Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

Khi xuống lầu đã thấy có hai chiếc xe du lịch màu xanh nhạt đậu chờ ngoài cửa, một người đàn ông trung niên đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy Phuwin đến lập tức bắt tay chào hỏi.

Offroad với Dunk đến đây đã lâu, nhưng họ chưa từng đi thăm thú danh lam thắng cảnh trước mắt. Chủ yếu là vì Dunk vẫn còn đang trong quá trình hồi phục, hơn nữa trong đầu Offroad lại còn một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ nên không dám tự mình đưa Dunk ra ngoài. Về phần Phuwin thì vừa mới tới chưa được bao lâu, thời gian ra ngoài gần như không có. Mấy ngày trước trong lúc vô tình đã nhắc tới, hai người liền quyết định cùng nhau ra ngoài tham quan.

Offroad vốn còn tưởng đây chỉ là một chuyến đi bình thường, đến hôm nay mới biết bên phía khu du lịch đã cho xe tới đón, lại còn sắp xếp một hướng dẫn viên đi cùng để thuyết minh. Hơn nữa nếu không phải vì Phuwin từ chối, bọn họ đã đưa thêm mấy quản lý tới nữa.

Phuwin cầm lấy bản đồ, lắng nghe hướng dẫn viên nói về lộ trình mà bọn họ sẽ tham quan, Offroad thấy cậu ấy thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất tập trung, lần đầu tiên trong lòng Offroad có chút tò mò, người này rốt cuộc có địa vị như thế nào.

Về phía khu du lịch vì biết được tình trạng của Dunk, cho nên ghế sau của một trong hai chiếc xe đưa tới đã được gỡ bỏ. Offroad bế Dunk đặt vào chỗ ngồi, trong khi đó Cake cùng Son thì đem xe lăn đặt vào vị trí.

Bọn họ ở bên này làm xong thì Phuwin cũng cầm bản đồ bước tới, nói với Offroad về kế hoạch mà cậu ấy và hướng dẫn viên đã đặt ra, lại hỏi Offroad có muốn thay đổi gì không, Offroad chỉ nói: "Không sao, cứ làm theo sự sắp xếp của cậu là được."

Lúc Offroad quay đầu lại, Dunk đã ngồi ở bên cạnh Son, Son nhìn Offroad cười nói: "Khun Kantapon cứ ngồi ở phía trước đi. Yên tâm, tôi sẽ trông chừng Dunk."

Dunk cũng vội nói: "Chú Offroad đừng lo lắng, con không sao hết á!" Thực ra chuyện này Dunk đã bàn bạc trước với Son. Lúc đi ra ngoài chơi, cậu cũng không muốn Offroad từng giây từng phút đều phải để tâm đến cậu, chú Offroad của cậu vì cậu mà đã lo lắng quá nhiều rồi.

Offroad sao có thể không biết suy nghĩ của cậu chứ, chỉ dặn dò cậu vài câu, cùng với Phuwin lên chiếc xe du lịch phía trước. Cake kiểm tra xác nhận lại một lần nữa, sau đó mới tiến đến ngồi phía sau Phuwin.

Thời tiết hôm nay thực tốt, dù đã vào thu, nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, không cảm thấy được chút se lạnh nào.

Chiếc xe du lịch chậm rãi chạy trên đường nhựa, ra khỏi viện điều dưỡng, rất nhanh đã đến khu thắng cảnh. Hướng dẫn viên ngồi ở hàng ghế phía trước bọn họ, hơi nghiêng thân mình, chỉ vào từng cảnh quan giới thiệu cho Offroad và Phuwin.

Nơi này quá rộng, hôm nay bọn họ chỉ đến thăm những cảnh quan chính, hơn nữa Dunk vẫn còn ngồi xe lăn, cho nên những con đường bằng ván hoặc cầu đá đều không thể đi qua, chỉ có thể chậm rãi đi bộ trên con đường nhựa bằng phẳng.

Offroad có chút băn khoăn, muốn nói với Phuwin không cần bận tâm đến.

Phuwin lại cười nói: "Cho dù các cậu không đi, thì với thể chất hiện tại của tôi cũng không thích hợp để đến những chỗ đó. Tôi còn phải cảm ơn mọi người đã đi dạo với tôi mới đúng."

Lời này nói ra hoàn toàn không nghe thấy chút ân huệ nào trong đó, làm tâm trạng của mọi người cũng thoải mái lên rất nhiều.

Offroad lại có thêm vài phần quý mến đối với Phuwin.

Không cần đi quá xa, họ đã đến một trong những địa điểm tham quan nổi tiếng nhất ở đây.

Màu nước ở đây đặc biệt trong xanh, dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời nó nhìn như một tấm gương màu lam. Bên hồ có những rừng cây cổ thụ, một bên có đắp đập dẫn nước. Điều đáng kinh ngạc nhất chính là, nước trên mặt hồ thì tĩnh lặng, nhưng dưới đáy hồ lại có một dòng nước đang ngầm chảy, từng dòng nước mỏng manh nằm sát cạnh nhau như được sắp đặt sẵn.

Dunk chỉ vào tấm màn nước sắp thành hàng lối kia, cậu thốt lên: "Giống mì sợi quá ha!"

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bật cười, Offroad vỗ nhẹ vào đầu của cậu: "Chỉ nhớ mỗi việc ăn thôi."

Dunk che đầu lại đầy ủy khuất, Phuwin lại nghiêng người qua vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thật ra thì tôi thấy nó cũng giống sợi mì đó chứ."

Mọi người lại tiếp tục đi dạo ở đó một vòng, chụp thêm vài tấm ảnh, sau đó tiếp tục đi xuống.

Địa điểm mà họ đến tiếp theo chính là một hang động dài nhất cả nước, với tổng chiều dài hơn 1.300 mét. Bởi vì phải đi bằng thuyền mà tình huống của Dunk lại có hơi đặc biệt nên mọi người phải đi chuẩn bị một chút.

Bước vào bên trong, phía trên hang động có nhiều thạch nhũ giống như chuông vàng, lại giống như một bức màn đá từ từ mở ra trên sân khấu, các kỳ quan muôn hình vạn trạng, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn nó giống như một bầu trời đêm rực rỡ.

Chỉ có điều nước ở trong động lại sâu không thấy đáy, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng vỗ cánh của những con dơi, có chút đáng sợ.

Dunk ngẩng đầu nhìn đến mệt, hưng phấn mà nhìn xuống mặt nước mặt nước một hồi, lại nơm nớp lo sợ nắm lấy tay Offroad: "Chú Offroad con sợ..."

Offroad trợn tròn mắt: "Con sợ cái gì?"

"Con con con... Con mắc chứng bệnh sợ biển sâu..."

Offroad: "..."

Dunk lại dựa sát vào Offroad nhỏ giọng nói: "Chú Offroad chú nói coi dưới nước có thể có thủy quái hay không... Chỉ cần nó vung đuôi một cái, thuyền của chúng ta sẽ lật..."

Offroad nhìn cậu mà nói không nên lời, Phuwin ở bên cạnh lại nghiêng người nhìn xuống nước nói: "Không biết ở dưới đó có cá không ha? Ăn có ngon không ta? Có thể bắt một con đem về không nhỉ?"

Offroad: "..."

Cuối cùng cũng ra khỏi hang động, chiếc thuyền chậm rãi dừng lại ở cửa của một hang động đá vôi thật lớn.

Hướng dẫn viên du lịch chỉ tay vào một mỏm đá cao ước chừng khoảng 30 mét, nó có hình dạng giống như một thiếu nữ đang hướng lên trời cầu nguyện, rồi kể cho mọi người nghe về một câu chuyện tình vô cùng éo le và cảm động.

Còn nói mọi người có thể cầu nguyện cô ấy, bái một bái, cô ấy nhất định sẽ bảo hộ cho tình yêu của mọi người.

Vừa dứt lời, Phuwin và Dunk vẻ mặt đều vô cùng thành kính mà chấp tay trước ngực nhìn về phía tượng đá, cả Cake và Son cũng chấp tay vái vái. Offroad nhìn bọn họ lại cảm thấy rất buồn cười, hướng dẫn viên thấy bộ dạng không quan tâm của Offroad, khuyên nhủ: "Khun Kantapon cũng có thể thử xem sao, chỉ cần thành tâm ắt sẽ linh nghiệm."

Offroad nở một nụ cười nhàn nhạt: "Không cần đâu, tôi không có gì để cầu cô ấy bảo hộ."

Xuống thuyền, hướng dẫn viên đưa bọn họ đến một nông trại ở trên núi để dùng bữa.

Trong nông trại hoa cỏ cây lá sum suê, vừa yên tĩnh lại vô cùng tao nhã, giống như một thiên đường ở cõi trần gian.

Bọn họ không vội tới phòng ăn cơm, mà trước tiên là đi xung quanh nhìn ngắm. Trong một gian nhà nghỉ để dừng chân, Phuwin mở ba-lô ra, từ bên trong lấy ra hai cái bình giữ nhiệt, thêm một chồng ly giấy, sau đó mở nắp bình rót cho mỗi người một ly trà thơm.

Offroad nhận lấy ly trà, hương thơm tươi mát vờn quanh mũi, nhất thời trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Người này mang nhiều đồ vật như vậy cũng không thấy phiền, với điều kiện thân phận như vậy, vẫn muốn tự tay chăm sóc cho người khác.

Offroad còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên Phuwin đi đến bên cạnh, hơi cúi người hỏi: "Offroad, thân thể cậu không thoải mái sao? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Offroad nhìn cậu ấy cảm thấy hơi khó hiểu, Phuwin lại mở cái ba-lô mà cậu ấy đem theo, lục lọi ở bên trong một hồi, sau đó mở lòng bàn tay ra nói: "Tôi có mang theo socola, còn có đường nữa. Nếu cậu cảm thấy chóng mặt, thì ăn cái này nó có thể giảm bớt một chút đó."

Tính cách của Offroad vô cùng cứng cỏi, lại cực kỳ chán ghét việc làm phiền người khác, nhiều năm như vậy đã quen với việc phải mạnh mẽ trước mặt người khác, bất luận trong lòng mình có bao nhiêu khổ sở. Thế nhưng vào lúc bản thân yếu đuối muốn dựa dẫm vào người kia, thì người đó ngay cả một câu hỏi han quan tâm cũng không có.

Vì vậy cảm giác được quan tâm chăm sóc này đối với Offroad nó quá xa lạ.

Offroad thấy rất cảm động, nhưng nhiều nhất vẫn là tiếc nuối.

Nếu lúc đầu, người Offroad gặp là một người giống như Phuwin thì có lẽ mọi thứ đã khác.

Cân nhắc đến thể trạng của Phuwin và Dunk hiện tại, cơm nước xong xuôi, không đi dạo bao lâu thì bọn họ liền lên xe du lịch trở lại viện điều dưỡng.

Đến nơi, bọn họ chào tạm biệt hướng dẫn viên và tài xế, đang chuẩn bị đi lên lầu thì thấy một chiếc Mercedes màu đen đang chậm rãi chạy từ xa tới.

Dunk ngồi trên xe lăn, chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, lúc này cậu mới thấy rõ đây là một chiếc Mercedes-AMG S65. Cậu lặng lẽ điều khiển xe lăn cách xa ra một chút, nếu như không cẩn thận cọ vào, thì dù có bán cả cậu đi cũng không thể đền nổi.

Không chờ mọi người lấy lại tinh thần, cửa sau của chiếc xe đã bị mở ra, từ trên xe bước xuống là một cô bé khoảng chừng 11- 12 tuổi, cô nhóc vui vẻ mà kêu ba nhỏ, sau đó nhanh chóng nhào vào lòng Phuwin. Đi sau cô bé còn có một cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, sau khi đứng yên cũng ngẩng đầu lên nhìn Phuwin nói: "Xin chào chú Phuwin."

Đừng nói là Offroad và Dunk, đến cả Phuwin cũng ngây ngẩn cả người, vừa vui mừng vừa kinh ngạc hỏi: "Talay, Kapi sao lại tới đây?"

Pond đang gọi điện thoại cho anh, bàn chuyện công việc, anh trai hỏi Pond có muốn dời thời gian cuộc họp lại hay không, Pond nói: "Không cần đâu, khoảng 6 giờ sẽ tới."

Dạo gần đây Pond vẫn luôn ở nước ngoài, tạm thời có việc phải trở về, hắn dù bận thế nào cũng muốn tới thăm Phuwin trước. Bởi vì chuyến bay bị hoãn, ở không được vài phút hắn lại phải lập tức chạy về công ty mở cuộc họp, buổi chiều ngày mai còn phải xuất ngoại.

Anh trai mắng hắn: "Thật biết cách hành hạ bản thân."

Pond chỉ cười: "Không đến nhìn em ấy một chút thật không yên tâm."

Anh trai là hít vào một ngụm khí lạnh: "Đi đi đi, đừng làm anh đây buồn nôn nữa."

Talay và Kapi đều đã đi xuống, tài xế mở cửa xe ra cho hắn, Pond vừa nói vừa xuống xe. Ngẩng đầu lại nhìn thấy người nọ vẫn đứng bất động bên cạnh chiếc xe, ngơ ngẩn nhìn mình.

Pond cất điện thoại, hơi giang rộng hai tay, trên mặt đều là ý cười ôn nhu, khẽ nói: "Tới đây."

Offroad không quen biết Phuwin, nhưng lại không thể không biết tới Pond Naravit.

Thật ra mà nói thì cũng không hẳn là quen biết, Saechua- Lertratkosum một bắc một nam, không cùng chỗ, không có quan hệ làm ăn, cùng lắm chỉ mới gặp mặt một lần.

Nhưng Offroad đối với Pond lại có ấn tượng rất sâu sắc.

Pond không giống với Daou.

Daou tâm tư sâu nặng, vui buồn đều không hiện ra mặt, thường ngày luôn mang một mặt nạ ôn hòa, nhưng tính tình thực ra rất lạnh lùng. Pond lại có một khuôn mặt anh tuấn, sống mũi rất cao, đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan vô cùng rõ nét, tính tình lại rất nghiêm nghị. Khiến cho người khác chỉ cần nhìn một cái cũng sẽ cảm thấy rụt rè trong lòng.

Offroad quả thật không nghĩ tới, cháu trai của họ Lertratkosum, trong ấn tượng của Offroad là một nam nhân cao ngạo không ai bì nổi, lại để lộ biểu tình dịu dàng trìu mến đến như vậy.

Phuwin lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc đến khó tả, bởi vì quá kích động, nên vấp chân suýt chút nữa đã ngã về phía trước, nhưng mà Pond đã kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu ấy, lại thuận thế đem người ôm vào lòng.

“Pond!” Phuwin ngẩng đầu lên, thần thái giống hệt như lúc Talay gọi mình, tràn đầy yêu thương và lưu luyến.

Pond bị cậu ấy làm cho hoảng sợ. Người này vẫn luôn không cẩn thận như vậy, nói bao nhiêu lần cũng không có tác dụng. Hắn vốn dĩ muốn mở miệng giáo huấn mấy câu, lại nhìn thấy ánh mắt của Phuwin, trái tim mềm nhũn đến mức bản thân định nói cái gì cũng không nhớ.

Phuwin ôm chặt lấy Pond, muốn hỏi hắn tại sao lại tới đây, lại nhớ tới phía sau mình vẫn còn một đám người đang chờ, vội vàng nắm lấy tay Pond đi đến trước mặt Offroad và Dunk mà giới thiệu: “Đây là Pond, là người yêu của tôi.”

Lại quay đầu nói với Pond: “Đây là Offroad và Dunk, là bạn mới của em.”

Cậu ấy rất vui vẻ, nói xong mới cảm thấy có hơi căng thẳng. Rốt cuộc thì không phải ai cũng có thể tiếp nhận chuyện này, lúc trước cậu ấy không nói qua, Offroad và Dunk ngay cả chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.

Cũng may, cậu ấy vừa nói dứt lời, Offroad đã chủ động đưa tay về phía Pond nói: “Rất vui được gặp.”

Pond làm sao có thể để những người không rõ lai lịch xuất hiện bên cạnh Phuwin được, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Phuwin thì Pond đã tra qua thông tin của Offroad và Dunk rồi. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không có thể hiện nhiều chỉ cầm lấy tay đối phương, gật đầu nói: “Rất vui được gặp.”

Cái bắt tay này đã khiến cho Offroad nhìn thấy trên ngón áp úp của Pond cũng mang một chiếc nhẫn hệt như chiếc nhẫn mà Phuwin đang mang.

Phuwin thấy Offroad và Dunk không có chút phản cảm hay bài xích nào trong lòng cũng thoáng yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro