Lần này Phuwin không đi cứu Thee nữa, để cho Kapi và Talay chào hỏi Offroad, chờ đến lúc hai đứa nhỏ tự mình ra ngoài chơi, cậu mới tiến đến gần màn hình quan sát kỹ lưỡng Offroad, lo lắng hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Offroad cười nói: “Chỉ là cảm bình thường thôi mà, sớm khỏe rồi.”
Phuwin không tán đồng mà nhìn Offroad: “Cảm gì chứ, đã sốt cao thành viêm phổi. Cậu nói cậu đi, chỉ cần có liên quan tới bản thân thì chuyện gì cậu cũng xem là nhỏ...” Phuwin lắc đầu, đột nhiên lại khẩn trương lên, hạ thấp giọng nói, “Offroad, người kia... Anh ta đối xử với cậu thế nào rồi?”
Phuwin cũng không biết chuyện Offroad bị bệnh, nhưng cậu lại biết Offroad là bị Daou đưa đi. Pond cũng nói qua với cậu, quan hệ giữa Daou và Offroad rất phức tạp, cũng không phải là kẻ thù gì, bọn họ không thể nhúng tay đi quản, nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên lòng.
Offroad thở dài: “Khun Phuwin, tôi thật sự rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, cái gì cũng tốt, xin ngài yên tâm.”
Phuwin hơi lúng túng, chính mình tự mắng mình một câu: “Tôi biết, tôi chính là có chút giống với mấy bà mẹ, tôi...”
Lời còn chưa nói xong, Offroad đã cắt ngang lời của cậu, nghiêm mặt nói: “Không phải. Cậu quan tâm tôi, tôi rất vui.”
Offroad không ngại cậu phiền, cậu lại vui vẻ lên, lải nhải nói nửa ngày, về phần Daou cậu không nhắc tới nữa. Cậu hiểu Offroad, nếu Offroad không muốn, không một ai có thể bức, nếu như Offroad lưu lại chỗ của Daou, nghĩ đến mọi chuyện vẫn còn đường cứu vãn. Chờ đến lúc Offroad muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho cậu biết.
Hai người nói thêm một lát, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng khóc, Phuwin còn chưa kịp quay đầu lại Thee đã chạy tới dựa vào người cậu, giơ cánh tay ngắn củn, chỉ vào cái miệng vết thương mà có dùng kính lúp mới thấy được của nhóc, khóc đến độ thương tâm.
Dì giúp việc vội chạy theo giải thích: “Thiếu gia không cẩn thận bị té ngã một chút.”
Phuwin làm sao có thể không biết Thee đây là mượn cơ hội làm nũng, trước tiên vẫn dịu dàng dỗ dành, lại giải thích với Offroad mấy câu, bế nhóc con lên đi tìm hòm thuốc.
Cậu vừa rời đi, Pond lại ngồi xuống, nói chút chuyện chính, lại trực tiếp hỏi: “Cậu thật sự không làm phẫu thuật?”
Offroad không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ nói: “Bảo bối của anh tâm địa quá mềm mỏng, sau này tôi không còn nữa, nếu cậu ấy có hỏi tới, anh hãy nói tôi đã ra nước ngoài, đừng để cậu ấy tới thăm tôi.”
Pond trầm mặc, nói tiếp: “Đứa bé kia làm sao bây giờ, cậu tính để nó ở chỗ nào đây?”
Offroad miễn cưỡng nở một nụ cười: “Để ở đâu cũng là sống, tên họ là gì, nam hay nữ, ai nuôi lớn đều không quan trọng, không cần liên quan tới tôi là được.”
Người đối diện không chút lưu tình mà đâm thủng tâm tư của Offroad: “Là giọt máu của cậu, lại có thể không liên quan tới cậu?”
Offroad không mở miệng.
Pond nói: “Cậu ngẫm nghĩ lại cho kĩ đi.”
Cuộc trò chuyện video kết thức, màn hình máy tính đã tắt hẳn, Offroad vẫn nhìn về phía trước xuất thần, thật lâu vẫn không cử động.
Con người này của Offroad có bao nhiều ích kỷ cùng máu lạnh, cảm thấy mình có lỗi với ba và cô, cũng không đành lòng để cho dòng dõi của Jindataweephol đoạn tuyệt, dứt khoát tìm một người nối dõi, đem hết tất cả mọi thứ trong tay đều ném cho một đứa con mà đời này Offroad không thể gặp càng không có khả năng nuôi dưỡng. Bản thân Offroad thì cảm thấy mình được giải thoát rồi, nhưng còn đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ? Ban đầu thứ Offroad muốn chính là tùy tiện tìm một gia đình bình thường, cho dù gửi vào viện trẻ mồ côi cũng không sao, thái độ hết sức tùy ý giống như xử lý một chú chó con hay mèo con. Nhưng khi nhìn thấy những đứa trẻ khác, lại nhớ tới bản thân mình hồi còn nhỏ, cuối cùng vẫn cảm thấy áy náy bất an.
Offroad đau lòng cho đứa con chưa kịp chào đời của cô mình, nhưng lại không nghĩ tới, Offroad làm như vậy, có phải sẽ dưỡng ra thêm một Offroad khác nữa hay không.
Ba rưỡi chiều, Pun cầm mấy xấp tư liệu về tới nhà.
Trước tiên anh chào hỏi qua Offroad, còn vui tươi hớn hở mà khen khí sắc của Offroad không tồi. Bác Corn bưng trà tới cho anh, anh nói cảm ơn, sau đó mới nhờ bác Corn gọi Daou dậy.
Bác Corn nhìn đồng hồ, Daou mới chỉ ngủ được hơn 2 giờ, ông cau mày hỏi: “Việc gấp lắm à?”
Dưới mắt Pun cũng có quầng thâm đen hẳn là vì nghỉ ngơi không tốt, kiên nhẫn giải thích nói: “Bốn giờ có một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài.”
Bác Corn đau lòng cho Daou, họp liên tục, nhất định phải chạy đi chạy về giữa bệnh viện và công ty, hai ngày nay cũng không được nghỉ ở nhà, ông không nhịn được thì thào một câu: “Không còn ai khác có thể mở cuộc họp này sao?”
Pun cười cười đưa tay sờ mũi, Ryan của tập đoàn Morgan, quả thật là không có đối tượng nào thích hợp thay thế vị trí của Daou để mở cuộc họp với lão nhân gia này.
Hai người bọn họ đứng nói chuyện cách Offroad vài bước, cuốn sách trên tay Offroad nửa ngày vẫn không lật nổi một trang, chờ đến lúc bác Corn không tình nguyện mà đi đến cầu thang, chân còn chưa bước lên đã nghe Offroad nói: “Chờ đã.”
Tầm mắt của bác Corn và Pun đều dồn lên người của Offroad.
Offroad cúi đầu, ngón tay ấn trang sách đã trắng bệch, trong lòng có một giọng nói lạnh như băng hỏi, mày là cái thá gì? Liên quan gì tới mày đâu? Nhưng trong đầu đều là hình ảnh lúc giữa trưa, khi Daou nói chuyện với Offroad bộ dáng đã mệt mỏi đến mơ màng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng vẫn là luyến tiếc. Offroad khép quyển sách lại nâng mắt lên, đưa tay về phía Pun.
Pun ngơ ngẩn, Offroad hỏi: “Tôi có thể xem không?”
Lúc này Pun mới có phản ứng lại, luống cuống tay chân mà đưa tài liệu tới trước mặt Offroad, liên thanh nói: “Có thể có thể.” Lần đầu tiên bọn họ hợp tác với Ryan chính Offroad là người đã mở lời. Lão nhân này đối với Offroad thật sự rất thưởng thức, cả ngày tính toán đến chuyện muốn đào người đi, còn trả một mức lương cao đến dọa người, Offroad vẫn không dao động, ngược lại Ryan càng đánh giá cao Offroad hơn nữa. Sau đó Offroad rời đi, Daou trực tiếp hợp tác với ông ấy, ông ấy vẫn bất mãn hồi lâu.
Pun nói sơ qua tình huống cho Offroad nắm bắt, nói đến một nửa, lại nói đến một ít tư liệu trung tâm. Anh ngừng lại: “Chúng ta đến phòng làm việc rồi nói.”
Offroad cau mày, phòng làm việc của Daou phải có dấu vân tay mới có thể mở khóa, trước kia là bởi vì công việc nên Offroad và Daou vẫn luôn xài chung, bây giờ làm sao đi vào đây?
Pun nhìn thấy băn khoăn của Offroad, thấp giọng nói: “Nơi đó chỉ xác nhận dấu vân tay của cậu và Daou thôi, vẫn chưa từng thay đổi.”
Offroad sửng sốt, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đứng dậy đi vào phòng làm việc cùng với Pun.
*
Jack lìa trần vào một ngày trước đêm giao thừa, Saechua phải đón một năm mới hết sức thảm đạm.
Trước kia Daou vẫn luôn dùng Offroad như công cụ để làm việc, nhưng hiện tại hắn không muốn để Offroad phải xen vào những chuyện này, đã mấy ngày liền hắn chưa về nhà, cũng không cho những người khác nói với Offroad bất kì điều gì.
Sau khi tang lễ kết thúc, những vị khách quan trọng mà Daou đón tiếp đã cáo từ ra về. Hắn cùng với mấy chú bác trong gia tộc bàn bạc một số chuyện làm ăn, lại chia tay với mấy trưởng bối từ xa tới, sau đó đã đem người của mình rời đi.
Sau khi ra khỏi sảnh lớn, tài xế đã đậu xe chờ sẵn ở đằng xa. Ven đường có một người phụ nữ mặc đồ đen, cài trước ngực bông hoa trắng, vừa nhìn thấy Daou đã bước lên chào hỏi, miệng vừa mới nói đã bị Pun đưa tay ngăn lại.
Bước chân của Daou vẫn không ngừng, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho người phụ nữ này, những người bên cạnh cũng vội vàng đi theo hắn.
Pun nhìn thấy đám người đi xa, mới khẽ thở dài nói: "Cô Seon, hà tất gì phải như vậy?"
Đôi mắt Seon đỏ ửng nói: "Daou thật sự tuyệt tình đến vậy sao?"
Pun nhìn cô ta trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Anh từng có ấn tượng rất tốt với hai chị em của Ploychanapol, đặc biệt là Sangtai bộ dáng vô hại, thiện lương, dịu dàng, chu đáo... Giống như một chú thỏ trắng bé nhỏ, thế nhưng chính con thỏ trắng bé nhỏ này lại ghi âm, chụp lén... Chuyện bỉ ổi vô sỉ gì cũng dám làm.
Pun cảm thấy thật kinh tởm khi biết tin cậu ta là người đã đưa ảnh s*x của Air đến cho cánh báo chí nhằm kích động Offroad, khi anh mở miệng không nhịn được mang theo vài phần trào phúng: "Đã rất lưu tình rồi khun Seon."
Seon gắt gao cắn môi dưới, tức giận đến mức cả người run lên bần bật. Lưu tình? Sau khi Daou điều tra Sangtai, hắn không nói nhiều thêm một câu, trước sự chứng kiến của những người ở Saechua, hắn đem những chuyện mà Sangtai đã làm lần lượt từng chuyện một đưa tới trước mặt cha mẹ của cô ta. Sau đó nói với hai ông bà rằng xin bọn họ hãy quản con trai của mình cho tốt, một khi Sangtai về nước, hắn sẽ đưa những chứng cứ theo dõi, ghi âm, chụp lén này tố cáo.
Quả thực là khiến cho Ploychanapol của bọn họ mất hết mặt mũi.
Sau khi về nhà, nếu như không có mẹ cô ta ngăn cản, ba của cô ta suýt chút nữa đã đánh chết Sangtai. Đến bây giờ Sangtai vẫn đang bị giam lỏng, đừng nói là trở về nước, ngay cả cửa nhà cậu ta cũng không được phép bước ra.
Seon không thể hiểu, ghi âm chụp lén đó thì đã sao? So với những gì lúc trước Offroad uy hϊếp quả thực chỉ là chút chuyện vặt không đáng kể.
Huống hồ bọn họ cũng đâu thật sự gây ra bất lợi gì đối với Daou đúng không? Tại sao lại phải nháo đến mức này? Cô ta vẫn luôn muốn tìm Daou để nói chuyện, nhưng mà Daou không chịu gặp mặt, cô ta không còn cách nào khác, lúc này mới chờ sẵn ở đây đợi người. Nhưng xem ra hiện tại, Daou không màng đến chút tình xưa nghĩa cũ nữa rồi.
Mấy ngày nay Pun bận đến mức chân không chạm đất, thật vất vả mới kết thúc mọi việc, bây giờ anh chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi bồi bổ cho bản thân, hoàn toàn không có tâm tình để đối phó với cô ta, chỉ nói: "Khun Seon, nếu cô đây thực sự là vì tốt cho Sangtai, tôi xin cô hãy khuyên cậu ta, đừng để cậu ta về nước." Anh đã xoay người rời đi, chân mới động, nghĩ nghĩ một chút lại quay đầu để lại một câu cảnh cáo: "Cô biết khun Pittaya không phải là người thích nói đùa."
Lúc ấy sau khi Daou biết bệnh tình của Offroad, theo lời của Nine nói đã tra ra được đoạn ghi âm của Pern, lại tra ra được Sangtai. Nếu không phải vì cái nhà này còn có mấy trưởng bối cưỡng chế, có thể nói chuyện được với hắn, Sangtai đã sớm bị tống cổ vào trại tâm thần rồi.
Pun cũng hết sức bất đắc dĩ, có một vài người nhìn thấy Offroad cho dù "quậy" với Daou như thế nào cũng bình yên vô sự, liền đem bản thân mình biến thành Offroad.
Khi anh trở lại xe, Daou đã nhắm mắt nghỉ ngơi, xe khởi động hắn hỏi: "Nói cái gì?"
Pun duỗi tay ăn ngay nói thật: "Nói cậu tuyệt tình."
Daou khẽ cười mở mắt ra nhưng trong mắt lại không có chút ý cười: "Anh cho người để mắt tới cô ta đi."
Pun thầm rùng mình, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi."
Daou lại hỏi tiếp: "Đã liên hệ với khun Run chưa?"
Run là một chuyên gia giải phẫu thần kinh nổi tiếng trên thế giới, có nghiên cứu rất sâu về bệnh u não, sau khi Daou đón Offroad trở về đã bắt đầu liên hệ với ông ấy.
"Khun Run đang tổ chức một hội nghị báo cáo ở nước ngoài, ước chừng đầu năm sau mới có thể trở về, những kết quả kiểm tra lúc trước tôi đã gửi cho ông ấy xem qua." Pun thấp giọng nói, "Vấn đề chính vẫn là nhanh chóng cho Offroad nhập viện."
Daou quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, Pun không dám nói lời nào, qua hồi lâu mới nghe Daou nói: "Đối với Offroad tôi quả thực không có biện pháp nào cả." Có thể nghe ra được sự bất lực trong lời nói của Daou.
"Ví như chuyện ở công ty, tôi không cho người ta làm, người ta nói tôi đề phòng, còn tôi để cho người ta làm, người ta lại nói tôi lợi dụng." Daou lắc đầu, vừa giận vừa buồn cười, "Anh nói xem tôi phải làm sao với người này đây?"
Daou sao có thể không biết hiện tại Offroad phải nhanh chóng nằm viện, nhưng mà hắn dám ép buộc Offroad sao? Offroad hiện tại chính là một cái cây lớn lên trong tim hắn, cắm rễ vào sâu trong máu thịt của hắn, chỉ cần hắn chạm nhẹ một chút nhất định sẽ đau đớn không thôi, làm sao còn dám đối xử với Offroad như trước đây được nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro