Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

Offroad đặt chiếc khăn lông xuống, nâng bình nước nhỏ lên tưới tưới, cúi đầu nói: “Việc nào cho ra việc đó, câu trả lời của cậu là gì?”

Có lẽ là bởi vì mỗi người một tính cách, chuyện họ để tâm không hề giống nhau, cho nên đáp án cũng sẽ bất đồng. Nhưng mà trong lòng ai lại không muốn ăn một quả dâu tây ngọt ngào, đẹp đẽ ở ngay trong tầm tay của mình chứ?

“Cậu cho rằng khi tôi hết bệnh rồi ở bên cạnh anh ấy thì sẽ vui vẻ lắm sao?” Offroad cúi mắt, trong giọng nói để lộ một tia lạnh lùng tàn nhẫn, “Mười mấy năm nay, anh ấy chưa từng cho tôi bất kì một hy vọng nào, bây giờ tôi vất vả lắm mới có thể bò ra từ vũng bùn này, anh ấy lại muốn kéo tôi trở lại đó? Chờ đến khi anh ấy chán ghét, lại bị một Sangtai khác hấp dẫn ánh mắt, lúc tôi từ vũng bùn đó bò ra lần nữa...” Offroad cười cười, “Tôi sẽ kéo anh ấy chết cùng tôi đó Nine à.”

Sau lưng Nine đổ một tầng mồ hôi lạnh, âm thanh nghẹn lại trong yết hầu, không nói ra lời.

“Tôi không phải một người bình thường, thứ anh ấy muốn tôi không cho được, cũng không ép anh ấy phải cho tôi những gì tôi muốn. Sống đến bây giờ, thứ nên nếm cũng đã nếm đủ rồi, không muốn phải thử thêm một lần nào nữa.”

Nine rất muốn nói với Offroad rằng đừng quá bi quan như vậy, nhưng lại không biết nên nói từ đâu. Thật ra thì cậu cũng không hiểu quá nhiều về Offroad, không biết tới quá khứ của Offroad, càng không biết trong lòng Offroad thật sự suy nghĩ cái gì, chỉ là đứng ở góc độ bạn bè, theo lẽ thường tình vẫn muốn khuyên Offroad hãy sống thật tốt.

Con người Offroad thật sự rất mâu thuẩn, Offroad ngang ngược, cố chấp, nhưng lại tàn nhẫn lạnh lùng không hề thương tiếc bản thân mình một chút nào cả. Nine biết, cho dù cậu là vì muốn tốt cho Offroad, nhưng cậu cũng không có tư cách bắt đối phương phải quên đi những chuyện đã qua, buông tha cho chính bản thân mình.

Một câu “Tha thứ” nhẹ nhàng hững hờ như mây trôi nước chảy, làm sao đủ để bôi xóa hết mười mấy năm thống khổ này của Offroad?

Bởi vì trong viện còn có việc, Nine cũng không ở lại lâu, cậu mới vừa đi đã thấy Dunk tới.

Trong tiết trời giá lạnh Dunk mặc rất nhiều quần áo, quanh cổ quấn một chiếc khăn màu xám đen, che đi nửa dưới khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe.

Vào phòng bệnh, Joong mới đem khăn quàng cổ của Dunk tháo xuống, cậu liền nóng lòng chạy tới bên giường của Offroad, Joong lại kéo người trở về, cởi cái nút sừng trên áo khoác tránh cho cậu di chuyển bất tiện.

Offroad nhìn thấy hết tất cả những hành động này, nhưng không nói gì cả.

Dunk nói hôm nay cậu muốn dùng cơm với bọn người của Rain, nói chuyện một lát liền muốn rời đi. Trước khi đi, Offroad nói muốn tìm Joong có việc quan trọng, kêu hắn đưa Dunk đi sau đó thì trở lại đây một chuyến.

Dunk vốn dĩ đã bước ra khỏi phòng bệnh, nghe Offroad nói xong lại quay trở vào hỏi: “Chuyện gì á?”

Offroad trừng cậu một cái: “Không liên quan tới nhóc con.”

Cậu vẫn còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng Joong đã cầm lấy tay cậu, nói tạm biệt với Offroad, đem người ra ngoài.

Offroad nhớ lại vẻ mặt lo lắng vừa rồi của Dunk, thật là muốn đem đi dạy dỗ cho một trận, đúng lúc điện thoại vang lên, Offroad nghe điện thoại thì tức giận mà “Gì?” một tiếng.

Bên kia Daou nói: “Khoảng sáu giờ anh sẽ tới, có muốn ăn gì không?”

Trong lòng Offroad vô cùng bực bội, hỏi hắn: “Anh thật sự rảnh rỗi lắm sao?” Ngày hôm đó Offroad đã nói đến mức như vậy, Offroad thực chán ghét cái thái độ coi như chưa có chuyện gì xảy ra của Daou, đối phương còn chưa kịp trả lời, Offroad đã không nhịn được mà nói tiếp, “Nếu không tôi sẽ giúp anh gọi điện thoại cho Fom, nhờ anh ta đưa người đến “hầu hạ” riêng cho anh nhé?”

Fom mở một hộp đêm rất có tiếng tăm ở thành phố, trong đó nuôi không ít người, tất cả đều là ‘hàng’ cao cấp, có ngoại hình, có học thức người bình thường không thể đặt chân đến, trước kia Fom còn móc hết ruột gan của mình đưa người đến cho Daou.

Offroad cũng không biết tại sao mình lại như thế này, tự dưng nói ra một câu như vậy.

“Road...” Daou gọi tên của Offroad, trong giọng nói khản đặc hàm chứa sự tức giận và thương tâm.

Tim Offroad run lên, ngắt điện thoại vẻ mặt tràn đầy hối hận.

Joong đưa Dunk đến nơi, hắn biết những người bạn này của Dunk không hoan nghênh mình, nên chỉ dặn dò Dunk mấy câu, nhìn cậu đi vào trong sau đó mới lái xe trở về bệnh viện.

Lúc trước khi Dunk có mặt ở đây, Offroad vẫn không cho Joong một sắc mặt tốt, hiện tại Dunk không có mặt, lại càng kiệm lời hơn, chỉ ra hiệu cho Joong ngồi xuống.

Joong ngồi xuống, bàn tay hơi nắm thành quyền đặt bên đầu gối, không biết Offroad muốn nói với mình cái gì, vẻ mặt đầy lo âu thấp thỏm.

Offroad hỏi: “Dunk còn ở nhà của cậu?”

Joong gật gật đầu.

Offroad nói thẳng: “Chúng ta cũng không nên vòng vo nữa, tôi hỏi cậu, cậu có yêu Dunk không?”

Joong sửng sốt, dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Offroad, hơn nửa ngày hắn mới trả lời: “Con không biết.” Hắn không thể nào không nói ra những lời trong lòng của mình, cho dù có thêm mười năm hay hai mươi năm nữa, Offroad cũng có thể nhìn thấu nội tâm của hắn chỉ bằng một ánh mắt.

Thật ra đây cũng là điều mà chính bản thân Joong cũng rất hoang mang. Trước Dunk, hắn vẫn là người chưa có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, hồi còn ở nước ngoài có kết giao với hai nữ sinh, vì đối phương chủ động nên hắn cũng đồng ý. Nhưng không lâu sau những nữ sinh này không chịu được sự lãnh đạm của hắn nên đã yêu cầu chia tay, hắn là một người dửng dưng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nên hắn cũng không níu kéo. Với Yew thì không cần phải nói, cùng lắm chỉ là lợi dụng, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng.

Động tâm với một người là việc khó tránh, thế nhưng từ trước đến nay Joong đều chưa từng trải qua loại cảm giác này. Đối với hắn thì Dunk rất quan trọng... Không, là quan trọng nhất, nhưng đây là tình yêu sao?

Joong vốn dĩ cho rằng sau khi nghe xong câu trả lời của mình, Offroad sẽ mắng hắn đến hộc máu, ai ngờ được đối phương lại bình tĩnh mà nói: “Không biết chính là không yêu. Cậu không yêu nó, cũng đừng cho nó hy vọng, nó là người mà cậu nuôi lớn, so với tôi thì cậu càng hiểu nó nhiều hơn. Người khác khó chịu còn có thể bỏ đi, nhưng với nó thì không. Cậu không đuổi nó, nó có thể ở bên cạnh cậu cả đời.”

Joong nhìn chằm chằm miếng băng vải quấn trên tay mình, hồi lâu mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: “Chú Offroad con không thể đuổi em ấy đi được. Cho dù em ấy muốn gì con cũng sẽ đáp ứng.”

Offroad cười nhạo một tiếng: “Bây giờ cậu nói nghe thực dễ dàng, sau này cậu động tâm với người khác, cậu nói nó phải làm sao bây giờ? Cậu định học theo Daou, ở nhà mở một cái hậu cung sao?”

Joong cau mày nói: “Con sẽ không.”

Offroad lắc đầu, rốt cuộc thì vẫn là tuổi trẻ chưa trải sự đời, không biết tình yêu là gì, lại dám thề thốt khẳng định bản thân mình sau này sẽ không động tâm với người khác.

“Joong tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ là tôi đối xử tốt với Dunk, cậu cũng theo đó mà hưởng được chút lợi lộc. Cho dù tôi chết, những thứ tôi để lại cho nó, một xu cậu cũng đừng có mơ mà động vào.”

Đột nhiên Joong đứng lên, cắn chặt răng, trên thái dương nổi đầy gân xanh.

Offroad nhìn hắn, nhướn mày nói: “Sao nào? Cảm thấy tôi vũ nhục cậu ư?” Joong không hé răng, Offroad cười lạnh, “Trước kia không phải cậu cũng đã vũ nhục Dunk như thế này sao?”

Lời này vừa dứt, Joong giống như một quả bóng bị xì hơi, vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu ngồi về chỗ cũ.

Vốn dĩ Offroad định kích động Joong, nếu là Joong của trước kia hắn chắc chắn sẽ nói mấy câu quá phận sau đó thì đóng sầm cửa rời đi, thế nhưng bây giờ hắn vẫn có thể nhẫn nhịn.

Offroad thu hồi lại một khắc mỉa mai châm chọc kia, thở dài nói: “Chuyện của hai người tôi không quản được, dù Dunk thích cậu, tôi cũng không thể ép buộc cậu phải thích lại nó. Nghĩ lại chuyện lúc trước cậu đã làm, tôi cũng cho rằng cậu không xứng để yêu nó. Nhưng mà đứa ngốc đó chỉ chấp nhận mình cậu... Joong, nếu thật sự cậu chỉ là cảm thấy tội lỗi với nó, vì tốt cho nó, cậu hãy đẩy nó ra xa một chút, đừng để nó ở lại bên cạnh cậu.”

Joong nghe xong không đồng ý cũng không cự tuyệt, hắn hồn phi phách lạc mà rời đi.

Hắn đi đến bãi đổ xe, đứng ở đó thật lâu không biết bản thân mình muốn đi đâu. Suy nghĩ một hồi, dứt khoát lái xe đến gần chỗ Dunk đang dùng cơm, ở trên xe chờ cậu.

Trong lòng hắn rất rối loạn, hắn không thể để Dunk đi, là ai cũng đừng hòng mang Dunk rời khỏi hắn, nhưng hắn lại cảm thấy lời của Offroad không phải là không có lý. Nếu thứ hắn mang lại cho Dunk không phải là những gì mà Dunk muốn, đối với Dunk đó cũng là một loại tổn thương không phải sao?

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, bất tri bất giác trời đã tối mịt. Mắt thấy sắp đến 8 giờ, Joong không yên tâm, lấy di động ra thì Dunk đã gọi điện thoại tới, nói mình ăn cơm xong rồi, muốn tự lái xe về.

Joong nghe giọng nói của cậu có gì đó không đúng, hỏi: “Em uống rượu?”

Dunk vui tươi hớn hở mà trả lời: “Không có uống đâu nha!”

Joong tức chết đi được, không uống? Không uống mới lạ đó! Hắn ngắt điện thoại lái xe đến trước quán cơm, khóa xe xong thì chạy vào bên trong.

Đến lúc hắn đi vào, nhìn đến chỗ ngồi thấy Dunk đang ở đó mặt đỏ rực cười ngây ngô, thật là hắn có tâm trạng muốn gϊếŧ người luôn rồi.

Rain nhìn thấy Joong đến, sắc mặt cậu cũng không đẹp đẽ gì, nhưng là do mình đã không chăm sóc tốt cho Dunk, nên đã mở miệng giải thích trước: “Xin lỗi, tôi cũng không biết cậu ấy uống lúc nào… Chỉ có một chút rượu vang đỏ thôi.”

Joong không tiếp lời, đi qua dắt Dunk, nhìn thấy cậu còn có thể đi, mặc áo khoác lại cho cậu, mang lên khăng quàng cổ, cuối cùng là nén lại một cổ hỏa khí trong lòng, nói tiếng cảm ơn với mọi người rồi mang Dunk rời đi.

Dunk uống say rất ngoan, không có say đến phát điên, nhưng mà cậu lại ngây ngô cười. Cười từ trên xe về đến nhà vẫn còn cười, cười đến mức Joong mất hết bình tĩnh.

Hắn đỡ Dunk lên ghế sô-pha, cho cậu ngồi xuống, tự mình đi lấy khăn muốn lau mặt lau tay cho Dunk. Đến khi hắn cầm khăn trở lại đã thấy Dunk ngồi trượt xuống sàn, cũng may là trên sàn có lót thảm len dày.

Joong đi qua muốn đem người kéo lên, Dunk cho rằng Joong là đang đùa giỡn với cậu, mạnh dạn ghìm mình ở đó, Joong lại không dám dùng sức kéo tay của Dunk, chỉ đành ngồi trên sàn với cậu.

Hắn nâng đầu của Dunk lên, nắm lấy cằm lau mặt cho cậu, nhìn thấy tên ngốc này mặt đỏ giống như bị vẽ má hồng, lại còn ở đó cười ngây ngô, hắn không khỏi xụ mặt hỏi: “Còn cười! Có gì buồn cười hửm?”

Hắn cũng chỉ là thuận miệng nói ra, căn bản không trông mong Dunk trả lời, đâu ngờ được Dunk đột nhiên lên tiếng nói: “Chú Offroad chịu làm phẫu thuật, rất vui!”

Joong bị bộ dáng lúc nói chuyện của Dunk chọc cười, nắm lấy tay lau lau cho cậu.

Dunk nghe thấy tiếng hắn cười, cau mày nhìn chằm chằm vào hắn thật lâu, hình như cuối cùng cũng nhận ra hắn là ai, mặt tràn đầy vui vẻ nói: “Nhìn thấy thiếu gia, rất vui!”

Joong chỉ nghĩ đây là lời cậu nói lúc say, cũng không để ý tới, chuyên tâm mà lau tay cho cậu.

Đang lau đột nhiên Dunk mạnh mẽ rút tay của mình lại.

Joong không biết cậu đình làm gì, cho nên thả lỏng tay ra sợ làm cậu bị thương.

Đôi tay của Dunk được tự do, cậu thật cẩn thận mà sờ lên mặt Joong, nhẹ nhàng che đôi mắt của hắn lại: “Nhưng mà thiếu gia nhìn thấy em, không hề vui.”

Joong đang muốn kéo tay của cậu xuống, nghe xong những lời này, bàn tay nâng lên đã ngừng lại ở không trung.

Nếu như Dunk không phải là Dunk thì tốt biết mấy.

Không biết tại sao trong đầu Joong lại có cái suy nghĩ này.

Hắn không cần Dunk phải hiểu, cũng không cần Dunk tha thứ, hắn chỉ hy vọng Dunk hận hắn, chán ghét hắn, đề phòng hắn, chứ không phải là một Dunk coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn vui cười với hắn, nghe lời hắn, tùy ý hắn đòi hỏi bất cứ thứ gì ở cậu.

Trước khi tìm được Dunk hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem phải xin lỗi như thế nào, phải giải thích như thế nào, phải sám hối bằng cách nào, cho dù là đem tất cả những chuyện Dunk đã từng gánh chịu đổ lên người của hắn, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Nhưng mà hắn suy nghĩ rất nhiều, duy chỉ có một thứ hắn không hề nghĩ đến, lúc bọn họ gặp lại, Dunk sẽ sợ hãi mà nói với hắn một câu, rất xin lỗi thiếu gia, em vẫn chưa chết.

Mỗi khi Joong nhớ lại câu nói này, đều cảm thấy chính mình nên bị trời phạt sống không bằng chết. Thế nhưng hắn cũng thừa biết nếu hắn thật sự bị thì sẽ có một tên ngốc còn đau hơn cả hắn nữa.

Cho nên nếu Dunk không phải là Dunk, cậu có thể thờ ơ lạnh nhạt với nỗi đau đớn bất hạnh của hắn, nguyền rủa hắn nhận báo ứng nhiều hơn thế nữa, khiến cho hắn phải chịu đựng một chút sự trừng phạt thì tốt biết bao nhiêu.

Joong nâng tay lên, chậm rãi bao lấy mu bàn tay của Dunk, đầu ngón tay nắm chặt từng chút đến khi chạm vào lòng bàn tay của đối phương.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình cũng có chút may mắn, may mắn vì lúc này Dunk đã che đi đôi mắt của hắn, nếu không khi nhìn thấy hắn khóc, không biết con ma men này sẽ lại phun ra mấy lời khó đỡ nào nữa.

“Dunk...” Joong nhẹ nhàng mở miệng, sau đó nắm lấy tay cậu chậm rãi kéo xuống.

Dunk nhìn hắn, ánh mắt không rõ ràng lắm, trên mặt có chút khó hiểu, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn để Joong đặt tay mình xuống.

Joong dựa sát vào Dunk, áp lên trán của cậu, trên mặt còn mang theo ý cười, thế nhưng giọng nói lại nghẹn ngào: “Thiếu gia nhìn thấy em... Cũng rất vui.”

Hắn biết Dunk chưa từng quên chuyện quá khứ, nếu không cậu sẽ không muốn rời đi, sẽ không lén lút che giấu nỗi đau của mình, càng sẽ không vì say rượu mà biểu hiện bất an tới như vậy... Nhưng mà hắn không thể để Dunk rời khỏi mình.

Có lẽ Offroad nói đúng, nhưng hắn không làm được. Buổi tối hôm nay Dunk ăn cơm với người khác, người này chỉ không ở cạnh hắn mấy tiếng thôi, hắn đã giống như người mất hồn, không biết bản thân muốn đi đâu, không biết mình muốn làm gì. Tình cảm của hắn dành cho Dunk rốt cuộc là gì đã không còn quan trọng, bởi vì bất luận nó là gì, đời này bọn họ đều phải ở bên nhau.

Joong ôm Dunk vào lòng, ngữ khí đặc biệt dịu dàng: “Em có thích anh không?”

Đầu óc Dunk mông lung, cậu đặt cằm lên vai Joong, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn trà thủy tinh đặt trên tấm thảm, không biết là ai đang nói chuyện với mình, bối rối hỏi: “Thích ai cơ?”

Giọng nói trầm ấp nghe như là dỗ dành: “Thích Joong.”

Chùm đèn trên trần phản chiếu ánh sáng lên chiếc bàn thủy tinh, trước mặt như có một vàng sáng mơ hồ, khi thì lớn khi thì nhỏ, giống như là đang thôi miên vậy.

Mí mắt Dunk từng chút từng chút rũ xuống, vòng tay này ôm thật sự quá ấm áp, cậu thả lỏng thân thể, nghiêng đầu dán sát vào cổ của Joong, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Em thích thiếu gia nhất.”

Lời vừa nói xong người cũng đã rơi vào mộng đẹp.

Cậu ngủ sớm quá.

Nếu chậm thêm vài phút nữa, có thể sẽ phát hiện, có một người cúi đầu, đặt lên môi cậu một cái hôn thực nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro