Chương 77
Đến lúc Dunk nhận được tin tức chạy tới bệnh viện thì Offroad vừa mới uống thuốc xong đi ngủ.
Cậu thật sự đã nghẹn lâu lắm rồi, vốn định sẽ gào khóc một hồi, thế nhưng bây giờ chỉ có thể cẩn thận đứng bên cạnh mép giường, trong ánh mắt mang ý tứ cảnh cáo của Joong lại nuốt hết tất cả những nghẹn ngào vào trong.
Joong nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Dunk, trong lòng hắn cũng rất hụt hẫng, lặng lẽ kéo cậu đến bên người, nắm lấy cằm khiến cho cậu ngẩng đầu lên, dùng lòng bàn tay lau lau khóe mắt đã đỏ bừng của cậu.
Nhưng hắn dám để cho Dunk khóc sao, Daou vẫn còn đang canh giữ ở bên kia, nắm tay Offroad không hé một lời, hơi thở trên người tối tăm trầm thấp, nếu Dunk dám khóc thành tiếng, nói không chừng thật sự sẽ bị ném ra ngoài.
Mãi đến lúc Nine trở lại, không khí nặng nề trong phòng mới thoáng hòa hoãn đi một chút. Nine nói hiện tại vẫn chưa xác định được tình trạng cụ thể của Offroad, vẫn phải đợi sau khi Offroad tỉnh lại làm thêm một lượt kiểm tra, nhưng mà chỉ cần người đã tỉnh thì chính là chuyện tốt.
Bởi vì lúc Offroad tỉnh lại Dunk không ở bên cạnh, bây giờ cậu rất là ảo não, vốn dĩ định sẽ ở lại bệnh viện nhưng Daou không cho, dặn dò Joong vài câu về chuyện công việc liền để cho bọn họ rời đi. Dunk không nhịn được muốn cãi nhau, nhưng Joong lại lắc đầu, kéo cậu đi ra ngoài.
Trên đường về Dunk không vui cậu nói Daou quá bá đạo, chú Offroad lại không phải của một mình hắn, dựa vào cái gì không cho người khác tới thăm.
Joong đưa tay sờ sờ đầu của cậu, khẽ thở dài: “Một năm này trong lòng cậu cũng không chịu nỗi, xem như là em nhường cho cậu đi.”
Bây giờ Joong đã theo Daou được một thời gian, có thể ít nhiều lý giải được tâm tình của Daou.
Người cậu này của hắn tâm lý đề phòng quá mạnh mẽ, Daou không có khóc lóc thảm thiết như Dunk, cũng không thương cảm tiếc nuối như Nine, hắn vẫn một mình, lặng lẽ ở bên cạnh Offroad, chưa từng biểu hiện bất kì một sự khác thường nào. Nhưng mà Daou cũng là con người, sao có thể thật sự dửng dưng như vậy được, cuối cùng thì cũng chờ được người đó tỉnh lại, cảm xúc bị đè nén suốt một năm này có lẽ không thể khống chế được nữa.
Hiện tại Joong không dám nói một câu nặng lời với Dunk, cho dù ý kiến của cả hai bất đồng, hắn sẽ không giống như trước kia cao ngạo mà dạy dỗ cậu nữa, hoặc là tự mình thỏa hiệp, hoặc là ung dung thong thả giảng giải đạo lý, dỗ dành Dunk.
Dunk là một người có hơi trì độn, theo thời gian vẫn không nhận thấy được sự thay đổi này, nghe lời Joong nói xong, tự mình liền an ủi mình một câu: “Được rồi, coi như là em nhường cho chú Daou.”
Joong cảm thấy bộ dạng tức giận bĩu môi lầm bầm của Dunk hết sức đáng yêu, không khỏi bật cười, chỉ là khi nhớ tới bộ dáng của cậu lúc bị người ta ôm vào lòng, nụ cười trên khóe môi của hắn lại phai nhạt dần.
*
Những ngày đầu tiên Offroad tỉnh lại, thật sự không dễ chịu một chút nào.
Không thể nói chuyện cũng không sao, chỉ là Offroad phải tự mình tiêu hóa hết đoạn ký ức đã cố quên kia, mười mấy năm nhân sinh ngắn ngủi đó, đã làm Offroad suýt chút nữa phải chịu đựng nỗi thống khổ "sống không bằng chết." Bởi vì di chứng của ca mổ não, Offroad sẽ đột ngột bị mất đi một phần ký ức, nhưng rất nhanh lại bình phục, tình hình đó cứ lặp đi lặp lại liên miên, mãi đến một tháng sau mọi thứ mới dần ổn định.
Trong mắt của các bác sĩ, việc Offroad tỉnh lại là một kỳ tích có thể đưa vào luận văn báo cáo hoặc là trên bản tin của cánh báo chí, nhưng mà ông trời có lẽ đã không lắng nghe tâm nguyện của Offroad. Cho nên đối với việc mình tỉnh lại, Offroad không biết phải xem nó như một món quà mà vận mệnh đã ban tặng hay là sự trừng phạt đối với Offroad nữa.
Sau khi Offroad khôi phục được ý thức, dường như mỗi ngày Daou đều ở chỗ của Offroad, nếu không phải còn có Pun thường xuyên lui tới, trên tay cầm một mớ văn kiện chờ hắn ký tên, Offroad đã nghĩ rằng Saechua đóng cửa cho nên hắn mới có thể nhàn hạ như vậy. Còn một người thường gặp nhất đó chính là Dunk, Offroad vĩnh viễn cũng sẽ không quên được lúc mới gặp lại thằng nhóc này, đôi mắt thì ngập nước, giọng nói run rẩy gọi một câu "Chú Offroad", âm kéo dài giống hệt như hát tuồng, chọc cho Offroad vừa muốn cười vừa muốn mắng người lại không có sức lực, bị nghẹn đến mức đau hết cả ngực.
Ngoài ra mỗi ngày Offroad còn phải loay hoay làm không ít các loại kiểm tra, thậm chí còn được gặp lại bác sĩ Run, người trước đó đã phẫu thuật cho Offroad.
Run nói Offroad có thể tỉnh lại mà vẫn giữ được một ý thức rõ ràng vốn không phải là chuyện dễ. Cũng may là một năm nay Offroad đã được chăm sóc vô cùng chu đáo, hạn chế đến mức thấp nhất việc các cơ bị teo, nhưng vẫn cần phải từ từ điều trị, kiên trì tập luyện phục hồi chức năng mới có thể hoàn toàn khỏe lại.
Trước khi rời đi, Run còn do dự dặn dò an ủi một câu: "Cuộc đời còn dài lắm, sau này hãy nhìn xem."
Offroad gật đầu cảm tạ, Offroad không biết nửa đời trước của mình chỉ còn lại một đống đổ nát, nửa đời sau thì có thể chờ đợi được cái gì. Nhưng mà đã lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện xấu xa nào cũng đã trải qua, thần chết muốn thu nhận Offroad còn lo Offroad sẽ để lại mối họa ngàn năm, cho nên Offroad nhất định phải sống thật tốt.
Hôm nay hiếm có khi được dịp Daou không ở đây, dưới sự hướng dẫn của một chuyên gia phục hồi chức năng Offroad tập các bài tập đơn giản về vận động các khớp xương. Offroad vừa mới tỉnh lại, việc phục hồi chức năng phải được tiến hành từ từ. Bây giờ chỉ có thể ngồi trên giường, dựa vào ngoại lực tập những bài tập cơ bản một cách thụ động, với mức độ nhẹ, sau đó thì từ từ chuyển sang ngồi, rồi đứng lên và cuối cùng là đi bộ. Dunk đi theo bên cạnh hỗ trợ, giúp Offroad chống đỡ tay chân, hoặc là lúc nghỉ ngơi đưa nước cho Offroad uống, giúp Offroad lau mồ hôi.
Đến khi việc tập luyện kết thúc, vào lúc chỉ còn lại hai người, Offroad hỏi: "Hôm nay Daou không tới à?" Offroad hỏi cái này là có ý riêng thật sự có việc muốn nói với Daou, Dunk lại cho là Offroad đang sợ Daou không tới, ngăn lại nói: "Sẽ tới, chú Daou về nhà sắp xếp một số chuyện rồi." Cậu sợ Offroad không tin, còn tiếp tục giải thích nói, "Chú Daou đã thương lượng với bác sĩ, nói muốn đưa chú về nhà để tập phục hồi chức năng."
Kết quả kiểm tra của Offroad đã có, trước mắt tất cả các số liệu đều rất ổn định, giai đoạn đầu chỉ là tập luyện đơn giản, thiết bị hỗ trợ, chuyên gia phục hồi chức năng và các chuyên gia dinh dưỡng đều có thể bố trí tại nhà không cần tiếp tục ở lại bệnh viện nữa.
Offroad sửng sốt, đầu tiên là nhớ đến lúc Daou đem Sangtai về nhà, chắc hẳn là hắn cũng có suy nghĩ như thế này, không nhịn được thầm nghĩ con người của Daou nên phát triển sự nghiệp về mảng từ thiện đi. Offroad ngược lại hỏi Dunk: "Chuyện của con với Joong bây giờ thế nào?"
"Dạ?" Dunk ngây ngốc nhìn Offroad.
Offroad nói rõ lời của mình một lần nữa: "Hai đứa ở bên nhau?"
Dunk hoảng loạn xua tay nói: "Không có không có! Con với thiếu gia chỉ... Giống như hồi còn nhỏ thôi." Cậu biết Offroad vẫn luôn không thích Joong, lại cẩn thận bổ sung thêm một câu, "Nhưng mà anh ấy đối với con rất tốt."
"Vậy thì chờ đến lúc nó kết hôn, hoặc là ở bên cạnh người nào khác, con vẫn muốn cùng nó 'ở bên nhau như hồi còn nhỏ', ở nhà nó, đi theo nó cả đời?"
Offroad nói lời này không một chút lưu tình, trong lòng Dunk không dễ chịu, nụ cười có vẻ miễn cưỡng: "Không phải, con biết mình không thể ăn vạ thiếu gia cả đời... Trước khi chú tỉnh lại, con đã tính toán xong cả rồi, con sẽ đi nơi khác sinh sống."
Offroad nghe xong những lời này, vẫn thấy may mắn là bây giờ mình bị tàn phế, nếu không với tính tình của Offroad, không đánh Dunk đến mức kêu cha gọi mẹ mới là lạ. Nhưng Offroad thật sự không có cách đối phó với Joong, nếu Offroad muốn làm gì Joong, người đau khổ nhất còn không phải là Dunk hay sao. Huống hồ chuyện yêu hay không yêu, vốn dĩ là việc không thể khống chế được, mỗi người đều không thể tự bản thân mình quyết định. Không thể nào vì Offroad đau lòng cho Dunk mà đi ép buộc Joong phải thích Dunk, làm gì có chuyện bá đạo tới như vậy.
"Nếu đã như thế thì theo chú đi." Offroad đã sớm tính đến việc rời khỏi đây, bây giờ với bộ dạng này của mình, bên cạnh cũng phải cần người chăm sóc, dù sao thì Dunk và Joong sớm muộn gì cũng phải tách ra, chi bằng bây giờ đưa Dunk đi theo.
Dunk lặng lẽ gật đầu. Cậu luôn nghe lời Offroad, đừng nói là hiện tại cậu với Joong không có gì, kể cả hai người có gì thì trước khi Offroad hoàn toàn hồi phục, cậu nhất định sẽ đi theo Offroad.
Offroad sắp xếp xong một chuyện, uống thuốc xong thì an tâm đi ngủ.
Offroad ngủ một giấc thật lâu, đến khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối. Offroad thấy trong phòng có ánh đèn, nương theo ánh sáng quay đầu lại nhìn thấy Daou đang ngồi trên ghế sô-pha, trong tay đang cầm thứ gì đó, đèn bàn bên cạnh được bật rất mờ, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Offroad.
Offroad lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Có lẽ đối với những người khác, một năm hôn mê này của Offroad thật sự rất dài, dài đến mức một người luôn chán ghét Daou như Baifern cũng không hề ở trước mặt của Offroad mà nói ra câu Daou không tốt. Dài đến mức tất cả bác sĩ hộ sĩ mà Offroad không hề quen biết cũng thầm than một câu Daou thật sự trải qua những ngày tháng không dễ dàng, trong giọng điệu đều ngầm mang theo ngụ ý chúc phúc cho người này. Nhưng đối với Offroad, một năm này dù có dài đến mấy thì cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Có lẽ là trước đây đã thất vọng quá nhiều, so với việc Offroad hôn mê một năm mà vẫn tỉnh lại thì chuyện Daou còn ở đây đối với Offroad mới chính là kì tích.
"Tỉnh rồi?" Daou rất nhanh đã thấy được ánh mắt của Offroad, hắn đưa tay mở đèn trong phòng bước tới. Hắn vẫn giống như thường lệ, đầu tiên là nâng giường lên, đỡ Offroad ngồi dậy, rót thêm một ly nước ấm, cho Offroad uống hết nửa ly.
Đợi Offroad uống xong, Daou lại đặt cái ly xuống, cực kỳ tự nhiên mà khom lưng thử độ ấm trên trán, hỏi: "Có khó chịu chỗ nào không? Có muốn đi toilet không?"
Từ lúc Offroad tỉnh lại, mỗi ngày hắn đều chăm sóc Offroad như thế. Tuy rằng Offroad có thể nói, nhưng lại cực kì ít giao tiếp với Daou phần lớn thời gian đều là gật đầu đáp ứng, hôm nay lại không có bất cứ phản ứng nào. Mãi đến khi Daou có hơi nghi hoặc mà "Hửm?" một tiếng, Offroad mới bất ngờ mở miệng nói: "Thật ra anh không cần phải làm những việc này."
Daou cũng không giận, tâm trạng rất tốt mà nở nụ cười nói: "Mấy ngày nay đây là câu dài nhất mà em nói với anh." Thái độ giống như là bất kể Offroad có nói bao nhiêu lời khó nghe, hắn đều sẽ nhường nhịn Offroad không giới hạn.
Offroad sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tiếp tục nói như thế nào, đúng lúc người đưa cơm tới, Offroad không thèm nói nữa.
Daou cầm chén đổ cháo ra, ngồi bên cạnh Offroad, cúi đầu chậm rãi quấy cháo trong chén, lại múc nửa muỗng, khẽ chạm vào môi dưới thử độ ấm, cảm thấy nhiệt độ thích hợp, mới đưa đến bên miệng Offroad.
Offroad cũng không làm ra vẻ, mở miệng nuốt cháo xuống. Lúc Offroad vừa mới tỉnh lại thức ăn chỉ cần dính chút đồ mặn sẽ không ăn được, cháo trắng thì có thể nuốt được mấy miếng, bây giờ thì đỡ hơn một chút, nhưng vẫn chỉ có thể ăn được cháo trắng thêm một ít thịt băm nhuyễn. Daou cũng vì chuyện này mà phiền lòng rất lâu, suy nghĩ hết tất cả các biện pháp cũng vô dụng, chỉ có thể chậm rãi mà nuôi lại thôi.
Một chén cháo nhỏ xíu, Offroad ăn không được nửa chén đã cau mày. Daou dỗ dành Offroad lừa Offroad mà mặt hắn vẫn không biến sắc "một miếng cuối cùng thôi", "một miếng nữa là hết rồi", Offroad phát bực, trực tiếp quay đầu né tránh cái muỗng, quăng cho Daou một ánh mắt lạnh như băng.
Daou bật cười, đặt chén xuống, vừa lau miệng cho Offroad vừa nói: "Được rồi, là anh sai."
Tính tình của hai người bọn họ đều thích mềm mỏng không thích cứng rắn, trước kia cũng vì mấy lời này mà cãi vã ồn ào căng thẳng, còn bây giờ Daou lại nói rất thuận miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro