Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Đang muốn đề nghị mọi người cùng ăn một bữa cơm, có người đã đi đến bên cạnh Pond, thấp giọng nhắc nhở: “Khun Naravit, đến lúc đi rồi.”

Người này có một làn da trắng trẻo, khuôn mặt lạnh lùng, mang một cặp kính có gọng mạ vàng, thoạt nhìn có vẻ khó thân cận. Phuwin vẫn luôn có chút sợ sệt đối với cậu ta, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Vừa mới đến sao lại phải đi rồi?”

Cậu ta không trả lời, Pond đành giải thích nói: “Anh chỉ tạm thời trở về, buổi tối ở công ty còn có cuộc họp, ngày mai lại phải đi. Anh sẽ nhanh chóng xử lý hết mọi việc, lần tới anh về sẽ ở lại với em?”

Phuwin lại không ngốc, rất nhanh đã hiểu được, Pond đây là cố ý chạy một vòng tới đây nhìn cậu ấy. Trong lòng có chút tức giận: “Nếu anh vội thì không cần tới đây đâu. Anh lại như thế, không chịu nghỉ ngơi tốt, vẫn còn có việc gấp phải làm, hơn nữa...”

Pond cười cắt ngang lời của cậu ấy, giọng nói dịu dàng đến cực độ: “Lần sau anh sẽ hỏi ý em trước, em đồng ý anh mới dám đến có được không?”

Phuwin thật không thể chịu được sự dỗ dành này, hai bên tai đều đỏ. Bên cạnh còn có nhiều người như vậy, Pond không để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng Phuwin thì có hơi e ngại. Chỉ gật đầu lung tung, đẩy đẩy Pond nói: “Anh nhanh đi đi, đừng làm trễ việc chính.”

Tính cách của Phuwin rất hướng nội, vẫn luôn không thích thân mật quá mức trước mặt người khác. Vì Pond dành thời gian tới đây, không biết đã làm loạn bao nhiều kế hoạch công việc và lịch trình, cuối cùng ngay cả một cái hôn cũng không hôn được.

Thật ra thì Pond cảm thấy anh trai nói cũng rất đúng, hắn đúng là rất biết cách lăn lộn.

Nhưng mà cũng không có cách nào khác, thật sự là rất nhớ. Cho nên không đến nhìn một cái, hắn căn bản không thể bình tâm được.

Nói tạm biệt với mọi người xong, trước lúc lên xe, Pond lại kéo Phuwin vào trong lòng mình nhẹ nhàng ôm một cái, dặn dò cậu ấy có chuyện gì nhất định phải lập tức liên hệ với mình.

Phuwin sợ Pond lỡ mất việc quan trọng, lên tục gật đầu giục hắn mau lên xe, lúc này Pond mới chịu rời đi.

Phòng bệnh của Phuwin nằm ở trung tâm của viện điều dưỡng, cậu ấy mời Offroad và Dunk cùng lên nghỉ ngơi, cũng tiện đường cho Dunk đến trung tâm phục hồi chức năng.

Mọi người cùng ngau đi lên lầu, Phuwin lại có chút lo lắng không yên. Pond lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy đương nhiên cũng sẽ vì Pond mà lo lắng, dạ dày của Pond không tốt, lại ngày đêm bận rộn, không biết có ăn cơm đúng bữa hay không, có nghỉ ngơi đúng giờ giấc hay không. Cậu nghĩ mãi, cả mày cũng nhíu lại.

Trở về phòng bệnh, đang muốn giới thiệu về hai đứa nhỏ nhà mình. Kết quả khi Talay cởi áo khoác ra để lộ miếng băng gạt trên cổ tay, Phuwin lại bị dọa sợ.

Talay từ nhở đến lớn là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, lần này cho dù bị thương cũng không khóc nháo, người khác hỏi cũng nói không đau. Nhưng lúc này lại nghiêng đầu dựa vào lòng Phuwin làm nũng.

Phuwin đau lòng không kể xiết, hỏi chuyện như thế nào, lúc này Cake mới kể lại với cậu ấy.

Chuyện này cách đây đã hai ngày rồi. Trong lớp có một đứa đầu gấu chơi khăm Talay, lúc xuống cầu thang đã xô ngã con bé, không chỉ bị va đập vào đầu, còn vô tình bị trầy xước một lớp da ở cổ tay. Lúc đó Kapi đang ở phía sau, vừa thấy Talay bị thương, đã đè thằng nhóc kia xuống đất, đánh đến nỗi mặt mũi tên kia đều là máu, thiếu chút nữa thì giáo viên đã không can được.

Pond và Phuwin không có nhà, chuyện này là do ba của Kapi ra mặt xử lý.

Pond sợ Phuwin lo lắng đương nhiên sẽ không lập tức nói với cậu ấy, vừa hay đã đến cuối tuần, nên dứt khoát cho người đưa Talay tới đây. Kapi vẫn luôn là cái đuôi nhỏ theo sau Talay, dù sao thì quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt, nên cũng theo tới đây.

Phuwin nghe xong, nhẹ nhàng sờ cái cục u bé xíu trên đầu Talay. Biết bác sĩ đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì mới an tâm.

Suy nghĩ một hồi lại nới với Kapi: “Kapi, cảm ơn con đã bảo vệ cho Talay. Nhưng nếu sau này gặp phải loại chuyện như vậy, chúng ta nên đi tìm giáo viên trước, để giáo viên đến xử lý có được không?”

Talay ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Kapi, đánh nhau không tốt đâu.”

Kapi lập tức nhìn Phuwin nói lớn: “Con biết rồi chú Phuwin! Sau này con sẽ không đánh nhau nữa.”

Nhưng mà chỉ cần có người dám khi dễ Talay, con nhất định sẽ đánh chết nó. Trong lòng thằng bé lại thầm bổ sung thêm một câu hết sức hợp tình hợp lý.

Phuwin vui vẻ đưa tay lên sờ đầu Kapi, lúc này mới nhìn về phía Offroad và Dunk giới thiệu.

Offroad cũng không hỏi tại sao người Phuwin yêu là nam nhân, lại có thể có con gái, ngược lại Offroad rất có kiên nhẫn mà đi vui đùa với hai đứa nhóc.

Phuwin cũng có hơi ngoài ý muốn, với tình tình của Offroad, cậu vốn còn đang lo lắng Offroad sẽ thấy mấy đứa nhỏ này ồn ào phiền phức. Về phần Dunk, vốn dĩ là vua trẻ con, nếu không phải hiện tại thân thể không tốt, khẳng định cậu đã bắt tụi nhỏ lên đọt cây nhảy nhót rồi.

Không khí trong phòng cũng không tệ.

Sau đó khi cả hai người kia chuẩn bị rời đi, mấy đứa trẻ cũng không có ở bên cạnh nữa, lúc này Phuwin mới tìm được cơ hội, thật áy náy mà nói với Offroad: “Thật xin lỗi, có phải dọa đến mọi người rồi không? Lúc trước không phải là do tôi cố ý lừa gạt mọi người, chỉ là...”

Offroad hiểu được băn khoăn trong lòng cậu ấy, cắt ngang lời, lại nói: “Phuwin, thật ra thì người tôi yêu cũng là một nam nhân.” Thấy bộ dáng giật mình của Phuwin, Offroad lại cười cười nói tiếp: “Chỉ tiếc là, anh ấy không phải người yêu của tôi.”

Lúc đưa Dunk đến trung tâm phục hồi chức năng trời cũng đã tối, khắp nơi trong viện điều dưỡng đã được bật đèn.

Không biết Dunk đang suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới nói: “Chú Offroad con vẫn cảm thấy, cái người tên Pond kia...” Cậu nuốt nuốt nước miếng, “Không phải là một người đơn giản nha.”

Giống như bản năng của động vật, từ trên người Pond, Dunk cảm nhận được hơi thở giống hệt với Daou, là loại cảm giác khiến cho cậu chỉ cần nhìn thấy thì cả da đầu đều tê dại, tay chân cũng luống cuống không biết nên để ở đâu.

Offroad dừng bước, lấy di động ra tìm tên ông nội của Pond, sau đó đưa đến cho Dunk, hờ hững nói: “Đây là ông nội của Pond.”

Dunk trợn mắt há mồm mà nhìn tóm tắt tiểu sử của người kia.

Offroad bị bộ dạng của cậu làm cho bật cười, chỉ là nụ cười kia rất nhanh đã bị gió cuốn đi. Offroad hơi ngẩng đầu lên, nhìn về ngọn núi ở phía xa, khẽ nhắm mắt thở dài: “Hóa ra cũng có lúc mình phải ganh tỵ với người khác.”

“Chú Offroad chú nói cái gì á?” Dunk ngẩng đầu lên nhìn.

Offroad đưa tay vuốt lọn tóc con bị gió thổi dựng lên của Dunk: “Chú nói là hai đứa nhỏ kia thật sự rất đáng yêu.”

“Đúng vậy đúng vậy! Con cũng cảm thấy tụi nhỏ rất đáng yêu! Thật muốn có một đứa con gái ha...”

Offroad bẻ bẻ ngón tay kí vào cậu: “Ngay cả bản thân mình còn chăm không tốt, lại muốn nuôi con gái.”

“Thật đó chú! Nếu con có con rồi, nhất định sẽ đối với nó thật tốt, sẽ không giống với ba của con lúc trước... Thật ra thì mẹ con đối với con cũng khá tốt.”

Offroad tiếp tục đẩy cậu đi: “Không hận bà ta sao?”

“Không hận đâu, bà ấy đi một mình vẫn có thể sống tiếp, nếu còn đưa con theo, có khả năng cả hai người bọn con đều không sống nổi. Bà ấy cũng chỉ là không có cách nào khác.”

“Vậy con có muốn tìm bà ta không?”

Dunk lắc đầu: “Chắc bây giờ bà ấy đã có cuộc sống riêng của mình rồi, con không muốn tới quấy rầy bà ấy.”

Offroad không nói, Dunk lại thở dài một hơi: “Hơn nữa nếu bà ấy gặp lại con, nhất định sẽ đấm ngực dậm chân mà hối hận vì đã vứt bỏ một thằng con đẹp trai như thế này, con cũng thấy buồn á.”

Mặt Offroad không chút cảm xúc: “Đấm, ngực, dậm, chân.”

Dunk im lặng sau đó lại cười ha ha vài tiếng: “Dù sao thì cũng gần như là vậy.”

Cậu lại bị Offroad gõ cho một cái.

Sau khi hai đứa nhỏ tới, chỗ của Phuwin lại trở nên rất náo nhiệt.

Có đôi khi vô tình gặp, cậu ấy thì đi trước, Talay đi theo sau Phuwin, Kapi thì đi sau Talay, Cake và Son lại đi cuối cùng, nhìn giống như một đoàn xe lửa, trông rất buồn cười.

Cuối tuần nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, Offroad và Phuwin ở lại trong phòng cùng nhau nói chuyện, Son đưa Dunk đến trung tâm phục hồi chức năng. Phuwin ho nhẹ mấy tiếng, dùng thuốc xong lại nhìn thấy hai đứa nhỏ ở trong phòng buồn chán, liền cho bọn nhóc mặc áo khoác vào, để cho Cake dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi.

Sau khi bọn họ rời đi căn phòng lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, hai người trò chuyện một hồi, Offroad lại không cố kỵ, chủ động đề cập nói: “Thật ra thì trước kia tôi đã gặp qua Pond, cũng nghe ít nhiều lời đồn về người này, không ngờ lại có thể gặp được mọi người ở chỗ này.”

Phuwin thoáng kinh ngạc, sau đó lại cười nói: “Gặp tôi rồi có phải có chút thất vọng hay không? Có rất nhiều người nói chúng tôi không xứng đôi.” Cậu ấy có một chút ngượng ngùng, “Tôi cũng cảm thấy không xứng, bọn tôi chênh lệch quá lớn.”

Offroad lắc đầu nói: “Lời này cậu đừng để Pond nghe được.”

Phuwin xua xua tay: “Tôi cũng không dám nói, anh ấy lúc giận lên quả thực rất đáng sợ.” Lại thở dài một hơi nói, “Thật ra cũng không phải bởi vì chênh lệch.”

Thấy Offroad nhíu mày bộ dạng có chút khó hiểu, Phuwin lại kể với Offroad chút chuyện của quá khứ.

Nói đến vụ tai nạn xe lần đó, biểu tình của cậu ấy có chút phiền muộn, lại nói ra những lời tận đáy lòng mà trước đây chưa từng dám nói với người khác: “Cho nên tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, có phải chăm sóc cho tôi là vì trách nhiệm và gánh nặng bất đắc dĩ mà anh ấy phải làm.”

Cái này không giống với tự ti, cậu ấy chỉ là sợ Pond bị trói buộc bởi những khuôn khổ đạo đức, vì cậu ấy đã từng cứu mạng Pond cho nên có phải Pond vì thế mà không thể dứt bỏ được hay không.

Cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình đặc biệt hay vĩ đại, cũng không cảm thấy mình xứng đáng để Pond một lòng một dạ yêu mình. Cho dù đến một ngày nào đó, đột nhiên Pond muốn ở bên cạnh người khác, cậu ấy cũng sẽ cảm thấy rất bình thường.

Vì đó là lựa chọn của Pond.

Hiện tại vẫn luôn có rất nhiều người nhìn chăm chằm vào bọn họ, mà cậu ấy lại còn thường xuyên sinh bệnh... Phuwin có đôi lúc cảm thấy mệt mỏi thay cho Pond.

Offroad không nói lời nào, đưa tay lên chậm rãi cởi bỏ ba cúc áo trên chiếc áo sơ mi, lại mở rộng cổ áo, để lộ vết sẹo ở trên ngực, thấy biểu tình khiếp sợ của Phuwin Offroad chỉ nhàn nhạt nói: “Đánh đổi sinh mạng để cứu người mình yêu, loại chuyện này tôi cũng đã từng làm qua. Nhưng mà Phuwin này, tình yêu và lòng tốt không hề giống nhau. Ân tình có thể khống chế, còn tình yêu không thể kiểm soát được. Nếu Pond không yêu cậu, cậu cho rằng hai người có thể đi đến ngày hôm nay sao?”

Phuwin sớm đã đem chuyện của mình ném ra sau đầu, trên mặt đầy vẻ tự trách, hối hận bản thân sao lại nói ra mấy lời đó để khiến cho Offroad phải thương tâm. Cậu ấy nhìn thấy nét bình tĩnh trên mặt Offroad, muốn hỏi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, muốn an ủi lại cảm thấy lời nói quá nông cạn.

Offroad khép cổ áo cài lại khuy.

Offroad cũng không cần an ủi. Nhưng mà ở một nơi xa lạ, đối mặt với một người hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Offroad như Phuwin, ngược lại Offroad có thể buông bỏ phòng bị, thản nhiên đối mặt với vết thương lòng, thậm chí còn nói ra nỗi hoang mang trong lòng mà trước nay vẫn luôn giấu kín.

“Có thể tôi là một kẻ quái vật, không biết làm cách nào để yêu thương một người. Cứ tự cho là mình đã trả giá rất nhiều, nhưng đối phương lại hận mình đến thấu xương.”

“Chỉ xem mình là trách nhiệm và gánh nặng.” Offroad lại cười nói tiếp, “Không ai trên đời có thể hiểu rõ những lời này hơn tôi cả.”

Offroad không nói ra chuyện Daou muốn gϊếŧ mình, có thể sẽ dọa người này mất. Offroad cũng không muốn phàn nàn oán giận, càng không muốn bày ra dáng vẻ cả thế giới đều phải xin lỗi mình, thật sự rất khó coi.

Chỉ là mỗi khi nhớ lại quá khứ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh dáng vẻ tươi cười của Daou lúc nhìn Sangtai vẽ tranh ở nhà kính trồng hoa ngày hôm đó.

Offroad đem cảnh này từng chút một so sánh với bản thân mình, mới ngỡ ngàng phát hiện những năm qua Daou đối với mình có bao nhiêu chán ghét và mất kiên nhẫn.

“Offroad….” Giọng của Phuwin đã khàn đi, cúi đầu không để đối phương thấy đôi mắt đã đỏ ửng của mình, “Cậu không phải quái vật.”

Offroad đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ vào vai Phuwin: “Đừng vì tôi mà đau lòng, đều là chuyện cũ rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro