Chương 70
“Dunk?” Joong nói mãi mà không có ai trả lời, hắn thoáng cao giọng của mình lên một chút, lúc này Dunk mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn về phía Joong.
“Em nếm thử xem ăn có được không, hương vị có còn giống như trước kia không?”
Dunk cẩn thận mở cái hộp ra, cầm một miếng bánh bông lan, nhẹ nhàng cắn một miếng, ngọt ngào còn mang theo mùi thơm nồng đậm của sữa, hương vị này một chút cũng chưa từng thay đổi.
“Ăn ngon lắm!” Dunk liên tục gật đầu, khóe miệng đều không kiềm nén được nụ cười, Joong bị cảm xúc của Dunk ảnh hưởng, hắn cũng theo đó mà mỉm cười. Nhưng đến khi nghe được câu nói tràn ngập hưng phấn của Dunk: “Thiếu gia đối xử với em tốt nhất.” Lúc này nụ cười trên mặt Joong đã không giữ được nữa.
Hắn rất muốn hỏi Dunk, anh đối với em tốt lắm sao? Như vậy là đã tốt rồi sao? Còn những phần không tốt kia phải tính như thế nào đây?
Miệng hắn khép mở mấy lần, cuối cùng vẫn không hỏi được thành lời.
Dunk ăn một cái, sợ làm dơ xe cậu lau sạch tay thu dọn mọi thứ ôm vào trong ngực.
Cậu thực thỏa mãn, vô cùng vô cùng thỏa mãn, cậu sợ mình tham lam lại muốn quá nhiều, những thứ này sẽ không còn nữa.
“Thiếu gia, anh Rain nói với em bây giờ anh ấy không có ở nhà, phòng để trống cũng không làm gì, em có thể đến chỗ của anh ấy ở. Em muốn ít ngày nữa dọn đi, đồ đạc của em không nhiều lắm, em...”
“Không được.” Không đợi Dunk nói xong, Joong đã cắt ngang lời của cậu, lạnh lùng nói, “Vấn đề này từ ngày đầu tiên em về anh đã nói qua rồi, em không được đi đâu cả.”
Hắn nói những lời này, giống như lại trở thành một Joong mà hắn vẫn luôn chán ghét trước kia, Dunk có chút sợ hắn, ngập ngừng không biết nên nói gì nữa.
Bàn tay cầm vô-lăng của Joong nổi lên gân xanh. Mấy ngày này Dunk trở lại, không xa cách hắn giống như lúc mới vừa gặp mặt, hắn luôn cho rằng quan hệ của hai người đã có chuyển biến tốt đẹp, hắn không hề nghĩ tới, hóa ra Dunk chưa từng từ bỏ ý nghĩ phải rời đi.
Không khí trong xe có chút căng thẳng, điện thoại của Joong lại đột nhiên vang lên, sau khi hắn nghe điện thoại không khí giữa hai người vì vậy mới bớt lúng túng đi. Ngắt điện thoại, Joong cố gắng làm cho giọng nói của mình không lạnh lùng như lúc nãy nữa: “Là cậu gọi điện thoại tới, nói chúng ta ngày mai về nhà ăn cơm.”
Dunk gật đầu, cẩn thận trả lời: “Em biết rồi.”
Joong nhìn thấy cậu như vậy, nhẹ nhàng hít một hơi, muốn nói với cậu mấy lời ngon ngọt dỗ dành, lại nghe Dunk nói: “Thiếu gia, em sẽ nói với chú Offroad, chuyện em dọn ra ngoài là do em tự nguyện. Không phải vì anh đuổi em đi, không muốn cho em ở.”
Joong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cảm thấy bản thân mình dường như đã bị người ta tát cho một cái, hắn tức giận đến mức bật cười: “Em cảm thấy anh giữ em lại, đối xử tốt với em là vì làm cho chú Offroad xem? Làm cho những người khác xem sao?”
Dunk cũng không phải là có ý này, hoang mang rối loạn giải thích vài câu, cuối cùng dưới ánh mắt của Joong, cậu lắp bắp không nói ra được một lời hoàn chỉnh.
Joong thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, lòng hắn lạnh lẽo đi. Trong mắt của Dunk hắn đã xấu xa đến mức này rồi ư? Ngay cả hiện tại những gì mà hắn làm đều là vì nắm lấy quyền lực, vì lấy lòng Offroad mà diễn trò sao?
Mãi đến lúc vào nhà họ không nói với nhau câu nào nữa.
Buổi tối tắm xong rồi sắc mặt của Joong vẫn chưa thể nào khá hơn, nhưng vẫn giữ thói quen pha một ly sữa nóng. Khi đến phòng của Dunk, cậu đang nằm ở trên giường, quấn mình thành một cái kén, mở mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, ngay cả Joong đi vào cậu cũng không phát hiện.
Joong đi qua đặt ly sữa ở đầu giường, không đối diện với Dunk, cũng không nói gì cả xoay người đi ra ngoài.
Hắn về phòng của mình, miễn cưỡng xử lý xong vài cái email, nhưng trước sau vẫn không có cách nào để tập trung được. Joong “Bộp” một tiếng đóng lại chiếc laptop, bực bội mà leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Đèn tắt đi trong đầu lại là một mớ hỗn độn. Không biết tại sao Joong đột nhiên nhớ tới lúc hắn vừa mới nhặt được Dunk về, mỗi bữa Dunk đều có thể ăn được mấy chén cơm, thế nhưng cậu lại không chạm vào thức ăn. Hắn gắp thức ăn cho Dunk, nói với Dunk không cần phải ăn nhiều cơm như vậy, kết quả Dunk lại òa khóc thành tiếng, nói với hắn, thực xin lỗi, có phải em đã ăn hết cơm trong nhà của anh rồi không? Anh đánh em một trận để trút giận đi.
Joong nhớ tới bộ dáng nhỏ bé của Dunk lúc đó, cậu ngửa đầu khóc đến tê tâm liệt phế, ở trong bóng đêm hắn không nhịn được mà bật cười.
Có thể là vì đã lưu lạc ở bên ngoài lâu rồi, Dunk rất sợ Joong sẽ vứt bỏ cậu, cậu luôn lén lút đem gối đến ngủ trước cửa phòng của hắn, bất luận là răng dạy như thế nào cậu cũng không nghe. Sau đó lớn thêm một chút, sinh hoạt vẫn luôn an ổn đem lại cho cậu cảm giác an toàn, cậu mới không làm như vậy nữa.
Joong nghĩ về Dunk, khi Dunk còn nhỏ, khi Dunk lớn lên, vui vẻ, tức giận, khóc nhè... Đủ loại Dunk. Đêm càng ngày càng đen, mãi đến một giờ sáng hắn cũng không ngủ được.
Joong ngồi dậy xốc chăn lên đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, muốn đến phòng bếp rót cho mình ly nước. Còn chưa đi xuống lầu, bước chân vừa chuyển hắn quyết định đến phòng của Dunk trước xem cậu ngủ thế nào.
Tuy rằng trong nhà cách âm đặt biệt tốt, thế nhưng hắn vẫn sợ làm kinh động đến Dunk, vì vậy cố gắng nâng nhẹ bước chân.
Dunk không có thói quen khóa cửa, Joong đi đến trước cửa phòng của cậu, ấn tay nắm cửa, vặn nhẹ một cái đẩy cửa ra.
Không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng về hình ảnh Dunk nằm ngủ ở trên giường, trong phòng đèn đầu giường được bật sáng, trong ánh đèn ấm áp, Dunk ngồi ở trên giường, ống quần xăn đến tận gối, đang cúi đầu nghiêm túc xoa bóp đôi chân của mình.
Quai hàm của cậu căng chặt, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, cau mày, giống như cậu đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn khó có thể kìm nén.
Joong đứng ở chỗ cũ, hắn cảm thấy thế giới này yên tĩnh đến đáng sợ, trong đầu đột nhiên lại vang lên giọng nói vui sướиɠ khi thấy người ta gặp họa của June.
{“Cậu nhìn xem, tay chân đều bị đánh gãy, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, lại còn phun ra nhiều máu như vậy, cậu nói thằng nhóc đó còn có thể sống được sao?”}
Dunk nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy Joong, thực sự đã bị dọa đến mất hồn mất vía, đột nhiên kéo chăn lên che lại đôi chân, “Khụ” một tiếng nắm tay để ra sau người, ngồi như một cậu học trò nhỏ bị thầy cô bắt được lỗi.
Joong nhìn cậu, qua thật lâu mới tìm lại được thần trí của mình, mở miệng âm thanh có chút nghẹn: “Chân đau không?”
Nội tâm Dunk hoảng loạn, trên mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ lắc đầu dùng giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: “Không đau.”
Joong và cậu nhìn nhau trong chốc lát, sau đó hắn dời ánh mắt, đi vào nhà vệ sinh bên trong phòng ngủ.
Dunk khẩn trương nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Joong, không biết hắn muốn làm gì. Không phải là thiếu gia của cậu hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng cậu đi vệ sinh đó chứ?
Joong rất nhanh đã trở lại, trong tay còn cầm một cái khăn lông. Dunk ngồi trên giường, ngửa đầu không hiểu nguyên do mà nhìn Joong, còn hắn thì không nói gì cả, rũ ánh mắt, đưa tay lên cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Dunk.
“Thiếu gia?” Dunk không dám cử động, mặc kệ hành động của hắn, cậu nghi hoặc mà gọi một tiếng. Joong vẫn không trả lời, chỉ lật cái khăn lông lại, lau mặt cho cậu thêm một lần nữa.
Quãng thời gian Dunk bị thương, gầy đến mức giống như một nạn dân chạy ra từ trong nạn đói. Lúc ở viện điều dưỡng, mỗi ngày Offroad đều sẽ thay đổi cách thức để tẩm bổ cho cậu, các loại thực phẩm dinh dưỡng cứ như không cần tiền mua được nhét vào miệng của Dunk, hơn nữa cũng không phải chịu đựng mệt nhọc gì, chẳng những bù lại được số cân đã mất, mà thân thể cậu cũng tròn lên không ít.
Joong lau mặt cho cậu xong, nhịn không được lại đưa tay véo véo hai cái má bị khăn ấm làm cho ửng hồng lên của Dunk. Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng nhưng lại làm ra hành động trẻ con này khiến cho Dunk không khỏi bật cười.
“Thiếu gia có phải em béo lắm rồi không?” Cậu cũng đưa tay lên véo vào mặt của mình.
Cậu thật là vui vẻ, vô tâm vô phế thế nhưng Joong một chút cũng không cười nổi, nói với cậu: “Nằm xuống đắp chăn lên.”
Dunk cảm thấy thiếu gia của mình có hơi kỳ quái, cũng không dám cãi lời hắn, thu lại nét mặt tươi cười, “Ờm” một tiếng. Cậu ngoan ngoãn nằm lên giường của mình, đem chăn đắp cẩn thận, chờ thiếu gia của cậu ra mệnh lệnh kế tiếp.
Joong cất khăn xong lại nhanh chóng trở về ngồi ở bên mép giường của Dunk, sau đó đưa tay tiến vào trong chăn, sờ đến đôi chân trơn bóng của Dunk.
Tay của hắn thực nóng, thế nhưng lại làm cho cả người của Dunk run rẩy, cậu ngồi thẳng dậy muốn dời chân đi.
Joong biết được ý đồ của Dunk, hắn bắt lấy mắt cá chân của cậu, cau mày khiến cho cậu nằm yên. Hai má của Dunk đỏ như hai trái táo, cậu lúng ta lúng túng mà nằm xuống.
Joong hỏi cậu: “Đau chỗ nào?”
Cậu lập tức trả lời: “Chỗ nào cũng không đau!”
Khuôn mặt Joong lạnh lùng, ngữ khí mang theo chút đe dọa: “Dunk.”
Dunk nhìn thấy hắn như vậy trong lòng cậu hơi hoảng, thì thầm trả lời: “Đầu gối...” Nói xong lại lập tức bổ sung thêm một câu, “Chỉ là đau một chút... Thật sự chỉ đau có một chút thôi à.”
Joong hỏi: “Hai chân đều đau sao?”
Dunk lắc đầu: “Hôm nay chỉ có đùi phải đau thôi.”
Cậu không hề phát hiện lời nói của mình đã để lộ ra điều gì, thế nhưng Joong lại hiểu rất rõ, hôm nay là đùi phải đau, ngày hôm qua có lẽ là chân trái đau, hôm trước nữa thì đau chỗ nào vậy?
Mỗi đêm Dunk đều ở đây, chịu đựng những nổi đau thể xác bất chợt ập tới, những cơn đau đó tra tấn cậu, giày vò cậu, khiến cho cậu trằn trọc không được yên giấc, nhưng mà từ trước tới nay cậu chưa từng nói ra, ngay cả một câu trách móc cũng không hề nói. Cũng trong thời khắc Dunk đau đớn đó hắn lại chìm đắm trong giấc ngủ, hoàn toàn không hay biết chuyện gì cả.
Joong ngẩn người suy nghĩ, tất cả những áy náy, quan tâm, hối hận mà hắn dành cho Dunk cũng chỉ có như thế mà thôi.
Cũng chỉ có thế mà thôi.
Dunk cẩn thận liếc mắt nhìn Joong, sắc mặt của thiếu gia nhà cậu thật là đáng sợ mà, cho nên dù hắn đi xoa đầu gối cho cậu vẻ mặt cũng không để lộ chút ngại ngùng hay cáu kỉnh nào. Cậu cũng không biết tại sao bản thân lại xui xẻo tới như vậy, ai mà ngờ được hôm nay thiếu gia của cậu lại đột nhiên không ngủ mà chạy đến phòng của cậu chứ?
Dunk úp mặt vào trong gối, nghiêng đầu nhìn Joong, an ủi nói: “Thiếu gia anh đừng lo lắng, bởi vì thời tiết quá lạnh nên mới như vậy thôi, bác sĩ nói chờ đến khi thời tiết ấm áp hơn là ổn rồi.”
Joong vẫn không nói lời nào, Dunk cảm thấy tâm trạng của Joong không tốt, cậu cũng chẳng dám nói thêm nữa.
Trong phòng rất yên tĩnh, không hề có bất kì tiếng động nào, Dunk nằm trong chăn bông mềm mại, chân bị xoa nắn đến nóng rực, cũng không biết đã qua bao lâu, cơn buồn ngủ kéo tới, đôi mắt của cậu sắp không mở ra được nữa.
“Thiếu gia, chân không đau, không cần xoa...” Cậu mơ màng mở miệng, mấy chữ tiếp theo nói cũng không được rõ ràng.
Động tác của Joong vẫn chưa dừng lại, hắn cúi đầu trầm giọng nói: “Ừ, em ngủ đi.”
Dunk không nghe thấy Joong đang nói gì, một chút ý thức còn sót lại vẫn đấu tranh muốn khuyên Joong về phòng nghỉ ngơi, lời còn chưa nói xong, người đã ngủ mất rồi.
Joong nghe nhịp thở đều đặn của Dunk, cánh tay ở trong chăn nhẹ nhàng kéo ống quần xuống cho cậu, lại đắp chăn cẩn thận, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đặt trên người của Dunk.
Dunk vẫn nằm với tư thế đưa mặt hướng ra bên ngoài, đôi mày giãn ra, thoạt nhìn đang ngủ rất say. Joong nhìn cậu thật lâu, lâu đến nỗi Dunk đột nhiên nói mớ, xoay người bĩu môi lải nhải gọi một câu “Thiếu gia”, hắn mới hoàn hồn trở lại, đứng lên chỉnh lại chăn cho Dunk, sau đó mới tắt đèn rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro