Chương 63
Mấy ngày sau Offroad mới thỉnh thoảng tỉnh lại vài lần, mỗi lần đều rất ngắn ngủi. Có một lần trong cơn mê nói sảng, Dunk nhẹ nhàng vuốt ngực cho Offroad, lại nghe Offroad thấp giọng nói.
"Daou, Daou."
Dunk ngơ ngẩn, hai mắt từ từ đỏ lên.
Đến lúc bệnh tình của Offroad đã thực sự ổn định trở lại, lần đầu tiên Offroad tỉnh táo hoàn toàn, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng, đôi mắt sưng đỏ giống như bị người ta đánh của Dunk, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Sao lần nào bị bệnh cứ mở mắt ra là sẽ thấy cái hình ảnh này vậy, Offroad nhìn đến chán luôn rồi. Nhưng mà nghĩ lại thì nếu như không có Dunk, có thể Offroad đã chết ở một xó nào đó mà không ai hay biết.
Offroad biết đứa nhỏ này chắc chắn là đã bị dọa không ít, lại theo bản năng trấn an nói: "Chú không sao."
Lời vừa nói xong, đối phương lại đột nhiên nhảy dựng hét lên: "Chú đừng nói là chú không có sao nữa đi! Luôn luôn vẫn là mấy lời không có sao không có việc gì! Vậy thì khi nào mới gọi là có việc gì!"
Đây là lần đầu tiên Offroad bị Dunk to tiếng, Offroad ngơ ngác nhìn cậu, có chút không phản ứng kịp.
Dunk lại không nhịn được bật khóc: "Chú Offroad nếu chú đã bị bệnh, tại sao lại còn muốn gạt con chứ? Nếu có một ngày chú ngã xuống trước mặt con, sau đó không tỉnh lại nữa, chú có nghĩ tới con sẽ như thế nào không hả?"
Offroad im lặng, lúc này mới hiểu thì ra là Dunk đã biết chuyện Offroad mắc bệnh. Offroad muốn ngồi dậy, thế nhưng trên người lại không có chút sức lực.
Dunk thấy ý định của Offroad, cậu hít hít mũi bước tới dìu Offroad dậy.
"Xin lỗi, đã để con phải lo lắng rồi." Offroad thở dài nói, "Dunk, đối với một số người thì sống cũng không nhất định là chuyện tốt, mà chết đi cũng không hẳn đã là chuyện xấu." Offroad dừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi, "Con có hiểu không?"
Dunk khóc lóc dùng sức lắc đầu.
Cậu không hiểu, một chút cũng không hiểu, cậu chỉ biết chỉ cần người chết đi thì chẳng còn lại gì cả. Nhưng cậu cũng thừa biết con người của Offroad có bao nhiêu cố chấp, chưa từng có ai có thể thay đổi được quyết định của Offroad.
Lần đầu tiên Dunk cảm thấy thương tâm và tuyệt vọng tới như vậy.
Sau lần đó hai người không ai nhắc lại chuyện này nữa, Dunk cũng ít nói hơn, trên mặt cũng không còn tươi cười như trước.
Offroad nhìn thấy sự thay đổi của cậu, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Sáng sớm hôm nay di động của Offroad đã vang lên.
Offroad vẫn đang ngủ, Dunk nhìn thấy tên "Pond" hiển thị trên màn hình cuộc gọi, vội vàng cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
Pond biết Offroad vẫn còn bệnh, nên khi nghe thấy giọng của Dunk cũng không bất ngờ lắm, chỉ nói với cậu rằng Daou đã tra được chỗ của bọn họ. Hắn ra tay ngăn cản suốt mấy tháng nay, bây giờ cũng không ngăn được nữa, cách duy nhất bây giờ là bọn họ phải lập tức rời đi, có lẽ vẫn sẽ còn đường cứu vãn.
Dunk im lặng một lúc mới nói: "Khun Naravit, hiện tại chúng tôi không thể rời đi."
"Cậu không cần thương lượng với Offroad sao?"
"Không cần, khoảng thời gian này đã vất vả cho ngài phải lo lắng rồi."
Ngắt điện thoại, Dunk chậm rãi bước đi trên hành lang.
Cậu không phải là một người thông minh, cho nên không biết quyết định này của mình là đúng hay sai. Nhưng mà bọn cậu với Pond không thân cũng chẳng quen, thật sự không nên tiếp tục làm phiền đối phương.
Ngoài ra, chú Offroad của cậu trong lúc ngủ mơ vẫn còn gọi tên Daou, làm cho cậu càng thêm khẳng định, nếu như trên thế giới này còn có một người có thể cứu sống chú Offroad của cậu.
Thì chỉ có thể là người này.
Nếu như, nếu như là cậu phán đoán sai lầm gây tổn thương cho chú Offroad của cậu, cậu sẽ trả giá bằng chính sinh mạng của mình.
Buổi chiều chờ cho Offroad uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi, Dunk liền rời khỏi phòng bệnh.
Không ngờ cậu vừa mới bước ra khỏi cửa tòa nhà đã có hai người bước tới ngăn cậu lại nói: "Xin lỗi khun, tạm thời anh không thể rời khỏi bệnh viện."
Dunk mất một lúc lâu mới kịp phản ứng lại: "Các người... Là người của Saechua?"
Hai người kia không nói chuyện, xem như đã ngầm thừa nhận.
Dunk không ngờ bọn họ lại tới nhanh như vậy, không ngờ cậu và chú Offroad của mình lại bị người ta theo dõi. Cậu biết những người này sẽ không nói gì thêm, cũng không muốn hỏi nữa, cố chấp mà đứng chờ dưới lầu.
Thời tiết thật sự quá lạnh, cậu mặc không ít nhưng vẫn bị lạnh đến mũi đỏ bừng. Hai người kia không khuyên được cậu, lại không dám động tay kéo người vào trong, chỉ có thể đưa cậu vào trong một góc, tận lực giúp cậu che chắn từng đợt gió lạnh buốt.
Đợi được một lúc thì có một chiếc xe hơi màu đen từ đằng xa chạy tới, Dunk thấy phản ứng của hai người này liền biết người đã đến. Cậu kéo hai người này qua bước về phía trước, chiếc xe còn chưa kịp dừng hẳn, cửa xe đã bị đẩy ra có một người từ trên xe bước xuống.
Dunk nhìn thấy đối phương thoáng chốc mặt đã trắng bệch, xoay người muốn chạy vào trong.
"Dunk!" Người nọ lớn tiếng gọi tên của cậu.
Trong đầu Dunk loạn thành một đống, nghĩ cách nào cũng không nghĩ tới Joong tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Cậu vốn dĩ đã không thể chạy được, hoảng loạn đến mức đường cũng không nhìn, chưa chạy được mấy bước đã vấp ngã nằm trên mặt đất.
Joong rất nhanh đã đuổi theo đỡ cậu dậy, gấp giọng nói: "Em chạy cái gì! Có ngã trúng đâu không? Nhanh cho anh xem!"
Dunk dùng sức cúi thấp đầu, trốn tránh không để cho Joong nhìn thấy mặt của mình. Joong nâng cằm cậu lên, cậu lại dùng tay chắn đi, hoảng loạn mà kêu: "Tôi không phải Dunk! Tôi không phải Dunk! Dunk đã chết rồi!"
Bọn họ ở bên này loạn thành một đống, ở bên kia, Daou và Pun cũng xuống xe đi vào bệnh viện.
Vóc người Daou cao lớn, lại mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo một cảm giác áp bức nặng nề. Vừa tiến vào, gần như tất cả mọi người đều lén đánh giá hắn.
"Tầng mấy?" Daou hỏi.
Hai người canh giữ ngoài bệnh viện kia vội vàng nói rõ số tầng cùng với số phòng.
Daou nghe thấy tầng lầu không cao, thang máy cũng không kịp chờ nữa, bước chân đi lên lầu. Pun tranh thủ thời gian dặn dò hai người kia mấy câu, lập tức đi theo.
Tới trước cửa phòng bệnh của Offroad, đột nhiên Daou dừng bước chân lại, rất lâu vẫn không cử động.
Pun cũng không thúc giục hắn, yên lặng lùi về sau một chút, quyết định chờ ngoài cửa.
Qua một lúc lâu, Daou cuối cùng cũng đẩy cánh cửa ra, chậm rãi đi vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, hắn đi đến trước giường, mới nhìn thấy người trên giường đã ngủ đầu hơi nghiêng một chút.
Đôi mắt lạnh lùng kia đã nhắm chặt, hàng mi rũ xuống để lại một cái bóng mờ ảo, có một vài tia mệt mỏi ẩn hiện giữa hai hàng lông mày, thoạt nhìn yếu ớt lại đáng thương.
Daou đau đến xé lòng, đưa tay vuốt ve đôi gò má gầy guộc xanh xao của người kia, không biết tại sao lại nhớ đến hồi người này còn niên thiếu, ai cũng không để trong mắt, vẻ mặt cao ngạo tận cùng.
Nhưng mà ai đã biến Offroad thành như vậy? Là ai đã tiêu hao quá mức sinh mệnh của Offroad, khiến cho thiếu niên năm nào biến thành bộ dáng ngay cả thở cũng không có sức lực như thế này.
Daou cúi người xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng đặt trán mình lên trán của Offroad, nghẹn ngào gọi: "Road..."
Offroad Kantapon Jindataweephol của anh.
*
Offroad gặp một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ lại mơ về cái ngày Offroad và Daou bị tập kích, hôm đó Offroad bị trúng đạn.
Chỉ là lần này sau khi bị thương Offroad không có lập tức mất đi ý thức, trơ mắt nhìn Daou đi từng bước đến bên cạnh, ngồi xổm xuống lạnh lùng nhìn mình.
Nhìn Offroad đổ máu từng chút một đến chết.
Lúc Offroad mở mắt ra mới phát hiện bản thân đang nằm trong vòng tay của Daou, Offroad đau đến thấu xương.
Offroad tránh nhưng không tránh được, chỉ có thể nghẹn ngào nói: "Anh đừng ôm tôi nữa, anh ôm tôi cả người tôi đều đau."
Daou cứng đờ, không nói gì cả, chỉ đứng dậy đem Offroad đặt lại trên giường.
Offroad nhìn hắn đắp chăn cho mình đàng hoàng, lúc này mới từ trong mơ hoàn hồn lại. Offroad biết đây là Daou của hiện thực, không phải là Daou vừa rồi ở trong mơ nhìn Offroad chết.
Tuy rằng giữa hai người thật sự cũng không có gì khác nhau.
Offroad dựa người vào giường, trên mặt không một chút bối rối. Offroad đã sớm có sự chuẩn bị, nếu Daou muốn tìm Offroad, sớm hay muộn đều sẽ có ngày này. Pond giúp che chắn lâu như vậy đã là may mắn cho Offroad lắm rồi.
Offroad chờ Daou đến chất vấn mình, nào ngờ người này chỉ ngồi bên cạnh mép giường, nhẹ nhàng vén mớ tóc trên mặt Offroad qua một bên, hỏi: "Đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Anh cho người mang tới."
Offroad né tránh bàn tay của hắn, mặt không cảm xúc nói: "Anh muốn làm gì, anh cứ nói thẳng."
Tay Daou dừng lại ở khoảng không, hắn chậm rãi rút tay về, vẻ mặt dịu dàng nói: "Bác sĩ nói em có thể xuất viện, ăn cơm uống thuốc trước rồi chúng ta sẽ đi."
Offroad đã nghe ra được trọng điểm, cau mày hỏi: "Đi?"
Daou vẫn kiên nhẫn nói: "Bây giờ sức khỏe của em không tốt, trước tiên về nhà tĩnh dưỡng một thời gian đã, chờ sang năm..."
"Về nhà?" Offroad không nhịn được cắt ngang lời của hắn nói, "Về nhà nào?" Offroad cảm thấy buồn cười hỏi, "Nhà của anh với Sangtai?"
Daou im lặng một chút mới trả lời: "Đó là nhà của anh và em."
Offroad nghiêng đầu đánh giá hắn: "Daou Pittaya Saechua, tôi phát hiện con người của anh thật sự rất có ý tứ. Lúc Sangtai không khỏe, anh mang Sangtai về chăm sóc, tôi không khỏe, anh cũng muốn đến mang tôi về? Nếu như những nhân tình trước đây của anh đều bị bệnh, có phải anh định sẽ đón bọn họ về hết hay không?" Offroad mỉm cười, phổi lại đau đớn giống như bị lửa đốt, không khỏi ho khan lên, "Tới buổi tối anh còn phải phát thẻ bài?"
Offroad chỉ cần mở miệng thật sự có thể khiến cho người ta đau lòng đến chết, nếu là trước kia, hai người chắc chắn sẽ phải cãi nhau một trận. Thế nhưng Daou lúc này lại để mặc Offroad châm chọc, chỉ lặng lẽ đưa tay lên vuốt nhẹ lưng giúp Offroad thuận khí. Chờ Offroad nói xong, hắn mới nói tiếp lời lúc nãy: "Chờ qua một thời gian, chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra, sau đó sẽ sắp xếp chuyện phẫu thuật."
Offroad nhất thời không cười được nữa, Offroad còn có thể làm phẫu thuật gì đây? Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, cho dù Nine không nói, thì hiện tại Daou muốn điều tra bệnh án của Offroad không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Đột nhiên Offroad cảm thấy rất nhàm chán, nhìn ra ngoài cửa sổ tự mình lẩm bẩm: "Con chó nuôi mười mấy năm chạy mất, vốn dĩ lo lắng loài súc sinh này sẽ ở bên ngoài gây họa cho mình, bây giờ phát hiện con chó này sống không được bao lâu nữa..." Offroad quay đầu hỏi Daou, "Cảm thấy đáng thương sao?"
Daou nghe lời Offroad nói mà cắn chặt răng, quai hàm căng chặt, đương nhiên là đã nhẫn nại tới cực hạn.
"Nhưng nhìn anh, rõ ràng là cảm thấy rất may mắn, lại còn cố làm ra vẻ hối hận..." Ánh mắt của Offroad hơi lạnh đi, "Pittaya, tôi cảm thấy rất ghê tởm."
"Offroad." Giọng nói của Daou run run, hít một hơi thật sâu để khống chế lại cảm xúc của mình, "Anh xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ba năm trước. Chuyện của Sangtai cũng là do anh sai. Chờ em khỏe lại, em muốn như thế nào cũng được. Em chỉ cần chữa khỏi bệnh, sau này em muốn như thế nào anh đều sẽ nghe theo em."
Offroad cười nhạo, Daou nói những lời này một chữ Offroad cũng không tin.
Offroad vén tay áo lên, để lộ cổ tay gầy guộc dường như chỉ cần dùng sức là có thể bẻ gãy: "Tôi đã thành thế này, anh vẫn chưa yên tâm? Rốt cuộc thì anh tìm tôi vì cái gì, anh còn muốn đi vòng vo với tôi? Anh cho rằng..."
"Em đừng nói nữa..." Daou nhìn sang chỗ khác, hắn sợ bản thân mình sẽ bật khóc trước mặt Offroad, đưa tay lên che lại đôi mắt, cổ họng dường như có chút nghẹn ngào: "Em đừng nói nữa... Anh xin em."
Offroad ngơ ngẩn, không phải vì phản ứng của đối phương, mà là vì Offroad đã thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Daou.
Từ trước tới nay Offroad không dám nhìn quá kỹ vào chiếc nhẫn này, cho dù Daou ngồi bên cạnh mình, cũng cố gắng khống chế bản thân không được nhìn vào chiếc nhẫn trên tay hắn.
Giống như bịt tai trộm chuông, không nhìn thấy, thì xem như nó không tồn tại.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ, cảm thấy không thể tin nổi. Đây rõ ràng là chiếc nhẫn lúc trước Offroad đã đưa, Offroad vốn cho rằng nó đã bị Daou vứt đi từ lâu. Nhớ lại lúc đó trong lòng mình có bao nhiêu chờ mong, khi bị phớt lờ có bao nhiêu khổ sở, lại làm cách nào để bản thân giả vờ mạnh mẽ không quan tâm, tất cả Offroad đều nhớ rất rõ.
Nhưng mà tại sao lại muốn mang nó lên? Nếu như nói lúc đó Daou đeo chính là chiếc nhẫn này, chẳng lẽ đối phương đã sớm biết chuyện Offroad bị bệnh? Trong lòng Offroad thầm cười giễu, bệnh của Offroad lại có thể khiến cho Daou xúc động lớn đến như vậy? Có thể khiến cho Daou bố thí chút tình cảm này? Hay là an ủi trước khi Offroad chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro