Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

Bác Corn không biết rốt cuộc tối hôm qua Daou đã trải qua chuyện gì, cũng không dám tùy tiện mở miệng khuyên giải. Nhưng hắn trời sinh bản tính lạnh lùng, dưới sự dạy đỗ của Nantarn lại càng trở nên khắc chế, bác Corn còn cho rằng với tính tình của hắn cho dù có hối hận cũng vẫn sẽ mạnh miệng, cùng lắm là bày ra bộ dáng miễn cưỡng nhượng bộ. Nào biết sau khi Daou lấy lại tinh thần, bỗng dưng quay đầu lại nhìn ông, giọng nói chất chứa ý cười nhưng đôi mắt lại đỏ ửng: “Trước kia bác đã từng khuyên nhưng cháu không chịu nghe, một hai vẫn muốn thử, muốn tìm một người yêu nhau hiểu nhau gì đó. Chờ đến lúc bức người đi rồi, cháu mới biết thế nào gọi là hối hận.”

Bác Corn trừng lớn mắt, ông bị sốc không nói nên lời. Đừng nói là lúc Daou trưởng thành, ngay cả khi hắn còn nhỏ, ông cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của hắn.

Daou không hề nhiều lời đứng lên cầm điện thoại gọi cho Pun.

Sau khi điện thoại được kết nối, hắn không dùng giọng điệu ra lệnh như khi xử lý công việc nữa mà là dùng cách nói thỉnh cầu một người bằng hữu, một người bạn đã ở bên cạnh hắn và Offroad trong suốt những năm qua.

“Pun, anh giúp anh giúp, giúp tôi tìm Offroad trở về đi.”

Mãi cho đến khi Daou nói xong rồi cúp điện thoại cả người Pun vẫn còn ngây ngốc.

Thậm chí anh còn click mở lại nhật kí trò chuyện, xác nhận một lần nữa những thứ vừa rồi thật sự đã xảy ra, không phải là do mình tưởng tượng.

Pun cau mày, biểu tình trên mặt ngày càng nặng nề. Anh thà rằng Daou vẫn nói chuyện với mình giống như lúc trước, chứ không phải dùng giọng điệu thành khẩn này mà đi cầu xin anh. Hai loại thái độ này thể hiện mức độ tình cảm hoàn toàn khác nhau.

Mà hai người này cũng thật là, một người vất vả lắm cuối cùng mới có thể buông tay, một người lại rơi vào rồi...

Nhưng trên thế gian này thứ đáng sợ nhất không phải chính là bỏ lỡ sao?

Thời gian sau đó, Pun đã sử dụng hết tất cả các mối quan hệ có trong tay nhưng mà vẫn không có tin tức gì của Offroad.

Khi tra đến chỗ của Air, Daou lại hỏi về chuyện lưỡi dao. Kỳ thật trước đây hắn đã hỏi qua mấy lần rồi, chỉ là việc này đến nay vẫn không có tiến triển.

Lần này cũng không ngoại lệ, Pun lắc đầu nói: “Mỗi ngày lượng người ra quá nhiều, một món đồ nhỏ như vậy, tùy tiện giấu ở chỗ nào đó cũng không phải vấn đề, cho dù là người không có tiếp xúc trực tiếp với Air cũng có thể đưa cho bà ta được, phạm vi điều tra quá rộng. Hơn nữa”, Anh dừng một chút mới nói tiếp “Cơ hội cũng đã bỏ lỡ.”

Nếu như khi ấy vào lúc Offroad vừa bị thương lập tức đi điều tra, có lẽ vẫn có thể phát hiện được chút dấu vết còn sót lại, nhưng mà lúc đó Daou cũng không để việc này trong lòng, thậm chí hắn còn hoài nghi là do Offroad tự biên tự diễn. Chờ đến lúc hắn thật sự hồi phục lại tinh thần mới cho bọn họ đi điều tra, đã qua hơn một tháng, nếu như có phát sinh cái gì thì cũng đã sớm bị phủi sạch sẽ.

Suy cho cùng cũng chính là do Daou không hề để tâm tới Offroad, chỉ cần hắn có một chút để tâm tới thôi, bọn họ cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay.

Daou nghe xong câu trả lời này hắn lại im lặng, Pun bất đắc dĩ nói: “Cậu cũng biết với cái tính tình của cậu ấy, làm việc chưa bao giờ để lại cho mình một đường lui. Bây giờ ngẫm lại, Dunk, Air, thậm chí cả Manow cậu ấy cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đây tuyệt đối không phải là hành động nhất thời của cậu ấy, hiện tại muốn tìm...” Pun kẽ thở dài, “Quá khó khăn.”

Daou nhìn chằm chằm vào cây bút mà Offroad thường dùng trên bàn làm việc. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới nói: “Anh đi chuẩn bị một chút, tiệc đầy tháng của đôi song sinh nhà Nine cùng Baifern, tôi muốn tự mình đến đó một chuyến.”

Pun vốn còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy biểu tình của Daou anh lại giấu nhẹm nó vào trong. Kỳ thật ngay từ đầu bọn họ đã liên hệ với Nine, nhưng Nine chỉ trả lời là không thể bàn luận thêm, lúc trước Daou còn muốn hẹn Nine ăn cơm nhưng hắn vừa nói mấy câu Nine đã cúp điện thoại, trực tiếp từ chối.

Tiệc đầy tháng của song sinh nhà người ta căn bản không có mời hắn, chỉ là hắn mặt dày tự mình muốn tìm tới. Có thể trong mắt người khác chuyện này chẳng là gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người làm ra chuyện này là Daou, Pun vẫn có chút chưa tiếp nhận được.

Tiệc đầy tháng của cặp song sinh không diễn ra trong khách sạn mà được tổ chức ở nhà hàng.

Ban đầu công viên chỉ là một hoa viên tư nhân, nhưng nó đã được mở cửa cho công chúng ra vào tham quan. Bên trong khu vườn có những cây cầu nhỏ với những thác nước chảy,... Phong cảnh vô cùng tinh tế và độc đáo.

Nhà hàng nằm bên trong hoa viên, có hết thảy năm tòa nhà. Cả Nine và Baifern đều không phải là những người thích phô trương, tiệc đầy tháng cũng không làm quá lớn. Chỉ mời một ít bạn bè và người thân, giống như là một buổi họp mặt bình thường.

Daou và Pun sau khi tam tầm thì cùng nhau tới, món quà mà hắn chuẩn bị là mặt dây chuyền bằng ngọc có khắc hình theo con giáp của bọn nhóc. Baifern sinh là song thai một trai một gái, cho nên hai mặt dây chuyền cũng hơi khác nhau một chút, của bé trai thì hoạt bát hơn còn của bé gái thì tròn trịa đáng yêu hơn.

Ngọc này là loại ngọc tốt nhất, với quan hệ của Daou và hai vợ chồng họ, món quà này cũng tính là không nhỏ. Nhưng mà hiện tại Offroad không có ở đây, cái này là hắn đại diện cho hai người cùng nhau tặng. Chờ đến khi Offroad trở lại, nếu Offroad còn có tính toán gì khác, thì lúc đó bọn họ sẽ sắp xếp.

Đến nhà hàng, đây là lần đầu tiên trong đời Daou bị chặn lại chỉ vì không có thư mời.

Giám đốc nghe được tin, cũng không dám để cho Daou tới bữa tiệc. Cả hai bên ông ta đều không thể đắc tội nổi, chỉ có thể vừa cho người đi tìm Nine, vừa ở bên cạnh cúi thấp đầu không ngừng nói xin lỗi Daou.

Daou không nói lời nào, chỉ phối hợp mà chờ ở bên ngoài, còn Pun đã bị nghẹn đến mặt mày tối đen.

Chờ Nine tới, giám đốc mới có thể lau mồ hôi mà đưa người rời đi.

Pun có thể xem là một người khá nhạy bén, cách hành xử trôi chảy khéo léo hơn rất nhiều, mới giây trước còn bày ra vẻ mặt ảm đảm giờ đã hoàn toàn biến mất, đổi sắc mặt đến chúc mừng Nine vài câu, sau đó lại đưa quà tới.

Nine không trả lời, nhưng dù sao đây cũng là ngày vui, đối phương lại hạ mình thấp như vậy, cậu cũng không muốn để mọi người phải khó xử, vì vậy xua tay nói: “Tâm ý thì chúng tôi xin nhận, còn quà thì không cần phải tặng.”

Nụ cười của Pun đóng băng bên khóe miệng. Người ta không muốn nhận, anh cũng không thể ép người ta nhận, đến lúc đó hai bên đẩy qua đưa lại sẽ làm mất hình ảnh.

Nine nhìn về phía Daou thở dài nói: “Tôi hiểu được ý tứ của anh khi anh đến đây, nhưng tôi thật sự không biết Offroad ở đâu, cũng không rõ anh tìm anh ấy về làm gì? Là vì hai người còn có tranh chấp chưa giải quyết sao? Hay là anh lo lắng anh ấy sẽ ở sau lưng hại anh? Nhưng người như anh ấy, dù tôi chỉ mới quen biết có ba năm, tôi cũng có thể đảm bảo với anh, anh ấy sẽ không giở bất cứ thủ đoạn nào đâu. Anh cứ yên tâm mà chung sống với người kia của anh đi.”

Không đợi Daou phản ứng cậu lại nói tiếp: “Anh cũng biết tính tình của Baifern rồi đó, tôi không thể mời anh vào ngồi. Sau này nếu không có việc gì, mọi người cũng không cần phải gặp lại.”

Cậu từ tốn nói sau đó tạm biệt rồi rời đi.

Pun đứng như tượng, không dám quay đầu nhìn sắc mặt của Daou dù chỉ một cái. Anh có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì, cũng may là không khí quỷ dị này kéo dài không lâu, Daou quay người lại, anh cũng theo đó mà nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Đi dạo bên ngoài hoa viên, Daou dừng lại bên một bức tường đá màu đen bên trên có tên nhà hàng, hắn đứng đó bất động.

Pun không đoán được ý tứ của hắn, dò hỏi: “Tôi kêu tài xế lái xe tới?”

Daou lắc đầu nói: “Tôi còn có chuyện muốn nói với Nine, tôi ở đây chờ bọn họ tàn tiệc, anh về trước đi.”

Qua một hồi lâu Pun vẫn nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu “Tôi chờ với cậu.”

Daou không từ chối, lấy gói thuốc từ trên người đưa cho Pun một điếu, lại lấy cho mình một điếu khác, lúc này hắn mới nói: “Tâm sự đi.”

Hắn rất hiếm khi hút thuốc. Pun ít khi thấy được bộ dạng lười biếng như vậy của hắn, tâm tình anh cũng thả lỏng lại, không khỏi nở một nụ cười: “Nói cái gì đây?” Không đợi Daou trả lời anh đã trêu ghẹo nói, “Nói về Offroad à?”

Sau khi nghe cái tên này Daou lại cười một cái, vẻ mặt đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Pun cũng không cần chú ý tới hình tượng gì nữa, ngồi luôn ở bậc thềm, nhẹ nhàng đặt món quà ở bên chân, nới lỏng cà vạt nói: “Hôm nay cậu cũng đừng trách bác sĩ Nine nói những lời đó. Đừng nói là cậu ấy, ngay cả tôi ban đầu cũng đã nghĩ như vậy.”

Anh lại đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Daou, tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi nhìn thấy chiếc nhẫn, người đầu tiên tôi đã nghĩ đến đó là Sangtai, nhưng cậu lại nói không phải, tôi lại nghĩ tới những người trước kia đã ở bên cạnh cậu. Nghĩ đến đau cả đầu óc, cũng không hề nghĩ tới Offroad.”

Daou cúi đầu, an tĩnh lắng nghe Pun.

“Nhưng mà để nói cậu đối với cậu ấy không có một chút tình cảm thì tôi tuyệt đối không tin. Cậu thử nghĩ lại xem, ngoại trừ cậu ấy, còn có ai dám đánh vào mặt cậu mà vẫn hoàn toàn không có việc gì như vậy không?”

Với lại đâu chỉ đánh một lần. Pun thầm nghĩ trong lòng, nhưng không nói lời này ra miệng.

Daou nghe những lời đó cũng không thẹn quá thành giận mà còn nói thêm một câu: “Ừm, ông nội lúc còn sống cũng chưa từng đánh vào mặt tôi.”

Trước kia không nghĩ sâu xa, bây giờ tỉnh thần lại, hắn đã thông suốt rất nhiều chuyện. Có lẽ ngay cả Daou cũng không ý thức được, hắn đã cho Offroad không ít đặc quyền. Không chỉ là đánh nhau, còn có chuyện nhà hắn, tình cảm giữa hắn và ông nội, hắn xa lánh Snape, chán ghét Lotus và Tian. Ngoại trừ Offroad ra không có ai thực sự hiểu được.

Người bên ngoài đều nói Offroad dây dưa hắn, nhưng hắn thực sự vô tội sao? Hắn cũng ỷ lại vào Offroad đó thôi.

Pun thở dài nói: “Ba năm trước đây cậu ấy quả thực có chút cực đoan, nhưng lần này cậu ấy không hề làm gì cả. Suy bụng ta ra bụng người, nếu là cậu ấy đem tình đầu về nhà ở...”

Daou kẹp điếu thuốc giữa kẽ tay ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sắc mặt nhàn nhạt cắt ngang lời của Pun, nói: “Tình đầu của cậu ấy là tôi.”

Pun đột nhiên bị nghẹn lại, nhất thời không muốn nói chuyện nữa.

Daou nhìn thấy bộ dáng của Pun tâm tình hắn lại tốt lên không ít.

Mặc dù vẫn chưa tìm được Offroad, nhưng mà sau khi nhìn rõ tình cảm của mình, hắn đã cảm thấy mọi thứ rõ ràng hơn rất nhiều. Hắn đã tính sẵn trong lòng, cho rằng mọi chuyện vẫn còn chưa muộn, mọi thứ cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm Offroad trở về, đem hiểu lầm giữa hai người giải thích rõ ràng là được rồi.

Lúc trước hắn còn nghĩ rằng chỉ cần Offroad quay lại, hắn sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau này dù Offroad có nghĩ gì, có muốn gì, có làm gì hắn đều nghe theo Offroad là được.

Nhưng mà bây giờ Daou không nghĩ như vậy nữa.

Offroad theo đuổi hắn lâu như vậy, hắn cảm thấy lần này nên đến lượt hắn cúi đầu rồi.

Hắn muốn nói với Offroad là em không cần nhận thua, không cần đầu hàng, không cần biến mình thành Sangtai, càng không cần phải biến mình thành bất cứ kẻ nào khác, là anh không muốn em đi, là anh không muốn rời xa em.

Nói với Offroad.

Là anh muốn ở bên cạnh em.

Nói với Offroad.

Là anh yêu em.

Hắn lại nghĩ đến phản ứng của Offroad lúc nghe được những lời này, khóe miệng không thể che giấu được nụ cười.

Trong lồng ngực tình cảm kích động dâng trào, toàn tâm toàn ý mà hướng về một người là thứ mà từ trước tới nay hắn chưa từng được trải nghiệm.

Đây cũng là lần cuối cùng trong suốt những năm qua Daou cảm thấy hạnh phúc tới như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro