Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80

Vốn dĩ Offroad đã nghĩ thông suốt, nhưng qua mấy ngày sau lại thay đổi chủ ý, không hiểu vì lí do gì, thực sự bị hai tên ngốc này làm cho phát hỏa.

Trước kia nếu bọn họ ở bên nhau, ánh mắt của Dunk đều chỉ hướng về Joong, gặp phải chuyện gì, hay là do dự quyết định, theo bản năng sẽ đi tìm đối phương, trong mắt tràn đầy vẻ ỷ lại. Kết quả là bây giờ, cậu bỗng dưng trốn tránh Joong, nếu không cẩn thận đối diện với tầm mắt của người ta, Dunk chỉ thiếu nước vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Hỏi cậu bị làm sao vậy, cậu lại đỏ bừng khuôn mặt ấp úng nói sang chuyện khác. Còn Joong cũng không khá hơn là bao, hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định nhìn chằm chằm vào Dunk, nhưng lại không dám tới gần, giống như người mất hồn.

Offroad thật sự không thể nhịn được nữa, vào một buổi tối nhân lúc Joong vẫn chưa quay lại, kêu Dunk vào trong toilet ngồi đợi.

“Dạ?” Dunk thiệt là tủi thân, sao lại muốn cậu vào toilet, còn không cho phép cậu ra ngoài, cậu đâu có muốn đi toilet...

“Đừng đóng cửa lại, chừa ra một khe hở, không được bật đèn lên.”

“Hửm? Tại sao ạ?”

“Con câm miệng lại cho chú, nhanh cút vào trong đi.” Offroad lười giải thích với cậu.

Dunk ‘dạ’ một tiếng, không hề tình nguyện mà làm theo. Tuy rằng toilet mỗi ngày đều được khử trùng, cũng không có mùi gì khó chịu, nhưng mà không có chỗ để ngồi, cậu chỉ có thể ngồi trên nắp bồn cầu. Bên trong tối đen như mực, thông qua cánh cửa khép hờ chỉ lọt được xíu ánh sáng vào, Dunk ngồi chờ vài phút, thật là chán muốn chết, cậu cao giọng hỏi: “Chú Offroad, khi nào thì con mới được đi ra vậy? Con có thể chơi điện thoại không á?”

Thế là cậu lại bị Offroad mắng cho một trận, im lặng hết sức đáng thương.

Offroad đã liên hệ trước với Joong, cho nên tính toán thời gian rất chuẩn xác, Dunk vào trong không được mười phút thì Joong đã trở lại.

Trước đây vốn dĩ Offroad và Dunk đã quyết định ở lại chỗ này, sợ sau khi mình mất thì Dunk không có chỗ nương tựa, thông qua Pond giới thiệu Offroad đã hợp tác với một kiến trúc sư thành lập một trang trại, nhờ phúc của người ta, tới hôm nay kinh doanh vẫn rất ổn định. Nhưng bây giờ Offroad không tiện đi lại, nên để Joong đến gặp mặt vị kiến trúc sư kia, nói với người ta tiếng cảm ơn.

Joong nói xong việc, lại nhìn xung quanh không nhìn thấy ai liền hỏi: “Chú Offroad, Dunk đâu.”

“Nó ra ngoài chơi rồi.”

Nghe nói Dunk không có ở đây, biểu tình trên mặt Joong có phần mất mát, lại đặt một túi đậu phộng ngào đường lên bàn, nhờ Offroad đưa cho Dunk. Trước kia hắn đã từng nghe Dunk kể, ở chỗ này có một loại đậu phộng hòa với đường cát cuốn thành miếng mỏng dài ăn đặc biệt ngon. Từ nhỏ Dunk đã rất thích ăn đồ ngọt, lúc Joong tới đây cũng mất vài ngày mới tìm được chỗ bán. Vốn dĩ muốn đưa tận tay cho Dunk, nhưng mà bây giờ Dunk lại không có ở đây, ngay cả nói chuyện với hắn cậu cũng không muốn...

Offroad nhìn hắn, trầm giọng nói: “Cậu ngồi xuống trước đi, tôi có mấy lời muốn hỏi cậu.”

Joong đột nhiên cảm thấy lo lắng. Hắn biết Offroad vẫn luôn chán ghét hắn, Joong sợ Offroad muốn đuổi hắn đi.

Chờ Joong ngồi xuống, Offroad cũng không nói gì cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, mãi cho đến lúc Joong lúng túng tay chân không biết nên đặt chỗ nào, mới thu hồi ánh mắt già đời của mình lại, chậm rãi hỏi: “Nói đi, cậu nghĩ như thế nào về Dunk?”

Câu hỏi thật sự rất mơ hồ, Joong do dự vài giây mới trả lời: “Chú Offroad... Con muốn được ở bên cạnh Dunk.”

Offroad lạnh lùng cười: “Cậu còn nhớ lời tôi đã nói một năm trước không?”

“Con vẫn nhớ.” Joong trầm mặc một hồi lại nói tiếp, “Chú một năm trước đã nói với con, nếu con không thể xác định tình cảm mình dành cho em ấy là gì thì không được để cho em ấy có hy vọng. Con... Thật ra trong lòng con cũng biết rõ, làm như vậy mới là cách tốt nhất. Cho nên một năm này con không dám làm gì cả, chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho Dunk, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.”

Nói xong biểu tình trên mặt hắn lộ ra chút tự giễu: “Nhưng đến sau này, người không thể thuận theo tự nhiên không phải Dunk... Mà là chính bản thân con.”

Đem những suy nghĩ thầm kín nhất trong đáy lòng ra để phân tích rõ ràng ở trước mặt người khác vốn không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Nhưng Joong biết, nếu muốn ở bên cạnh Dunk, hắn nhất định phải có được sự đồng ý của Offroad.

Hắn cúi đầu, siết chặt tay, lời nói có chút khó khăn: “Trước kia con cho rằng Dunk là muốn theo đuổi con, là em ấy không muốn rời bỏ con. Nhưng mà trong một năm này, em ấy có công việc có cuộc sống của riêng mình, có bạn bè của riêng mình, thậm chí vì chú Offroad mà em ấy còn dám đối đầu với cậu... Thật ra Dunk là một người rất có chủ kiến, cái gì cũng có thể làm rất tốt, cũng... Cũng không cần con nữa.”

Trước kia mắt của hắn luôn cao hơn đỉnh đầu, tự cho bản thân mình lợi hại lắm, còn Dunk luôn dùng cách chân thành nhiệt tình nhất để đối xử với mọi người, cậu đi đến chỗ nào cũng có thể kết giao được nhiều bạn tốt. Rain, Q, những người ở quán cà phê cũng đối xử với cậu rất tốt. Thậm chí tới nơi này, cho dù Jin người trước đây đã chăm sóc cho cậu, hay là người phụ trách phục hồi chức năng cho cậu lúc đó, ngay cả các nhân viên làm việc trong viện điều dưỡng cũng cực kì yêu quý cậu. Trái lại là hắn, tính tình u ám, tâm địa không đoan chính, xét về tư cách là hắn không xứng với Dunk mới đúng.

Offroad không hé răng, chỉ chờ cho hắn nói tiếp.

Joong tạm dừng trong giây lát, lại mở miệng âm thanh có chút chua xót: “Em ấy không cần con. Khi ý thức được chuyện này con không những không cảm thấy trút được gánh nặng, mà trái lại còn sinh ra một ý nghĩ rất kì lạ. Con không muốn để Dunk rời khỏi con, hy vọng em ấy chỉ có thể ở bên con, thậm chí...” Joong nhắm mắt lại, có chút khổ sở nói, “Thậm chí ngay cả việc em ấy quá quan tâm đến chú, con... Con cũng không muốn.”

Hiện tại Joong mới dám thừa nhận, từ lúc hắn dự định ra nước ngoài, Dunk không chút do dự lựa chọn ở lại bên cạnh Offroad trong lòng hắn đã có khúc mắc. Rõ ràng Dunk là do hắn nhặt về, là hắn nuôi lớn, tại sao lại phải dựa dẫm vào Offroad? Ham muốn độc chiếm đáng sợ đến như vậy, nếu nói hắn vẫn không thể nhận ra tình cảm kia là gì, thì quả thật hắn đã sống uổng phí rồi.

Offroad nhìn người trước mặt khẩn trương bất an đến độ không dám ngẩng đầu lên, suy nghĩ đột nhiên lại trôi dạt về một mùa hè nào đó của rất nhiều năm về trước.

Lúc đó Joong và Dunk vẫn còn là những đứa trẻ, có một lần đến thăm bọn họ, khi vào cửa thì nhìn thấy Dunk đang ôm một trái dưa hấu ngồi bên cạnh Joong, vừa dùng muỗng múc dưa đút cho Joong ăn vừa thút thít khóc. Còn Joong lúc đó trong tay đang cầm bút vùi đầu hí hoáy không biết đang viết cái gì. Hỏi ra mới biết là ngày khai giảng sắp tới, bạn nhỏ kia chưa làm xong bài tập, nên bạn lớn này giúp bạn nhỏ làm cho kịp...

Offroad ngẫm nghĩ, suy cho cùng thì phải có nhân mới có quả, nếu không có một Joong khi còn nhỏ dung túng bảo bọc cho Dunk, thì cũng sẽ không có một Dunk của sau này cố chấp nặng tình.

Nếu hôm nay Joong vẫn còn thái độ mơ hồ như một năm trước, dùng câu “Em ấy muốn cái gì con đều sẽ cho cái đó” để giải thích tình cảm của mình dành cho Dunk, Offroad chắc chắn sẽ không tin hắn. Chính là từ những gì hắn đã nói, lần đầu tiên Offroad nhìn thấy Joong vì chuyện tình cảm mà lo được lo mất.

Có những lời nên dành để nói với Dunk, cho nên đến đây thôi Offroad sẽ không truy vấn tiếp nữa. Chỉ có hơi tò mò hỏi: “Cậu làm gì với nó mà để nó cả ngày phải nơm nớp lo sợ trốn tránh cậu như vậy.”

Joong liếc mắt nhìn Offroad một cái, ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn chọn cách nói thật.

“...Con hôn em ấy.”

Offroad ngẩn ra, ngay sau đó đánh giá Joong từ trên xuống dưới, cười như có như không hỏi: “Chỉ là hôn thôi sao?”

Trước kia khi Joong còn làm việc chung với Pun, lúc nhàn rỗi sẽ nói chuyện về Offroad, Pun luôn nói những điều “xấu xa” nhất về Offroad. Nói con người của Offroad hành sự kiêu ngạo không có chút kiêng kỵ, ai đối đầu với Offroad đều phải bái phục đến sát đất. Trước đây Joong vẫn không tin, giờ khắc này đối mặt với lời nói có ẩn ý trêu ghẹo của Offroad, lỗ tai của hắn đã đỏ bừng vì xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác, nhẹ giọng đáp: “...Chỉ hôn thôi à.”

Trong lòng Offroad rất buồn cười, đưa mắt nhìn về phía toilet, thần sắc trên mặt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, có ý nói to hơn: “Cho nên bây giờ cậu thích nó, liền có thể muốn làm gì thì làm à? Còn nó thì sao, nó nghĩ như thế nào? Nếu nó không có ý đó, cậu không cảm thấy hành động của mình rất ghê tởm sao?”

Những lời này cho dù Offroad không hỏi thì nó cũng đã quanh quẩn trong lòng của Joong rất lâu. Đúng, dựa vào cái gì mà hắn thích Dunk thì Dunk phải thích hắn? Dựa vào cái gì, Dunk có thể để mặc cho hắn gọi thì đến mà đuổi thì đi? Nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho thỏa đáng, liền nghe sau lưng “rầm” một tiếng, Joong còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy có một bóng người lao vào vòng tay của hắn, gắt gao ôm chặt hắn, nức nở nói: “Không có ghê tởm đâu! Em thích thiếu gia! Từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích thiếu gia!”

Joong sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần cuống quít đứng lên, dùng sức kéo Dunk vào trong ngực của mình, cúi đầu, không ngừng hôn lên mái tóc của cậu, đôi mắt hắn đỏ hoe, nói: “Anh cũng thích em… Từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích mình em.” Có chút nghẹn ngào trong lời nói của hắn.

Hai tay Dunk ôm chặt lấy Joong, khóc đến mức không thể khống chế được bản thân, nhưng thật sự là cậu đau lòng sắp chết rồi. Ai ai cũng mắng thiếu gia của cậu, nói thiếu gia của cậu không tốt, nhưng mà, nhưng mà thiếu gia của cậu cũng rất đáng thương đó!

Hắn rõ ràng không có làm gì sai, cha mẹ lại vô duyên vô cớ bị người ta hại chết, rõ ràng trên đời còn rất nhiều người thân nhưng từ trước nay chưa từng quan tâm tới hắn. Những anh chị em cùng trang lứa với hắn khinh nhục hắn, đánh hắn, còn mắng hắn là con cháu của kỹ nữ... Bọn họ đều nói thiếu gia đã hủy đi nửa đời sau của cậu, nhưng mà nếu không có thiếu gia thì cậu đã chết từ lâu rồi! Ngay cả nửa đời trước cũng không có, còn nói cái gì đến nửa đời sau! Chuyện cậu làm, là do cậu cam tâm tình nguyện! Là cậu tự làm chủ! Vì cái gì đều phải đổ lên đầu thiếu gia của cậu!

Offroad dựa vào giường, nghe thấy tiếng khóc của Dunk, vừa tức giận vừa buồn cười, thầm nghĩ nuôi con lớn đến như vậy có lợi ích gì đâu, còn không bằng đi nuôi một con heo cho rồi.

Joong cũng không ngốc, vừa nghĩ liền biết chuyện như thế nào. Trong lòng hắn rất cảm kích, tìm cách dỗ dành Dunk nín khóc, nắm lấy tay cậu đan mười ngón tay vào nhau, sau đó nhìn về phía Offroad, dùng những câu không thể nghiêm túc hơn được nữa nói với Offroad: “Chú Offroad, những lời con vừa nói đều xuất phát từ trong tâm. Con thích Dunk, muốn ở bên cạnh em ấy, cả đời sẽ đối xử tốt với em ấy. Xin chú hãy tin con, cho con thêm một cơ hội.”

Offroad nhìn Joong, lại nghe lời hắn nói, không khỏi ngẩn ngơ. Tại sao trước đây lại không phát hiện, Joong lớn lên quả thật rất giống với Daou. Bộ dáng của Joong lúc nói ra những lời này, không biết là sai sót chỗ nào, Offroad lại thấy nó trùng khớp với hình ảnh hồi Daou hai mươi mấy tuổi trong tâm trí của mình.

Chỉ là Offroad đã đợi rất nhiều năm cũng không được nghe những lời này. May mắn thay, Dunk đã chờ được rồi.

Offroad thu hồi suy nghĩ, tức giận nói: “Tôi không tin cậu, không cho cậu cơ hội, Dunk còn có thể chạy theo tôi sao?” Sau đó Offroad nhắm mắt lại, bộ dạng kiểu “mắt không thấy tâm không phiền”, “Lượn lượn lượn, nhanh lượn đi.”

Dunk vẫn còn khóc nức nở: “Chú Offroad, con...” Nhưng Offroad không thèm để ý tới cậu, chỉ phất phất tay ra vẻ không kiên nhẫn.

Joong cúi đầu, lau nước mắt cho người ở trước mặt mình, đưa cậu đi ra ngoài còn dỗ dành: “Đừng khóc, chúng ta đi ăn đồ ngon có được không?”

Dunk vốn dĩ đã ngừng khóc, nhìn thấy bộ dáng ôn nhu hết mực của hắn, ngực cậu hơi nhói, vừa xót vừa đau, nước mắt lại rớt xuống.

Sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, Offroad mới từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm ở đây thực đẹp, trên nền trời rải rác xuất hiện những ánh sao. Đè nén cảm giác chua xót trong lồng ngực, chớp mắt muốn xóa đi chút ướŧ áŧ nơi khóe mắt, trên miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thầm cảm khái một tiếng, may quá, Dunk chờ được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro