập ức luống cuống, nhìn Offroad, cúi đầu ấp úng không biết nên nói cái gì.
Tuy rằng vẫn chưa trả lời vấn đề của Offroad, nhưng không khí trong phòng hiện tại hiển nhiên là không thích hợp để bàn thêm nữa, Daou nói: "Anh về trước, em nghỉ ngơi đi." Lại nhìn về phía Dunk dặn dò, "Tay em ấy không thể đụng nước, cậu để ý hơn một chút."
Offroad không nói chuyện, Dunk cảm thấy không nên để ý đến người xấu, chỉ gật gật đầu.
Khi Daou bước ra tới cửa, còn chưa kịp khép cửa lại, đã nghe thấy âm thanh lầm bầm bĩu môi của Dunk: "Chính là con đã chăm sóc cho chú Offroad hơn hai tháng, cũng chưa từng để người phải bị thương đến một đầu ngón tay luôn đó nha! Còn..." Câu tiếp theo không nghe thấy nữa, hắn sửng sốt, đứng ở trên hành lang rất lâu, mới nhấc chân đi về phòng mình.
Vẫn chưa tới thời gian dùng cơm chiều, như thường lệ là nhận cuộc gọi từ trung tâm, hỏi hắn có cần chuẩn bị bữa tối hay không.
Daou thật sự không có tâm trạng để ăn uống, sau khi ngắt điện thoại, đi đến chỗ rộng rãi sáng sủa hơn trên ban công ngồi xuống.
Gió chiều thổi rất nhẹ, không làm cho người ta cảm thấy oi bức, cũng không quá mức lạnh lẽo. Nhưng trông hắn không có chút thư thái nào cả, véo sống mũi của mình, biểu tình có chút mệt mỏi. Sau đó hình như đột nhiên lại nhớ tới cái gì, đưa tay tìm kiếm trong túi áo khoác, cúi đầu nhìn thấy một vết máu trên cổ tay áo đã khô thành màu nâu, động tác trên tay cũng chậm lại.
Lúc hắn rút tay từ trong túi áo ra, giữa ngón cái và ngón trỏ có một chiếc nhẫn nhỏ. Mấy ngày này thời gian đến gặp Offroad nhiều hơn, đến trước mặt thì tháo xuống, khi trở về phòng lại mang lên, lén lút cứ như là đánh du kích. Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy phiền toái, sớm đã thành thói quen rồi. Chỉ có lúc Offroad hôn mê hắn mới không cần phải trốn tránh như vậy, nhưng lúc ấy, hắn thà rằng người nằm trên giường có thể tỉnh lại đoạt nhẫn của hắn rồi ném đi thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro