Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67

Động tác của Daou lưu loát mang hai chiếc tất vào cho Offroad, lại xỏ cho Offroad đôi dép bông mới đặt chân Offroad lên sàn nhà. Sau đó thì đi rửa tay rồi tiếp tục ngồi xuống đối diện với Offroad.

Offroad cảm thấy gót chân mình đã mất cảm giác, toàn bộ nửa thân dưới đã cứng đờ, vừa mở miệng giọng nói như bị đông lại: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

Daou cố chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến, mệt mỏi quá mức nên không nghe rõ lời của Offroad nói, cho là Offroad thấy hắn phiền phức, vậy nên hắn liền đứng lên đáp: “Em ăn thêm chút đi, anh sẽ không quấy rầy em, anh ra ghế sô-pha ngồi.”

Nói xong cũng không đợi Offroad trả lời hắn đã đi vào phòng khách.

Không lâu sau bác Corn đã đi tới, thấy Offroad hôm nay ăn nhiều hơn so với mọi ngày, trên mặt ông lộ rõ vẻ vui mừng: “Thiếu gia đã hai ngày không ngủ rồi, khun Kantapon đến khuyên nhủ thiếu gia một chút đi.”

Offroad đặt mạnh cái bát xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng đi tới phòng khách nhìn thấy Daou đang ngồi trên ghế sô-pha, khuỷu tay dựa vào đệm chống đầu, đôi mắt nhắm lại, cũng không biết có phải đã ngủ rồi hay không. Offroad đang chuẩn bị kêu thì thấy hắn tỉnh lại.

“Ăn xong rồi?” Daou ngây ngốc hỏi, đôi mắt vì không được nghỉ ngơi tốt đã hằn lên tơ máu. Offroad không để ý tới hắn, hắn lại tự mình đứng dậy lẩm bẩm một câu: “Vậy thì uống thuốc thôi.”

Thuốc trên bàn trà đã được phân loại xong, bên cạnh còn có một ly nước nóng là vừa rồi Daou mới rót. Hắn đưa tay sờ vào cái ly kiểm tra nhiệt độ của nước, lại để thêm một lúc cho nước nguội bớt, Daou một tay cầm ly nước một tay cầm thuốc đưa tới trước mặt Offroad.

Offroad yên lặng đối diện với hắn, Daou nghi hoặc “hửm” một tiếng, vẻ mặt dịu dàng đến cực hạn.

Offroad tránh đi tầm mắt của Daou, cầm ly nước uống thuốc, thấy hắn vẫn còn ngồi lại ghế sô-pha, cau mày nói: “Đi lên giường ngủ.”

Daou biết Offroad có thói quen ăn cơm xong sẽ ngồi đọc sách ở một góc trong phòng khách, nơi có thể nhìn thấy toàn bộ hoa viên bên ngoài, liền nói: “Anh muốn ở bên em thêm một chút.”

Trong lòng Offroad bực bội. Bây giờ đầu óc của người này hồ đồ rồi phải không, có khả năng không biết chính mình rốt cuộc đang nói cái gì. Trước kia bọn họ có thể không ăn không ngủ mấy ngày, đó là lúc mới hơn hai mươi tuổi. Hiện tại người đã hơn ba mươi, hai ngày không ngủ còn có thể chịu được sao? Offroad liền đá nhẹ vào chân hắn nói: “Đứng dậy.”

Daou nhìn thấy Offroad lại sắp giận, chỉ đành đứng lên. Offroad túm chặt cái tay không bị thương của hắn kéo người đi lên lầu. Daou vừa rồi mới rửa tay vẫn còn chưa bôi lại thuốc, Offroad vẻ mặt không hề kiên nhẫn mà đi bôi thuốc cho hắn, sau đó mặc kệ để cho hắn ngồi bên mép giường. Offroad lại đến ngồi bên chiếc bàn tròn gần ban công nơi mà người nằm ở trên giường chỉ cần nâng mí mắt lên là có thể thấy.

Daou ngẩn ra hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần khóe miệng hiện lên ý cười, hắn lên giường ngủ còn Offroad thì ở bên kia. Chỉ là vừa rồi cháo bị đổ lên giường, hết thảy đồ dùng đều được thay mới, chăn gối cũng không còn lưu lại hơi thở của Offroad, hắn lại cau mày bất mãn.

Trong phòng không bật đèn, rèm bên giường đóng lại nhìn có chút mờ mịt. Nơi Offroad ngồi vẫn có ánh sáng, nhưng Offroad không làm gì cả, chỉ yên lặng khoanh tay trước ngực mà ngồi đó, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ánh mắt Daou lại đặt trên người Offroad, mỉm cười thầm nghĩ quả nhiên dù có biểu hiện chán ghét phản kháng như thế nào, Offroad vẫn sẽ để tâm đến hắn vẫn sẽ vì hắn mà nhượng bộ. Giữa hai người bọn họ người nắm phần thắng vĩnh viễn luôn là hắn.

Chỉ là ánh mắt lưu luyến nhìn ngắm khuôn mặt người nọ một lúc lâu, vẻ mặt của đối phương vẫn bình tĩnh không hề có chút dao động, tâm tình vui vẻ của hắn thoáng chốc đã biến mất sạch sẽ.

Offroad yêu hắn nhưng tình yêu này chứa đầy sự bất lực cùng ghét bỏ bản thân, thế nên Offroad bức chính mình đi vào đường cùng, một chút ý muốn sống sót cũng không có. Loại tình yêu này, có gì hay ho đáng để hắn phải hạnh phúc hay tự hào?

“Road.” Daou thì thầm gọi.

Offroad không quay đầu lại, vẫn duy trì dáng ngồi ban nãy, tự hồ như Offroad chỉ là một pho tượng không hề có sinh mệnh.

Daou nhìn Offroad thật lâu, lâu đến nỗi cuối cùng không chịu đựng được nữa mới chậm rãi khép mi mắt lại. Nhưng mà trước khi vào giấc mộng, có những lời hắn vẫn luôn giấu trong lòng không hề dám nói, hắn cảm thấy hiện tại mình vẫn chưa có tư cách nói ra những lời này.

“Road, anh yêu em.”

Lời Daou vừa dứt, Offroad không dám cử động, sửng sốt một hồi lâu, xác định câu nói vừa rồi không phải là do mình phỏng đoán, mới từ từ hồi phục lại tinh thần.

Không trách Offroad lại thất thố như vậy, Offroad trước kia nghĩ tới tình huống tốt nhất cùng lắm chính là Daou không chán ghét mình, thu lại hết mọi tình cảm, hai người yên phận sống hết kiếp này. Offroad trước nay chưa từng nghĩ Daou sẽ yêu mình, cũng không nghĩ bản thân mình xứng đáng có được một tình yêu như vậy.

Offroad cảm thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó.

Ở một góc nào đó dùng ánh mắt âm độc trước lúc sắp chết nhìn chằm chằm vào Offroad, thời thời khắc khắc đi theo Offroad, nhắc nhở trên tay Offroad đã nhuốm đầy máu tươi, lưng mang tội nghiệt, còn có những người đã mất đi…. Mỗi ngày đều khiến Offroad không được sống bình an.

Cho nên vào lúc Offroad không thể chịu đựng được nữa, vào lúc sợ hãi đến tận cùng, Offroad cũng sẽ sụp đổ, Offroad cũng muốn được tựa vào người khác, muốn được nấp sau lưng ai đó, để cho người nọ ở bên ngoài chắn gió mưa giông bão cho mình. Bất quá là bởi vì chưa từng có người như vậy tồn tại, bởi vì... Người nguyện ý bảo hộ cho Offroad đều đã đi xa mất rồi, Offroad mới phải bất đắc dĩ mà đứng ra tự mình che chắn cho bản thân mình.

Daou nói yêu Offroad? Khóe miệng Offroad nở một nụ cười châm chọc, nhưng đôi mắt lại có chút ửng đỏ.

Người này sao có thể nói ra được từ “yêu” khi trước đó chính miệng hắn nói muốn Offroad phải “chết”? Bọn họ quen nhau mười bảy năm, vào lúc Offroad đánh đổi sinh mạng của mình để cứu hắn hắn lại không một chút động lòng, tại sao cố tình ở thời điểm này, biết Offroad không còn sống được thêm bao lâu nữa lại đem lòng yêu Offroad vậy?

Offroad ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào ban công.

Lúc này Offroad đang ngồi trong phòng, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, cả thế giới vừa yên tĩnh lại cô đơn. Offroad giống như có thể thông qua cái cửa sổ đó nhìn về một mảng kí ức kia, có một Offroad bị bóng đêm bao phủ, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, băng gạc trên tay đẫm máu, ngồi đếm từng tàn thuốc đã cháy dở với khuôn mặt lạnh lẽo, Offroad vẫn cố chấp chờ Daou trở về.

Chờ đợi cả một đêm dài, cuối cùng thứ chờ được chính là Daou ôm Sangtai trong ngực đem vào nhà.

Offroad không có cách nào để diễn tả tâm trạng lúc đó của mình, cảm thấy thẹn? Khổ sở? Hay là ghen ghét? Hình như tất cả đều không phải, nếu như phải so sánh thì chính là một người đã bị Krom và Air hủy hoại như Offroad, thật vất vả mới có thể chắp vá lại bản thân, một lần nữa đã bị người ta đánh cho vỡ vụn.

Offroad vẫn còn nhớ rất rõ lần đó trước khi đi công tác, Daou nói sau khi trở về sẽ cùng nhau nói chuyện.

Nhưng mà nói chuyện gì... Trong lòng bọn họ đều biết rất rõ ràng.

Nếu không phải vì lần đó Offroad ngất xỉu ở nghĩa trang thêm một hồi bệnh nặng, Dunk lại đột ngột xảy ra chuyện phá hủy hết mọi kế hoạch đã định sẵn, Offroad cùng với Daou đã sớm là hai người xa lạ.

Offroad nghĩ về quá khứ, buồn bực trong ánh mắt chậm rãi tiêu tan.

Offroad thừa nhận Offroad vẫn còn yêu Daou, chỉ cần Daou đối xử tốt hơn một chút, liền động tâm không dứt.

Nhưng chung quy Offroad vẫn không thể biến mình thành một con chó được.

Offroad trước nay vẫn luôn là người không biết đến đồ vật tốt hay xấu, nếu muốn, tự mình đi giành lấy, thật sự không lấy được thì dứt khoát không cần. Giống như hồi còn nhỏ, muốn thân cận với Air sau khi bị Air đá văng ra, từ đó về sau sẽ không tới gần bà ta nửa bước. Thứ tình cảm gọi là bố thí, thương hại hay đồng tình này cho dù là lúc Offroad sắp chết, một chút cũng sẽ không nhận.

Offroad không ngồi lại lâu, chờ đến lúc Offroad xuống lầu đã thấy bác Corn ngồi bên cạnh điện thoại thở dài một hơi khuôn mặt toàn là vẻ u sầu.

Thật không nghĩ tới Offroad lại xuống nhanh như vậy, bác Corn nhìn thấy có chút giật mình.

Offroad sợ ông ấy lo lắng, chỉ đơn giản nói mấy từ: “Anh ấy ngủ rồi.”

Bác Corn không khỏi cười nói: “Đã lớn tướng như vậy, vẫn còn muốn cậu dỗ cho ngủ. Cậu cũng đừng trách thiếu gia, thiếu gia cũng là...” Bác Corn vốn dĩ muốn nói với Offroad rằng mấy ngày nay Daou ở bên ngoài không ổn đến mức nào, nhưng lại nhớ đến quá khứ của Offroad, ông liền dừng câu chuyện, chỉ nói: “Khun Jack... Chắc cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.” Ông mới vừa gọi điện thoại hỏi thăm một chút, bên đó nói hiện tại người đã mất đi ý thức, chỉ còn lại chút hơi tàn. Trừ việc bên đó ông cũng vừa mới nhận được hai cuộc điện thoại, lại có thêm hai ông bạn già đã đi trước ông một bước rồi.

Bác Corn nhìn ra ngoài cửa sổ không khỏi thở dài, trận tuyết lớn này còn muốn mang đi bao nhiêu người nữa đây?

Offroad đi đến bên cạnh ông ấy, nhẹ giọng nói: “Nén bi thương.”

Bác Corn gật gật đầu, lại nói: “Chờ sang năm, tôi không thể chăm sóc cho các cậu được nữa rồi. Nhân lúc bộ xương già này còn có thể cử động, tôi muốn về thăm quê, nếu không...” Bác Corn dừng một chút lại nói, “Về sau cũng chỉ có thể nói lời tạm biệt quê hương thông qua bức ảnh trong đám tang của chính mình.”

Offroad hỏi: “Daou biết không?”

Bác Corn hiểu Offroad đang lo lắng cái gì, vội nói: “Tôi đã nói qua với thiếu gia rồi, thiếu gia cũng đã giúp tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”

Offroad “ừ” một tiếng cũng thoáng yên tâm.

Bác Corn nhìn Offroad, ưu tư trong lòng ông càng trĩu nặng, mấy ông già như bọn ông nếu ra đi cũng chỉ có thể nói là dưa chín cuống rụng, nhưng Offroad... Thì tính làm sao đây? Ông cũng không dám khuyên, Offroad là một người rất có chủ ý, nói nhiều lời quá lại thành ra phản tác dụng, ông chỉ nói: “Ở quê của tôi có một món bánh rất ngon, được đánh bằng gạo nếp, nướng than, bên trong đường tan chảy mùi rất thơm khi còn nhỏ tôi đặc biệt yêu thích. Chờ lúc tôi trở lại, cũng đem cho cậu một ít nếm thử có được không?”

Offroad nhìn ánh mắt mong chờ của ông lão, yên lặng một hồi, qua một lúc lâu sau, hơi dời đi ánh mắt, trả lời: “Được.”

Nói chuyện với bác Corn xong Offroad bước đến ngồi bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, dùng máy tính gửi đi vài cái email. Nhìn lại thời gian, lại tắt giao diện đi, không được mấy giây liền nhận được một cuộc gọi video tới.

Offroad bấm nút đồng ý, trên màn hình lập tức xuất hiện hai khuôn mặt trẻ con, đôi mắt tròn xoe lấp lánh tò mò nhìn Offroad. Đứa bé bên trái thì Offroad có quen biết tên là Kapi. Nhóc bên phải thoạt nhìn lại bé hơn vài tuổi, vô cùng đáng yêu, trước kia Offroad cũng đã từng xem qua ảnh chụp, là Thee con trai của Pond.

“Nè hai đứa con đừng có nhìn gần như vậy.” Offroad nghe được giọng nói của Phuwin, mãi đến lúc Kapi bị Talay kéo ra xa một chút, Offroad mới có thể nhìn thấy gương mặt của Phuwin.

Nhóc con còn lại vẫn chắn trước màn hình, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Offroad, Phuwin đưa tay muốn ôm nhóc xuống, nhóc liền vặn vẹo hét lớn: “Không, không, không!”

Phuwin dở khóc dở cười, giải thích với Offroad: “Muốn tôi dẫn ra ngoài chơi, giận rồi.”

Offroad nhìn khuôn mặt có vài phần giống với Pond kia tức giận phập phồng hai má giống như con cá nóc nhỏ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Đang muốn đề nghị bọn họ gọi video vào lúc khác, để cho Phuwin đưa bé con đi chơi trước, liền nhìn thấy hình ảnh Pond ở phía sau lập tức đi tới, không nói lời nào bế Thee lên.

Thee vốn còn đang muốn quậy, quay đầu một cái nhìn thấy người đến là Pond, nhóc con giống như bị điểm huyệt cử động cũng không dám, bộ mặt ủy khuất, đôi mắt trông mong nhìn về phía Phuwin đang cách nhóc ngày càng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro