Chương 39
Sangtai đi rồi, Offroad vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Offroad muốn đứng lên, nhưng cái tay chống trên bàn thử rất nhiều lần cũng không được.
Offroad không có cách nào khống chế bản thân đừng nghĩ đến chuyện quá khứ, những hình ảnh lúc trước cứ hiện lên trong đầu càng làm cho tay Offroad run hơn nữa.
Offroad còn nhớ rõ ngày đó Offroad với Daou chiến tranh lạnh, hai người ngồi ở trong xe cách nhau một khoảng không xa, nhưng không ai nói một lời.
Offroad xuống xe trước, vừa mới đặt chân xuống liền nghe thấy tiếng súng.
Offroad biết có nguy hiểm, trước khi xoay người đã giơ tay đẩy mạnh Daou vào trong xe.
Sau đó, ngực Offroad trúng một viên đạn.
Lúc ấy người của bọn họ mang theo không nhiều lắm, vệ sĩ đều vội vàng xông ra ngoài. Trước khi ngã xuống Offroad vẫn với tay tới cánh cửa, muốn đóng nó lại.
Nhưng mà tay còn chưa kịp chạm vào người đã mất đi ý thức.
Sau đó mới điều tra ra, những người này là vì trả thù cho Wehern nên tới ám sát Daou. Nếu lúc ấy Offroad phản ứng chậm một chút, động tác chậm hơn một chút thôi, phát súng đó có lẽ đã bắn trúng vào Daou.
Tuy rằng Offroad chưa bao giờ nói ra miệng, nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cảm thấy thật may mắn, may mắn vì Daou không có bị thương.
Nhưng mà Offroad không hề biết, nếu không có vụ tai nạn bất ngờ này, người mà Daou sắp xếp có lẽ sẽ ở một nơi khác chờ sẵn để lấy mạng của Offroad.
Dạ dày đột nhiên cuộn lên một trận buồn nôn, mặt Offroad trắng bệch đi về hướng phòng vệ sinh, đẩy cửa vào ở bên bồn rửa mặt nôn ói dữ dội. Cả ngày nay Offroad chỉ ăn một chút cháo trắng cũng đã ói ra sạch sẽ, cuối cùng lại nôn ra cả máu và dịch mật.
Offroad ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đầy tơ máu, bộ dạng chật vật khổ sở của mình trong gương không nhịn được mà nở nụ cười.
Mỉm cười, nhưng nước mắt lại tự nhiên rơi xuống.
Offroad vẫn luôn cảm thấy ba của Offroad quá đáng thương.
Làm gì có người nào đáng thương hơn thế nữa, yêu một người yêu hết một đời, cuối cùng lại vì đối phương mà mất mạng.
Hôm nay Offroad mới biết được, hóa ra so với ba mình Offroad còn đáng thương hơn.
Rain ở dưới lầu đợi hơn một giờ, vẫn cảm thấy không yên tâm, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Offroad thì thấy Offroad bước ra.
Trong bóng đêm Rain không nhìn rõ biểu tình của Offroad, chỉ là nhìn thấy cách Offroad bước đi cảm giác có gì đó không đúng.
Cậu còn chưa kịp đi tới, đã thấy Offroad bước hụt chân ngã từ trên bậc thang xuống.
Rain hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới đỡ Offroad dậy, gấp giọng hỏi: “Khun Kantapon anh không sao chứ?”
Offroad phủi phủi bụi bặm trên tay, giọng nói thầm thì: “Không sao cả.”
Rain nhìn kỹ Offroad, cũng may là chỉ có bốn bậc thang, Offroad cũng không có thương tích gì, ngoại trừ mặt và tay bị xây xát đôi chút. Nhưng khi đến gần hơn, Rain mới phát hiện cổ áo của Offroad bị nước làm cho ướt sũng, trong mắt đều là tơ máu.
“Khun Kantapon, đã xảy ra chuyện gì?” Rain ngập ngừng hỏi.
Offroad lắc đầu cười: “Không có việc gì, về thôi.”
Rain vẫn còn chút do dự, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, liền nói: “Anh ở đây đợi một chút, tôi lái xe tới.”
Offroad gật đầu, Rain đi đến bãi đỗ xe. Đến khi cậu lái xe tới, từ xa nhìn thấy Offroad đứng ở ven đường bộ dáng thất thần, lại càng cảm thấy không đúng.
Offroad lên xe, vừa mới qua một đoạn ngã tư, Offroad liền gọi Rain.
Rain nhìn Offroad qua chiếc gương, Offroad nói: “Chuyện hôm nay tôi tới đây, cho dù là ai hỏi, cũng đừng nói.”
Rain không biết rốt cuộc Offroad đã gặp ai, đã xảy ra chuyện gì, cậu không hỏi thêm, chỉ đành lên tiếng đáp: “Được.”
Tới bệnh viện, Offroad cho Rain lái xe trở về nghỉ ngơi, sau đó cũng không liên hệ với Nine, một mình đi đến phòng bệnh ICU.
Bác sĩ trực ban nói tình huống của Dunk vẫn ổn, chỉ cần có thể bình an vượt qua buổi tối hôm nay, thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
Offroad nói cảm ơn với bác sĩ, đứng nhìn Dunk qua lớp cửa kính.
Đến khi Offroad muốn quay về phòng bệnh, vừa mới tới cửa đã gặp Nine từ bên trong đi ra.
Nine vừa thấy Offroad tới liền trừng lớn mắt: “Offroad, sao anh lại thành ra thế này!”
Nine hoàn toàn không dám tin, cái người quần áo nhăn nhúm, trên mặt còn mang vết thương đang đứng trước mặt cậu đây là Offroad. Đến khi cậu dời tầm mắt nhìn xuống, thấy đầu ngón tay sưng đỏ phồng rộp của Offroad, sắc mặt cậu đã đen thành đáy nồi.
Offroad không trả lời, chỉ nói: “Tôi đến thăm Dunk, cậu nhanh về đi.”
Offroad cảm thấy Nine quen biết Offroad quả thực là bất hạnh, Baifern còn đang mang thai, mà Offroad cứ cách vài ngày lại tìm rắc rối về cho cậu ấy.
Nine liếc nhìn một cái, sau đó xoay người đi về hướng khác.
Offroad thu hồi ánh mắt, lê bước chân vào phòng bệnh, mở đèn lên, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó.
Mụn nước trên tay phải vừa đau vừa ngứa cũng không quan tâm, xoắn tay áo bên trái lên. Khủy tay bị rách một mảng da thật lớn, chắc là vừa rồi lúc ngã xuống cầu thang đã bị thương.
Offroad nhìn sơ qua, thấy vết thương không ảnh hưởng gì đến xương cốt, cũng mặc kệ. Đang chuẩn bị đứng dậy, cửa đã bị đẩy ra, là Nine mang thuốc đến.
Offroad sửng sốt, còn Nine lại không nói gì, ngồi xuống cạnh Offroad, kéo tay qua bắt đầu xử lý vết thương.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, cho nên lúc Offroad mở miệng, cho dù âm thanh của Offroad rất nhỏ nhưng nó cũng có chút đột ngột.
“Nine, ba năm trước đây Daou muốn giết tôi, cậu với Baifern chắc hẳn là đã biết.”
Tay Nine bất ngờ run lên.
Offroad không nhịn được bật cười. Đúng là Offroad đã quá ngu ngốc, Baifern nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, mấy ngày trước cô ấy còn nhắc chuyện “Ba năm trước đây" Chẳng qua là do bản thân Offroad không chịu nghiêm túc suy nghĩ mà thôi.
Nine ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin được mà nhìn vào Offroad, yết hầu cũng phát run.
“Offroad, lúc ấy tôi với Baifern, chúng tôi... Chúng tôi...” Nine khẩn trương không nói nên lời.
“Tôi hiểu.” Offroad rũ mắt, “Hai người không có làm sai.”
Nine cùng Baifern kiêng dè là đúng.
Ba năm trước Offroad vừa mới lăn lộn một vòng ở ranh giới sinh tử, nếu lúc đó có người nói với Offroad, người mà Offroad yêu mười năm, người mà Offroad liều mạng để cứu là người muốn giết chết Offroad…. Offroad nhắm mắt lại mà ngẫm, có thể lúc đó Offroad sẽ phát điên mất.
“Ai nói cho anh? Tại sao anh…. Anh làm sao mà biết được?”
Offroad cười: “Chuyện này không quan trọng, biết sớm hay muộn đều phải biết.”
“Offroad...”
“Nine, cậu khai giúp tôi ít thuốc giảm đau đi.”
“Đầu anh lại đau?”
“Ừ.” Offroad nhẹ nhàng lên tiếng.
Thực ra không phải, Offroad vốn dĩ không bị đau đầu, chỉ là không biết nói như thế nào với Nine.
Nói với Nine rằng vết thương trên ngực đã lành lặn suốt ba năm, hiện giờ lại đau đến mức hận không thể dùng một dao mà đâm vào, đem hết máu thịt trong đó ra ư...
Nine không đáp ứng Offroad, chỉ hỏi: “Bây giờ Dunk cũng đã cứu được rồi, có phải anh cũng nên chuẩn bị phẫu thuật không?”
Offroad trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi muốn ngày mai xuất viện.”
“Xuất viện?” Nine giống như là đang nghe một câu chuyện không thể tin được, cao giọng nói, “Anh đang nói đùa gì đó?”
“Nine, bệnh này nhất thời cũng không chết được đâu.” Offroad cười, “Tôi còn có việc phải làm.”
Dunk là do Offroad muốn cứu, Offroad không thể nào đem cục diện rối rắm như vậy quăng hết cho Daou xử lý. Ngoại trừ việc này ra, Offroad lại nghĩ đến vết thương trên người Dunk, trong ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
Offroad sẽ không cho người đi tìm Yew để đánh cậu ta một trận, như thế quá đơn giản rồi. Nếu Yew muốn có được Ajin, Joong cũng muốn đi theo ở giữa mà thu lợi, vậy thì được thôi, Offroad sẽ khiến cho bọn chúng cái gì cũng không lấy được.
Đây là chuyện nhất thiết phải làm, không liên quan tới Saechua, lại càng không liên quan tới Daou.
“Offroad, anh biết mình đang nói cái gì không?” Nine phẫn nộ tột độ.
Khối u trong não Offroad như một trái bom hẹn giờ. Hiện là một khối u lành tính, nó chưa làm tổn hại đến mô não, mạch máu và các dây thần kinh quan trọng xung quanh, cho nên nếu được cắt bỏ hoàn toàn sẽ có thể trị được tận gốc. Nhưng chỉ cần chậm trễ một ngày một phút một giây, nguy hiểm sẽ càng tăng thêm, bởi vì không ai có thể đảm bảo, giây tiếp theo khối u kia có thể sẽ chuyển biến xấu đi hay không.
Quả thật bệnh này nhất thời sẽ không làm chết người, nhưng nếu để nó nặng hơn rồi mới đi chữa trị, thì cho dù cuộc phẫu thuật có thành công, Offroad cũng sẽ không sống được thêm mấy năm.
Đây chính là Offroad đem mạng mình ra đùa giỡn.
Offroad rút bàn tay đang bôi thuốc lại, bình tĩnh nói: “Tôi biết mình đang nói gì, cậu đừng khuyên tôi nữa. Cậu biết đó, có khuyên tôi cũng vô dụng thôi.”
Nine ném tăm bông trên tay xuống, gân xanh trên trán nổi lên: “Anh mơ cũng đừng nghĩ tới! Tôi sẽ không đồng ý để anh xuất viện!”
Offroad cố gắng giảm bớt bầu không khí căng thẳng, cười nói: “Cậu còn có thể cho người ngăn không cho tôi đi sao?”
Nine làm gì còn tâm tình nói giỡn với Offroad nữa, đột nhiên đứng dậy, buộc miệng thốt ra: “Là bởi vì chuyện ba năm trước đây nên anh mới như vây? Bởi vì anh ta muốn anh chết thì anh không muốn sống nữa? Offroad, anh sống là vì bản thân anh, không phải vì Daou!”
Nụ cười trên môi Offroad biến mất: “Tôi không muốn nói chuyện này. Cậu về trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nine nhìn thấy nỗi thống khổ thoáng hiện trên nét mặt của Offroad, nháy mắt cứng đờ tại chỗ, hối hận tại sao bản thân lại nói ra những lời này. Cậu là đang muốn khuyên ngăn Offroad, cũng chính là đang dùng dao chọc vào vết thương trên ngực Offroad. Nếu đổi lại là Baifern muốn cậu phải chết, cho dù chỉ là giả thiết, cho dù tình huống này sẽ không bao giờ xảy ra, Nine cũng cảm thấy sợ hãi không thôi.
Offroad nói xong liền cúi đầu, Nine không nhìn thấy biểu tình trên mặt Offroad nữa, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở tăm tối vây quanh người Offroad. Khóe miệng Nine khẽ nhếch lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ đành thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Căn phòng một lần nữa trở lại yên tĩnh, Offroad nhắm mắt cố đè nén cơn đau trong lòng, sau đó mới đứng dậy đến tủ quần áo lấy đồ đi tắm rửa thì điện thoại lại vang lên.
Offroad nhìn thấy cuộc gọi của Manow không suy nghĩ nhiều liền nghe máy.
“Khun Kantapon, thật ngại quá... Muộn vậy rồi còn làm phiền anh.”
Mấy ngày nay Manow không có tin tức gì, Offroad còn cho rằng công việc của cô bận rộn, nhưng lúc này lại nghe được giọng nói của cô cảm thấy có gì đó không đúng.
“Làm sao vây?”
“Em...” Lần thứ hai Manow mở miệng nói chuyện cô đã không nhịn được mà khóc nức nở, “Em có việc muốn xin anh giúp đỡ.”
Offroad cau mày, trầm giọng nói: “Em đừng vội, từ từ nói.”
Manow nghe Offroad nói xong, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, đem sự tình kể cho Offroad.
“Bây giờ em ở đâu?”
“Em ở nhà.” Manow nói lại không kiềm được có chút nức nở.
“Được, em cứ đợi ở nhà đi.”
Offroad tắt điện thoại, vốn định liên hệ cho Rain, nhưng ngẫm lại Rain vừa mới về nghỉ ngơi, nên gọi vào số của Q.
Q rất nhanh đã nghe điện thoại, Offroad nói sơ qua tình huống, Q đáp lời: “Khun Kantapon anh yên tâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý.”
Vừa gọi xong ở bên này, Offroad liền gọi cho một giám đốc ngân hàng mà Offroad quen biết.
Cứ gọi hết cuộc này tới cuộc khác, một đêm đã nhanh chóng trôi qua. Tuy rằng Offroad cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng cũng thấy có chút may mắn, ít nhất có thể tạm thời đem những suy nghĩ hỗn loạn kia mà đè xuống, không cần phải nhớ tới đoạn ghi âm làm cho người ta đau khổ kia nữa.
Sáng sớm hôm sau Offroad thức dậy, thu dọn hết tất cả đồ đạc trong phòng, sau đó xuống lầu đi tới phòng bệnh ICU.
Nghe hộ sĩ nói tình huống của Dunk hoàn toàn ổn định, cuối cùng trong mắt Offroad cũng có chút ý cười, nhưng Offroad cũng không ở lại lâu đã nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trước tiên Offroad trở về khách sạn, giám đốc khách sạn nghe tin còn cố ý đích thân tới chúc mừng Offroad hồi phục, sau đó lại hỏi Offroad có muốn tiếp tục ở lại hay không.
Offroad gật đầu nói: “Tất nhiên rồi.”
Giám đốc cười nói: “Chế độ ăn uống của cậu có cần phải chú ý gì không?” Đối với những người khách như Offroad, khách sạn sẽ có nhân viên chuyên biệt để phục vụ.
Offroad trả lời: “Không có, cảm ơn đã lo lắng.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi không quấy rầy nữa.”
Sau khi đám người rời đi, Offroad lại ở khách sạn thu dọn một hồi, sau đó mới tới công ty của Saechua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro