Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Sau đó, một mình Offroad lái xe tới viện điều dưỡng, Offroad dừng xe lại, lấy lọ thuốc đổ ra lòng bàn tay. Đếm đủ bốn viên, Offroad ngẫm nghĩ, lắc lắc lọ thuốc, lại đổ ra thêm hai viên nữa.

Uống thuốc xong, Offroad xuống xe, nhưng thay vì đi về hướng của Air đang ở, lại đi đến một tòa nhà khác.

Ben mang theo hai người chờ Offroad ở cửa, thấy Offroad tới liền chào hỏi, Offroad gật đầu sau đó đi theo Ben vào bên trong.

Hành lang rất dài cũng rất an tĩnh, tiếng bước chân của họ đi trên đường lại càng rõ ràng hơn.

Ben vừa đi vừa nói: "Hệ thống theo dõi đã bị tắt. Có người canh giữ ở cửa, tôi sẽ ở chỗ này, không để ai có cơ hộ tiến vào, anh an tâm."

Cho đến khi đi vào căn phòng cuối cùng ở bên trong, Ben đưa hòm thuốc mang trên tay cho Offroad, nhìn Offroad xoay người muốn đi vào trong, Ben vội vàng kéo lại, có chút do dự nói: "Hay là để cho tôi..."

Offroad hờ hững liếc mắt nhìn Ben một cái, không nói lời nào gạt tay của Ben ra, đẩy cửa đi vào trong.

Căn phòng này bày trí cũng không tồi, rèm cửa sổ màu vàng nhạt thoạt nhìn trông rất ấm áp, ngoài cửa sổ là cảnh sắc xanh tươi, nội thất cũng đầy đủ và sang trọng. Nếu không phải ở đây còn có một người phụ nữ đáng sợ nằm trên giường, nơi này vẫn có thể coi là một chỗ tĩnh dưỡng thật tốt.

Offroad nhấc chân đi đến bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Air.

Bà ta mắc bệnh kén ăn. Sau khi dùng lưỡi dao đả thương Offroad lần trước, có thể là biết bản thân từ đây không còn cơ hội ra tay nữa, chút động lực để chống đỡ cho bà ta sống đã không còn, thế nên bệnh tình rất nhanh đã chuyển biến xấu đi. Bây giờ đã gầy đến da bọc xương, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, không còn sống được bao lâu nữa.

Vốn dĩ Air vẫn đang ngủ, không biết có phải vì cảm nhận được hơi thở của Offroad hay không, bà ta từ từ mở mắt ra.

Không giống như trước kia, bà ta của bây giờ không há mồm trợn mắt nữa, chỉ dùng hai mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Offroad. Nếu ánh mắt có thể hóa thành hành động, có thể Offroad đã bị bà ta dùng kiếm đâm nhiều nhát cũng không chừng.

Offroad vẫn không cử động, đứng ở chỗ đối diện với bà ta. Thậm chí còn có cảm giác đang thưởng thức sự thống hận và oán độc trong xương tủy của Air như là một tác phẩm nghệ thuật.

"Sau khi bà chết, tôi sẽ đem bà cùng với Krom chôn cạnh nhau bà thấy thế nào?"

Offroad chậm rãi mở miệng, khóe miệng lộ ra một nụ cười sung sướng: "Bà hại chết ông ta, hại ông ta nhà tan cửa nát. Bà nói xem, ông ta nhìn thấy bà, có thể cảm thấy vui vẻ hay không đây?"

Air không khỏi cảm thấy run rẩy, hàm răng va vào nhau lạch cạch, giọng nói như âm thanh của ống sáo bị gãy, sắc bén đến quỷ dị: "Offroad! Mày... Mày..."

"Suỵt." Offroad làm một cử chỉ trấn an. Sau đó ngồi xuống bên người bà ta, từ từ thong thả mà mở cái hộp, từ trong đó lấy ra một cái ống tiêm và một lọ thuốc thủy tinh nhỏ, đem ống tiêm cắm vào miệng lọ thuốc, chậm rãi rút thuốc ra.

Air nhìn Offroad, hơi thở ngày càng nặng nề, động tác trên tay Offroad vẫn không ngừng lại, đột nhiên hỏi: "Bà hối hận không?"

Thân thể Air đã quá mức suy kiệt, thế nhưng mà ta vẫn liều mạng dùng một chút hơi tàn gắng gượng bắt lấy tay của Offroad.

"Offroad Kantapon Jindataweephol, chuyện tao hối hận nhất đời này..." Bà ta dùng sức thở dốc, hai mắt đỏ ngầu dường như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, "Chính là đã sinh ra thứ tai họa như mày!"

Offroad sửng sốt, sau đó lại cúi đầu cười rộ lên.

Lời này Offroad chỉ hỏi qua hai người, cả hai người đều có quan hệ gắn bó chặt chẽ với Offroad, một người là mẹ ruột, người còn lại chính là chân ái cả đời này.

Thế nhưng cả hai người đều muốn Offroad chết, bọn họ đều không hối hận khi Offroad chết đi.

Kim tiêm ghim vào cổ tay Air, chậm rãi chui vào mạch máu, Offroad gật đầu tán đồng nói: "Đúng vậy, chúng ta đều là tai họa." Thuốc từ từ len lỏi vào trong cơ thể Air, Offroad cười nói, "Cho nên chúng ta đều sẽ không được chết tử tế."

Thân thể Air bắt đầu co giật, bà ta ra sức giãy dụa, móng tay sắc nhọn cào vào mu bàn tay của Offroad để lại một vệt máu. Rất nhanh máu đã từ vết thương từng giọt rơi xuống.

Không bao lâu sau, Air đã hoàn toàn bất động, nhưng đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm vào Offroad.

Bà ta chết không nhắm mắt.

Offroad hất tay Air ra, vứt bỏ ống tiêm, mặt không chút cảm xúc mà đứng lên.

Vui vẻ không.

Có cái gì vui vẻ đâu chứ, cùng lắm chỉ là xử lý một thứ rác rưởi.

"Road à..."

Offroad hình như nghe được một tiếng thở dài mang theo chút thống khổ, đau lòng, áy náy, Offroad đột nhiên xoay người nhưng mà trong phòng không có gì cả.

Offroad sững người tại chỗ.

Quãng thời gian ba và cô của Offroad vừa mới mất, Offroad đã rơi vào rất nhiều loại ảo giác nghiêm trọng.

Bộ não con người đúng thực là một sự tồn tại kì diệu. Biết rằng người đã sớm không còn, thế nhưng nó vẫn có thể tạo ra một hình ảnh ba chiều sống động.

Người đó sẽ chờ Offroad về ăn cơm, sẽ trò chuyện với Offroad, hết thảy đều giống như cái hồi Offroad còn nhỏ. Nhưng mà lúc Offroad đến gần, lại gần hơn một chút, đưa tay muốn chạm vào, bóng người kia liền tan biến.

Đoạn hồi ức đó, Offroad không bao giờ muốn nhớ lại vì nó quá đau thương. Ở giữa ranh giới giữa thực và ảo, Offroad đã tự mình suy ngẫm thật lâu, rốt cuộc là Offroad đã mất hết tất cả này là thật? Hay hình bóng vừa biến mất kia mới là thật?

"Con biết mọi người không muốn con làm như vậy, nhưng mà con cần phải làm như vậy." Offroad mở miệng nói với hư không, biểu tình lạnh nhạt lại còn cố chấp, "Con không cần mọi người tha thứ." Cảm giác ngực như bị người ta khoét đi một lỗ, Offroad nhắm mắt, sau đó lại khàn giọng nói, "Vĩnh viễn cũng đừng tha thứ cho con."

Ben đứng ngoài cửa hút thuốc, khi Offroad mở cửa ra, Ben đưa mắt nhìn liền thấy được người nằm trên giường, đó là một người phụ nữ gầy trơ xương, nhất thời không nhịn được mà lạnh cả sống lưng.

Offroad đưa tay tới, Ben thấy vết máu trên mua bàn tay của Offroad thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại là đối phương muốn một điếu thuốc, Ben rút điếu thuốc mà luống cuống tay chân.

Đưa thuốc cho Offroad lại giúp Offroad châm lửa. Nhìn Offroad hít một hơi sau đó thần sắc hờ hững thả ra một luồng khói, Ben là người đã hơn năm mươi tuổi, không hiểu sao trên lưng ông lại thấm một tầng mồ hôi.

"Có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không?" Đột nhiên Offroad cười hỏi.

Ben là người Offroad bồi dưỡng, rất ít khi dùng đến, chính Daou cũng không biết sự tồn tại của ông, chỉ có Dunk là được tiếp xúc qua. Ông không thể nói là Offroad đúng hay sai, bọn họ làm việc trước nay luôn không có đúng sai, chỉ có muốn và làm. Nhưng tự tay hại chết mẹ của mình, còn có thể bình tĩnh như vậy, khiến cho Ben cảm thấy rợn tóc gáy.

Lời trong lòng đương nhiên không dám nói ra, Ben nhìn Offroad khẽ lắc đầu.

Offroad nhìn sang hướng khác, tự mình nói một câu: "Tôi cũng cảm thấy rất đáng sợ."

Nói xong liền bước ra ngoài.

Hai người canh giữ ở bên ngoài thấy Offroad đi ra, vội vàng đi vào trong.

Bọn họ đến là để giải quyết hậu quả.

Offroad bước xuống bậc thang, đứng ở bên ngoài hút xong điếu thuốc. Sau khi ném tàn thuốc đi lại thấy vết thương trên mu bàn tay của mình vẫn còn chảy máu, Offroad đưa tay đến bên miệng, vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu.

Một mùi vị tanh tưởi nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng, không hiểu sao Offroad lại muốn dùng răng cắn vào vết thương kia.

Đầu óc hiện tại quá hỗn loạn, đau đớn da thịt đối với Offroad cũng là một cách để khống chế cảm xúc.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Offroad không thể không thu hồi suy nghĩ kia lại, lấy di động ra nhìn tên hiển thị trên màn hình, không nhịn được mà cười nhạo một tiếng.

Gặp quỷ rồi, tại sao mỗi lần thống khổ nhất thì người đó dường như đều sẽ cảm nhận được vậy.

Nhưng mà một người luôn chán ghét Offroad đến mức hận không thể gϊếŧ chết Offroad lại có thần giao cách cảm với nhau sao?

Quả thật là một câu chuyện hài không hề buồn cười chút nào.

Offroad không chút cảm xúc nhìn vào điện thoại, không ngắt máy cũng không nghe. Offroad biết Daou rất bận, lần này hắn đi cũng không phải là để bàn một dự án nhỏ nhoi gì, tính từ buổi sáng Manow gọi điện thoại tới, người này hẳn là đã một ngày một đêm không ngủ, điện thoại chắc sẽ không gọi lâu.

Nhưng mà hình như lúc này Offroad lại đoán sai rồi, đến khi hồi chuông vang lên lần thứ tư, Offroad khẽ thở dài, sau đó cúi đầu, đôi môi chạm vào tên Daou trên màn hình điện thoại.

Thời gian từng chút trôi qua, điện thoại cuối cùng cũng yên lặng.

Offroad lấy thẻ sim điện thoại ra bẻ gãy, sau đó tháo rời pin, những thứ khác liên quan tới điện thoại đều ném vào trong thùng rác.

Vừa làm xong thì Ben cũng vừa bước ra tới, ông đi đến bên cạnh Offroad nói: "Đã xử lý xong xuôi, xe cũng đang chờ ở cửa khẩu."

Offroad gật đầu, từ trong túi áo móc ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trước. Ben nhận lấy, nhìn thấy con số ghi trên đó mà hoảng sợ.

Ông đang muốn mở miệng, Offroad lại nhìn ông mà xua tay, khuôn mặt có vẻ rất là mệt mỏi: "Đi thôi."

Ben nhìn bóng dáng của Offroad, đột nhiên cất giọng hỏi: "Còn trở về không?"

Offroad không trả lời, lại hướng về phía ông ấy mà phất phất tay.

Về chứ, sao lại không về.

Chỉ là chờ đến lúc trở về, có lẽ chỉ còn lại một nắm tro tàn.

*

Lần đầu tiên Daou gọi điện cho Offroad sau khi đến nước A đó là do Pun đã nói với hắn rằng Offroad có một chuyến công tác.

Kết quả gọi điện vài lần cũng không có ai nghe máy.

Lúc ấy hắn vẫn chưa để tâm lắm. Hắn bận, Offroad cũng bận, mà khi bận lên sẽ không có thời gian để lo cho đối phương, những tình huống như thế này trước nay cũng không phải là chưa từng trải qua.

Hiện tại ở nước A tình hình chính trị đang thay đổi khiến cho các nhà đầu tư không còn đủ niềm tin, các quỹ bất động sản phải bán bất động sản thương mại để huy động đủ vốn đáp ứng nhu cầu mua lại của các nhà đầu tư. Do đó nhiều dự án bất động sản sẽ được lên sàn, điều này cũng tạo cơ hội cho các nhà đầu tư nước ngoài tham gia thị trường.

Lần này Daou đến, chính là muốn thành lập một nền tảng phát triển chung với một quỹ đầu tư bất động sản tư nhân.

Làm việc ở nước ngoài không giống như làm việc trong nước, Daou rất nhanh đã đem chuyện của Offroad vứt ra phía sau, vùi đầu tập trung vào công tác.

Đến khi Daou khôi phục lại tinh thần, đã là ba ngày sau.

Hợp tác của hắn ở bên này coi như được định xong, tuy rằng bên trong có sự giật dây bắc cầu của Ploychanapol, nhưng Ploychanapol nằm giữa cũng được hưởng rất nhiều lợi ích, cho nên hắn hoàn toàn không nợ nhân tình.

Daou thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới nhớ tới Offroad mấy ngày nay đã không có liên lạc qua.

Hắn liền gọi điện thoại cho Offroad, định nói với đối phương là ngày mai hắn sẽ về nước. Kết quả gọi vài lần, lần này vẫn không có ai nghe máy, chỉ có một giọng nữ máy móc nhắc nhở hắn rằng điện thoại đã tắt.

Daou cảm thấy có gì đó không đúng, vừa vặn Pun trở về, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Offroad mấy ngày nay có tìm anh không?”

Lời vừa nói xong mới phát hiện phía sau Pun còn có Sangtai.

Pun lắc đầu: “Không có. Chỉ có lần trước Manow gọi điện thoại tới, nói cậu ấy muốn đi công tác.”

Daou cau mày: “Tôi không liên hệ được với cậu ấy, anh nhanh đi hỏi Manow một chút xem sao.”

Pun lên tiếng, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Sangtai ở bên cạnh, chờ hai người nói xong lúc này mới mở miệng: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì.” Daou không nói nhiều, chuyển đề tài sang hướng khác: “Sao lại tới đây?”

Sangtai điều khiển xe lăn đến trước mặt Daou, cười nói: “Sáng mai em còn phải đến bệnh viện, không thể ra sân bay tiễn anh, cho nên tới từ biệt trước.”

Tuy rằng Daou và Sangtai sẽ không còn liên quan gì nữa, nhưng rốt cuộc hai người vẫn còn tình bạn thời niên thiếu, hắn đương nhiên cũng hy vọng Sangtai nhanh chóng bình phục. Daou lập tức giơ tay lên vỗ vỗ vào vai đối phương, trầm giọng dặn dò nói: “Chữa trị cho tốt.”

Sangtai gật đầu, ánh mắt lại tránh đi bàn tay đeo nhẫn của Daou, khi tầm mắt lướt qua bàn trà thủy tinh bên cạnh, cả người liền sững sờ tại chỗ.

Một chiếc hộp gỗ mun sơn mài, bên trên có biểu tượng được mạ vàng, là sản phẩm đến từ nơi sản xuất đồng hồ nổi tiếng nhất thế giới có lịch sử lên đến hai trăm năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro