Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Chiều nay lại là một buổi chiều bận rộn.

Những người đến tìm Offroad lại phát hiện, cô thư kí xinh đẹp nụ cười như hoa này của Offroad, không biết hôm nay bị làm sao rồi, đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như bị kết một tầng băng lạnh. Đôi mắt biết cười kia dường như giấu dao trong đó, mặc kệ là ai tới muốn hỏi thăm chuyện gần đây của Offroad, cô đều không để tâm tới, một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho người ta.

Thật vất vả cuối cùng cũng đến giờ tan ca.

Offroad hoàn thành nốt công việc cuối cùng trong tay. Offroad xóa tất cả thư mục trên máy tính nơi lưu trữ nội dung cá nhân của mình, sau đó tắt máy tính đi, những văn kiện trên bàn làm việc đều đã được phân loại xong xuôi. Lại cầm cây bút đã làm bạn với Offroad thật lâu, nắp bút đã có chút hư tổn Offroad cũng đành miễn cưỡng đậy nắp lại, cẩn thận bỏ vào ống đựng bút.

Đi tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua văn phòng này một lần sau cuối, Offroad thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại.

Manow vẫn còn ngồi đó vùi đầu làm việc, Offroad đi ngang qua để ngón tay lên bàn làm việc của cô gõ nhè nhẹ, Manow ngẩng mặt lên, Offroad cười nói: "Tiểu thư, tan ca rồi."

Manow cố gắng duy trì cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: "Khun Kantapon anh đi trước đi, em sẽ đi sau."

Offroad nhìn Manow, cuối cùng những lời muốn nói lại không thể nói ra.

Offroad sợ vừa mới mở lời, người này sẽ khóc òa lên mất.

Từ biệt một cách quá nghiêm túc cũng không hẳn là chuyện tốt.

Offroad xoay người rời đi, Manow nhìn theo bóng lưng của Offroad, có lẽ những người khác hoàn toàn không chú ý, cô cúi đầu, từng giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống.

Offroad xuống lầu, người Offroad sắp xếp đã chờ sẵn. Hai người đó nhìn thấy Offroad vội chào hỏi, chờ Offroad lái xe đi, bọn họ cũng lái xe theo sát phía sau.

Trên đường Offroad nhận được điện thoại của June, Offroad có chút ngoài ý muốn, nhưng June lại vừa nghe thấy giọng Offroad đã cười không ngừng, lời cũng nói không rõ ràng.

Offroad cũng không thúc giục cô, chờ June bình tĩnh hơn mới mở miệng: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

"Anh vẫn chưa nghe gì sao?" June có vẻ hưng phấn tột độ, "Cái tên cháu ngoại trai của Daou đó đúng thật là không khiến em phải thất vọng."

Offroad sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

June lại tiếp tục cười, qua một lúc lâu mới ngắt quãng từng câu mà nói rõ mọi việc với Offroad.

Trước đó Joong có tới tìm cô, hỏi cô về chuyện Aheny đã hại chết cha mẹ của hắn. Cô thấy Offroad cũng đã nói rồi, nên cũng không hề giấu diếm nữa, đem toàn bộ câu chuyện kể hết một lần. Bao gồm cả chuyện Dunk tới tìm cô nói những lời không thể ngu ngốc hơn như, cậu muốn tự mình giải quyết hết tất cả mọi chuyện, không để cho Joong biết, càng không được để ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và Yew.

Lúc ấy Joong nghe xong sắc mặt âm trầm đi rất nhiều, June cũng không để ý lắm, nào ngờ hôm nay lại nhận được tin nói Joong nổ súng đả thương Yew, bản thân hắn cũng bị thương, hai người đã được đưa vào bệnh viện.

"Offroad anh có biết không, Yew bị điên rồi, Joong không đánh chết nó, là tự nó lấy súng dí vào đầu mình bắn một phát. Nếu không phải người bên cạnh hành động nhanh nhẹn, phát súng đó đã trúng rồi." June lại "sặc" một tiếng, "Quả thật không thể nhìn ra nha, đứa em trai này của em cũng là một kẻ si tình."

Offroad lại không thấy vui mừng khi người ta gặp họa, trầm mặc một chút mới hỏi: "Bị thương có nghiêm trọng không?"

"Cũng không nghiêm trọng lắm, viên đạn kia trúng vào tay của Yew, Joong cũng chỉ bị thương ngoài da, nằm viện vài ngày sẽ khỏe lại thôi."

"Anh biết rồi, chuyện của Dunk em nhớ giữ bí mật."

June nhìn thấy bọn họ chó cắn lẫn nhau thì rất là vui vẻ, lại nghe ngữ khí của Offroad bình tĩnh như vậy cô còn cảm thấy có chút khó hiểu.

Offroad cũng không giải thích nhiều. Mặc kệ Joong làm cái gì, những thương tổn Dunk đã chịu không có cách nào thay đổi, hơn nữa thằng nhóc đó không biết khi nghe được tin Joong gặp chuyện sẽ cảm thấy hả giận, hay là lại vì Joong mà lo lắng nữa.

So với Offroad thì Dunk đúng là còn ngu xuẩn hết thuốc chưa hơn, nếu không Offroad cũng sẽ không nghĩ tới việc đưa cậu rời đi.

Đột nhiên June không cười nữa, lười biếng nói: "Offroad, nói trước vẫn tốt hơn, nếu sau này Yew và Joong có ở bên nhau, em cũng sẽ không nể mặt của Saechua đâu đó."

Hiện tại June vẫn chưa thể hoàn toàn nắm quyền. Aheny chết, Yew lại là đứa con trai duy nhất, đương nhiên những lão già trong gia tộc sẽ vì bảo vệ cho cậu ta mà ra mặt, không thừa nhận một đứa bức chết ba ruột đại nghịch bất đạo không bằng súc sinh như cô.

Nhưng mà June chỉ cần thêm một ít thời gian nữa thôi, cô sẽ để cho bọn họ biết, cô còn có thể súc sinh tới mức độ nào nữa.

Offroad nhàn nhạt nói: "Tùy em, em muốn như thế nào cũng được, Daou sẽ không quản những việc này, em chỉ cần khiến cho công ty hái ra tiền là được."

June như bừng tỉnh lại: "Nói cũng đúng."

Hai người lại nói thêm vài ba câu, sau khi June tắt máy Offroad lại cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu quen biết June sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, hai người nói không chừng có thể trở thành bạn thân. Offroad quả thực rất thưởng thức tính cách của June, đây cũng là lí do Offroad không hề đặt sự chú ý lên người Yew, mà lại muốn nâng đỡ June lên, còn Yew đời này cậu ta cũng đừng mơ quá nhiều.

Tới nơi, một đám người quen thuộc đứng chờ ở cổng, khi xe dừng lại, Offroad phát hiện bác Corn đã nhận được tin tức nên chờ sẵn ở cửa. Offroad vừa xuống xe, bác Corn liền bước tới chào đón, ông không giấu được sự kích động trong lòng: "Khun Kantapon về rồi!"

Offroad mỉm cười: "Cháu trở về lấy ít đồ."

Gương mặt bác Corn lộ ra chút nghi hoặc.

Offroad giải thích nói: "Cháu đem ít đồ còn sót lại mang đi, sau này sẽ không trở lại nữa."

"Tại sao vậy... Không phải khun sangtai đã..." Sangtai đã về nhà, bác Corn vẫn luôn cho rằng Daou và Offroad đã hòa giải. Tại sao bây giờ nghe trong lời của Offroad lại có ý giống như muốn hai người hoàn toàn chia xa vậy?

Offroad phỏng đoán có lẽ là bác Corn đã hiểu lầm. Ploychanapol vốn dĩ ở nước A, Daou mang Sangtai trở về cũng không có gì kì lạ, lại nói hai người đó nhẫn cũng đã đeo, bước tiếp theo cũng nên gặp mặt người lớn rồi.

Offroad không nói lời nào, bác Corn cũng không hỏi thêm nữa, không nhịn được mà thở dài một hơi. Ông nhìn Daou lớn lên, chung quy vẫn cảm thấy Daou đối với Offroad không hẳn là vô tình, cũng đã âm thầm đề cập chuyện này nhiều lần, nhưng Daou chưa bao giờ trả lời nghiêm túc. Nghĩ đến, có lẽ là ông đã thật sự đoán sai rồi.

Trong lòng bác Corn rất thất vọng, cũng chỉ còn cách đi vào trong với Offroad, hai người kia cũng đi theo sau bọn họ. Vào phòng khách, đầu tiên ánh mắt của Offroad rơi vào bức tranh treo tường ở đầu cầu thang, sau đó nói với hai người phía sau: "Các cậu tháo cái này xuống đi."

Hai người nọ nghe lời bước qua, bác Corn kinh hoảng nói: "Khun Kantapon!"

Offroad nhìn bức tranh đó, lại nhìn xung quanh căn phòng một lượt, lúc này mới cười nói: "Trước kia cháu vẫn luôn cho rằng mình có thể thấu hiểu bản thân, có thể tự tại, có thể tùy ý mà vứt bỏ. Nhưng dù vô tình hay cố ý vẫn luôn mang theo nhiều thứ đặt vào đây, còn vội vã tưởng rằng mình đã là chủ nhân của nơi này." Offroad dừng một chút lại nói, "Daou chán ghét cháu cũng không phải không có lý."

"Thiếu gia... Thiếu gia không có nghĩ như vậy." Bác Corn mở miệng, nhưng lại cảm thấy mình không đủ tự tin.

Offroad nhìn ông lão đầu tóc hoa râm trước mặt, thầm nghĩ nếu ông ấy biết chuyện ba năm trước đây Daou muốn giết Offroad, không biết sẽ bị dọa thành bộ dạng gì đây nữa. Đương nhiên là Offroad sẽ tuyệt đối không nói ra, chuyện này đến nay Offroad không cảm thấy Daou làm sai, Offroad không muốn trước mặt mọi người giả vờ làm thánh nhân, lôi kéo tất cả những người bên cạnh cùng nhau chỉ trích Daou.

Mọi việc đều có nhân mới có quả, chính bản thân Offroad cũng không phải là loại tốt đẹp gì.

Nói đến cũng thật khó tưởng tượng, Offroad cùng với Daou vậy mà có thể an ổn nằm trên cùng một chiếc giường bình yên sống qua ba năm. Theo lý mà nói, loại người như bọn họ, cho dù là ngủ cũng nên mặc áo chống đạn, giắt dao găm trên đùi, giấu súng dưới gối mới đúng lẽ.

Offroad nghĩ tới hình ảnh kia, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy xót xa.

"Cháu đi lên phòng ngủ." Thấy những người đó vẫn còn tháo dỡ bức tranh, Offroad nói một tiếng với bác Corn xong lại đi lên lầu.

Trong phòng ngủ cũng không thay đổi nhiều lắm, lần trước Offroad đi vội nên chỉ đem theo một ít quần áo, lần này Offroad đem theo một cái vali thực to. Offroad không phải là người đam mê hưởng thụ vật chất cho nên đồ dùng cũng không nhiều, rất nhanh đã thu dọn xong xuôi. Nhưng khi kéo ngăn tủ ra lại thấy chiếc nhẫn mình mua lúc trước, Offroad lại ngây ngẩn.

Offroad cầm lấy chiếc nhẫn, thấy rõ bên trong khắc tên của mình và Daou, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Offroad cười nhạo người khác ngu ngốc, nhưng nhìn đi, Offroad đã làm chuyện gì rồi này.

Nhớ đến lúc đó tặng nhẫn Daou cũng không đáp lại, Offroad lặng lẽ mang chiếc nhẫn lên, cuối cùng lại ảm đạm mà tháo nó ra...

Nếu thời gian có thể quay trở lại, Offroad thật muốn quay về thời điểm một năm trước, trước khi Offroad đưa nhẫn, Offroad sẽ đào một cái hố để chui vào đó, không để mình phải xấu hổ vì đã làm ra cái chuyện ngu ngốc này.

Offroad không muốn nhớ lại nữa, lấy lại chiếc nhẫn ném vào trong gương hành lý.

Tuy Offroad với Daou ở cùng một căn phòng, nhưng bọn họ luôn phân chia ranh giới rõ ràng, đồ đạc cũng sẽ đặt ở kệ riêng biệt. Offroad sẽ không lục tìm chiếc nhẫn từ trong ngăn tủ của Daou, tránh cho việc không cẩn thận chạm vào cái gì, sẽ khiến cho Daou cảm thấy Offroad không có ý tốt. Nhưng mà Offroad cũng không lo lắng lắm, đồ vật kia hẳn là Daou đã đem ném đi như một thứ rác rưởi rồi.

Kéo theo gương hành lý đi xuống lầu, đột nhiên Offroad nhận ra, Offroad quen biết Daou mười bảy năm, thế nhưng hai người không có một tấm ảnh chụp chung nào cả. Hóa ra dù quen nhau rất lâu, dù ngủ với nhau hằng đêm, nhưng bọn họ chưa bao giờ thật sự gần gũi.

Xuống lầu, bức tranh đã được tháo dỡ, Offroad lại cho người đem bình hoa, trà cụ, thảm lông cừu... Tất cả những đồ vật Offroad mua để trang trí cho căn nhà này đều mang hết đi, ngay cả chậu hoa trồng trong nhà kính cũng không để lại.

Chờ đến lúc Offroad rời đi, chỗ này đã không còn đồ vật gì có liên quan tới Offroad nữa. Đây là chuyện Offroad đã hứa với Daou, Offroad cái gì cũng không cần, để lại cho hắn một căn nhà hoàn toàn sạch sẽ.

Bác Corn cảm thấy rất khó chịu trong lòng, hành động của Offroad không khác gì tự tay xóa bỏ quá khứ của bản thân, tuy rằng không biểu hiện ra mặt, nhưng bác Corn biết trong lòng Offroad thật sự không ổn chút nào cả.

Mọi thứ đều được mang ra xe, khi Offroad quay đầu nhìn lại, vẫn thấy bác Corn đứng ở cửa nhìn theo.

Đời này thứ khiến Offroad không thể chịu được đó là việc trưởng bối đối xử tốt với mình, đây là loại uy hiếp đối với Offroad. Loại tình cảm này Offroad đã mất đi từ sớm, cho nên sau này mỗi khi chạm tới, Offroad đều vô cùng quý trọng.

Offroad cùng với bác Corn chắc chắn không còn có cơ hội gặp lại, vốn dĩ nên dứt khoát mà rời đi mới đúng. Nhưng khi Offroad kéo cửa ra muốn lên xe, nhìn thấy ông lão cứ đi về phía trước từng bước một, Offroad lại dừng chân.

Offroad bước trở về, đến trước mặt bác Corn mở miệng nói: "Bác phải nhớ uống thuốc đúng giờ, sau này đến thời gian sẽ có người chủ động đưa thuốc tới, bác không cần lo lắng."

Bác Corn sửng sốt, Offroad nhíu mày nói tiếp: "Bác đã lớn tuổi, thân thể nếu không thoải mái cũng không cần chịu đựng, nói với anh nhà đưa bác đến bệnh viện kiểm tra. Già rồi không cần lo cho Daou nữa, anh ấy lớn rồi có thể tự chăm sóc cho mình mà."

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, làm gì còn có chuyện làm một công việc tận tụy đến hết đời đâu, theo ông nội thì không tính, đến già rồi còn phải chiếu cố cho cháu của ông ấy. Đương nhiên bác Corn là người của thời đại trước, ông có quan niệm của chính mình, cũng có những nguyên tắc cố chấp của chính mình, Offroad chưa từng trải qua cuộc sống của ông ấy, cho nên cũng không dám chỉ trích chuyện gì, nhưng mà nhìn thấy ông lão đã lớn tuổi như vậy Offroad vẫn cảm thấy đau lòng.

Bác Corn mở miệng, nhưng lời lại không thể nói ra, chỉ có thể đỏ mắt mà gật gật đầu.

Offroad lại nói thêm: "Tính tình cháu không tốt, ba năm nay đã vất vả cho bác rồi."

Bác Corn lắc đầu, Offroad lại không muốn để cho ông ấy thêm khổ sở: "Cháu đi đây, bác trở vào đi."

Nói xong, không hề nán lại, cũng không quay đầu nhìn cứ thế mà rời đi.

Bác Corn đứng ở cửa, chờ xe qua ngã tư không nhìn thấy nữa, ông mới cất bước trở vào.

Ông vốn đã chuẩn bị gọi điện thoại nói cho Daou, nghĩ lại cũng thôi. Bỏ đi, biết nói cái gì bây giờ, đây chẳng phải là điều Daou luôn chờ đợi đó sao.

Offroad rời khỏi Saechua cũng đã không còn sớm nữa. Những thứ Offroad mang theo ngoại trừ hành lý của mình, những cái khác đều giao lại cho hai người kia xử lý, tùy ý bọn họ muốn bán hay là đem vứt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro