Chương 44
Đến bây giờ Joong vẫn không tin là Dunk đã chết. Dunk sao có thể chết được? Offroad vẫn còn ở đây, Dunk sao có thể chết chứ!
Offroad hờ hững nhìn Joong, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu có biết câu cuối cùng Dunk nói trước khi chết là gì không?”
Joong sững sờ, lòng bàn chân đột nhiên truyền đến một cơn lạnh buốt, lạnh tới cả trái tim của hắn.
“Đừng trách thiếu gia.” Offroad chậm rãi nói ra bốn chữ này, không khỏi bật cười, “Lúc đó nó đã không cầm cự được nữa, miệng phun ra một ngụm máu, vẫn liều mạng dùng chút hơi thở cuối cùng nói với tôi ‘đừng trách thiếu gia’.”
Thân thể Joong run lên bần bật, chân không tự giác mà lùi về phía sau một bước, nhưng rất nhanh lại lập tức nhào tới, quát to: “Tôi không tin! Ông gạt tôi! Dunk không chết!”
Gân xanh trên trán của Rain đã nổi lên. Từ lúc Joong đến, cậu đã muốn hung hăng mà đánh cho hắn một trận. Nhìn thấy Joong duỗi tay muốn nắm lấy Offroad, rốt cuộc cậu không nhẫn nhịn được nữa, nhấc chân lên đá Joong văng ra ngoài.
Joong còn chưa kịp bò dậy, Rain đã nhanh chóng bước tới dùng chân đá thật mạnh vào bụng của hắn. Lại nghĩ đến việc từ nay thân thủ của Dunk vĩnh viễn sẽ mất đi, Rain nghiến răng, mỗi chân đạp xuống đều đá vào chỗ trọng yếu của Joong.
Mãi đến khi Offroad đi tới Rain mới dừng động tác lại, tránh qua một bên.
Miệng mũi Joong đều là máu, cả đứng lên cũng không thể, vẫn còn lắc đầu lẩm bẩm nói: “Ông gạt tôi, Dunk không chết...”
Offroad ngồi xổm xuống, từ trong ví lấy ra hai cái thẻ.
“Di vật của Dunk tôi đều đã xử lý xong, còn lại hai vật này là có liên quan tới cậu.”
Offroad đưa cái thẻ đầu tiên đến trước mặt Joong: “Cái thẻ này, là toàn bộ số tiền Dunk làm việc dành dụm được, mật mã là sinh nhật của cậu. Nó nói, tất cả tiền trong này đều phải đưa cho cậu.”
Offroad đem cái thẻ đặt lên tay Joong, mặt không cảm xúc nói: “Năm đó nó không muốn cùng cậu ra nước ngoài, là vì nó không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho cậu, thế nên tiền này, coi như là tiền trả ơn cậu đã nuôi dưỡng nó.”
Sau đó Offroad lại móc ra cái thẻ thứ hai: “Còn cái này là bảo bối của nó, người khác không ai được chạm vào, kể cả tôi cũng không được.”
Ánh mắt Joong nhìn vào cái thẻ, sau khi thấy rõ là cái gì cả người hắn gần như ngây dại.
Đó là chiếc thẻ học sinh từ hồi Joong còn học trung học, trên đó có ảnh chụp và mã số học sinh của hắn. Cái thẻ được gắn một con chip, ghi thông tin cá nhân của từng người, được dùng lúc đến thư viện hoặc sân vận động hay những nơi khác trong trường. Joong nhớ rõ sau khi tốt nghiệp hắn đã đem cái thẻ này cùng với một vài vật dụng khác ném đi như một thứ rác rưởi, tại sao nó ở trong tay Dunk? Nhưng mà Dunk giữ cái này lại làm gì?
Như để trả lời nghi vấn của hắn, nước mưa dội vào bức ảnh làm tấm nhựa mỏng dùng để bao bọc không cho bức hình bị hư tổn đã chậm rãi rơi xuống.
Bầu trời càng ngày càng tối lại, xa xăm còn có tiếng sét truyền tới, Rain khom lưng nói: “Khun Kantapon, chúng ta đi thôi.”
Offroad gật đầu, nói với Joong: “Tôi đã đưa hết những thứ cần đưa cho cậu. Năm đó cậu cứu nó một mạng, giờ nó cũng đã trả lại cho cậu một mạng, từ nay về sau hai người coi như đã thanh toán xong.”
Offroad nói rồi liền đứng dậy, đột nhiên Joong đưa tay bắt Offroad lại, thấp giọng quát: “Không phải tôi! Là ông! Offroad là ông hại chết Dunk! Chuyện của ông và June, tại sao lại lôi Dunk vào!” Joong càng nói càng kích động, giống như đã tìm được một lý do để biện hộ cho mình, “Đúng rồi! Cậu ta còn hại chết Aheny! Cậu ta đã hại chết một mạng người!”
Offroad vốn nghĩ sẽ buông tha cho Joong.
Vì Dunk, Offroad cũng không muốn bức Joong đi vào đường cùng. Nhưng mà nhìn cái người trước mắt đang không ngừng trốn tránh trách nhiệm, không ngừng tìm cớ cho mình, Offroad không nhịn được nữa, đưa tay túm chặt cổ áo của Joong, nghiến răng nói: “Joong tôi nói cho cậu biết, Dunk không nợ cậu! Càng không nợ Aheny! Cha mẹ cậu là do Aheny hại chết, Dunk là vì cậu nên mới làm như vậy! Còn cậu thì sao? Cậu đã làm cái gì? Cậu tận tay đưa nó giao tới cho Yew, khiến cho nó bị tra tấn đến chết! Cậu cho rằng cậu đã làm cái gì!”
Đầu óc Joong quay cuồng, ngơ ngác nhìn Offroad, hồi lâu mới run run mở miệng nói: “Làm sao... Sao có thể? Cha mẹ tôi... Cha mẹ tôi là bị tai nạn xe...”
“Xe của bọn họ bị người ta động tay qua, cho nên mới mất lái mà rơi xuống vực. Cậu tin cũng được không tin cũng được, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Dunk chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu!”
Joong lắc đầu, toàn thân run rẩy không có cách không chế. Hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đến mức muốn kêu cứu, nhưng mà hắn mở miệng, âm thanh lại không thể phát ra.
Offroad nhìn hắn, lại phảng phất cảm thấy hắn giống như Offroad khi đó, cũng vội vã từ nước ngoài trở về, lại nghe được tin cô và ba của mình đã chết.
Âm thanh của Offroad không còn sự phẫn nộ nữa mà thay vào đó là sự bi thương đến tận cùng: “Cậu cho rằng nó sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu sao? Cậu cho rằng dù cậu có tổn thương nó thế nào, khinh rẻ nó thế nào, nó cũng sẽ không rời khỏi cậu sao? Cậu cho rằng...” Offroad nghẹn ngào, “Cậu cho rằng bản thân mình sẽ vĩnh viễn không mất đi nó sao?”
Lúc trước Offroad đã từng nhắc nhở Joong, là chính Joong không hề để tâm tới. Giống hệt như Offroad lúc còn trẻ cũng đã có người nhắc nhở Offroad, nhưng Offroad cũng không biết quý trọng người thương yêu mình.
Bọn họ đã từng chịu quá nhiều thương tổn cho nên cố ý bịt tại, che mắt, không nhìn không thấy, cứ thế đắm chìm trong thế giới của mình, đối với mọi người đều ôm lòng thù hận. Thậm chí còn không ngừng làm tổn thương những người yêu thương mình, chỉ để tìm được cảm giác bản thân có tồn tại.
Mãi cho đến một ngày mất đi hết tất cả, ở trong tận cùng của bất lực tuyệt vọng và hối hận, mới có thể tự mình tỉnh lại.
Nhưng mà đến lúc đó, mọi thứ đã muộn màng.
Mưa rất nhanh đã rơi xuống, thân thể Offroad vừa mới hồi phục, Rain có chút nóng lòng, lại một lần nữa giục Offroad rời đi. Lúc này Offroad mới buông lỏng tay ra, nhờ Rain đỡ mình đứng lên. Sau đó, Offroad liếc nhìn Joong một lần cuối cùng, rồi không quay đầu lại nữa mà rời đi.
Tiếng sét rền trời, mưa to tầm tã.
Joong nằm trên mặt đất, nước mưa liên tục dội vào người, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Hắn đem hai cái thẻ siết chặt trong lòng bàn tay, lại nhớ đến khi còn bé, lúc đó có một Dunk đã nói với hắn, thiếu gia anh đừng lo lắng, sau này nếu Saechua không nuôi anh, em sẽ nuôi anh nha!
“Dunk….”
Joong nằm cuộn tròn trên mặt đất, trong cơn mưa nặng hạt đau khổ gào khóc thảm thiết.
Mưa càng lúc càng lớn, đến nỗi Rain lái xe cũng không nhìn rõ đường, chỉ có thể chậm rãi bám theo chiếc xe phía trước mà di chuyển.
Từ lúc lên xe Offroad vẫn im lặng, Rain nhìn thấy Offroad lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, sau đó đổ từng viên ra lòng bàn tay, rồi lại một hơi nuốt vào, cậu lo lắng hỏi: "Khun Kantapon, anh không sao chứ?"
Offroad lắc đầu, uống thuốc xong lại dặn dò Rain: "Cậu chú ý lái xe đi."
Rain đáp lời sau đó thu hồi tầm mắt, nhưng mà trong lòng cậu vẫn cảm thấy có hơi bất an, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Offroad uống thuốc.
Chờ đến lúc bọn họ đến được bệnh viện thăm Dunk đã là một giờ sau, vừa lúc Dunk mới ăn được một chút thức ăn lỏng, người vẫn còn tỉnh.
Rain thấy trên người Dunk khắp nơi đều là vết thương, tay chân bị cố định, lập tức nghiến chặt răng, cảm thấy có chút hối hận vì vừa rồi mình ra tay với Joong quá nhẹ.
Dunk nhìn thấy bọn họ đến, trên mặt nở một nụ cười.
Sau khi cậu ra khỏi phòng bệnh ICU tình hình đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là thời gian tỉnh không nhiều lắm, nói chuyện cũng rất tốn sức, cho nên ngày thường Offroad sẽ không để cậu phải mở miệng.
Offroad ngồi xuống bên giường Dunk, đưa tay sờ sờ đầu của cậu, lại nhìn mặt cậu khắp nơi đều bị băng bó bởi vết thương, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng hỏi: "Đau không?"
Dunk phát ngốc, trước nay cậu chưa từng nhìn thấy Offroad ôn nhu như vậy.
Offroad thu hồi tay, trầm mặc xuống đột nhiên nói: “Dunk, Joong đã trở lại.”
Lời này vừa phát ra, đến cả Rain cũng ngây ngẩn cả người. Rain không hiểu tại sao lại phải nói chuyện này cho Dunk biết, tính cách Dunk vốn rất cố chấp, nếu vẫn còn muốn gặp lại Joong thì phải làm sao bây giờ.
Dunk nhìn Offroad, lại nhìn sang Rain, cố gắng mở miệng phát ra mấy lời:“Anh ấy... Khỏe không?”
Thiếu chút nữa Rain đã bị tức chết, cũng không quan tâm đến Offroad còn ở đó, liền mắng: "Cậu nhìn xem cậu đã thành bộ dạng như thế này, đừng nhớ thương hắn nữa có được không? Tôi nói cho cậu biết hắn vẫn sống rất tốt, cho dù biết tin cậu đã chết, hắn cũng sẽ không có chút khổ sở áy náy nào, chỉ cảm thấy cậu chết là xứng đáng!"
Rain vừa nói xong, khóe mắt Dunk đã ửng đỏ.
Cậu không trách Joong, một chút cũng không trách.
Dunk đã quen với việc bản thân mình mãi mãi là người mà người khác "không cần". Giống như khi còn nhỏ, mẹ cậu đi rồi, không cần cậu nữa, ba cậu cũng ghét bỏ vì cậu là một kẻ vướng víu, ông ta còn muốn chém chết cậu. Bây giờ thiếu gia của cậu cũng lựa chọn cách thức như vậy, có gì quá bất ngờ đâu.
Nhưng mà cuối cùng vẫn có chút đau lòng. Dunk không ngờ được thiếu gia của cậu lại cảm thấy cậu chết là xứng đáng, không hề nghĩ rằng bản thân đã bị chán ghét đến như vậy.
Trong lòng Offroad cũng không phải là không hiểu, hỏi cậu: "Con muốn gặp nó sao? Nếu muốn gặp chú sẽ lập tức đưa nó tới đây."
Sở dĩ Offroad nói với Dunk là vì không muốn Dunk sau này phải hối hận. Trong chuyện tình cảm, Offroad không có tư cách để thay Dunk quyết định.
Đôi mắt Dunk ngập nước, không nhịn được mà nức nở một tiếng, cậu dùng sức nén lại hơi thở không để cho nước mắt chảy xuống.
Sau đó cậu lắc đầu.
Không gặp.
Cậu sợ nhìn thấy Joong.
Cậu sợ Joong khi nhìn thấy cậu sẽ bất mãn mà hỏi, tại sao cậu lại không chết? Tại sao cậu vẫn còn sống?
Cậu sợ, rất sợ.
Offroad nhìn đứa nhỏ này sắp cắn nát cả môi, liền đưa tay che đi đôi mắt của cậu: "Không muốn gặp thì không gặp."
Lông mi Dunk không ngừng run run dưới lòng bàn tay của Offroad, rất nhanh, Offroad đã cảm thấy lòng bàn tay mình ướt một mảng.
Offroad nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
Dunk gật đầu, xoang mũi vẫn còn âm thanh nức nở không ngừng, dần dần hô hấp cũng đã bình ổn trở lại.
Lúc Offroad buông tay ra, cậu đã ngủ rồi. Đôi mày nhíu chặt, lông mi bị nước mắt dính ướt, cái mũi đỏ hồng, một bộ dạng ủy khuất lại đáng thương.
Offroad đứng dậy, hỏi Rain: “Ngày mai các cậu sẽ đi?”
Rain sợ làm ồn đến Dunk, nên nhẹ giọng trả lời. Ngày mai Daou phải đến nước A bàn một dự án rất lớn, đại khái là phải đi ba bốn ngày, tổ đội bảo an của Rain cũng phải đi theo để đảm bảo an toàn cho Daou.
Offroad cười: "Xem thời gian mà nói," Tầm mắt dừng trên người Dunk, "Lúc về đã không gặp được rồi."
Thần sắc Rain lộ rõ vẻ khó hiểu, Offroad không đề phòng cậu, còn đem tính toán của mình nói cho cậu biết.
Rain nghe xong lời của Offroad, thật lâu cũng không thể thốt nên lời, mãi đến khi cậu hoàn hồn trở lại, cũng không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một câu: "Cứ như vậy mà rời đi, có bỏ được không?"
Offroad có chút ngoài ý muốn nhìn qua, lúc này Rain mới phát hiện mình đã đi quá giới hạn, thấp giọng nói: "Xin lỗi khun Kantapon."
Offroad không thèm để ý mà xua tay, nụ cười trên mặt lại ảm đạm đi rất nhiều: "Luyến tiếc ư." Offroad nói nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút bất đắc dĩ, "Luyến tiếc, cũng không còn cách nào khác."
Rain nhìn Offroad, trong lòng không khỏi đau xót.
Hôm nay Offroad thật sự rất kì quái. Một người góc cạnh, lạnh nhạt như vậy lại bình đạm đi rất nhiều, ngay cả thái độ đối với Daou cũng không hề có một chút giấu diếm.
Chỉ đơn giản một câu "luyến tiếc" cùng "không có cách nào khác" rốt cuộc trong đó ẩn chứa bao nhiêu tình cảm sâu đậm, có lẽ chỉ Offroad mới có thể hiểu được.
"Chờ Dunk khỏe lại, tôi sẽ đưa nó về thăm các cậu." Offroad nói tiếp, "Cuộc đời của mấy đứa vẫn còn rất dài, còn có thể gặp lại."
Không biết tại sao khi đối mặt với một Offroad ôn hòa điềm tĩnh này, Rain lại càng nguyện ý người đứng trước mặt cậu là một Offroad tàn nhẫn lãnh đạm của trước kia hơn.
Cậu dời tầm mắt, khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro