Chương 69
Pun nghĩ tới tính tình của Offroad anh cũng cảm thấy thực đau đầu, nhìn Daou nói xong lại tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống anh có chút buồn cười. Daou của hiện tại mỗi ngày ra khỏi cửa đều sẽ đem nhẫn mang lên, khi sắp về đến nhà lại đem nhẫn tháo ra, dù sao cũng không thể để cho Offroad nhìn thấy. Nếu không, lần trước chỉ là ném nhẫn trong hoa viên, còn có thể tìm lại được, ai biết được lần sau sẽ ném nó tới chỗ nào chứ?
Pun không khỏi thở dài, Daou của trước đây là một người lạnh lùng tới mức nào, bao nhiêu mê đắm chân thành bày ra trước mặt hắn đều gạt bỏ. Bây giờ đối với một chiếc nhẫn lại trân trọng nâng niu tới như vậy.
Lúc về đến nhà Daou bước vào phòng ăn đã thấy ba người Offroad, Dunk, Joong đang dùng cơm. Quan hệ giữa Joong và Saechua không tốt lắm, Daou trong khoảng thời gian này cũng không đưa Joong theo, chỉ để Joong ở lại xử lý chuyện trong công ty, còn dặn dò Joong mỗi ngày phải mang Dunk tới chơi với Offroad.
Nhìn thấy Daou, hai đứa nhỏ liền đứng lên chào hỏi. Dunk vốn dĩ ngồi ở bên cạnh Offroad, lúc này cậu lặng lẽ bưng chén đến bên chỗ của Joong ngồi.
Offroad trừng mắt nhìn Dunk, cậu lại nhìn Offroad cười cười lấy lòng, sau đó vùi đầu động tác nhanh lẹ giải quyết đồ ăn trong chén. Joong biết Dunk là sợ Daou, nhưng khuyên cậu từ từ ăn cậu lại không nghe, đành buông chén đũa xuống, đi rót cho cậu ly nước, sau đó chờ cho Dunk ăn xong thì mang cậu rời đi trước.
Lúc Daou thay quần áo bước xuống lầu, vừa nhìn chỉ còn mỗi Offroad, nghi hoặc nói: "Bọn họ đâu rồi?"
Offroad đáp bằng một giọng lạnh như băng: "Bị anh dọa đi rồi."
Daou đã vài ngày không gặp Offroad trong lòng có chút nhớ nhung, thấy Offroad bày bộ mặt lạnh lùng với mình hắn cũng không thấy bực tức, ngồi vào chỗ đối diện với Offroad hai người cùng nhau ăn cơm.
"Ngày mai Nine và Baifern muốn đưa con tới chơi, em muốn ở nhà tiếp đãi họ, hay là muốn ra ngoài?" Daou mở miệng hỏi.
Offroad không để ý tới hắn, Daou tự mình nói: "Nhưng mà mấy ngày nay trời rất lạnh, lại đem theo hai đứa nhỏ, hay ở nhà đi, trong nhà ấm áp hơn." Hắn dừng lại một chút mới ôn nhu nói tiếp, "Em có muốn gọi Joong với Dunk tới luôn không?"
Offroad cầm cái chén đặt mạnh lên bàn, không kiên nhẫn trả lời: "Tùy anh." Lời vừa dứt đã xoay người đi lên lầu.
Bước vào phòng ngủ, Offroad đi một vòng nhìn đến chỗ nào cũng thấy không vừa mắt. Cảm thấy mình không thể cứ xuống nước như thế này được mãi, nếu tiếp tục như vậy sẽ bị Daou xỏ mũi dắt đi mất. Offroad bực bội, đột nhiên di động trên bàn lại vang lên, Offroad vừa cầm lên sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Offroad hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh cửa sổ, động tác có chút cứng đờ mà nhận cuộc gọi, cung kính gọi một tiếng: "Chú Gen."
Bên kia vẫn không có người lên tiếng, Offroad lại nén chặt hơi thở không dám nói lời nào. Offroad tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, số điện thoại này tuy rằng không lưu lại, nhưng vĩnh viễn Offroad sẽ không quên.
Offroad vẫn luôn chờ Gen tới tìm mình, hy vọng bản thân có thể giúp được chút gì đó để bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng đã đợi nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên đối phương gọi điện thoại tìm tới Offroad.
"Tôi... Lúc trước tôi nghe nói cậu mất tích, tôi vẫn luôn không liên hệ được với cậu, có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Qua một hồi lâu người bên kia rốt cuộc cũng đã mở miệng.
Offroad cũng không rảnh để quan tâm tới lý do tại sao Gen lại biết được tin Offroad mất tích, cười nói: "Không có đâu chú, lúc trước là công việc của con bận quá, chỉ là ra nước ngoài xả hơi thôi mà." Offroad sợ Gen gặp khó khăn hay phiền phức gì mà không thể mở miệng, liền chủ động hỏi: "Chú tìm con... Có chuyện gì sao?"
"Không việc gì... Tôi tìm cậu không có việc gì... Tôi chính là..." Bên kia ấp úng thật lâu, Offroad càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, qua một hồi nghĩ ngợi Offroad muốn tìm người đi một chuyến, đến gặp Gen xem ông ấy đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng thì người ở bên kia cũng đã lấy hết can đảm nói câu kế tiếp, "Tôi chính là muốn nói với cậu, Offroad, trước kia cậu không làm gì sai cả, là tôi... Là tôi đã sai rồi..."
Nụ cười của Offroad đông cứng trên mặt.
"Nhiều năm như vậy, tôi không gặp cậu... Là bởi vì tôi chột dạ." Giọng nói của Gen nghẹn ngào, "Năm đó cậu mới có bao lớn đâu, cậu cái gì cũng không biết... Tôi... Là tôi đã đem hết mọi sai lầm đẩy lên người cậu... Có như vậy lòng tôi mới được giải thoát được thanh thản, sau đó thì có thể yên tâm thoải mái sống tiếp những tháng ngày còn lại của mình."
Tay Offroad có chút run rẩy: "Không phải đâu chú, là con sai... Là con..."
Gen cắt ngang lời: "Cậu báo thù, nhưng Wehern là hạng người gì... Cậu đã làm cái gì, đã phải trả giá lớn như thế nào... Offroad à, tôi không dám nghĩ, tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới..."
"Lúc Star còn sống thương cậu như vậy, bọn họ đều đi cả rồi, cậu cũng chỉ còn lại một người thân là tôi, nhưng tôi chưa từng chăm sóc cho cậu... Tôi biết cô ấy rất hận tôi, Star hận tôi rồi... Mấy năm nay cho dù là trong mơ... Cô ấy cũng không tới nhìn tôi một lần... Offroad à cô ấy hận tôi..."
Gen càng nói càng khóc không thành tiếng, Offroad nhìn ánh đèn ở phía xa qua khung cửa sổ, trên mặt đẫm nước mắt.
"Cậu phải sống thật tốt, đừng nghĩ nhiều, cũng đừng làm việc gì dại dột, xem như là tôi cầu xin cậu... Nếu không, nếu không sau này khi tôi chết đi, Star cũng không muốn nhìn thấy mặt của tôi..."
Gen nói xong một câu cuối cùng, điện thoại đã bị cắt đứt. Tay Offroad mất đi sức lực, chiếc di động rơi trên tấm thảm.
Có người từ phía sau ôm lấy Offroad, đặt từng cái hôn nhẹ nhàng ôn nhu vào gáy của Offroad.
Offroad ngơ ngẩn hỏi: "Đây cũng là do anh sắp xếp sao?"
Có nước mắt rơi trên tay Daou, làm trái tim hắn nhói đau, Daou trầm giọng nói: "Không phải. Lúc ấy anh không tìm được em nên đã đến hỏi Gen, để lại phương thức liên lạc cho ông ấy. Mấy hôm trước ông ấy có hỏi anh về tin tức của em, bảo là có chuyện muốn nói với em nên anh đã đưa số của em cho ông ấy."
Qua thật lâu Offroad vẫn không lên tiếng, ngay sao đó lại cười nói: "Daou, lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy bộ dạng khổ sở nhất của tôi."
Hai bóng người in trên cửa sổ như hòa vào làm một, Daou dùng sức ôm chặt lấy Offroad, nhẹ nói: "Anh sẽ luôn bên em."
*
Chiếc xe chạy được nửa đường đưa hai người từ Saechua trở về nhà, Joong quay đầu nhìn thoáng qua cái người ủ rũ đang ngồi bên ghế phụ, không khỏi mỉm cười nói: “Sao lại sợ như vậy?”
Dunk không nói lời nào, cậu lặng lẽ lắc lắc đầu. Thật ra thì cậu với Daou nói chuyện với nhau chưa được vài câu, tại sao lại sợ hãi Daou tới như vậy, chính bản thân Dunk cũng không rõ. Có lẽ là bởi vì... Tương lai vận mệnh của thiếu gia đều chỉ nằm trong một câu nói của Daou, hoặc có lẽ là, cậu đã đi theo chú Offroad của mình nhiều năm như vậy, đối với loại khổ sở cầu mà không được này cũng giống bản thân mình nên có chút đồng cảm... Tóm lại hai người mà cậu quan tâm nhất trên thế giới này đều bị Daou khống chế, còn cậu thì không làm được gì cả, đủ loại cảm xúc pha lẫn vào nhau, làm cho cậu đối với Daou có một sự sợ hãi khó nói thành lời.
Joong nhìn thấy Dunk không vui còn cho rằng cậu đang lo lắng cho Offroad, liền an ủi nói: “Em yên tâm đi, cậu sẽ đối xử tốt với chú Offroad.”
Kỳ thật có vài lời, Joong cũng không biết nên nói với Dunk như thế nào. Trước kia Joong cũng giống như những người khác chỉ có thể đứng từ xa quan sát Daou, luôn cho rằng Daou là một người cao ngạo, sống tùy ý thoải mái, xa hoa lãng phí phóng túng. Nhưng đến khi hắn thật sự về làm việc bên cạnh Daou, Joong mới phát hiện con người của cậu mình nhàm chán đến mức độ nào. Joong nghe trợ lý Pun nói lại, lúc Offroad còn ở đây, Daou cũng sẽ cãi nhau rồi giận dỗi với Offroad, sau khi Offroad bỏ đi, chút thuốc súng còn dư lại trên người của Daou cũng không còn.
Những ngày này không phải là không có người tìm đến bên cạnh Daou, ban đầu Joong còn cho rằng chờ đến khi cậu của mình chán ghét cái việc tìm kiếm vô vọng này, quen với một cuộc sống không có Offroad, Daou sẽ tìm một người khác thay thế vị trí còn trống kia. Nhưng mà mãi cho đến lúc tìm được Offroad, Daou cũng chưa từng cho bất kì kẻ nào có cơ hội này.
Joong nói với Dunk: “Cậu Daou đã dùng cách xử lý Sangtai để ngã bài với tất cả những người ở Saechua, cũng là đòn cảnh cáo tới những người còn có ý xấu với chú Offroad. Tình cảm của cậu dành cho chú Offroad, có lẽ còn sâu đậm hơn những gì chúng ta suy nghĩ rất nhiều.”
Dunk biết chuyện của Sangtai, thế nhưng nếu Joong không nói cậu cũng không nghĩ xa được tới vậy, ngơ ngác hỏi: “Chuyện này… Chuyện này… Chú Daou thực sự không kết hôn? Gia đình của chú ấy như vậy, không phải nhất định cần phải có một người thừa kế sao?”
Joong quan sát đèn đỏ, đánh lái sang trái chiếc xe đi theo một hướng khác với đường về nhà, sau đó kiên nhẫn giải thích: “Trước khi chú Offroad đi đã chỉ định người thừa kế cho cậu, sau khi chú Offroad đi rồi, chuyện này cũng không bị bỏ qua. Nghĩ lại chuyện này, anh cảm thấy cậu thật sự không có ý định muốn kết hôn.”
Joong không cho rằng hành động lần này của Daou là vì Sangtai, Sangtai và Offroad hoàn toàn không giống nhau, ngay cả khi cậu ta và Daou có ở bên nhau thì Daou cũng sẽ kết hôn sinh con, cậu ta không có đủ sức và đủ tàn nhẫn để nháo đến mức ngọc nát đá tan như Offroad, không đáng để cho Daou phải vì cậu ta mà tìm một người thừa kế.
Dunk không chú ý tới lời của Joong, cậu ngồi thẳng dậy hướng ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn, không hiểu ra sao hỏi: “Thiếu gia chúng ta đi đâu vậy hở?”
Joong có vẻ thần bí, chỉ nói với cậu: “Một lát nữa là tới rồi.”
Đến khi chiếc xe dừng lại, Dunk vẫn chưa hiểu được chuyện gì thế này, cậu còn cho rằng Daou là đang cần gặp người quan trọng nào đó. Cậu vốn dĩ muốn đề nghị tự mình lái xe về, nhưng Joong không cho cậu có cơ hội mở lời, chỉ bảo cậu ngoan ngoãn ngồi chờ ở trong xe, sau khi xuống xe hắn còn đem cửa xe khóa lại.
Ngoài trời bông tuyết lất phất bay, ven đường không biết trồng loại cây gì nhưng cành lá đã trơ trụi phủ một lớp sương tuyết dày đặc. Một thoáng cửa xe bị mở ra mang theo khí lạnh bên ngoài tràn vào làm cho cậu rụt rụt cổ lại, cậu nhìn bóng hình của Joong trong đêm đông có chút lo lắng mà cau mày.
Joong đi vào không được mấy phút đã từ sảnh lớn bước ra, trên tay cầm một cái túi giấy, bước nhanh xuống bậc thang, mở khóa, ngồi vào vị trí ghế lái sau đó cầm túi giấy kia nhét vào trong tay Dunk.
Dunk thuận tay ôm lấy, mắt nhìn thấy trên vai Joong vương lại mấy bông tuyết nho nhỏ, còn đắn đo xem mình có nên đưa tay phủi sạch chúng nó đi hay không, đã thấy những bông tuyết kia tan vào trong vai áo của Joong mất rồi.
Joong khởi động xe, chiếc xe quay đầu chạy theo hướng về nhà, nhìn thấy Dunk giống như bị điểm huyệt ngồi bất động ôm đồ vật, hắn bất đắc dĩ nói: “Em ngây ngốc ra đó làm gì, mở nó ra đi.”
Dunk không biết món đồ này là dành cho ai, nghe Joong nói xong lúc này mới cúi đầu lấy ra một cái hộp tinh xảo trong túi giấy. Vừa nhìn thì biết đây là bánh nhân sen và bánh bông lan khoai tím, hai món ngọt mà cậu thích nhất.
Joong lái xe vừa chú ý quan sát tình hình giao thông vừa nói: “Cơm chiều em ăn không được bao nhiêu, nhưng cũng không thể đưa em đi ăn bữa chính, nếu không buổi tối dạ dày em sẽ rất khó chịu, em nếm thử, xem...”
Joong đang nói gì Dunk nghe như người mất hồn.
Cậu nhìn miếng bánh trong tay mà ngơ ngác nghĩ, một năm có bốn mùa xuân hạ thu đông, cậu thích nhất là mùa đông. Nếu mỗi ngày đều là mùa đông, mỗi ngày đều có tuyết rơi thì tốt biết bao nhiêu, bởi vì tất cả những gì vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất đối với cậu đều xảy ra vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro