Chương 58
Joong nằm trên giường không ngừng khóc, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, cả lỗ tai cũng bị ướt.
Joong mỗi ngày đều sống trong một mớ hỗn độn mơ hồ, công việc, tương lai gì đó cũng không quan tâm tới nữa.
Joong không dám ở nhà, vì mỗi một góc trong nhà đều là hình bóng của Dunk. Ngay cả khi đứng trên bậc thang trong vườn, hắn cũng có thể nhớ lại lúc còn nhỏ hắn ở trong phòng làm bài tập, Dunk đã ngồi ở đó cậu ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, còn hỏi Joong tại sao lại có nhiều ngôi sao như vậy mà trăng thì chỉ có một? Tại sao ngôi sao chỉ phát sáng như một con đom đóm, còn mặt trăng lại rực rỡ như một ánh đèn?
Joong không còn chỗ để đi, cũng không biết mình sống làm gì, mỗi ngày đều tới các quán bar uống rượu, lúc say thì ngã vào ven đường ngủ một đêm cũng không có ai để ý tới hắn. Thậm chí Joong còn cố tình đi ra đường lớn, có chút mong chờ cho mình bị xe tông chết ngay lập tức. Kể cả đêm nay gây sự đánh nhau với người ta, Joong cũng xuống tay rất tàn nhẫn, hy vọng chọc giận đối phương, để cho mình bị đánh chết đi.
Nỗi thống khổ này, cho dù là lúc mất đi cha mẹ Joong cũng chưa từng tuyệt vọng tới như vậy.
Daou nhìn Joong gần như đã gục ngã, khẽ thở dài: “Joong, Dunk vẫn chưa chết.”
Joong vẫn còn đang khóc hoàn toàn không nghe thấy lời của Daou nói.
Daou bước tới kéo tay của Joong ra, trên cái bộ mặt suy sụp thất thần kia toàn là nước mắt nước mũi. Joong lúc bình thường thoạt nhìn rất chính chắn thành thục, đây vẫn là lần đầu tiên Daou nhìn thấy một mặt chật vật chân thực đến như vậy của Joong.
“Dunk không chết, chỉ là bị Offroad đưa đi thôi.” Daou nói lại một lần nữa.
Giống như lúc đang xem phim điện ảnh mà màn hình bị tạm dừng. Hai mắt Joong đã sưng lên, trên mi còn đọng nước mắt, khóe miệng khẽ mở, Joong ngẩn người nhìn Daou.
Một lúc lâu sau, Joong mới vô cùng lắp bắp mà nói: “Cậu, cậu... Cậu không gạt con chứ?”
“Cậu vẫn đang tìm Offroad, con có thể tới giúp một chút, tìm được Offroad rồi tự nhiên con sẽ gặp được Dunk thôi.”
Joong trừng lớn mắt, đột nhiên từ trên giường bật dậy. Chỉ là đầu vừa mới bị thương, cảm xúc lại lên xuống thất thường như thế này, trước mắt lại trở nên tối sầm, không nhịn được mà ôm đầu rên lên một tiếng.
Daou lập tức ấn chuông gọi người, Joong nhìn thấy động tác của Daou thì đưa tay ra muốn ngăn cản, cắn răng nói: “Con không sao... Bây giờ còn có thể đi tìm bọn họ.”
Joong vẫn còn muốn xuống giường Daou đã ngăn lại, cau mày nói: “Trước tiên con phải chữa trị vết thương cho tốt đã.” Thấy bác sĩ tới Daou lại lui qua một bên để cho bác sĩ vào kiểm tra. Bác sĩ xem xong thì nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là không thể chịu thêm được kí©h thí©ɧ, còn cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Joong vốn không muốn nghe theo, kết quả thuốc dùng ban nãy đã phát huy tác dụng, dù đôi mắt sắp không mở nỗi nữa, vẫn cố gắng hỏi Daou thêm mấy vấn đề, sau đó mới không tình nguyện mà lăn ra ngủ.
Lúc Daou rời bệnh viện đã là 10 giờ, từ chiều tới giờ một chút nước hắn cũng chưa được uống, trong người có hơi mệt mỏi. Nhưng lại nghĩ tới việc ngày mai có thể sẽ có tin tức của Offroad, lại không khỏi cảm thấy vui mừng.
Sáng hôm sau Daou đã sắp xếp hết mọi việc, còn để Pun ở lại công ty, một mình đến gặp Nine.
Đến một phòng ăn trong khách sạn, Nine đã tới trước, trong tay còn đang xem cái gì đó. Daou cũng không để ý tới, lập tức ngồi ở phía đối diện với Nine.
Nine khép tư liệu trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Daou sau đó đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi thật sự không biết Offroad ở đâu. Sau khi anh ấy đi còn nhờ người tới nói với tôi đôi lời, dặn dò tôi đừng đi tìm anh ấy, còn có chăm sóc thật tốt cho Baifern. Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với anh một chuyện khác.”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Daou không còn nữa, trái tim lại chùng xuống.
“Trước ngày hôm qua, tôi vốn không định nói với anh chuyện này. Ngoại trừ lí do là vì Offroad đã căn dặn, còn có một nguyên nhân nữa, đó là tôi cho rằng dù có nói thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Với anh, đây có thể là một tin đáng mừng.”
Khóe miệng Nine lại nở một nụ cười châm chọc: “Tôi cũng không muốn thấy anh được như ý nguyện, nhưng mà những lời anh nói ngày hôm qua đã làm tôi thay đổi chủ ý. Mặc kệ là anh chân thành hay giả tạo, ít nhất anh cũng nguyện ý tìm Offroad trở về.” Nine bắt đắc dĩ lắc đầu, “Tôi không có thế lực như anh, tôi tìm không được anh ấy, nhưng ít nhất thì anh có thể.”
Daou nghe không hiểu ẩn ý đằng sau những lời nói đó, trong lòng lại đột nhiên có một dự cảm không lành. Thậm chí ma xui quỷ khiến thế nào lại làm hắn nhớ đến câu “hẹn gặp lại” lúc trước của Offroad, đó là lời từ biệt khiến hắn phải khắc cốt ghi tâm cả đời này.
Hắn nhìn Nine, có chút không kiềm chế được: “Cậu cứ nói thẳng.”
Nine cầm lấy điện thoại, sau khi mở khóa thì đưa nó tới trước mặt Daou.
Daou đưa mắt nhìn xuống, sững sờ tại chỗ.
Trên màn hình là một tấm ảnh chụp chung, Nine cùng Baifern mặc quần áo ở nhà ngồi cạnh nhau, Nine cười đến cong cả mắt, còn Baifern thì có chút nghịch ngợm mà làm mặt quỷ. Offroad đứng ở phía sau hai người kia, hai tay chống trên sô pha, hơi hơi cúi thân mình xuống gần bọn họ, trên mặt nở một nụ cười ấm áp.
Thậm chí còn dịu dàng đến mức không giống với Offroad.
“Ngày đó anh ấy đến nhà thăm chúng tôi, còn mua thêm một xe đồ dùng cho bọn trẻ, lại đề nghị chúng tôi chụp một tấm hình sau này nhất định phải đưa cho bọn nhóc xem. Lúc ấy tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh ấy đã đồng ý với tôi là chờ anh về sẽ làm phẫu thuật.”
Trái tim Daou đã đập loạn nhịp, màng nhĩ như bị kích động, hai bên thái dương lại xuất hiện từng cơn đau đớn. Vừa mở miệng mới phát hiện âm thanh của mình hoảng loạn đến run rẩy: “Phẫu thuật cái gì chứ?”
Nine đưa bệnh án được chuẩn đoán là u màng não của Offroad đẩy qua, nhẹ giọng nói: “Daou, Offroad đã không muốn sống nữa.”
*
Tỉnh C nằm ở vùng nội địa của phía Tây Nam, địa hình đa phần là đồi núi cao, không có thương cảng, công nghiệp kém phát triển, hơn nữa giao thông cũng không thuận tiện, nơi này vẫn luôn là một vùng kinh tế còn lạc hậu.
Tuy nhiên điều kiện khí hậu ở đây lại cực tốt, đông ấm hạ mát. Nhiệt độ trung bình mỗi năm vào khoảng 16°C, chất lượng không khí cũng đứng đầu cả nước, là một nơi cực thích hợp cho việc du lịch và nghĩ dưỡng.
Thành phố Đ là nơi có mật độ rừng che phủ cao nhất ở tỉnh C. Khu thắng cảnh mới phát triển có diện tích khoảng 15km vuông, phong cảnh hữu tình, cảnh sắc tuyệt đẹp, chỉ đáng tiếc là ở trong nước vẫn chưa được nhiều người biết đến.
Tuy nhiên dự án cốt lõi thực sự của khu thắng cảnh này lại nằm ở viện điều dưỡng phía sau nó. Đây là một viện điều dưỡng tích hợp nhiều chức năng như nghỉ dưỡng, chăm sóc y tế, rèn luyện sức khỏe, tiếp đón các quan chức cấp cao, chi phí đương nhiên cũng cao không tưởng.
Dunk ở trung tâm phục hồi chức năng của viện điều dưỡng đã làm xong hai bài tập luyện, trên trán có hơi ướt mồ hôi.
Jin là một hộ sĩ chuyên trách chăm sóc cho Dunk, chị ấy đỡ Dunk ngồi xuống, bác sĩ vật lý trị liệu viết lại báo cáo luyện tập của ngày hôm nay, sau đó đi tới xoa bóp chân cho cậu. Vừa thực hiện động tác vừa hỏi cậu hôm nay có chỗ nào không khỏe hay không, có chịu được những động tác luyện tập mới không, có cảm thấy vất vả lắm không.
Dunk nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của bác sĩ trị liệu, thấy Jin cầm khăn ướt đưa tới cho cậu lau mồ hôi, cậu liền ngẩng đầu lên.
Cậu vốn đã nhỏ người, mái tóc vì để thuận tiện nên đã cắt ngắn đi, lộ ra vầng trán mịn màng, đôi mắt long lanh to tròn. Hơn nữa đã trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, bị nuôi đến mức da dẽ trắng trẻo mềm mại, hai má cũng đầy đặn hơn một chút, nhìn cứ như một học sinh trung học.
Jin lau mồ hôi giúp Dunk, cậu nhoẻn miệng cười nói: "Cảm ơn chị."
Jin lớn lên rất xinh đẹp, lại lớn hơn Offroad hai tuổi, có con đã vào tiểu học, chị ấy đã chỉnh cậu vài lần cậu vẫn không chịu sửa miệng.
Nhưng phàm là phụ nữ thì ai không muốn mình mãi mãi được trẻ đẹp, mấy ai không muốn mình được khen ngợi, thế nên tuy ngoài mặt thì Jin có vẻ tức giận nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, véo nhẹ vào mặt Dunk, tức giận nói: "Em đó chỉ được cái dẻo miệng thôi."
Dunk vuốt đầu cười khúc khích, mấy hộ sĩ đi ngang qua nhìn thấy họ, sẽ vây tới mà trêu ghẹo cậu mấy câu. Một lúc sau, trong túi áo bệnh phục của cậu đã nhét đầy bánh quy, socola, kẹo còn có thêm mấy quả hạch đào.
Cậu để mấy quả hạch đào sang một bên, lột bỏ lớp giấy gói kẹo, đưa cây kẹo tới bên miệng bác sĩ vật lý trị liệu đang xoa bóp cho cậu.
Vị này là một người đàn ông trung niên ít khi cười nói, ông bình tĩnh há mồm, không chút khách khí mà ngậm cây kẹo vào trong miệng. Dù sao cũng đã tới đây lâu như vậy, ông đã hoàn toàn quen với những phẩm chất cực tốt của Dunk. Đặc biệt là lực sát thương đối với nữ giới, quả thực cho tới nay cậu vẫn duy trì thành tích bất bại.
Xoa bóp xong rồi lại đến nhà kiểm tra để làm một chút đo lường. Thấy số liệu đều bình thường, Jin và Dunk cùng chào tạm biệt bác sĩ trị liệu sau đó rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng.
Jin đẩy Dunk ra cửa, đang định hỏi cậu muốn về phòng bệnh nghỉ ngơi hay là đến bên hồ ngồi một chút. Đột nhiên Dunk ngồi thẳng dậy, giơ tay vẫy vẫy không ngừng, kêu một tiếng thật dài: "Chú ~~~~~ Offroad ~~~~~!" Vẻ mặt cậu tràn đầy hưng phấn.
Jin theo tiếng cậu nhìn qua, thoáng chốc ngây ngẩn.
Bây giờ đã vào thu. Offroad mặc một chiếc áo len sáng màu, bên dưới là một chiếc quần âu bằng vải lanh, thoạt nhìn vừa đẹp lại trẻ trung.
Offroad đứng trên một con đường nhỏ, phía sau là hai hàng cây bạch quả với những chiếc lá đã nửa vàng nửa xanh theo ngọn gió thu kêu xào xạc, giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng.
Offroad sải bước chân đi tới, nhìn bộ dáng kích động của Dunk, lắc lắc đầu ra vẻ bất lực, nhưng trong mắt lại chan chứa ý cười.
"Khun Jin." Offroad gật đầu chào hỏi trước.
Jin lúc này mới phát hiện mình nhìn người ta đến say mê, vội vàng thu hồi ánh mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Chào Khun Kantapon."
Offroad lại nhìn về phía Dunk: "Tập phục hồi chức năng xong chưa?"
"Dạ xong rồi!"Dunk không nhịn được mà gật gật đầu, sau đó không đợi Offroad hỏi đã tự mình kể hết chuyện lúc nãy mà bác sĩ vật lý trị liệu đã nói với cậu, vừa nói vừa lấy ra một thanh socola đưa cho Offroad.
Offroad hiển nhiên đã quen với việc lúc nào cậu bị nhét đầy đồ ăn vặt, nói: "Con giữ lại ăn đi." Sau đó quay sang nói với Jin, "Chị trở về nghỉ ngơi đi, tôi đưa nó đi dạo một chút. Mấy ngày nay vất vả cho chị rồi."
Jin cười nói: "Không vất vả, anh đừng khách sáo như vậy." Nói xong lại dặn dò Dunk phải chú ý bản thân nhiều hơn, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho chị ấy.
Dunk vâng dạ gật đầu, thấy Jin đi lại vội nói: "Cảm ơn chị, hẹn gặp lại nhé chị!" Nếu không phải vì Jin không thích ăn vặt, cậu chắc chắn đã đem hết những thứ này đưa cho chị ấy rồi.
Offroad đã trở lại Jin cũng không cần phải túc trực bên cạnh Dunk nữa, nhưng vẫn có chút không yên tâm, lại dặn dò cậu thêm mấy câu, sau đó mới luyến tiếc mà rời đi.
Offroad đứng sau xe lăn đẩy Dunk đi, nheo mắt nói: "Càng ngày càng biết cách dỗ dành người khác."
Dunk quay đầu nhìn Offroad, trừng mắt nói: "Con không có, lời con nói đều là lời thật lòng đó!"
Offroad nhìn bộ dạng của Dunk, không nhịn được muốn đi trêu cậu nhưng lại nghe Dunk hỏi: "Chú Offroad chuyện của chú xong hết rồi hả?"
"Vẫn chưa." Offroad lắc đầu, "Không vội, cứ từ từ cũng được." Mấy ngày nay Offroad biến mất kỳ thật là đi quan sát xung quanh.
Điều kiện sinh thái nơi đây rất tuyệt, kẻ có tiền cũng không ít, tuy nói là một khu vực lạc hậu nhưng so về mức sống với khu vực đô thị hay các vùng ven biển phát triển cũng không có mấy khác biệt. Trái cây hay các sản phẩm từ thịt đều rất chú trọng đến sức khỏe và hệ sinh thái.
Offroad muốn chọn một nơi thật tốt để xây dựng nông trại, cung cấp một số thực phẩm sạch, cũng có thể làm một điểm dừng chân lý tưởng. Tất nhiên đây mới chỉ là những ý tưởng ban đầu, vẫn phải xem xét kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.
Thật ra thì Offroad làm những việc này không phải vì bản thân mình mà là vì Dunk.
Đứa nhỏ này vốn không phải là một đứa ham ăn biếng làm, lúc trước còn bàn bạc với Offroad rằng sau khi khỏe lại sẽ đi lái xe hoặc là đi giao hàng, thậm chí đến nhà hàng làm phục vụ cũng có thể. Dù sao thì cậu cũng không cần chi tiêu gì nhiều, có thể nuôi sống bản thân là đủ rồi.
Cậu vẫn chưa biết chuyện Offroad đã lập xong di chúc, tất cả tiền bạc đều giao lại cho cậu, cho dù nửa đời sau cậu chỉ nằm chơi cũng sẽ không tiêu hết. Đương nhiên hiện tại Offroad không thể nói cho cậu biết, nhưng cũng không thể để cậu thật sự phải đi giao hàng. Cho nên Offroad xử lý chuyện nông trại này là muốn để nó lại cho Dunk, cho dù về sau có kinh doanh khó khăn cũng không tổn thất gì quá lớn.
Mà hết thảy những chuyện này Dunk đều không biết.
Cậu chỉ có hơi nghi ngờ chú Offroad của cậu hiện tại không đi làm, phần lớn thời gian đều ở viện điều dưỡng với cậu, nhưng cứ lâu lâu lại đi ra ngoài một chuyến, không biết rốt cuộc đang làm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro