Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73

Run cũng đã trở lại.

Ông xem qua bệnh án của Offroad, tất cả những kết quả kiểm tra đều xem qua một lượt, sau đó mở một cuộc họp ở toàn khoa, đem ngày giải phẫu chính thức ấn định.

Bởi vì Offroad yêu cầu được tham gia vào toàn bộ quá trình này, nên cuộc thảo luận trước khi phẫu thuật được tiến hành ở phòng bệnh của Offroad.

Run nói với bọn họ tình hình của Offroad không quá xấu, nhưng cũng không mấy lạc quan. Tuy rằng là khối u lành tính, nhưng nó lại nằm ở phần cuối của bán cầu não trái, vị trí tổn thương thấp và khá sâu, dây thần kinh ở đây cũng nhiều hơn bên não phải cho nên nguy cơ và khó khăn khi mổ cũng sẽ lớn hơn. Ngoài ra, bởi vì trước đây Offroad đã chịu một vết thương do đạn bắn, nửa năm này lại càng có nhiều hơn các căn bệnh lớn nhỏ ập tới, cho nên thân thể cũng không quá tốt.

“Đối với một ca phẫu thuật não, không có bất kì một bác sĩ nào dám cam đoan sẽ thành công một trăm phần trăm, cho dù giải phẫu thành công, chúng ta cũng sẽ đối mặt với nhiều loại bệnh trạng để lại di chứng nghiêm trọng. Cho nên bất luận như thế nào, mọi người đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Run nói xong những lời này, thần sắc của Offroad vẫn không thay đổi, Daou ở bên cạnh cau chặt mày, Dunk sợ tới mức nắm chặt góc áo của Joong.

“Mấy ngày này cậu phải nghỉ ngơi thật tốt. Trước phẫu thuật một ngày sẽ tiến hành lấy máu và xét nghiệm kháng sinh, vì tránh để nhiễm trùng trong ca phẫu thuật, còn cần phải cạo sạch tóc.” Run dặn dò Offroad, “Tám tiếng trước khi ca phẫu thuật bắt đầu không được ăn uống, nhưng mà cậu yên tâm, đến lúc đó sẽ có hộ sĩ đến nhắc nhở.”

Offroad gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Run.”

Daou tiễn Run rời đi, người vừa đi, Offroad đã lập tức quay đầu nói với Dunk: “Chú cảnh cáo con, nếu con dám cạo sạch tóc, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chú nữa.” Lúc nãy vừa nói đến chuyện cạo đầu, Offroad đã liếc nhìn thấy dáng vẻ Dunk dường như đã hạ quyết tâm quan trọng gì đó, liền biết thằng nhóc ngu xuẩn này đang suy nghĩ cái gì.

Vẻ mặt Dunk kinh hoảng, không biết tại sao cậu còn chưa nói ra mà chú Offroad của cậu đã biết ngay cậu định làm gì.

Offroad nhìn sang Joong: “Cậu hãy nhìn chằm chằm nó cho tôi, đừng để nó làm ra mấy cái chuyện ngu ngốc.”

Daou tiễn Run đi, có lẽ là còn việc khác nên vẫn chưa trở lại. Đúng lúc Offroad muốn bản thân được yên tĩnh trong chốc lát, không màng đến biểu tình sắp khóc lóc kêu gào đến nơi của Dunk, Offroad đã đuổi hai người họ đi.

Thật ra thì bệnh của Offroad có nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, Offroad căn bản không thèm để ý tới. Chỉ muốn tranh thủ lúc không có ai ở đây làm phiền, đem tất cả những ký ức gần đây nhất nhớ lại một lần, sắp xếp lại những phiền loạn trong suy nghĩ.

Offroad biết sau khi Daou tìm được Offroad về, phản ứng của Offroad có phần quá mức. Chỉ cần là Daou mở miệng, Offroad đều phải đáp lại bằng những lời mỉa mai châm chọc, có đôi khi cảm thấy mình giống như một oán phụ cuồng loạn. Bây giờ nghĩ lại, nhắc đến Sangtai, nói Fom đưa người đến cho Daou, suy cho cùng cũng là vì trong lòng mình nghĩ không thông, vẫn mãi bận tâm đến quá khứ của Daou thôi.

Offroad thoát khỏi bản thân, khách quan mà nhìn nhận, đột nhiên trong lòng lại phát hiện ra, người vẫn luôn không thể từ bỏ chính là bản thân Offroad, còn người thật sự bình thản vẫn luôn là Daou.

Khóe miệng Offroad nở một nụ cười khổ. Đây dường như là một cái vòng lẩn quẩn không có lối thoát, trước nay Offroad vẫn là một kẻ đứng bên lề, còn Daou mới là người từng bước hoàn thành kế hoạch của mình mà không bị chút ảnh hưởng.

Trước kia Daou vẫn luôn nói hai người quả thực không thích hợp, là Offroad vẫn luôn đánh giá cao vị trí của mình nên mới có kết cục ngày hôm nay.

Buổi tối, Daou đem theo những thứ đã chuẩn bị đến phòng bệnh của Offroad như thường lệ.

Lúc đi vào thấy Offroad đang mặc bộ quần áo màu trắng dành cho bệnh nhân, dùng trán tựa vào lớp kính cả người dựa bên cửa sổ, ánh mắt rũ xuống, không biết đang nhìn cái gì.

Trái tim của hắn chợt nhói đau.

Hôm nay khi hắn đưa Run ra ngoài, Run đã nói với hắn, sau khi bọn họ tiếp xúc với Offroad mới phát hiện thái độ của Offroad vô cùng tiêu cực, ông ấy hy vọng Daou có thể giao tiếp để khai thông tâm lý. Nếu không chỉ cần Offroad đã không muốn sống thì dù bác sĩ có giỏi như thế nào cũng vô dụng.

Daou đứng ở cửa nhất thời không dám đi qua.

Offroad nghe thấy âm thanh, chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với hắn.

Trong phòng im lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, thời gian từng chút qua đi, hai người vẫn không ai nói một lời, thế nhưng ánh mắt đang giao triền của họ lại từng chút nóng lên.

Cuối cùng Daou đã mở miệng trước: “Đừng dựa vào cửa sổ, trời lạnh.”

Hắn còn cho rằng Offroad sẽ như thường ngày mà đâm chọc mình vài câu, hoặc là đem lời nói của hắn bỏ ngoài tai, không nghĩ tới người này thật sự lại rời khỏi cửa sổ, cởi giày ra ngồi trên giường bệnh.

Daou có chút ngạc nhiên, Offroad liếc nhìn hắn một cái, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, âm thanh ôn hòa nói: “Anh lại đây ngồi xuống đi.”

Daou không biết hôm nay Offroad bị làm sao vậy, nhưng mà vẫn nghe lời, trước tiên đặt cái hộp trong tay xuống, đem áo khoác treo ở đầu giường phủ lên lưng của Offroad, sau đó mới ngồi xuống.

Offroad cũng mặc kệ hành động của hắn, ánh mắt nhìn vào cái hộp, hỏi: “Đây là cái gì?”

Daou vươn người lấy cái hộp tới, lại đặt nó trong tay Offroad: “Em mở ra nhìn xem.”

Offroad hơi hơi càu may, cái hộp này so với bàn tay của Offroad thì lớn hơn một chút, cầm cũng không nặng lắm, không biết bên trong đựng cái gì.

Thứ đầu tiên đập vào trong mắt chính là một cái kẹp tóc của phụ nữ, kiểu dáng rất xưa, bên dưới màu đen ở giữa là một đóa hoa hồng đã loang lỗ, bên trên có đính hạt ngọc nhưng đã rơi không còn lưu lại được mấy viên, bên dưới còn có chút rỉ sắt.

Offroad sửng sốt, qua một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, cầm cái kẹp lên, từng chút từng chút vuốt ve vào nó, đầu ngón tay khẽ run.

“Anh biết không” Đột nhiên Offroad lại mở miệng nói chuyện, thần sắc khi nói còn mang theo chút hoài niệm, “Hồi còn nhỏ mỗi lần cô cõng tôi, tôi liền ở phía sau nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tóc này, đếm số hạt được khảm trên đó, một viên, hai viên,... đếm một chút sẽ tới nhà.” Offroad cười cười, “Sau đó khi tôi lớn lên lại cao hơn bà ấy, thế nhưng bà ấy vẫn còn mang cái kẹp tóc này, tôi hỏi vì sao không chịu thay mới, bà ấy lại nói chờ tôi lớn lên, muốn tôi mua cho bà ấy.”

“Chờ tôi lớn lên, chờ tôi lớn lên...” Offroad thất thần lẩm bẩm.

Daou biết Offroad đau lòng, không muốn để Offroad nhớ lại nhữa, từ dưới đáy hộp lấy ra những tấm ảnh hơi ố vàng, đưa đến tay của Offroad nói: “Lúc em còn nhỏ chưa bao giờ cười.”

Offroad nghe vậy thì bỏ chiếc kẹp tóc trong tay xuống, nhận lấy bức ảnh.

Lúc đó sau khi trong nhà xảy ra chuyện, Gen đã mang đi hết tất cả đồ đạc của Star, không để lại cho Offroad bất cứ thứ gì. Offroad cũng không biết, hóa ra cô mình còn có nhiều ảnh chụp như vậy.

Offroad nhìn thấy đủ loại bản thân của mình trên ảnh, phát hiện hồi còn nhỏ Offroad thật sự không thích cười. Cho dù là sinh nhật, giữa trán còn bị son môi chấm một vết đỏ, gương mặt bị trát kem, vẻ mặt vẫn luôn luôn nghiêm túc mà nhìn về phía trước, đối với một Star cười đến cong eo ở bên cạnh tạo ra một hình ảnh thực đối lập.

Offroad bị cô mình trong ảnh làm cho bật cười.

Offroad cầm bức ảnh ngắm nhìn thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi Daou: “Anh nói với chú Gen bệnh của tôi à?”

Daou trầm giọng đáp: “Không có, đây là tự ông ấy muốn nhờ anh đưa cho em.”

Offroad gật đầu, Offroad tin tưởng Daou dù thế nào thì hắn vẫn là một người biết chừng mực, cũng không truy vấn thêm nữa.

Offroad lại sờ sờ cái kẹp tóc, sau khi thu dọn mọi thứ, mới trầm ngâm hạ giọng nói: “Tôi nên nói với anh tiếng cảm ơn, nhưng nói câu này thì có vẻ miễn cưỡng quá, tôi sẽ không nói.”

Lòng Daou căng thẳng, chờ Offroad nói ra câu kế tiếp.

“Hai người chúng ta, vứt hết đi những thứ tình tình ái ái đó, mặc kệ là ai đúng ai sai, ai phải xin lỗi ai. Quen biết nhiều năm như vậy chúng ta cũng coi như là bạn bè có phải không?”

Daou không rõ những lời này là có ý gì, thế nhưng giữa hai người bọn họ sao có thể “vứt đi hết những thứ tình tình ái ái” đó? Offroad không vứt được, hắn lại càng không thể vứt.

Nhưng hắn vẫn theo lời của Offroad, đáp một tiếng “Đúng vậy.”

Offroad nói: “Tôi đây xin lấy tình bạn mười mấy năm này nhờ anh giúp cho hai việc.”

Daou nhìn đôi mắt sáng long lanh dưới ánh đèn của Offroad, hắn phải khống chế bản thân mới không đưa tay chạm vào Offroad, gật đầu nói: “Em nói đi.”

Vẻ mặt Offroad lại trở nên nghiêm túc đến vô vọng: “Nếu như tôi chết, đừng lập bia mộ, hãy đem tro cốt của tôi rải xuống biển.”

“Road!” Sắc mặt của Daou lập tức thay đổi, âm thanh trầm xuống, dường như đã khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm tới mấy độ.

“Anh nghe tôi nói hết đã.” Offroad cau mày tiếp tục nói, “Còn một chuyện khác, lúc tôi ở viện điều dưỡng, thông qua Pond đã tìm người thừa kế. Nếu sau này tôi chết đi, đứa bé đó được sinh ra, anh hãy giúp tôi tìm một gia đình nhận nuôi dưỡng nó.”

Bây giờ điều khiến cho Offroad hối hận nhất chính là chuyện này. Trước kia lúc Offroad biết mình bị bệnh, cũng không thèm để ý đến sống chết, vừa âm thầm chờ đợi cái chết, vừa cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đứng ngồi không yên. Sau khi gặp được Phuwin, không biết ma xui quỷ khiến thế nào liền muốn lưu lại cho Jindataweephol một cái huyết mạch, ý đồ thông qua phương thức này để giảm bớt cảm giác tội lỗi mà mình đang gánh chịu.

Kết quả cảm giác tội lỗi không hề giảm đi, mà còn để lại cho mình một cái rắc rối không hề nhỏ.

Tâm của Daou từng chút một chìm hẳn xuống. Hắn không ngờ Offroad sẽ tìm người nối dõi, nhưng hắn cũng đã nhìn ra Offroad quả thực không muốn sống nữa. Nếu như Offroad thực sự muốn có con, lúc hắn lập người thừa kế cả hai đã có thể làm cùng nhau rồi, cần gì phải đợi đến sau này, hoang mang hớt hãi mà đi tìm một người để ký thác như vậy.

“Những việc này, tôi vốn muốn giao cho Dunk, nhưng nhóc con đó thân thể không tốt, tôi cũng không muốn để nó phải thương tâm, cho nên…”

“Không muốn để nó thương tâm, em liền bằng lòng để anh phải thương tâm sao?” Daou đè nén cơn tức giận trong lòng, nghiến răng nói. Offroad đối với hắn lại dùng thái độ như xử lý công việc để bàn chuyện hậu sự cho bản thân, đây chính là thứ mà Offroad gọi là vứt bỏ tình tình ái ái, làm một bằng hữu chân chính nên có, phải vậy không?

Offroad có chút không kiên nhẫn, thương tâm sao? Nếu như Offroad chết thật, đối với Daou chính là lợi nhiều hơn hại, có gì đáng để thương tâm?

“Cho dù chúng ta có muốn thừa nhận hay không thì trên thế giới này người tôi gần gũi nhiều nhất vẫn là anh. Những việc này nếu tôi giao cho người khác, vẫn luôn cảm thấy băn khoăn không ổn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể giao lại cho anh thôi.” Offroad hạ giọng nói, “Anh chỉ cần trả lời, hai chuyện này, anh có chịu giúp tôi hay không thôi?”

Daou mím chặt môi của mình, lạnh lùng nói: “Hai tình huống này đều không thể xảy ra.”

Offroad bất đắc dĩ: “Tôi chỉ là tính toán cho trường hợp xấu nhất.”

Daou nghiêng đầu không để ý tới nữa, cũng không nói lời nào.

Offroad nhìn chằm chằm vào hắn, từ khóe mắt, chậm rãi lướt qua sườn mặt, cuối cùng là rơi trên đôi môi kia.

Từ sau khi Offroad trở về chỉ lo giận dỗi rồi cãi nhau, đã rất lâu không có nhìn kỹ Daou. Cho dù hiện tại người này vẫn đang cúi mặt, cả người lạnh lẽo như băng, thế nhưng khi nhìn vào hắn, vẫn không thể khống chế được nhịp tim của mình đập loạn.

Offroad hơi mỉm cười, nghiêng đầu nói: “Nếu không tôi sẽ tặng anh món quà đáp lễ nhé?”

Daou ngẩng đầu, trong đôi mắt nâu đen kia vẫn chưa tan đi cơn tức giận khi nãy, Offroad không đợi hắn mở miệng, cả người đã tiến về phía trước mà hôn hắn.

Daou mở to hai mắt, đồng tử hơi co lại.

Offroad nhắm chặt mắt, câu lấy đôi môi lại tìm đến bàn tay của Daou, xuyên qua các kẻ tay, cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, hết sức dịu dàng mà hôn hắn.

Run rẩy kɧoáı ©ảʍ làm cho lưng Daou tê dại, hắn hoàn hồn, dùng bàn tay nắm chặt Offroad, một tay khác lại nâng mặt của Offroad lên, đoạt lại quyền chủ động.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn triền miên lâm li này mới kết thúc.

Sau khi Offroad thở dốc lui ra, Daou lập tức đuổi theo, cắn nhẹ lên môi của Offroad.

Offroad bật cười, định châm chọc Daou vài câu, lại nghe đối phương lên tiếng trong giọng có chút khàn: "Road, em tha thứ cho anh có được không?"

Offroad ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe mắt hắn đã đỏ hồng, trong đôi mắt ấy hiện lên một vẻ khẩn cầu sâu đậm.

"Tha thứ cho anh cái gì đây?" Mũi Offroad thực chua xót, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Mấy năm này, toàn là do tôi bám lấy anh."

Ngực Daou nóng rát như bị lửa đốt, hắn đau đớn hỏi: "Cho dù bây giờ anh có nói yêu em bao nhiêu lần, em đều sẽ không tin, có phải không?"

Offroad trầm mặc, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh không yêu một Offroad luôn ở bên cạnh anh, cam tâm tình nguyện để cho anh lợi dụng. Không yêu một Offroad đã vì anh mà chắn đi viên đạn, đánh đổi sinh mạng để cứu anh... Lại yêu một Offroad bệnh tật, nản lòng thoái chí không muốn sống nữa sao?"

Daou á khẩu không trả lời được, hắn không biết nên giải thích như thế nào. Hắn muốn một lần nữa bắt đầu lại mọi thứ, nhưng mà những tổn thương Offroad mang vẫn còn đó, tâm Offroad đã sớm vỡ nát mất rồi, Offroad không tin hắn, càng không muốn tha thứ cho hắn.

Không phải là Offroad muốn cãi nhau với Daou, thật ra Offroad đã bình tâm lại rồi. Cái hôn vừa rồi đã khiến cho những thứ vẫn luôn tích tụ trong lòng Offroad biến mất sạch sẽ, đây là lần cuối cùng để chấm dứt hết tất cả giữa hai người bọn họ, cũng là cách Offroad hòa giải với quá khứ của chính mình.

Ngày phẫu thuật, vốn dĩ Offroad không cho phép bất kì ai tới đưa mình. Nhưng Daou mỗi đêm đều ở phòng bệnh của Offroad, có đuổi cũng đuổi không đi, có tránh cũng không tránh được, chỉ đành mặc kệ hắn.

Buổi sáng lúc bị đẩy tới phòng phẫu thuật, Daou vẫn luôn ở bên cạnh Offroad. Gần vào đến chỗ, Offroad thở dài, để Daou cúi đầu xuống, Offroad nói với hắn: "Em không trách anh."

Chẳng biết đây có phải là những lời cuối cùng hay không, nếu phải thì Offroad không muốn để cho Daou có bất kì tiếc nuối nào nữa, không muốn hắn vì chuyện này mà cả đời phải nhớ đến Offroad.

Đột nhiên Daou siết chặt tay, đôi mắt hắn đỏ ửng, đau đớn tận cùng, nói không nên lời.

Offroad rũ ánh mắt xuống, nhìn Daou run rẩy đến tái nhợt, không nói một lời, động tác thong thả nhưng kiên định dứt khoát rút tay của mình ra, sau đó để cho người ở bên cạnh đẩy mình vào phòng phẫu thuật.

Offroad không quay lại nhìn Daou dù chỉ một lần.

Phòng giải phẫu rất lớn, bác sĩ hộ sĩ cũng rất nhiều, mọi người đang làm các công tác chuẩn bị, thoạt nhìn có vẻ gấp gáp.

Offroad chậm rãi nhắm mắt lại, từ lúc Offroad sinh ra đến giờ, gân cốt căng thẳng trong cơ thể cuối cùng cũng được thả lỏng. Trong lòng có một cảm giác mệt mỏi kiệt quệ, nhưng Offroad lại cảm thấy bình yên đến lạ.

Offroad biết, nhân sinh rất dài, còn rất nhiều khả năng.

Nhưng có lẽ sẽ không chờ khả năng đó tới nữa.

Offroad không muốn phải chờ đợi thêm nữa.

Cho nên giờ khắc này, Offroad thầm cầu nguyện với ông trời, Offroad mong mình vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro