Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Sau khi Rain rời đi, Offroad ở lại với Dunk thêm một chút, sau đó lại gọi mấy cuộc điện thoại thu xếp những việc tiếp theo. Mãi cho đến buổi tối, ở trong phòng lâu cũng thấy chán nên dứt khoát đi xuống hoa viên nhỏ dưới lầu tản bộ.

Dù đang giữa mùa hè, nhưng vì chiều nay trời đổ mưa to, trên mặt đất vẫn còn có chút ẩm ướt, cho nên người đi lại trong hoa viên không nhiều lắm.

Offroad buồn chán mà đi một vài vòng, đi mệt lại tùy tiện tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Bên cạnh còn có một cái đèn đường, ánh đèn vàng nhạt bao phủ lấy Offroad, cả người trông có vẻ rất lười biếng. Ngồi chưa được bao lâu, Offroad nghe trên đầu mình thỉnh thoảng lại vang lên một vài âm thanh rất lạ, ngẩng đầu lên mới phát hiện có một con bướm đêm đang bay quanh ngọn đèn.

Offroad ngẩng đầu nhìn, con bướm kia dường như không quan tâm đến ánh mắt của Offroad, dùng hết sức lực lao vào ngọn đèn hết lần này tới lần khác. Nó đã ngã xuống rất nhiều lần, vẫn cố gắng bò dậy, vươn đôi cánh màu xám có hoa văn hình bán nguyệt tiếp tục lao tới.

Offroad quả thật có hơi nhàm chán, Offroad thế mà lại bị con bướm kia thu hút, cuối cùng "bộp" một tiếng con bướm đêm rơi xuống, vừa vặn rơi ngay chân Offroad, Offroad còn dùng mũi giày chọc chọc nó. Lúc đầu con bướm không có phản ứng, chỉ run run đôi cánh, Offroad lại dùng mũi giày đẩy nó về phía trước, con bướm đêm cuối cùng cũng nhận thấy được sự nguy hiểm, nó đột ngột lật thân lại, loạng choạng bay đi mất.

Giờ phút này Offroad mới nhận ra bản thân quả thực rất nhàm chán, không khỏi bật cười. Lúc này có người ngồi xuống bên cạnh Offroad, quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người tới là ai, Offroad có chút kinh ngạc.

"Sao anh lại tới đây?"

Daou không trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại: "Dunk sao rồi?"

"Vẫn ổn."

Offroad không muốn nhiều lời, Daou cũng không hỏi thêm nữa, giữa hai người lại chìm vào yên lặng.

Nếu là mấy ngày trước, bây giờ Offroad chắn chắn đã đứng dậy rời đi, không muốn ngồi cùng một chỗ với Daou.

Nhưng hết thảy mọi chuyện trên đời này đều có một thứ gọi là "cuối cùng", nghĩ tới nó lòng người sẽ sinh ra rất nhiều nuối tiếc.

Dù có yêu sâu đậm đến mấy, dù có hận oán khắc cốt ghi tâm, nếu đã là lần "cuối cùng" thì cũng nên buông bỏ thôi.

"Ngày mai tôi đi rồi." Daou lại lên tiếng.

"Ừ." Offroad lười biếng gật đầu.

"Cậu ở lại giúp tôi nhìn công ty."

Offroad nghe xong câu này, liếc nhìn Daou một cái, bản thân lại cảm thấy có chút buồn cười: "Anh cũng không sợ đến lúc anh trở về, công ty sẽ không còn là của anh nữa."

Daou hờ hững nói ra hai chữ: "Tùy cậu."

Offroad cười không nổi nữa. Daou đây là khẳng định, là khẳng định Offroad tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội lại hắn.

Trong lòng Offroad rất tức giận, thầm nghĩ nên làm cách nào để dạy cho Daou một bài học, làm cách nào để phá cho công ty của Saechua rối tung lên, khiến cho Daou lúc trở về phải đối mặt với một đống rắc rối, thử xem đến lúc đó hắn có còn nhàn nhã điềm tĩnh như thế này không.

Chỉ nghĩ tới thôi, Offroad lại cảm thấy muốn khinh bỉ chính mình.

Bỏ đi, mình cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi.

Offroad thu hồi tâm trí, vừa vặn trước mặt có hai thiếu niên mười mấy tuổi đi qua, một nhóc cầm theo hộp cơm, nhóc còn lại mang cặp sách trên lưng và ngực, bọn nhóc đang cao hứng phấn chấn mà nói gì đó.

Offroad vẫn luôn nhìn theo, mãi đến khi bọn nhóc đi vào khu nội trú của bệnh viện không nhìn thấy người nữa, đột nhiên hỏi Daou: "Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm rồi?"

Offroad vẫn đang cau mày nghĩ đó là chính mình lúc còn học trung học, Daou đã trầm giọng cho Offroad một đáp án.

“Mười bảy năm.”

Offroad trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Daou, có chút khó tin hỏi: “Lâu như vậy?”

Daou nhìn biểu tình trên mặt Offroad, lại cảm thấy có chút đáng yêu, khiến hắn không khỏi bật cười gật gật đầu.

Ký ức của Offroad lại quay trở về, mày càng nhíu chặt hơn nữa: "Lúc đó chủ nhiệm lớp mỗi lần họp lớp đều dành nửa giờ chỉ để khen anh...” Offroad ghét bỏ nói, “Nhà anh thật sự không có đưa tiền cho cô ấy?”

Lúc đó Offroad thật sự rất ghét cái gọi là họp lớp, mà nói họp thì họp đi, không phải dặn dò mấy câu là xong rồi sao, cần gì lần nào cũng phải đi khen Daou, còn kêu gọi mọi người hãy noi gương theo Daou mà học tập.

Cũng vì lí do này mà lúc còn đi học không ít lần trong lòng Offroad đã âm thầm mắng chửi Daou.

Nụ cười trên mặt Daou dường như không ngừng lại được: "Không đưa."

Offroad rõ ràng là không tin, trong đầu lại hiện lên hình dáng của Daou lúc còn niên thiếu, lại nhìn người trước mắt, cảm thán nói: "Đã mười bảy năm... Hội trưởng hội học sinh ưu tú nhất của chúng ta, thiếu gia hào môn gia thế xuất chúng, bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao cô gái... Chớp mắt một cái, đã biến thành một ông chú rồi."

Vẻ mặt của Daou khá là bất lực. Loại chuyện như tuổi tác, lại còn từ trong miệng của Offroad nói ra, tâm tình của hắn lúc này quả thực rất phức tạp.

Offroad nói xong, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ.

Lời này cũng không phải Offroad nói, là Offroad nghe được từ miệng của những nữ sinh lúc còn học. Lúc ấy hai người được săn đón nhất là Daou và Sangtai, mấy cô nữ sinh đó lại rối rắm không biết nên chọn ai. Lúc đó Offroad rất muốn nói với bọn họ là đừng chọn nữa, bạch mã hoàng tử của các cô đã ở bên nhau mất rồi.

Hồi ức qua đi, nụ cười trên khóe môi lại phai nhạt dần.

Quả thật bây giờ nghĩ lại, Daou và Sangtai, hai người này ngoại hình và gia thế đều tương xứng, lại còn yêu nhau từ thời niên thiếu đến nay, vốn là một kỉ niệm đẹp đẽ.

Còn Offroad thì sao, giống như một kẻ sắm cho mình vai phản diện gây rối khắp nơi khiến cho người ta phiền chán, vốn dĩ Offroad không nên xuất hiện trong câu chuyện cũ xưa này.

"Hối hận không?" Đột nhiên Offroad lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Daou nhìn về phía Offroad, nhưng tầm mắt của Offroad vẫn như cũ nhìn về phía xa xăm, "Đã cứu tôi, có hối hận không?"

Daou không nói chuyện.

Vấn đề này hắn không có cách nào để trả lời.

Bởi vì đã quá hối hận.

Ba năm trước đây cùng nháo với Offroad, còn có những lúc hắn phiền chán nóng nảy mất kiên nhẫn hắn đã quá hối hận.

Nhưng hắn không muốn lừa Offroad.

Không khí mới vừa có vài phần nhẹ nhàng lại một lần nữa trở nên căng thẳng, Offroad cũng không dây dưa thêm, chỉ lắc đầu cười nói: "Tôi đúng là hỏi một vấn đề ngu ngốc mà..."

Kỳ thật Offroad rất hiểu Daou. Nếu có một kẻ đần độn nào đó dám đến uy hiếp hắn, buộc hắn phải ở bên cạnh người mà hắn không yêu, hắn chắc chắn sẽ một súng bắn chết đối phương.

Offroad có thể hiểu nhưng thật sự không có cách buông bỏ. Trước đây là ai đã khiến cho ba Offroad có kết cục như vậy, thế nên thời điểm Offroad biết Daou muốn giết mình, Offroad có khác gì đã chết đâu.

Daou theo thói quen đưa tay sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út, mở miệng nói: "Offroad, ngày mai Sangtai sẽ đi cùng tôi, tôi với cậu ấy đã..."

"Tôi biết." Offroad ngắt ngang lời của hắn, đứng dậy nói, "Tôi hiểu ý của anh, đừng nói nữa."

Daou nhíu mày, hắn không xác định được Offroad có phải hiểu thật hay là không. Từ lúc Offroad xuất viện, Daou phát hiện mình đã không nắm bắt được người này nữa. Rốt cuộc người này suy nghĩ cái gì, rốt cuộc là vui vẻ hay là đau khổ, hắn đã không có cách nào phán đoán được nữa rồi.

Nhưng Daou nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Offroad, cũng không nói thêm nữa.

Kỳ thật hắn cảm thấy mình đã làm quá rõ ràng rồi. Toàn quyền công ty đều giao lại cho Offroad, nhẫn cũng mang trên tay, ngày mai Sangtai cũng sẽ rời đi. Nếu Offroad không đề cập đến chuyện hai người chia tay, Daou coi như là Offroad đã chấp nhận.

“Được rồi, tôi đi thăm Dunk, anh cũng trở về đi.”

Offroad nói xong không chờ Daou lên tiếng đã vội rời đi, đi vài bước lại không nhịn được mà quay đầu, thấy Daou vẫn còn ngồi ở đó nhìn mình, Offroad dừng bước.

Offroad nhớ lại lúc bản thân ở thời điểm tuyệt vọng và thống khổ nhất, người này lại vì lòng tự trọng của Offroad, đem đầu Offroad ấn vào trong ngực hắn, nói với Offroad một câu, "Offroad, nhịn một chút."

Tất cả khổ sở, oán hận, không cam tâm trong lòng đều tan biến.

Offroad cũng muốn nói với Daou rằng anh thật sự không hiểu người của họ Jindataweephol. Phupha bị Air lợi dụng cả đời, ông ấy cũng không thể nói với bà ta một câu nặng lời. Nếu ba năm trước đây anh thật sự muốn kết hôn, em có thể làm được gì đây?

Tất nhiên những lời như thế này Offroad vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra.

Nói ra cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng bỏ đi.

Con bướm đêm ngốc nghếch kia không biết đã bay trở lại lúc nào, nó vẫn cứ đảo quanh đèn đường.

Offroad nhấc chân, quay trở lại chỗ của Daou.

Sau khi đứng yên, Offroad cúi người, ở giữa mày của Daou đặt lên đó một cái hôn thực nhẹ.

Cử chỉ của Offroad giống như đang hôn một báu vật mà Offroad trân trọng nhất trong sinh mệnh của mình.

“Offroad...” Daou bất ngờ, biểu tình trên mặt có chút kinh ngạc.

“Hẹn gặp lại.” Offroad cười nói.

Offroad lùi lại một bước, đôi mắt không hề chớp, trịnh trọng nói thêm một lần nữa: "Hẹn gặp lại."

Sau đó xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.

Rất nhiều năm về sau, chuyện này đã trở thành hồi ức đau thương nhất trong cuộc đời của Daou.

Điều khiến hắn hối hận nhất chính là lúc đó hắn lại không nhận ra, nụ hôn này là nụ hôn từ biệt cuối cùng mà Offroad dành cho hắn.

*

Ngày đầu tiên Daou rời đi, Offroad vẫn đến công ty làm như thường lệ.

Buổi sáng chủ trì cuộc họp với giám đốc các phòng ban, những người đó cũng rất phối hợp với Offroad, Offroad về văn phòng không bao lâu, những tư liệu mà Offroad muốn xem đều được đưa đến.

Offroad lật tài liệu ra xem còn có chút bất ngờ, bên trong có không ít các loại tài liệu mật của công ty, Offroad vốn dĩ cho rằng Daou sẽ giữ lại một chút, nhưng không nghĩ tới Daou đúng thật là không có chút phòng bị nào đối với Offroad.

Sắc mặt Offroad hờ hững, ngón tay gõ nhẹ từng chút lên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua thật lâu, mới đột nhiên lắc đầu mà nở nụ cười.

Thôi dù sao cũng đã thua, thua còn mỗi cái quần cộc cũng là thua, có khác nhau bao nhiêu đâu?

Offroad gọi Manow vào.

"Em hẹn luật sư giữa trưa tới đây một chuyến."

“Dạ khun Kantapon.”

Manow đáp xong liền đi ra ngoài, Offroad gọi cô lại, trầm ngâm một lúc mới nói: "Chuyện lúc trước anh nói với em, em đã có tính toán gì chưa?"

Manow sửng sốt, đối diện với Offroad một hồi cô mới hiểu được Offroad đang muốn nói gì.

Hóa ra là chuyện lúc trước Offroad nằm viện đã đề cập với cô, muốn cô đi tìm bến đỗ mới.

Tay Manow để bên người đã nắm thành quyền, cô rũ ánh mắt xuống thấp giọng đáp: "Vẫn chưa."

Sở dĩ lúc trước Offroad nói muốn cô rời đi, là vì lúc đó quan hệ giữa Offroad cùng Daou gần như sắp tan vỡ, Offroad ra đi, cô cũng không có khả năng ở lại. Nhưng mà sau khi Offroad xuất viện, hết thảy mọi thứ một lần nữa đi vào quỹ đạo. Offroad hình như cũng không có đề cập đến chuyện rời đi, thế nên Manow cũng không suy xét quá kĩ vấn đề này.

Offroad hỏi cô: "Em thấy chỗ của June như thế nào?"

Lúc trước Offroad cũng đã nói chuyện này với June, công ty June đang cần người, vừa vặn Manow lại là người của Offroad, năng lực công tác còn đặc biệt vượt trội, đương nhiên là June ngàn vạn lần đồng ý.

Manow trầm mặc không lên tiếng, Offroad lại nói tiếp: "Đãi ngộ không thay đổi, nếu em..."

"Khun Kantapon còn anh thì sao?" Manow cắt ngang lời của Offroad, không phải là cô đang lo chuyện đãi ngộ, chỉ là... Cô muốn đi theo bên cạnh Offroad hơn. Mặc kệ là Offroad muốn đổi công việc tới nơi khác, hay là muốn đi một mình, cho dù đãi ngộ có kém hơn hiện tại ngàn vạn lần, cô cũng tình nguyện đi theo.

Offroad cười: "Làm việc đã lâu như vậy, anh cũng muốn cho mình một kì nghỉ dài hạn."

Nói đến đây Manow cũng đã hiểu. Cô tuyệt đối sẽ không lì lợm la liếm khiến cho Offroad khó xử thêm nữa, cô lập tức ngẩng đầu lên khuôn mặt nghiêm túc nói: "Dạ khun Kantapon, em nghe theo sự sắp xếp của anh."

Offroad gật đầu: “Đi làm việc đi.”

Sau khi Manow rời khỏi phòng, Offroad cau mày, trong lòng lại cảm thấy có lỗi với cô. Nhưng nếu sau này Offroad không ở đây, Manow dù có ở lại cũng sẽ không được thoải mái. Cái công ty này không biết có bao nhiêu người hận Offroad đến nghiến răng nghiến lợi, không nói đến ai khác chỉ cần mỗi một Tian thôi, cũng đã đủ khiến cho Manow không có ngày an ổn.

June là một người biết trọng dụng nhân tài, Manow đến đó sẽ không phải chịu thua thiệt.

Lúc luật sư tới, Offroad cũng không rảnh để ăn cơm trưa, dành cả buổi để làm việc với bọn họ. Lúc hai người đó rời đi trên mặt không giấu được biểu tình kinh ngạc, luật sư còn mờ mịt hỏi Offroad có phải đang bị uy hiếp hay là có nỗi khổ gì không thể nói ra hay không, làm cho Offroad một phen dở khóc dở cười.

Cũng không trách bọn họ được, ngày thường hình ảnh của Offroad vốn không mấy tốt đẹp, nhưng hôm nay hành động của Offroad qua cái nhìn của hai người họ, giống như là Offroad bị điên rồi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro