Chương 78
Daou đứng dậy đi lấy bản vẽ lúc nãy mình đang xem, nói với Offroad: "Em nhìn xem, anh muốn sửa hoa viên lại một chút." Miệng hắn vẫn nói không ngừng, đại khái là muốn dựa theo tình trạng thân thể hiện tại của Offroad, cải tạo hoa viên thành một nơi thích hợp cho Offroad có thể nghỉ dưỡng và phục hồi chức năng.
Offroad yên lặng lắng nghe, chờ hắn nói xong mới nói: "Anh để thứ đó xuống trước đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Daou nhìn biểu tình trên mặt của Offroad, hắn thu lại nụ cười, đặt bản vẽ xuống, khuôn mặt nghiêm túc: "Em nói đi."
"Anh còn nhớ trước khi em vào phòng phẫu thuật đã nói với anh những gì không?" Offroad trịnh trọng nói, "Em nói rồi em không trách anh, cho dù là bị thương hay bị bệnh, thì tất cả đều đã qua, em không trách anh."
Daou im lặng một lúc mới thấp giọng trả lời: "Không phải anh sợ em trách anh."
"Em biết, em hiểu ý của anh." Offroad cắt ngang lời của Daou, thái độ bình tĩnh đến mức có hơi hững hờ. "Một năm qua, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em. Trước kia em nói cái gì mà không ai nợ ai không ai liên quan đến ai, đều là những lời nói lúc tức giận thôi." Offroad dừng lại một lúc, cố hết sức để giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn, "Bây giờ em cũng không còn gì nuối tiếc. Nếu anh bằng lòng, chúng ta vẫn là bạn bè... Nhưng Daou à, chuyện giữa hai người chúng ta, hay là thôi đi." Nói Offroad không cảm động là nói dối, nhưng tính tình của Offroad vốn dĩ rất cố chấp, thứ mà Offroad nhìn trúng cho dù có khổ sở vất vả đâm đến vỡ đầu chảy máu vẫn không từ bỏ, bản thân đã nếm trải cảm giác đau đớn bế tắc đến cực hạn, gần như đã mất đi hết tất cả mới có thể tỉnh táo lại, bây giờ muốn lặp lại nó một lần nữa, Offroad thực sự rất sợ.
Daou không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm vào Offroad một hồi lâu, thấy dáng vẻ đối phương vẫn không hề dao động, mới nói: "Thật ra em cũng biết rất rõ, cho dù bây giờ em có yêu cầu gì, anh đều sẽ không từ chối. Nhưng mà Offroad." Daou than nhẹ một hơi, "Anh hỏi em, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, em đã từng cho anh có cơ hội để chọn lựa chưa?" Lúc hắn không muốn cùng Offroad ở bên nhau, Offroad lại dây dưa không dứt, một hai phải đem quan hệ của hai người làm phức tạp lên. Chờ đến lúc hắn động tâm, hắn nghiêm túc, Offroad lại chuẩn bị phủi mông chạy lấy người. Hắn không dám nói tất cả đều là do Offroad sai, nhưng mà hắn đã từng có cơ hội để chọn lựa sao?
Offroad cứng họng, quả thực chưa từng để cho Daou có bất kì một sự lựa chọn nào, đây cũng là nguyên nhân Offroad không muốn cả hai tiếp tục đi xa thêm nữa. Giữa hai người bọn họ, kí ức tốt đẹp chẳng có bao nhiêu, thế nhưng những vết sẹo lồi lõm gồ ghề lại có rất nhiều, nếu bình thường không có việc gì thì không sao, nhưng một khi xảy ra mâu thuẫn, tất nhiên sẽ lại lôi chuyện quá khứ ra để phân tích đúng sai, lại thêm một hồi oán hận lẫn nhau.
Cho nên... Dừng lại ở đây thôi.
Có lẽ là bởi vì sự trầm mặc của Offroad làm trái tim của hắn rét lạnh, Daou lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng. Vừa đúng lúc Nine bước vào, khi gặp thoáng qua, cậu vừa nhìn hắn vừa lẩm bẩm: "Người này bị sao thế, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Offroad bất đắc dĩ nói: "Tôi không ở đây được mấy ngày nữa, cậu cứ để cho chúng tôi trút hết tâm tư đi."
Nine sửng sốt, đôi mắt càng mở to hơn, nháy mắt liền muốn nhảy dựng lên mắng người, Offroad giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi chỉ là định rời khỏi đây, tìm một nơi thực yên tĩnh để an tâm trị liệu thôi mà."
Nine kẹp bút vào trong bệnh án, bừng tỉnh nói: "Cho nên Daou chính là vì chuyện này..." Nói đến một nửa, cậu lại không nhịn được mà lắc đầu, "Anh, con người của anh, tôi phải nói như thế nào mới được đây? Có đôi khi tôi cảm thấy, anh đó, không giống như là yêu Daou, mà giống như xem anh ấy là đối thủ, tình địch một mất một còn vậy." Offroad đối với Daou có bao nhiêu cường thế đây, cho dù lúc ốm yếu nằm ở trên giường, từ trong ánh mắt cũng toát ra bốn chữ "Tôi không thể thua."
"Nếu anh thật sự không quan tâm thì ở đâu cũng như nhau cả, đơn giản chính là anh không muốn nhìn thấy anh ấy mà thôi."
Offroad cũng không phủ nhận, còn có tâm tình trêu chọc bản thân: "Cậu nói không sai, tôi chính là không muốn nhìn thấy anh ấy, gặp nhiều quá lại phải tiếp tục chơi trò này một lần nữa."
Nếu như Offroad tìm cái cớ để che giấu, Nine còn có thể khuyên giải vài câu, ai ngờ Offroad lại trực tiếp thừa nhận như vậy, Nine cũng khó nói nên lời, chỉ có thể thở dài: "Được rồi, vì anh đã hạ quyết tâm nên tôi cũng không nói nữa. Anh cứ làm những gì mình thích sau này đừng có mà hối hận."
Hối hận hay không, bây giờ Offroad cũng không dám kết luận. Nhưng mà nửa đời trước đã sống quá mức phô trương rồi, quãng đời còn lại chỉ muốn làm một con rùa rụt đầu bình an sống qua ngày thôi. Người cũng đã hơn ba mươi tuổi, lại đem mình biến thành như vậy, cái gì cũng không có chỉ còn lại mỗi vết thương lòng, vẫn muốn mình mỗi ngày phải yêu đến chết đi sống lại sao, thật ngu ngốc mà.
Từ lúc chọc cho Daou tức giận bỏ đi, Offroad cứ nghĩ quan hệ giữa hai người có lẽ đã đến hồi kết rồi.
Ai mà biết được người này ngày hôm sau chẳng những xuất hiện ở phòng bệnh như lẽ thường, còn mang tới hai vị khách đặc biệt: June cùng với Manow.
Người ta đi thăm bệnh nhân, thông thường sẽ mua những loại hoa thanh nhã như lay-ơn hay cẩm chướng gì đó, June thì hay rồi, ôm theo một bó hoa hồng to tướng cộng với khuôn mặt của cô, dường như chỉ sợ không thu hút được sự chú ý của người khác.
Hôm nay cô đến tìm Daou bàn chuyện công việc, nói xong, lại nhắc tới việc muốn đến thăm Offroad.
Thật ra thì từ lúc tin tức Offroad tỉnh lại được truyền ra ngoài, có không ít người muốn đến thăm, ngay cả Lotus cũng nhắc mãi chuyện này, muốn chuẩn bị một ít đồ bổ đưa tới, nhưng tất cả đều bị Daou từ chối. Đến nỗi lão bằng hữu của Daou là Janary cũng không thể bước chân vào cửa. June cũng đề cập rất nhiều lần, lần này bỗng dưng Daou lại đồng ý, bản thân cô cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Sau khi đặt bó hoa xuống, June cũng không hề khách khí, đặt mông ngồi xuống mép giường, cẩn thận đánh giá Offroad, nói: “Tới nhìn anh một lần cũng không dễ dàng nha.”
Offroad cười: “Bộ dạng ốm yếu này, có gì đẹp.” Trong mắt của Offroad, hình dung mình có một khuôn mặt tiều tụy đến mức không thể tiều tụy hơn được nữa, là một tên tàn phế không thể cử động, thật sự vô cùng khó coi.
Nhưng trong mắt June thì hoàn toàn không phải như vậy.
Có lẽ là vì tiện cho việc chăm sóc, mái tóc của người trước mặt đã bị cắt ngắn, ngũ quan tuấn lãng càng thêm khắc sâu, thoạt nhìn so với cái người vẫn luôn vận tây trang mang giày da trước đây còn trẻ ra thêm mấy tuổi.
Bởi vì thời gian dài không được thấy ánh mặt trời, từ trong cổ áo lộ ra một làn da trắng đến lóa mắt. Quan trọng nhất chính là, người cao ngạo mạnh mẽ lúc trước, hiện tại đang suy nhược mà nằm ở trên giường, xem ra bây giờ dù có làm gì với Offroad, Offroad cũng không thể phản ứng giãy giụa, khiến người ta không nhịn được mà ngẫm nghĩ, nếu Offroad khóc, không biết sẽ trông như thế nào...
Trong miệng June “chậc chậc” hai tiếng, ép bản thân mình phải dời lực chú ý đi, hỏi thân thể của Offroad khôi phục đến đâu rồi.
Offroad trả lời, ánh mắt nhìn vào cái người đứng ở sau lưng của June, từ lúc vào cửa vẫn luôn đứng ở phía xa nhìn, cả người bất động thanh sắc, nhẹ giọng gọi: “Manow.”
Xoang mũi Manow đau xót, cô vốn dĩ đã cho rằng cả đời cô sẽ không được nghe giọng của người này gọi tên mình nữa. Cô cuống quít thu thập lại cảm xúc, tiến lên phía trước một bước, vẫn theo thói quen mà kêu: “Khun Kantapon.”
Offroad cũng không sửa lời của cô, cười hỏi: “Em sống có tốt không?”
Manow liên tục gật đầu: “Em, em rất tốt, anh đừng lo lắng.” June ở bên cạnh bất mãn nói, “Anh yên tâm, cô ấy là người của em, em sẽ không bạc đãi.”
Offroad nhìn June gật đầu cười: “Vậy phải cảm tạ tiểu thư June rồi.”
June ‘xừ’ một tiếng, không vui nói: “Miệng nói cảm ơn thì không tính, chờ đến lúc anh khỏe lại, em muốn anh phải đến tận cửa báo đáp cho em.” Đã qua một năm rồi, tính khí của June vẫn ương ngạnh thẳng thắn như vậy, nhưng Offroad đã từng làm việc với cô, biết vị đại tiểu thư này một khi tập trung vào làm việc, luận về thủ đoạn và sự quyết đoán đều sẽ không thua bất kì một ai.
Vì không quấy rầy Offroad nghỉ ngơi, hai người cũng không ở lại lâu. Chỉ là June này, lúc sắp rời đi, còn rút danh thϊếp của mình ra, ở trước mặt nhiều người, đưa nó lên môi đóng một dấu son đỏ chót, lại lười biếng mà cắm vào trong bó hoa hồng rực rỡ kia, cười đến ý vị thâm trường: “Offroad, lời trước kia em nói, bây giờ vẫn còn tính đó nhé.”
“June.” Từ lúc tiến vào bọn họ đã ngồi bên cạnh Offroad, Daou im lặng bộ mặt lạnh lùng mang theo ngữ khí cảnh cáo lên tiếng.
June không để ý tới hắn, còn vô cùng thoải mái mà vẫy vẫy tay với Offroad: “Bye ~~~” Sau đó thì dẫn Manow ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, Daou một giây cũng không đợi được, đi đến chỗ đặt bó hoa hồng kia, rút ra tấm danh thϊếp còn vương mùi nước hoa, mặt vô biểu tình mà ném nó vào trong thùng rác. Hôm nay June nói muốn tới, hắn nghĩ tốt xấu gì thì Manow cũng là người đã theo Offroad nhiều năm, cũng đã làm tròn bổn phận nên hắn mới đồng ý. Ai mà ngờ June lại không biết an phận như vậy chứ? Lại còn rước thêm một trận bực bội, quay đầu hỏi Offroad: “Trước kia cô ta đã nói với em cái gì?”
Offroad cau mày, thật không nhớ rõ June đã nói với mình cái gì thì phải trả lời như thế nào đây. Hơn nữa cũng không muốn dây dưa vấn đề này, nói chuyện quan trọng với Daou: “Em muốn đến Đ.” Ở thành phố này thì viện điều dưỡng kia là nơi tốt nhất, thế nhưng nơi đó nửa bước Offroad cũng không muốn vào. Nếu phải đi, thì đi xa một chút.
Chuyện làm Offroad ngoài ý muốn nhất chính là, lúc này Daou lại không ngăn cản, chỉ đưa ra một yêu cầu: Daosuay phải ở lại với hắn.
Thật ra nếu hắn không nói, bản thân Offroad cũng không biết phải làm sao với Daosuay bây giờ. Con còn nhỏ như vậy, nếu muốn mang đi, Offroad không thể tự mình chăm sóc, giao cho người khác, lại không an tâm. Nếu bây giờ Daou đã sảng khoái đáp ứng như vậy, xem ra là đã chấp nhận lời đề nghị rồi, hai người cứ xem nhau như bạn bè bình thường, cũng không cần phải đến mức cả đời không qua lại với nhau.
Offroad ngẫm nghĩ, muốn tìm một người ở bên cạnh đáng giá để tin tưởng, có thể chăm sóc tốt cho Daosuay, ngoại trừ Daou ra thì đúng là không có chọn được người thứ hai, cho nên liền đồng ý. Chờ đến lúc thân thể bình phục, Offroad lại đến đón Daosuay đi cũng không muộn.
Daou được Offroad nhận lời, sắc mặt lúc này mới dễ coi hơn một chút. Hắn lại ngồi xuống bên cạnh Offroad, đem ảnh chụp trong nhà mang ra, một ít trong đó là Offroad lúc còn nhỏ, một ít là ảnh của Daosuay hiện tại, đặt bên cạnh nhìn vài giây, lại đưa tới trước mặt Offroad hỏi: “Em nhìn xem có phải giống nhau như đúc hay không?”
Offroad cũng không biết hắn tìm đâu ra lắm ảnh chụp như thế này, lúng ta lúng túng đưa mắt nhìn, nhưng lại không nói lời nào. Thật ra thì Offroad cảm thấy không hề giống, lúc nhỏ tính cánh của Offroad đã lạnh lùng cổ quái, chụp ảnh chưa bao giờ cười, còn Daosuay thì sao, hoàn toàn đối lập, dường như không thể tìm được khoảnh khắc mà nhóc con không cười.
“Nếu không anh đưa con tới đây cho em nhìn một chút nhé?” Daou đề nghị.
“Không cần đâu.” Cũng không biết tại sao trong quan niệm của Offroad, phụ nữ có thai và trẻ em đều cần phải tránh xa khỏi những chỗ như là phòng bệnh, cho nên lúc Baifern nói muốn mang hai nhóc song sinh nhà mình tới thăm, Offroad đã từ chối.
Thật ra thì so với Daosuay hiện tại Offroad lại càng để tâm đến một đứa trẻ khác hơn, cho dù Offroad thật sự cảm thấy rất hối hận khi để Daosuay sinh ra, thì sau này Offroad cũng sẽ nuôi nấng nó bù đắp được cho nó. Nhưng về phần Fahkuen, suy cho cùng là do Offroad làm xáo trộn hôn nhân của Daou, còn cưỡng ép hắn phải lập người nối dõi, làm hại nó sinh ra đã không có mẹ. Nếu sau này Daou lập gia đình rồi có con, Fahkuen sẽ phải sống như thế nào trong căn nhà đó đây? Lúc ấy không biết Offroad và Daou có còn lui tới hay không? Lúc Fahkuen bị bắt nạt Offroad còn có thể tới giúp nó hay không? Rồi nên giúp như thế nào? Càng nói lại càng cảm thấy áy náy.
"Road." Yên lặng trong chốc lát, người bên cạnh đột nhiên gọi tên Offroad, giọng nói còn có vẻ rất nghiêm túc.
Lúc Offroad nhìn qua, hắn buông tấm ảnh xuống, cau mày hỏi: "Cho nên lúc trước rốt cuộc June đã nói gì với em?"
Trong lòng Offroad thật sự cạn lời rồi, dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro