Chương 75
Đến lúc bọn họ rời đi, Daou mới nới lỏng cà vạt, vừa cởi nút tay áo, vừa nói với Offroad: "Đứa nhỏ này đối xử với em thật sự rất tốt."
Còn có thể không tốt sao? Vì Offroad mà cậu dám chửi thẳng mặt Daou một trận.
Là chuyện vào một tháng trước đây.
Bình thường Daou và Dunk rất ít khi chạm mặt, không biết hôm đó duyên cớ thế nào, cả hai đều ở phòng bệnh của Offroad. Chiều cùng ngày có người đưa hoa tới, sau đó Pun liền nhận được điện thoại, nói là do Sangtai gọi tới, bảo là có chuyện muốn nói với Daou mấy câu.
Lúc ấy Daou còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên Dunk lại đứng dậy, lạnh lùng nói: "Đừng ở chỗ này nhắc đến tên của người kia." Nói một lần vẫn chưa đủ, trong thần sắc kinh ngạc của mọi người, cậu lặp lại từng câu từng chữ mà mình vừa mới nói.
Trong ấn tượng của Daou, hắn chưa từng gặp qua một Dunk mạnh mẽ như thế này, thật sự hắn rất kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức cảm thấy mình bị xúc phạm.
Thế nhưng Joong đã giữ chặt lấy Dunk, mở miệng xin lỗi trước, nào ngờ lời còn chưa nói xong, Dunk đã hất tay của Joong ra, cao giọng nói: "Chú Daou, nếu chú vẫn còn liên hệ với người kia, thì đừng tới gặp chú Offroad của tôi nữa!" Cậu nghiến răng, cả người giận đến phát run, "Lúc người kia vừa mới trở về nước, chú ở bệnh viện với anh ta cả một đêm, nhưng mà chú có biết lúc tôi đến đón chú Offroad, bộ dạng của chú ấy như thế nào không hả? Chú có biết cái ngày chú Offroad cứu tôi trở về, người kia đã làm những chuyện gì hay không?" Cậu càng nói càng kích động, dường muốn sớm nói ra hết những lời trong lòng của mình, âm thanh mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, "Cho nên các người đừng ở trong căn phòng này nhắc đến tên của kẻ đó! Đừng ở đây vũ nhục chú Offroad của tôi!" Nói xong, trên mặt còn mang theo nước mắt cậu giật lấy bó hoa kia vứt vào trong thùng rác.
Sau chuyện này, Daou không gặp lại Dunk nữa, đứa nhỏ này mỗi lần đến bệnh viện điều cố ý lựa thời gian để không chạm mặt với hắn, lúc đến thăm Daosuay cũng sẽ chọn thời điểm hắn không có ở nhà.
Daou chưa từng nghĩ sẽ so đo với cậu, thế nhưng những lời nói đó cứ như âm thanh mỗi ngày đều vang vọng trong đầu của Daou.
Làm sao hắn có thể không biết.
Ngày đó Sangtai về nước, Offroad suýt chút nữa đã chết trên tay Air.
Lúc hắn ở bệnh viện với Sangtai, người nọ lại mang theo vết thương, đau đớn nản lòng tới cực hạn mà gọi điện thoại cho hắn... Còn hắn lại lười nghe, đẩy sang cho Pun.
Ngày đó cứu Dunk trở về, Offroad lại từ chỗ của Sangtai biết hắn muốn lấy mạng của Offroad... Làm sao hắn có thể không biết, hắn biết hết tất cả.
Trước đây hắn vốn không để bụng những chuyện này, hoặc là nói bản thân hắn không cố ý cho nên không hề để tâm tới. Bây giờ hắn biết mình yêu người này, lại nhớ về quá khứ, nhìn thấy một Offroad bị Air, bị Daou đạp dưới chân từng chút từng chút một nghiền nát, hắn cũng đã nếm trải hết những tư vị đau đớn triệt để tâm tư ấy rồi.
Cho dù chính hắn cũng rất rõ ràng, thứ mà hắn cho là đồng cảm giác với người nọ, căn bản chỉ là một trò cười, thậm chí nó còn không bằng một phần mười những gì mà người này đã phải gánh chịu.
Daou bước tới ngồi xuống bên cạnh mép giường, nắm lấy tay Offroad, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay của Offroad, nhẹ giọng nói: "Em xem mắt nhìn người của em bao giờ cũng tốt hơn anh."
Người này cho tới nay đều chưa từng oán giận, chưa từng khóc lóc kể lể bất bình. Bị bệnh một năm vẫn còn có Dunk nhớ đến Offroad, thay Offroad oán giận, thay Offroad khóc, thay Offroad phẫn nộ, Daou cảm thấy thực tốt, ít nhất trên thế giới này vẫn còn một người chưa từng phụ bạc Offroad.
Nghĩ đến đây, trên mặt Daou bỗng nở một nụ cười tự giễu, hắn hỏi: "Chỉ là tại sao lại coi trọng anh vậy?"
Đây thực sự sẽ là một câu hỏi chọc giận đến Offroad.
Dựa theo tính cách của Offroad, nếu tâm tình tốt có lẽ sẽ trả lời hắn bằng hai tiếng cười lạnh, tâm tình không tốt thì chính là "liên quan gì đến anh" sau đó sẽ bắt đầu cãi nhau một trận.
Offroad luôn thích che giấu sự chân thành của mình bằng cách lảng tránh sang những chuyện chẳng liên quan, kể cả khi câu hỏi của Daou vốn không hề có ác ý.
Nhưng hiện tại, bất luận là câu trả lời nào, đối với Daou mà nói thì nó cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Bởi vì buổi sáng Offroad còn phải làm trị liệu oxy cao áp cho nên chưa được chín giờ Nine đã đến.
Lúc cậu tới thì nhìn thấy Pun đang đứng ở cửa nói chuyện gì đó với hộ sĩ, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, hỏi: “Mới đến sáng nay à?”
“Rạng sáng hôm qua đã đến rồi.” Pun nở một nụ cười khổ.
Nine ngây ngốc trong ba giây, ánh mắt nhìn về phía cửa rồi quay lại, Pun biết cậu muốn hỏi cái gì liền đáp: “Người còn ở bên trong, tối hôm qua cậu ấy ngủ lại bệnh viện.”
Một năm này thời gian Daou ở bệnh viện còn nhiều hơn cả ở nhà, hắn chạy tới chạy lui giữa hai bên, lúc muộn quá thì ngủ tạm trên sô-pha. Daou thì không nói gì nhưng Pun có khi muốn nói rồi lại thôi, anh vốn muốn đi cửa sau để có được chút “đãi ngộ đặc biệt” cho hắn.
Nhưng cuối cùng thì đây cũng không phải là địa bàn của mình, Daou lại không mở lời, anh nói nhiều quá thì lại không hay. May mắn chính là ban đầu Nine còn cố tình phớt lờ hắn, rốt cuộc thì sau đó vẫn không đành lòng, sắp xếp cho hắn một phòng nghỉ cạnh bên phòng của Offroad.
“Thật là biết cách lăn lộn mà.” Nine không nhịn được than thở một câu.
Nội tâm của Pun có vẻ rất tán đồng nhưng lại không để lộ ra mặt. Bởi vì ngày đó anh nhận điện thoại của Sangtai, bây giờ Daou cũng không muốn tiếp xúc nhiều với anh nữa. Pun cũng thật đáng trách, Sangtai ở trong điện thoại khóc lóc đến độ thành tâm thành ý, anh còn tưởng qua một năm rồi người này có lẽ đã hết chiêu trò, quan hệ của hai gia tộc Saechua-Ploychanapol cũng đã bị đóng băng, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là có một kẻ thù, nên đã mềm lòng.
Pun thở dài, trước kia anh muốn tác hợp cho Daou và Offroad, Daou chê anh phiền phức, bây giờ muốn khuyên Daou hãy lý trí một chút, suýt chút nữa đã bị ăn một đạp... Mà thôi bỏ đi, dù sao thì anh cũng chỉ là một tên ngốc không hiểu thế nào gọi là tình yêu.
Nine đẩy cửa đi vào thì đúng lúc Daou vừa mới xoa bóp xong cho Offroad, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn thấy Nine đến, động tác trên tay hắn vẫn không ngừng, chỉnh lại cổ áo cho Offroad, một tay ôm lấy eo của Offroad, tay còn lại đỡ phía sau ót, nhẹ nhàng đặt Offroad xuống giường.
Thật ra thì lúc đầu tay chân hắn rất vụng về. Baifern thường xuyên tới bệnh viện, mỗi lần gặp đều mắng hắn là “Làm bộ làm tịch”, xong rồi sẽ cười nhạo hắn là loại công tử như vậy nhất định sẽ không biết cách chăm sóc cho người khác. Nhưng một thời gian dài sau đó, nhìn thấy người này vẫn không hề phiền chán, tắm rửa, xoa bóp, đút thuốc, càng ngày càng thành thạo, cho dù một mình hắn vẫn có thể chăm sóc rất chu đáo cho Offroad, Baifern cũng không mở miệng nữa.
Nine biết thời gian này hắn bận công tác, lại gấp gáp trở về lúc rạng sáng, hỏi hắn: “Hôm nay đã nghỉ ngơi chưa?”
Người đối diện sắc mặt vẫn bình tĩnh trả lời: “Buổi chiều sẽ về công ty.”
Trên người hắn vẫn còn mặc bộ âu phục, cho dù bên cạnh có phòng để tắm rửa nghỉ ngơi thì đây cũng chỉ là bệnh viện, Nine không nhịn được khuyên hắn, “Được rồi, anh về sớm một chút đi, có lẽ còn kịp thời gian tắm đó.”
Lời vừa nói xong điện thoại Daou đã vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn thấy số gọi đến, trước tiên là trả lời Nine: “Tôi chờ em ấy làm trị liệu xong, giữa trưa sẽ đi.”
Nói xong hắn đến bên cửa sổ, dùng ngoại ngữ tiếp điện thoại, rũ hàng mi lại tiến vào trạng thái làm việc. Lúc này Pun cũng đẩy cửa bước vào, đi theo sau còn có Joong, Joong đặt văn kiện trong tay lên bàn trà trước ghế sô-pha, thấy Daou vẫn còn nghe điện thoại, liền nhỏ giọng nói chuyện với Pun.
Nine đứng ở giữa, nhìn cái phòng bệnh này đột nhiên bị biến thành phòng làm việc, vừa có chút tức giận lại có chút buồn cười, sâu trong đáy lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cậu thừa nhận, cậu vẫn luôn không xem trọng Daou, hoặc có thể nói là tất cả những người bên cạnh đều không quá xem trọng Daou. Mọi người đều đang đợi, có thể là mấy ngày, mấy tuần, nhiều hơn là mấy tháng, chờ hắn bước ra khỏi căn phòng này sau đó thì không bao giờ quay trở lại nữa.
Nhưng đã một năm rồi, kể từ lúc bắt đầu ngóng trông Offroad giành lại được sự sống, đến lúc chờ mong cho Offroad tỉnh lại, tất thảy những hy vọng đều thất bại, ngay cả bác sĩ cũng không hề lạc quan, nhưng thái độ của Daou trước nay vẫn chưa từng thay đổi, giống như Offroad cùng lắm chỉ là bị một chút bệnh vặt, uống chút thuốc rồi ngủ một giấc thì sẽ khỏe lại.
Nine thật không thể tìm được một chút liên quan giữa Daou của hiện tại với một Daou đã từng muốn loại bỏ Offroad của trước kia, cậu vẫn luôn lo lắng đây chỉ là sự áy náy trong lòng Daou, cuối cùng ngụy tạo thành loại tình thâm như thế này. Cậu âm thầm hỏi thăm Pun xem thời gian này bên cạnh Daou có người nào khác hay không, lại bị Pun mắng một cách đầy cay đắng: “Cậu xem lại lương tâm của mình rồi tính toán thời gian cậu ấy ở bệnh viện đi, làm sao Daou có thể phân thân ra ngoài đi tìm người khác được?” Người này tức giận đến dậm chân, “Nếu không phải vì trong nhà còn có hai đứa trẻ, cậu ấy có thể dọn vào bệnh viện ở luôn rồi đó cậu có tin không?”
Vốn dĩ không nhắc tới hai đứa nhỏ thì còn ổn, nhắc tới thì Nine lại cảm thấy đau đầu.
Đứa lớn tên là Fahkuen Saechua, đứa nhỏ hơn thì tên là Daosuay Jindataweephol. Cậu còn nghe nói trong khoảng thời gian đó Daou vui vẻ đưa con đi khắp nơi giới thiệu với mọi người, sau khi giới thiệu tên xong còn bổ sung thêm một câu “Ghép tên hai đứa vào rất có ý nghĩa”.¹
(¹) Giải thích một chút về tên của 2 đứa nhỏ:
Fahkuen có nghĩa là bầu trời đêm.
Daosuay có nghĩa là ngôi sao đẹp nhất.
Ghép tên hai đứa vào sẽ là bầu trời đêm có ngôi sao đẹp nhất hoặc ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời đêm.
Đến buổi chiều, mọi người đều đi họp, chỉ còn lại một mình Dunk, cuối cùng phòng bệnh cũng trở về dáng vẻ nên có của nó.
Thời tiết càng ngày càng oi bức, Dunk mở cửa sổ, tiếng ve gọi hè ở bên ngoài vọng vào làm cho người ta hơi khó chịu, cậu tùy ý lau chút mồ hôi thấm trên mái tóc, cầm lấy bình nước tưới cho mấy chậu hoa trong phòng, thu dọn mấy thứ linh tinh lại gọn gàng sau đó mới trở về giường ngồi.
Cậu ngồi kiểm tra một số việc trong điện thoại cho nên cậu không hề phát hiện người vẫn luôn an tĩnh nằm trên giường ngủ hai hàng lông mi khẽ run, ngón tay trái đặt bên người hơi cong lên một chút.
*
Hiện tại cậu với Joong ở trong một chung cư nội thành, rất gần với chỗ làm thêm, đi bộ mười phút là có thể đến. Căn phòng này là do Joong cố ý tìm vì cậu, Dunk đã từng thử từ chối, nhưng Joong không nghe lời cậu, Dunk cũng không có cách nào đối với hắn.
Tắm rửa xong đã là mười giờ rưỡi, Joong vẫn chưa trở về. Hắn thường xuyên phải tăng ca là chuyện bình thường, nhưng nếu về trễ nhất định sẽ gọi điện báo cho cậu trước, Dunk thấy không yên tâm liền gọi điện thoại tới cho hắn.
Thời gian chờ cuộc gọi có chút dài, Dunk ngồi xếp bằng trên sô-pha, trong ngực còn ôm một cái gối. Bởi vì vừa rồi mới sấy khô tóc, cả người cậu có chút ấm áp, gác cằm lên gối, nghe tiếng ‘tút tút’ có quy luật trong điện thoại thì mơ màng sắp ngủ.
“Xin chào.” Điện thoại vang thật lâu mới có người nghe máy, Dunk nghe ở bên kia là một giọng nữ ngọt ngào cậu hơi ngây người một chút, đem điện thoại ra nhìn một lần, xác định mình không có gọi nhầm số mới lắp bắp nói: “Xin, xin chào tôi tìm….” Lúc nói chuyện hình như ý thức được việc gì đó, liền hỏi: “Xin hỏi thiếu... Joong có tiện nghe điện thoại không?”
Có lẽ là bị thái độ của cậu dọa sợ, người ở bên kia cũng nói lắp theo. Hoang mang rối loạn mà giải thích một hồi, Dunk nghe xong thì biết là Joong uống say, bây giờ hai đồng nghiệp của hắn đang đưa hắn về nhà. Nghe điện thoại của hắn reo, sợ chậm trễ việc quan trọng, cho nên nữ đồng nghiệp mới giúp hắn nghe máy.
Dunk bỏ gối ôm xuống đứng lên, vội vã vào trong phòng ngủ lấy được một chiếc áo khoác liền muốn chạy ra ngoài: “Xin hỏi mọi người tới chỗ nào rồi, tôi sẽ tới đón anh ấy.”
Bên kia vội nói: “Không cần không cần, chúng tôi đã đến dưới chung cư của thư kí Archen rồi, đang còn chờ thang máy.”
Dunk thoáng yên tâm, nói số tầng với bọn họ, sau đó cầm chìa khóa đứng đợi bên ngoài thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro