Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Joong đi xuống lầu, đến phòng bếp rót cho mình một ly nước. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tuyết đã ngừng rơi, giữa đêm khuya chỉ còn lại một ánh đèn đường vàng nhạt mờ ảo chiếu rọi.

Joong còn chưa kịp định thần lại thì chợt nhận ra Dunk đã từng đứng ở đó đưa cho hắn bức ảnh chụp của mẹ mình, cậu rưng rưng nước mắt hỏi, thiếu gia có phải em thích anh rồi không? Sau khi bị hắn trách mắng cậu cứ đi vài bước sẽ khóc nức nở mà quay đầu lại nhìn, giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi.

Hắn lúc ấy chỉ nghĩ Dunk là một kẻ phiền toái, cảm thấy cậu vừa ngu ngốc vừa vô dụng, chỉ cần nhìn thấy sẽ khiến trong lòng hắn bực bội mất kiên nhẫn. Thực ra là vì hắn nhạy cảm tự ti, rõ ràng là hắn dùng Yew để đi đường tắt, khi bị phát hiện thì cảm thấy tội lỗi và xấu hổ, cho nên hắn đã trút hết cơn giận dữ của mình lên người Dunk.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu thời gian có thể quay trở lại thì...

“Choang” một tiếng, cái ly trong tay của Joong rơi xuống đất, từng mảnh vỡ tan tành ngay lập tức.

Hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh thủy tinh rơi vương vãi, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh mà hắn không thể kiểm soát được.

Hắn nhớ đến cái nhà kho bỏ hoang đã nhốt Dunk, nhớ đến mặt đất đầy máu, còn có sợi dây thừng bị máu nhuộm thành màu nâu thẫm...

Ánh mắt của Joong càng thêm âm trầm đến đáng sợ, bàn tay chậm rãi siết chặt, mảnh thủy tinh vỡ từng chút đâm sâu vào trong da thịt, giữa ngón tay rất nhanh đã thấm máu.

Trong cơ thể hắn dường như tồn tại hai linh hồn, đầu tiên là một Joong từ nhỏ đã nuôi lớn Dunk, coi Dunk còn quan trọng hơn cả bản thân mình, mà một Joong còn lại chính là một kẻ chỉ biết tới lợi ích, trong lòng ngập tràn thù hận, tủi nhục, chỉ muốn công thành danh toại, đem những kẻ ở Saechua đã coi thường hắn cùng cha mẹ hắn mà đạp ở dưới chân. Sau khi hắn về nước, thì Joong trước đây đã biến mất, bây giờ Joong đó lại trở về nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.

Ngày hôm sau Dunk thức dậy, Joong đã làm xong bữa sáng.

Cậu nhìn thấy băng vải quấn trên tay Joong, khϊếp sợ đến mức đứng chết trân mở to mắt, đêm qua thiếu gia của cậu xoa chân cho cậu, xoa đến mức bàn tay thành như vậy luôn ư???

Dunk bước nhanh tới, đau lòng nhìn Joong, lo lắng hỏi: “Thiếu gia sao anh lại...”

Joong thuận tay vỗ nhẹ đầu của cậu: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Dunk không tình nguyện đến bên bàn ăn ngồi xuống, Joong đem chân giò hun khói đưa tới, sau khi ngồi xuống mới nói: “Lúc sáng không cẩn thận bị bỏng một chút, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Dunk xung phong nhận việc: “Chuyện nấu cơm này về sau cứ để cho em đi!”

Joong cười: “Không cần đâu.” Hắn ăn vài miếng điểm tâm, đột nhiên lại ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêm túc nói, “Dunk, em đừng dọn ra ngoài được không? Ở lại với anh có được không?”

Dunk cầm một quả trứng gà, há miệng muốn nhét vào, ngây người nhìn Joong, trứng gà trong tay cậu rơi vào trong chén lăn một vòng.

“Không phải bởi vì anh muốn bù đắp cho em, mà là vì anh không muốn ở một mình, em có thể ở lại bên cạnh anh được không?” Joong nhẹ giọng nói tiếp.

Dunk bất động, cả người giống như được nạp điện, từ cằm, tới mặt đến lỗ tai từng chỗ đỏ ửng lên. Qua thật lâu cậu mới mơ hồ mà gật đầu: “Được.”

Ăn sáng xong, Joong đưa Dunk đến trung tâm mua sắm. Hắn biết Daou và Offroad không thiếu thốn bất kì thứ gì, tặng đồ quá đắt tiền thì có vẻ hơi xa cách, cho nên chỉ mua một ít trái cây cùng chút quà nhỏ, sau khi thu xếp mọi thứ cẩn thận mới mang theo Dunk tới Saechua.

Lúc bọn họ đến đã là buổi chiều, không thấy Daou và Nine, chỉ có Offroad cùng Baifern đang chơi với mấy em bé.

Joong không cho Dunk xách đồ, Dunk lại không lay chuyển được hắn, nên đành đi vào phòng khách. Cậu đi đến bên cạnh Offroad, tò mò nhìn vào em bé mà Offroad đang ôm, lại quay đầu nhìn một em bé khác đang được Baifern ôm trong tay, cậu phát hiện hai nhóc con này thật sự giống nhau như đúc, căn bản không thể phân biệt được.

Baifern nghe cậu thở dài thì bật cười: “Thật ra rất dễ phân biệt, hai bé này tính cách rất khác nhau.”

Dunk kinh ngạc: “Còn nhỏ như vậy mà tính cách đã khác nhau rồi sao?”

Baifern kêu cậu thử xem, cậu nghĩ nghĩ, quyết định làm mặt quỷ với anh trai Sea đang được Offroad ôm, Sea nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi nở nụ cười. Dunk cũng cười theo một lúc lâu, tiếp đó cậu lại làm hành động tương tự với em gái Sun, Sun mặt không cảm xúc nhìn cậu, chậm rãi dời ánh mắt đi. Dunk cũng đi theo tầm mắt của cô bé, dùng ngón tay trỏ chống mũi làm mặt Trư Bát Giới, Sun ngẩn ra một lúc, oa oa khóc thành tiếng.

Dunk hoảng sợ, thu hồi động tác của mình luống cuống tay chân mà xin lỗi, Baifern cười sắp không thở nổi, vừa dỗ con vừa nói: “Ông anh thì tính tình rất tốt, còn cô em thì tính tình hơi khó chiều một chút.”

Lúc Daou và Nine từ trong phòng làm việc bước ra, Nine nghe thấy tiếng khóc, liền tiến tới bế lấy Sun, vẻ mặt đau khổ nói: “Con gái rượu của ba sao lại khóc rồi.”

Baifern sợ Offroad mệt, đứng dậy ôm lấy Sea từ trong tay của Offroad, trêu ghẹo nói: “Sun khóc thay cho ba nuôi của nó đó. Quanh năm suốt tháng đều phải suy nghĩ xem mình nên chuẩn bị bao nhiêu cái bao lì xì, ít nhất thì hai mươi năm nữa cũng đừng hòng trốn, ba nuôi sắp phá sản tới nơi rồi.”

Lời này nói ra mọi người đều hiểu ý tứ trong đó, Offroad cũng không lảng tránh, cười nói: “Chỉ hai mươi năm thôi hở? Anh còn nghĩ đợi đến lúc tụi nhỏ kết hôn em mới chịu buông tha cho anh đó.”

Baifern chớp chớp mắt: “Nếu là kết hôn, sẽ còn con cái của tụi nó nữa.”

Nine nhìn con trai con gái của mình vẫn còn đang quấn tả, vẻ mặt khó xử nói: “Vợ à có phải em nghĩ xa quá rồi không...”

Bọn họ ở bên này nói chuyện, Joong đã đem đồ vào trong, đi đến chào hỏi Daou. Daou nhìn thấy tay của Joong liền cau mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Joong đưa tay ra sau, rũ mắt đáp: “Không cẩn thận va chạm chút thôi, không có gì đáng ngại.”

Daou thấy Joong không muốn nói, cũng không muốn miễn cưỡng, hắn chỉ dặn dò Joong sau này phải chú ý đến bản thân nhiều hơn.

Tới giờ cơm chiều, hai nhóc con đã đi ngủ, bảo mẫu đã dùng cơm trước ở lại trong phòng trông chừng bọn nhóc, Nine với Baifern lúc này mới xem như tạm thời được giải thoát.

Vốn dĩ hôm nay còn muốn gọi Manow tới, nhưng hôm trước sau khi đến thăm Offroad thì cô phải đưa cha mẹ của mình về quê. Tuy là như thế, nhưng đây cũng là bữa cơm náo nhiệt nhất trong cuộc đời của Offroad.

Thức ăn được chuẩn bị rất nhiều, một bàn đầy ắp, Offroad nhìn những người bên cạnh, đột nhiên có chút buồn cười. Trước đây trong số bọn họ có những người quan hệ chính là như lửa với nước, bây giờ lại có thể vui vẻ hòa thuận mà ngồi ăn cơm với nhau.

Ăn được một nửa, sau khi Offroad và Baifern nói xong một chuyện, đột nhiên Nine lại gọi đến tên của Offroad.

Offroad nhìn qua, Nine nói: “Sang năm, chúng tôi có mời một bác sĩ rất có chuyên môn về căn bệnh của anh, mấy ngày này...” Nine tạm dừng một chút, thử thăm dò nói, “Anh cũng nên chuẩn bị nhập viện rồi có đúng không?”

Lời này vừa dứt, động tác của mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu khẩn trương mà nhìn Offroad. Đặc biệt là Dunk và Baifern, bộ dạng giống như là gặp quân địch tới nơi rồi vậy, Offroad quả thật sợ chỉ cần mình nói một tiếng “Không”, Dunk có thể sẽ ngất xỉu mất. Còn Baifern rất có thể sẽ ôm con ở trước mặt Offroad khóc đến ba ngày ba đêm.

Offroad không khỏi suy nghĩ, Daou cuối cùng vẫn là Daou, nhược điểm của Offroad là gì, cái gì có ảnh hưởng nhất với Offroad, người này đều biết rất rõ ràng, mà cuộc điện thoại trước đó của Gen cũng có thể là để chuẩn bị cho thời khắc này.

Thật ra thì Offroad tin tưởng không phải do Daou bức Gen nói ra những lời đó, thế nhưng Gen hận Offroad mười mấy năm, tại sao cố tình vào lúc này lại tỉnh ngộ? Chẳng lẽ Daou không có ám chỉ gì trong đó? Offroad cũng biết là mọi người quan tâm đến mình, nhưng làm sao có thể không biết Daou đang dùng bọn họ để ép buộc Offroad đâu?

Offroad đối diện với nhiều khuôn mặt như vậy, trong những ánh mắt đó có kỳ vọng, có thương tâm, có thấp thỏm bất an, Offroad phải làm sao bây giờ đây? Offroad còn có thể giống như một đứa trẻ khóc nháo rằng bản thân mình không muốn sống nữa ư?

Offroad chậm rãi đặt chén xuống bàn, thần sắc bình tĩnh nói: “Tôi có thể làm phẫu thuật.” Trong lúc Dunk và Baifern còn chưa kịp vỗ tay hoan hô, Offroad lại nhìn về phía Daou ở bên cạnh, hờ hững nói, “Nhưng mà anh phải đáp ứng với tôi một điều kiện.”

Daou cũng buông chén đũa xuống, đối diện với ánh mắt của Offroad: “Em nói đi.”

“Nếu tôi làm phẫu thuật thất bại thì không cần nói. Còn nếu như tôi có thể sống sót thì từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, không liên quan gì với nhau nữa.” Offroad cười nói, “Anh đồng ý chứ?”

*

Run vẫn chưa trở về, thông thường thì với những ca phẫu thuật như thế này, bắt buộc bệnh nhân phải nhập viện trước, sau khi đạt được những tiêu chuẩn theo yêu cầu mới ấn định ngày làm phẫu thuật.

Lần này Offroad đến một bệnh viện nơi mà khoa giải phẫu thần kinh đã có lịch sử phát triển gần nửa thế kỷ, là chuyên ngành trọng điểm cấp quốc gia, thiết bị y tế cũng thuộc hàng tiên tiến nhất.

Thế nhưng những lần kiểm tra ở đây thật sự quá nhiều, mỗi khoa lại có một cách thức khám tiền phẫu khác nhau, chỉ riêng ngày đầu tiên đã phải kiểm tra đến mười nội dung, thật sự là khiến cho người ta mất kiên nhẫn tới cực hạn.

Khi Nine đi vào phòng bệnh của Offroad, vốn còn nghĩ sẽ gặp phải một cái mặt đen như đáy nồi, nào ngờ chỉ thấy người này đứng bên cửa sổ, ung dung nhàn nhã tưới nước cho những chậu hoa của mình.

Nine bật cười nói: “Đây là đổi tính rồi sao?”

Offroad hờ hững liếc mắt nhìn cậu một cái, không nói lời nào.

Nine biết trong lòng Offroad không thoải mái, cũng không muốn chọc nữa, thay vào đó là quan sát xung quanh. Phòng bệnh VIP của Offroad quả thực rất rộng rãi, trang trí cũng bắt mắt, trần nhà khảm thạch cao, tường đầu giường được dán xốp mềm mại, điều kiện so với ở bệnh viện của cậu còn có phần tốt hơn.

Loại phòng như thế này cho dù có tiền cũng không hẳn sẽ ở được, Nine biết đây là do Daou sắp xếp, không nhịn được mà hỏi một câu: “Daou đâu?”

Offroad vẫn không ngẩng đầu lên: “Tôi làm sao biết anh ấy ở chỗ nào chứ.”

Nine trầm mặc một hồi lâu, thở dài một hơi tiếp tục nói: “Anh ép Daou như vậy làm gì?” Lời này của cậu cũng không phải là vì thiên vị cho Daou, chỉ là mỗi khi nhớ tới cảnh tượng trong bữa cơm ngày hôm đó, cậu vẫn cảm thấy con người Offroad quá quyết tuyệt. Có lẽ cả đời này cậu cũng không thể quên được vẻ mặt của Daou khi hắn nói ra câu “Anh hứa với em”, hắn đã tổn thương rất nhiều, thế nhưng ánh mắt của Offroad vẫn không có một chút dao động.

Cậu cũng không có cách nào để truyền đạt cảm nhận hiện tại của mình cho Offroad biết, nói với Offroad rằng Daou rất yêu Offroad, Offroad sẽ chỉ nghe nó như một trò đùa.

Offroad lau cái chậu hoa treo lơ lửng, hỏi Nine: “Cậu ghét ăn cái gì nhất?”

Offroad chuyển chủ đề quá nhanh, khiến cho Nine sửng sốt thật lâu mới do dự mà trả lời là rau thơm.

Offroad cười, tiếp tục hỏi cậu: “Thích ăn cái gì nhất?”

Nine càng cảm thấy khó hiểu, lại nhìn Offroad giống như không phải đang nói đùa, cũng căng thẳng mà đáp: “Cũng không thể nói là thích nhất… Nhưng trái cây thì chắc là dâu tây đi.”

Offroad thản nhiên nói: “Nếu một ngày nào đó cậu bị ép ăn một bụng rau thơm, lâu ngày lại có người mang một giỏ dâu tây treo lơ lửng trước mặt cậu, cậu có thể không lén mà trộm ăn không?”

Nine vẫn chưa trả lời, Offroad ngẫm nghĩ lại câu này rồi nói tiếp: “So sánh như vậy cũng không đúng lắm, nói thế này đi, là cậu vốn dĩ đã ở trong một vườn dâu tây, thế nhưng năm này qua năm khác cậu chỉ có thể ăn rau thơm, cậu chịu được sao?”

Nine đã hiểu được ý tứ trong lời của Offroad, bất đắc dĩ nói: “Offroad, đây là anh đang để tâm những chuyện nhỏ nhặt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro