Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Hai người tới bên hồ nói chuyện.

Đây là một hồ nước nhân tạo, vây xung quanh là rừng cây cao lớn, trên mặt đất có trồng mấy khóm hoa nhỏ không biết tên là gì, những chiếc ghế dài được xếp rải rác quanh hồ để cho mọi người nghỉ ngơi. Phong cảnh tuyệt đẹp lại còn yên tĩnh thoải mái.

Lúc này bên hồ không có nhiều người lắm, ngoại trừ Offroad và Dunk, chỉ có một người đàn ông ngồi trên băng ghế dài ở phía dối diện. Người này thoạt nhìn chỉ tầm 30 tuổi, cũng mặc một bộ bệnh phục màu trắng như Dunk, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo, đang cúi đầu xem quyển sách trong tay.

Offroad cố định xong xe lăn của Dunk, tự mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Dunk vui vẻ lấy ra cái ipad từ phía sau, ấn ấn vài lần trên màn hình.

Dunk oán giận nói: "Chú Offroad con vì chờ chú mà vẫn chưa xem tập mới đó, thiếu chút nữa đã bị chú phá hư luôn rồi!"

Offroad đến gần nhìn nhìn vào màn hình hỏi: "Chúng ta xem tới tập 18 rồi sao?"

"Đúng vậy! Đây là bản ghi lại của buổi phát sóng đó, con đã tải nó xuống!"

Sau khi nói xong cậu lại kể sơ về tình tiết của tập trước, vẻ mặt Offroad kiểu "Đúng vậy không sai" cùng xem với Dunk.

Nếu những người quen biết với Offroad trước kia có ở đây, chắc chắn sẽ cho rằng Offroad bị quỷ nhập, hoặc là Dunk đã hạ độc Offroad.

Thật ra thì chuyện này là do Offroad bày đầu trước.

Lúc Offroad và Dunk vừa mới đến viện điều dưỡng này, mỗi khi Dunk đi tập phục hồi chức năng, Offroad sẽ ôm ipad xem phim truyền hình, thậm chí còn chơi cả game.

Đây là chuyện mà Offroad trước kia tuyệt đối sẽ không làm. Trước kia Offroad chỉ biết có mỗi công việc, cho dù không làm việc cũng sẽ đi xem đầu tư cổ phiếu gì đó, hoặc là đọc sách báo về tài chính.

Lần đầu tiên Dunk nhìn thấy Offroad chơi game, khóe miệng cậu nửa ngày vẫn không khép lại được, nhưng Offroad chỉ hờ hững giải thích một câu: "Đời người chỉ có một, phải thử qua hết tất cả mọi thứ mới đúng lẽ."

Dunk cũng không nghĩ nhiều, chú Offroad của cậu là cái người mà trước nay luôn ở một thế giới cậu không thể tiếp cận, cuối cùng cũng đã bước vào thế giới của cậu, có thể vui vẻ chơi game với Offroad, còn có thể cùng nhau xem phim nữa. Mặc dù thỉnh thoảng khi đang xem, Offroad sẽ đột nhiên chỉ vào nam chính hoặc nữ chính rồi nói: "Chú đã gặp người này."

Bởi vì kĩ thuật diễn xuất của nam diễn viên quá đỉnh, nhìn đến đoạn thiếu gia nắm tay cô gái nhưng lại gọi tên của tiểu thư nhà giàu rồi dùng hết tất cả những lời yêu thương nói với cô, còn cô gái lại cố giấu đi vẻ mặt đau khổ, Dunk đã sụt sịt cánh mũi.

"Chú Offroad, sao cô ấy lại ngốc như vậy chứ?" Cậu nước mắt lưng tròng mà hỏi.

Offroad yên lặng nhìn cậu, thầm nghĩ, nhóc còn ngốc hơn cô ấy nữa.

Cuối cùng cũng xem xong tập phim mới nhất, Dunk sắp bị tên thiếu gia trong phim chọc cho tức chết rồi, cậu lại càm ràm với Offroad một hồi. Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên đυ.ng phải ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện, đối phương hơi sửng sốt, khóe mắt lại cong lên, nở một nụ cười thực nhẹ.

Cậu ấy là một người không quá nổi bật nhưng khí chất lại rất ôn hòa, khiến cho người ta vừa gặp sẽ sinh ra vài phần thiện cảm. Mặt Dunk có chút đỏ, cũng vội vàng nhìn đối phương mà nở một nụ cười.

Đến khi người nọ cúi đầu lần nữa, cậu mới ghé vào tai Offroad, dùng một bàn tay che miệng, giọng điệu thần bí nói: "Chú Offroad con nói với chú này."

"Hửm?" Offroad nhướn mày.

"Con cảm thấy người ngồi đối diện bên kia, không đơn giản." Nói xong cậu càng thêm khẳng định vào suy nghĩ của mình, gật gật đầu nhấn mạnh một lần nữa, "Ờm, không đơn giản."

Offroad buồn cười hỏi: "Sao lại không đơn giản?"

Dunk bĩu môi: "Chú nhìn hai cái người đứng ngoài rừng cây kia đi, khẳng định là vệ sĩ của anh ta."

Dunk đã sớm nhận ra, tuy rằng đứng cách một khoảng xa, nhưng hai cái người mặc thường phục kia vẫn luôn quan sát người đàn ông ngồi bên này, thần sắc nhìn về xung quanh cũng cực kì cảnh giác. Lúc một trong hai người đó lấy điện thoại ra Dunk đã nhìn thấy khẩu súng bên hông của họ.

Offroad vỗ vỗ đầu của Dunk, nghi hoặc hỏi: "Sao lại thông minh lên rồi?"

Dunk có chút đắc ý mà ngẩng đầu lên, cậu vốn không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời của Offroad.

Thực tế thì hai vệ sĩ kia chỉ là thứ yếu thôi, người này chỉ cần ngồi ở chỗ đó, các bác sĩ và hộ sĩ lại thường xuyên tới lui thăm chừng. Không chỉ có vậy, lúc nãy còn có mấy người tới, người đứng đầu là viện trưởng của viện điều dưỡng này, thái độ nói chuyện cũng rất hòa nhã lịch sự.

Ở cái chốn hẻo lánh hiểm trở này, số người quyền quý đến đây để tĩnh dưỡng cũng không phải là ít. Offroad không quen biết người nọ, còn nghĩ cậu ấy nếu không phải là con cháu của một chính trị gia hay một nhà quân sự nào đó, thì chính là con cháu của một danh môn vọng tộc.

Offroad không đánh giá đối phương thêm nữa, dù sao thì mặc kệ là ai, cũng không có liên quan tới bọn họ.

Hiện tại đã sắp đến giờ ăn cơm, Offroad nói: "Chúng ta về thôi."

Dunk gật gật đầu.

Offroad đứng lên, trước mặt đột nhiên choáng váng, lắc lắc đầu, để cho tầm nhìn rõ ràng hơn mới đưa tay đẩy chiếc xe lăn đi.

Dunk phát hiện có gì đó không đúng, hỏi: "Chú Offroad chú làm sao vậy?"

"Không sao." Offroad cau cau mày đẩy Dunk đi về phía trước.

Dunk vẫn cảm thấy không yên tâm, đang chuẩn bị hỏi lại, chợt nghe một tiếng "Bịch", vừa quay đầu đã nhìn thấy Offroad ngã trên mặt đất.

"Chú Offroad!" Dunk cũng quên luôn vết thương trên chân mình, muốn đi tới dìu Offroad dậy, kết quả chân vừa chạm đất người cũng ngã nhào xuống.

Offroad vẫn còn ý thức, biết bản thân mình lại bị tụt huyết áp rồi. Chỉ có điều ở bên tai toàn là âm thanh ù ù khiến cho Offroad chẳng nghe được gì mắt cũng không mở ra được, Offroad nghĩ Dunk nhất định đã bị dọa sợ rồi, trong lòng lại có chút lo lắng.

Dunk thấy Offroad không có phản ứng, hoảng sợ đến suýt khóc, nhưng cậu chỉ có thể chật vật mà nằm trên mặt đất.

Người đàn ông ngồi ở ghế dài đối diện lúc này cũng đã thấy động tĩnh ở bên đây, ném quyển sách chạy tới. Cậu ấy vừa di chuyển, hai nam nhân đứng bên rừng cây cũng đi theo, rất nhanh ba người bọn họ đã tới bên cạnh Offroad và Dunk.

Không đợi người nọ ra lệnh, hai anh vệ sĩ đã tự mình phân công hành động, một người bế Dunk đặt vào xe lăn, người còn lại ôm Offroad chạy vào trong bệnh viện.

Người nọ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Dunk, nhẹ giọng trấn an: "Em đừng sợ, sẽ không sao đâu."

Khi Offroad được đưa vào bệnh viện thì người cũng đã tỉnh táo trở lại. Bác sĩ tiến hành kiểm tra, chỉ nói là do Offroad mệt nhọc quá độ, một thời gian dài chưa được nghỉ ngơi, lại thêm chứng tuột huyết áp nên mới tạm thời bị ngất đi.

Bác sĩ kê cho Offroad ít thuốc, lại dặn dò nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận mới rời khỏi phòng bệnh.

Offroad nhìn thấy bộ mặt bị dọa đến ủy khuất của Dunk, lại nhìn về phía người có khuôn mặt hiền lành đã ở bên cạnh họ từ nãy tới giờ, Offroad ngồi thẳng dậy trịnh trọng nói một lời cảm ơn.

Người kia cũng không khách khí, lắc đầu nói: "Đừng lo, người không có việc gì mới là quan trọng nhất."

Đối với người này Offroad rất có thiện cảm, đưa tay ra nói: "Tôi là Offroad, nếu không quá đường đột thì..."

Lời còn chưa nói xong, người nọ đã tiến lên phía trước một bước cầm lấy tay Offroad, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Phuwin."

*

Bản thân Offroad cũng không ngờ được với cái tính tình quái gở của Offroad, đến lúc cuối đời vẫn có thể tìm được cho mình một người bạn tốt.

Nói đến cũng có hơi buồn cười, lúc đầu để cảm ơn Phuwin nên Offroad đã mời cậu ấy đi ăn cơm, kết quả lần sau gặp lại Phuwin lại tặng cho bọn họ mấy món đặc sản ở những vùng gần đó, Offroad nhận quà mang về, lần sau Offroad đi ra ngoài lại mang đến cho Phuwin một hộp trà hoa thượng hạng. Thường xuyên qua lại nên tiếp xúc giữa bọn họ cũng ngày càng nhiều.

Không giống với bọn con nhà giàu mà Offroad đã từng gặp qua, Phuwin là một người rất hòa đồng. Khác với một Sangtai luôn cố tình bày ra vẻ nho nhã dịu dàng, khí chất trên người cậu ấy thực sự rất ôn hoà. Offroad tiếp xúc ngày càng nhiều với Phuwin mới phát hiện ra người này không che giấu bản thân mình chút nào, thậm chí còn thẳng thắn đến mức hơi ngốc nghếch.

Trước kia Offroad đã từng đối phó với rất nhiều loại người, đã gặp qua quá nhiều những con người sống hai mặt, hiện tại đối diện với một Phuwin như thế này lại không có cách nào cả.

Cho dù trong lòng muốn giữ khoảng cách, nhưng chỉ cần cậu ấy mỉm cười nhìn Offroad, đối xử thân thiện với Offroad, Offroad thật sự không thể không đáp lại.

Thế nhưng Dunk lại không hiểu những trăn trở trong lòng Offroad, gần đây cậu quả thật rất vui vẻ bởi vì vừa kết giao được với một người bạn rất tốt, đó là vệ sĩ đi theo Phuwin tên gọi Son.

Offroad ăn qua bữa sáng, vừa mới đi đến cửa phòng bệnh của Phuwin, đã thấy Dunk ngồi trên xe lăn, ở trước cửa phòng mặt mày hớn hở nói gì đó với Son. Đôi mắt của Son tròn xoe, biểu tình cũng theo nội dung cậu chuyện của cậu mà thay đổi, còn Cake lại vô cùng trầm ổn, nhìn thấy Offroad đến liền gật đầu chào hỏi.

Offroad nhìn người nọ gật đầu, Dunk cũng vội ngẩng đầu lên kêu: "Chú Offroad chú đến rồi."

Offroad đưa tay xoa nhẹ đầu của cậu, đáp lại câu chào hỏi của Son, gõ gõ cửa, nghe được câu "Mời vào" ở bên trong lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Phuwin vẫn đang cầm điện thoại nói chuyện, trên giường còn có một cái ba-lô, cậu ấy vừa nói vừa cầm bình giữ nhiệt bỏ vào trong. Thấy Offroad đến, cậu ấy chỉ tùy tiện làm một động tác mời ngồi.

Offroad gật đầu, ngồi xuống sô-pha.

Điều kiện trong phòng bệnh của Phuwin cực kì tốt, còn có cả một hệ thống lọc không khí hoàn mỹ. Offroad đã từng nghe cậu ấy nói qua, trước đây cậu ấy đã bị tổn thương phổi trong một vụ tai nạn xe, thời gian đó lại bị cảm lạnh nên dẫn đến chứng viêm phổi. Tuy rằng hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu, cho nên mới tới chỗ này tĩnh dưỡng.

Căn phòng rất yên tĩnh, cho dù giọng nói của Phuwin thực nhẹ nhàng nhưng Offroad cũng không tránh khỏi nghe được nội dung cuộc trò chuyện của cậu ấy.

"Không có sốt nữa."

"Cũng không bị ho."

"Buổi sáng đã ăn cháo... Em sẽ không đói đâu."

"Em đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, áo khoác cũng đã mặc. Dạ... Chính là cái áo màu trắng, có nút cài ở thắt lưng đó."

Nói tới đây, đột nhiên động tác trên tay của cậu ngừng lại, nhìn ngắm thời tiết ở bên ngoài, giọng nói ấm áp: "Không lạnh mà..." Không biết người bên kia nói gì đó, cậu lại nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, em sẽ đi thay cái áo khoác màu lam kia."

Ngắt điện thoại, Phuwin lại quay sang nói với Offroad: "Xin lỗi, tôi xong ngay đây." Nói rồi cậu mở tủ quần áo, thay một cái áo khoác màu xanh nước biển có mũ trùm đầu.

Offroad khẽ cười nhìn cậu ấy: "Là cha mẹ sao?"

Ngoại trừ cha mẹ ra, Offroad không nghĩ còn có người nào có thể thông qua điện thoại, quan tâm từng chuyện từ lớn đến nhỏ của Phuwin như vậy, thậm chí mỗi một bộ quần áo của cậu ấy đều có thể nhớ rõ.

Phuwin lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Không phải, là người yêu của tôi."

Offroad sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã nở một nụ cười: "Tình cảm của hai người thật tốt."

Dường như Phuwin đã cảm nhận được Offroad có chút thất thần, cậu dừng chủ đề lại không tiếp tục nói thêm nữa. Thực tế thì cậu ấy đã ở cùng với Offroad nhiều ngày như vậy, cũng có thể nhận ra được việc Offroad không muốn nhắc tới chuyện quá khứ, dù là quá khứ của bản thân Offroad hay là của người khác.

Phuwin cũng đã từng trải qua những lúc như thế, cho nên cậu ấy rất hiểu và tôn trọng Offroad, không hỏi gì thêm.

Phuwin thay áo khoác xong, sau đó đeo ba-lô lên cùng đi ra cửa với Offroad.

Cake nhìn thấy Phuwin, xác nhận lại cậu ấy đang mặc quần áo gì liền lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

Son đưa tay muốn lấy ba-lô của Phuwin: "Khun Phuwin đưa nó cho tôi đi."

Phuwin lắc đầu nói: "Không sao cả. Không nặng lắm."

Son lại lộ ra vẻ mặt đáng thương nói: "Khun Phuwin..."

Phuwin chỉ có thể khẽ thở dài một hơi đưa ba-lô qua cho Son.

Offroad ở bên cạnh sớm đã nhìn thành quen. Cách cư xử của Phuwin vốn không coi hai người kia là vệ sĩ, một chút giọng điệu vênh váo sai khiến cũng không có, khi nói chuyện vẫn hết mực lịch sự. Thế nhưng hai người kia đối với Phuwin lại hết sức cung kính, vẫn luôn giữ khoảng cách và làm đúng bổn phận của mình.

Cake cầm điện thoại di động đi tới nói: "Chúng ta xuống đi, xe đã tới rồi."

Mọi người vừa nói xong thì đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro