Chương 50
Bác Corn thấy Pun vẫn còn đang sững sờ ở đó, ông khuyên nhủ: "Cậu Pun về nghỉ ngơi đi."
Pun cau mày hỏi: "Offroad... Thật sự không tìm?" Rốt cuộc bác Corn vẫn là người nhìn Daou từ nhỏ lớn lên, trong lòng anh rất phân vân, không kiềm chế được mà hỏi ý kiến.
Bác Corn nhìn chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trong cái gạt tàn thuốc, thở dài một hơi, ông lắc đầu nói: "Hai người không có duyên phận, cũng không thích hợp. Đừng tìm."
Nếu là trước kia bác Corn sẽ còn quan tâm tới Daou, nhưng mà hiện tại ông nói những lời này đều hoàn toàn vì Offroad. Offroad thật vất vả cuối cùng cũng hạ quyết tâm rời đi, tìm trở về làm gì đây? Lại khiến cho Offroad phải rơi vào cái vòng luẩn quẩn cầu không được mà bỏ không xong này sao? Hay là qua được thêm mấy ngày tháng an ổn, lại trơ mắt nhìn Daou đưa thêm một tình nhân nào đó về nhà chăm sóc?
Tội tình gì đâu.
Đối với Offroad chỉ là sự tra tấn.
Pun ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Tuy rằng anh vẫn cảm thấy vào thời khắc nghe tin Offroad rời đi Daou không được vui, thậm chí còn có chút sốt ruột mất kiểm soát, nhưng hai người quả thật là không thích hợp. Anh cũng không cần lo lắng nữa, cứ theo lời Daou nói mà làm thôi.
Pun cúi người, nhặt phần tài liệu đã bị Daou vò cho nhăn nhúm kia lại, chào tạm biệt bác Corn rồi đi ra khỏi đó.
Ngày thứ ba Offroad rời đi, Manow từ chức, vị trí phó tổng của Offroad cũng rất nhanh đã bị người khác thay thế. Dù Offroad có năng lực hơn người, nhưng cũng không tới nỗi thiếu Offroad thì không được, trên đời này nhân tài quá nhiều, đâu chỉ có mỗi một mình Offroad.
Chỉ là văn phòng của Offroad, Daou không cho người đụng tới.
Cứ để nguyên ở đó, không cho phép ai ra vào, càng không cho người xáo trộn đồ vật bên trong, chỉ có dì lao công theo định kì vào đó dọn dẹp.
Trừ việc này ra những thứ còn lại đều hết sức bình thường, ngay cả đám người thích tụ tập nói chuyện phiếm trong công ty cũng không còn bàn tán gì đến Offroad.
Thời gian dần qua đi, hình dáng, giọng nói, thậm chí ngay cả tên của Offroad cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Ban đầu Pun cũng cho là như thế.
Suy cho cùng, Daou vẫn luôn duy trì sự lạnh lùng của mình, thậm chí còn lạnh lùng tới mức khiến trái tim của Pun có chút rét lạnh.
Nhiều năm như vậy, đừng nói là một người có máu có thịt, ngay cả một vật vô tri bé nhỏ cũng sẽ có cảm tình. Mà Daou một câu cũng không hề hỏi qua, văn phòng của Offroad tuy rằng hắn vẫn giữ lại nhưng chưa từng đến xem một lần.
Mãi cho đến một ngày, trong lúc bọn họ đang mở cuộc họp, đột nhiên Daou lại thốt ra một câu: "Offroad thấy thế nào?" Lời vừa dứt, tất cả mọi người ở đấy đều ngây ngẩn, bản thân Daou cũng phản ứng lại, sắc mặt khó coi kinh khủng.
Chuyện này rất nhanh đã trôi qua, mọi người cũng ăn ý không đề cập tới nữa, tất cả đều chỉ xem như là Daou nhất thời nói sai.
Nhưng mà Pun thì lại khổ không nói nổi, anh là người tiếp xúc với Daou nhiều nhất, cũng là người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi lời "nói sai" này.
Lúc bọn họ bàn bạc công việc, có khi Daou sẽ lấy ra một phần tài liệu, mở miệng chính là: "Đưa cái này qua cho Offroad xem đi."
Hoặc là, nếu có sự kiện cần phải tham dự, hắn còn nhắc nhở Pun "Thông báo cho Offroad một chút."
Thậm chí còn có một lần, lúc Pun yêu cầu Daou kí tên, sau khi hắn kí xong, Pun cầm lên lại thấy ba chữ Offroad Kantapon Jindataweephol to đùng.
Lúc ấy Pun cứ đứng ở đó, cảm giác như mình bị đổ đầy bùn đất toàn thân đều đông cứng. Đi cũng không được, mà không đi cũng không được.
Thật ra Daou cũng đã nhận ra bản thân mình có gì đó không đúng, mỗi lần thốt ra tên Offroad, người bên cạnh còn chưa có phản ứng gì, sắc mặt của hắn đã trầm xuống trước.
Nhưng điều này rất kì lạ, hắn không cảm thấy là hắn đang nghĩ về Offroad, cũng hoàn toàn không cảm thấy người này đi rồi sẽ có ảnh hưởng gì tới mình. Nhưng mà tên Offroad này cứ như treo ở bên miệng, lăn trên đầu lưỡi của hắn, mỗi lần hắn muốn mở miệng, chúng nó sẽ gấp không chờ nổi mà từ trong thân thể hắn nhảy ra ngoài.
Daou cố gắng khống chế, chúng nó lại chui ngược vào trong thân thể, từng chút từng chút một rơi vào trái tim của hắn, khiến cho hắn ngay cả suy nghĩ bình thường cũng không thể.
Pun thận trọng thuyết phục Daou: "Thời gian này mệt mỏi quá độ, cậu cho mình hai ngày nghỉ ngơi đi." Vừa lúc có một người bạn cũ đề nghị mọi người họp mặt, hắn liền đồng ý.
Địa điểm họp mặt là một khu nghĩ dưỡng ven biển, mấy người bọn họ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, những người họ dẫn đi cùng cũng tự tìm niềm vui cho mình. Muốn bơi lội thì bơi lội, muốn đua thuyền thì đua thuyền, đi chơi với bọn họ cũng không có gì gò bó.
Daou không dẫn người theo, những người này đều biết Offroad đi rồi, cứ nghĩ rằng hắn với Sangtai là chuyện đã định, trêu ghẹo nói: "Sangtai không ở đây thì thủ thân như ngọc ha."
Daou nhàn nhạt trả lời: "Tôi không ở bên Sangtai." Nói xong cảm thấy không đúng, lại còn bồi thêm một câu, "Chưa từng 'ở' với nhau ."
Cái tai họa gì thế này, Daou đối mặt với bọn người mồm năm miệng mười đang hỏi không ngừng, hắn chỉ nhấp một ngụm rượu, giữ im lặng.
"Này Daou, tôi nói không phải là cậu đã thích Offroad rồi đó chứ?" Người này nói xong bản thân lại cảm thấy xấu hổ, không nhịn được mà nở một nụ cười gượng gạo.
"Giỡn cái gì vậy, cậu ấy thích Offroad thì còn có thể đuổi người ta đi hả?"
Daou nghe xong lời này, đặt ly rượu lên bàn, mặt vô biểu tình nói: "Tôi không đuổi, là cậu ấy tự đi."
Có thể là vì bản thân hắn không vui nên cũng muốn cho những người khác không vui theo, một câu này quả thực khiến cho mấy người ở đây không biết nên trả lời như thế nào.
Đến hỏi hắn sao, nhìn cái biểu tình kia đi, chắc chắn sẽ không có ai dám mở miệng. Còn không hỏi hắn, tự mình suy ngẫm, càng nghĩ càng thấy run sợ.
Cũng may lúc đó những người ra ngoài chơi đều đã trở lại, nhiều người nói chuyện, cũng xóa tan đi cái bầu không khí quỷ dị tận cùng vừa rồi.
Những người khác đều có đôi có cặp, còn Daou thì chỉ có một mình, nhưng hắn cũng không cảm thấy khó chịu.
Trong số bạn bè của mình, Daou là người ít chơi bời nhất. Hắn không có tính lăng nhăng, cũng chưa bao giờ nuôi cùng lúc vài người càng không phải là loại người nhanh chóng thay đổi. Với hắn mà nói, hắn không cần một thân xác non mới chỉ để tìm được cảm giác thỏa mãn, càng không thích để bản thân mình chìm đắm trong du͙© vọng. Hắn chỉ cần một người biết nghe lời, một người nhìn thuận mắt để giải quyết nhu cầu sinh lý là được.
Đối với hắn, không cần biết những người đó thích cái gì, làm cái gì, dành cho hắn bao nhiêu phần tình cảm, hắn hết thảy đều sẽ không để tâm tới.
Cũng bởi vì biết điểm này của Daou, nên những bạn hữu đó cũng rất thức thời, không làm loạn tới chỗ của hắn.
Bạn đồng hành tới, không khí thay đổi, chủ đề cũng vì đó mà khác đi. Vừa mới nãy còn đang nói các hạng mục đầu tư, lúc này liền biến thành "anh đáng ghét", "anh xấu xa" toàn là những lời tán tỉnh những cái đánh yêu.
Nhưng cũng chỉ là những lời nói bên miệng, mọi người vẫn biết giữ nguyên tắc không có ai động thủ. Bọn họ lại không phải là bọn nhà giàu mới nổi không có chút ý chí, nhìn thấy người trẻ tuổi xinh đẹp liền hận không thể "làm" ngay trước mặt mọi người, nói hai ba câu để dỗ dành tiểu tình nhân thì có thể, nhưng vẫn giữ cho mình phong thái cần thiết.
Một đám người cười nháo làm nũng khiến cho chỗ yên tĩnh bên kia có thể dễ dàng nhìn thấy hơn.
Thiếu niên đi theo Janary thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, chỉ trên dưới hai mươi, nhưng lại có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi cong lên trên, lông mi dài và rậm, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi. Sống mũi cao thanh tú, khóe miệng khẽ nhếch, thoạt nhìn người trông có vẻ rất lãnh đạm lại lười biếng.
Daou bắt đầu chú ý tới cậu ta, không phải vì gương mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ kia, mà là vì thái độ thờ ơ của cậu ta đối với mọi người. Ngay cả khi nói chuyện với Janary, cậu ta cũng lạnh như băng, không có nửa điểm dịu dàng.
Daou không khỏi nhìn cậu ta thêm vài lần.
Janary cũng mặc kệ cậu ta, cứ để mặc cậu ta thích làm gì thì làm. Một lúc sau có lẽ là do cảm thấy nhàm chán, cậu ta lại tự mình châm một điếu thuốc, nhưng không hút, cứ đặt nó lên bàn như thế, vô cùng chăm chú mà nhìn điếu thuốc cháy xong, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Daou nhìn động tác ấy trái tim se thắt lại, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào người nọ.
Phản ứng của Daou lọt vào mắt của Janary, nhưng Janary cũng không nói gì.
Buổi tối khi Daou về phòng thì thấy người đó đang ngồi trên giường nhìn hắn.
Bước chân của Daou dừng lại, cậu ta thoải mái hào phóng đi tới, cười không chút câu nệ: "Là khun Janary kêu tôi tới đây."
Daou không nói lời nào, cậu ta lại suy nghĩ sau đó lười biếng nói tiếp: "Anh yên tâm đi, tôi vẫn chưa bị người khác chạm qua."
Daou nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn lại hắn. Qua một lúc lâu, biểu tình trên mặt người này rốt cuộc vẫn không duy trì được nữa.
Cậu ta nghe Janary nói hôm nay Daou đã nhìn cậu ta rất lâu, còn nghĩ rằng là do bản thân mình làm rung động lòng người, nhưng mà hiện tại xem ra chuyện không phải như cậu ta đã tưởng tượng. Daou rõ ràng là một người hoàn toàn lấn át cậu ta về chiều cao, ngoại hình, thân phận và cả khí thế. Còn cậu ta thì sao, vốn dĩ chỉ là một kẻ bán thân để cầu chút quyền thế, Daou lại không bị cậu ta làm cho động tâm, chút cảm giác lợi thế của cậu ta liền biến mất sạch sẽ.
Lỗ tai người này đỏ hồng một mảng, ánh mắt cũng bắt đầu muốn lẩn tránh, nhưng nốt ruồi nơi khóe mắt dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm dẫn dụ người ta hơn nữa.
Thời gian từng chút qua đi, vào lúc cậu ta cho rằng Daou sẽ bảo cậu ta "cút đi" thì lại nghe được giọng nói trầm thấp của Daou.
"Tắm rửa đi."
Căn phòng này thiết kế quả thực rất táo bạo, buồng tắm không nằm trong nhà vệ sinh mà nó ở ngay cạnh giường. Cách tấm cửa kính trong suốt, cảnh tượng bên trong nhìn không sót thứ gì.
Người này cũng không biết ngại, nghe Daou nói xong, vừa cởi quần áo vừa đi vào trong. Cậu ta không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà tỉ lệ dáng người cũng rất chuẩn, tay chân thon dài, làn da trắng nõn.
Tiếng nước chảy rất nhanh đã vang lên, sương mù tỏa ra mờ mịt, trong không gian mờ ảo ấy có thể nhìn thấy động tác của người trên trong đang vuốt ve bản thân mình.
Daou ngồi xuống sô-pha, nhưng không thưởng thức cảnh sắc sinh động ngay trước mặt, mà ánh mắt lại nhìn về phía hành lang.
Ba năm trước khi hắn và Offroad xác định mối quan hệ, Offroad đã yêu cầu hắn không được chạm vào người khác.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi Nantarn mất, Daou được nếm trải mùi vị bị quản thúc. Thật ra mà nói thì hắn cũng không tính toán sẽ ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, nhưng hắn quanh năm luôn ngồi trên cao, muốn làm cái gì hoặc không muốn làm cái gì đều dựa vào bản thân mình, không ai dám đối với hắn huơ tay múa chân. Cho nên khi Offroad nói với hắn những lời này hắn cảm thấy rất không vui.
Nhưng cho dù không vui, ba năm nay hắn cũng chưa từng chạm vào người khác.
Hắn với Offroad ngoại trừ tính cách đối lập không bàn tới, thì cho dù trong công việc hay ở trên giường hai người đều rất hòa hợp. Thậm chí bởi vì Offroad ở trên giường luôn đối với hắn kiểu cần gì cứ lấy, cho nên có một quãng thời gian Daou "muốn" Offroad một cách tàn nhẫn, còn khiến cho người ta bị bệnh, phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới hồi phục.
Càng nói lại càng thấy kỳ quái, Sangtai ở nhà lâu như vậy, thế nhưng Daou chưa từng nảy sinh du͙© vọng với cậu ta. Ban đầu hắn còn cho rằng vì mình bận tâm việc chân đối phương bị thương, nhưng mà sau khi Sangtai chủ động hôn hắn, ngay cả việc bị chạm vào hắn cũng không muốn.
Không lên giường còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà ngay cả một cái hôn môi hắn cũng không muốn thì nên giải thích như thế nào đây?
Daou cũng không phải loại người lụy tình, nên chưa từng nghĩ qua nguyên nhân trong đó. Hắn chỉ nhớ Sangtai khi còn niên thiếu là một người ngoan ngoãn nghe lời, cho nên khi một lần nữa Sangtai xuất hiện trước mặt, lại còn ngồi trên xe lăn tìm kiếm chỗ dựa từ hắn, hắn đương nhiên là lựa chọn đối phương.
Nhưng mà Daou lại tự hỏi chính mình, nếu có một người khác xuất hiện, dung mạo cũng xuất chúng, cũng ngoan ngoãn nghe lời như thế, thì người đó có phải cũng sẽ thay thế được vị trí của Sangtai hay không?
Lần đầu tiên hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, rốt cuộc là hắn thích Sangtai, hay chỉ thích một cái tiêu chuẩn do chính mình đặt ra. Mà với cái tiêu chuẩn này, bất kể là ai cũng được là ai cũng không quan trọng?
Lúc này người ở bên trong đẩy cửa phòng tắm bước ra. Cậu ta mặc một cái áo ngủ, để lộ làn da trắng nõn trước ngực, vừa đi vừa dùng khăn lau khô nước trên tóc, cuối cùng dừng ở trước mặt Daou.
Daou ngẩng đầu, dưới ánh đèn chiếu rọi ngũ quan càng thêm thu hút, đường cong từ chân mày đến sống mũi như được khắc sâu thêm. Chỉ là vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, ánh mắt trong veo, không hề có chút dục niệm nào trong đó.
Người này không thấy động tác của Daou, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát quỳ xuống. Cậu ta cũng là đàn ông, biết đàn ông muốn nhất là cái gì, và cũng biết làm cách nào để họ thỏa mãn nhất. Lần đầu tiên gặp gỡ một người như Daou, cho dù không vì quyền thế, thì với cái nhan sắc này cũng đủ để cậu ta cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro